Năm phút đồng hồ ngắn ngủn, mỗi một phút đều dài dằng dặc như thế.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cuối cùng cũng còn lại một phút đồng hồ cuối cùng.
Ba mươi giây.
Hai mươi giây.
Trần Mặc đứng lên từ dưới đất, chuẩn bị xong sắp rời khỏi thế giới linh dị, nhưng mà đúng vào lúc này, một luồng khí tức âm lãnh chí cực chợt bao phủ chính mình!
Giống như chỉ trong một cái chớp mắt đã đưa cả người vào hầm băng giá rét!
Trên mặt Trần Mặc chợt biến sắc.
Chỉ còn không đến hai mươi giây nữa, nữ quỷ thế mà lại đột kích lần nữa!
Phản ứng của anh cũng nhanh chóng đến kinh người, lúc cảm thấy âm phong tập kích tới, cũng đã chợt nhảy thẳng lên, nhào người sang bên cạnh!
Nữ quỷ áo trắng với vết máu khắp người đồng thời hiện lên giữa không trung, tay nhỏ bé âm trầm quỷ khí bỗng bắt hụt!
Nhưng một giây sau, chỉ thấy lệ quỷ lại lóe lên, thế mà lại xuất hiện ở phía trước Trần Mặc, hình như trên khuôn mặt bị đập đến máu thịt be bét lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
Mười giây cuối cùng.
Quỷ trảo trắng hếu của nữ quỷ chợt vươn ra, không chút dài dòng dây dưa, trực tiếp cào xuyên qua bụng của anh.
Cảm giác lạnh như băng một hồi, sau đó là đau đớn kịch liệt gần như khiến người hít thở không thông!
Mắt thấy Trần Mặc còn chưa ngã xuống, nữ quỷ nghiêng đầu nhìn anh, giống như cảm thấy vẻ bất mãn, một đôi tay nhỏ bé trắng bệch âm trầm sờ lên cổ Trần Mặc nhẹ bẫng.
Rất rõ ràng, nó muốn vặn rơi đầu của đối phương sạch sẽ gọn gàng giống như đối xử với lão Trương.
Mà đương nhiên Trần Mặc cũng biết nó muốn làm cái gì, giờ phút này, dù tầm nhìn trước mắt đã mờ nhạt, anh vẫn lò mò vươn tay, khó khăn bắt lấy tay nhỏ bé lạnh như băng của nữ quỷ.
Hơi lạnh thấu xương nhất thời lan tràn ra toàn thân, giống như thứ anh bắt được không phải một cái tay, mà là một khối băng!
Sức mạnh khổng lồ vặn cổ của mình, xương cổ vang lên kèn kẹt, giống như sau một giây nữa sẽ gãy đứt.
Trần Mặc cắn răng, dùng hết sức mạnh cuối cùng nắm chặt lấy hai cái quỷ trảo này, không cho nó bẻ gãy cổ của mình ngay lập tức.
Sức mạnh của nữ quỷ thực sự quá kinh khủng, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủn mà Trần Mặc cũng cảm giác không còn cách nào chống đỡ được nữa...
Mấy giây ngắn ngủi giống như đã trở nên dài đằng đẵng không gì sánh được, không biết qua bao lâu, đột nhiên một tiếng tinh vang lên, cuối cùng một giọng nói đột ngột cũng vang lên trong đầu.
[Chúc mừng những người tham dự, vạch trần nội dung chân tướng cốt truyện bị ẩn giấu, thời gian của chuyện xưa lần này đã kết thúc!]
[Nhưng, bởi vì các người tham dự cũng vẫn chưa làm xong phong ấn cuối cùng, chuyện xưa lần này không có phần thưởng thêm!]
[Người tham dự may mắn còn tồn tại trong câu chuyện xưa này: Trần Mặc.]
[Người tham dự tử vong trong chuyện xưa lần này: Trang Phi, Trịnh Linh.]
[Bắt đầu truyền tống rời khỏi thế giới linh dị…]
Khi giọng nói này vang lên, dường như có một ánh sáng trắng sáng che khuất trước mắt, mọi thứ xung quanh dần dần bị mờ đi bởi ánh sáng trắng sáng này ...
Lúc Trần Mặc lại mở mắt ra lần nữa, trước mắt vẫn là máy vi tính quen thuộc kia, chung quanh cũng trở lại phòng làm việc quen thuộc.
Mọi thứ trải qua vừa rồi giống như một giấc mơ, cúi đầu nhìn xuống thì không còn dấu vết máu trên người, nhưng nỗi đau dường như vẫn còn tàn lưu trong ký ức.
Trang Phi, Trịnh Linh, trong đầu Trần Mặc mơ hồ nhớ đến hai cái tên này, giờ nghĩ lại, những người tham dự câu chuyện tương ứng, hẳn nên là lão Trương và Dương Tiểu Ngọc, nhưng tiếc thay, cả hai đều không thể kiên trì đến cùng câu chuyện.
Câu chuyện thứ hai này, dù phức tạp và nguy hiểm đến đâu, cũng vượt xa cái gọi là kịch bản mới vào nghề, với ba người tham dự, cuối cùng chỉ có một người sống sót.
Ngẫm lại, thật ra khi Dương Tiểu Ngọc chết thảm, lẽ ra bọn họ phải nhận ra nguy hiểm nhất tồn tại trong câu chuyện không phải Tề Đông Thăng, mà là Chu Tuyết, chỉ một sai lầm như vậy liền khiến cho bọn họ suýt chút nữa thì cả đoàn bị diệt.
Cho dù cuối cùng trốn thoát, cũng thực sự may mắn.
Có chút lòng còn sợ hãi mà hồi tưởng lại những gì đã trải qua trong câu chuyện, Trần Mặc đột nhiên phát hiện, trong tay anh có một vật hình trụ.
Đó là đèn pin của lão Trương.
Nhìn vào chiếc đèn pin trong tay, Trần Mặc kinh ngạc phát hiện mình thế mà lại mang nó ra khỏi thế giới câu chuyện.
Sau khi tiến hành quan sát một phen, vô luận nhìn như thế nào, thoạt nhìn nó giống như một chiếc đèn pin thiếc kiểu cũ bình thường, Trần Mặc tùy ý bấm vào, trong đèn pin cũng không có tia sáng kỳ lạ, có vẻ như nó đã bị hỏng.
Tuy nhiên, chỉ vì có thể mang chiếc đèn pin này ra khỏi thế giới câu chuyện, Trần Mặc liền sẽ không chỉ coi nó như một món đồ bình thường.
Nhìn vào thời gian ở góc dưới bên phải của máy tính, vừa vặn nhảy từ 9:59 tối đến 10:00 tối.