Chương 34: Đêm Huyết Tinh (2)

Lúc này, lão Trương không chọn đi thang máy, mà là đi tới tầng một của khu nội trú bằng thang bộ, dự định tìm một nơi trống trải, nhìn thử tình huống xung quanh một chút.

Đúng lúc này, âm thanh cộp cộp quỷ dị kia lại lần nữa vang lên ở phía sau của lão Trương, nhất thời làm lông tóc ông ta dựng đứng.

Lý do là vì âm thanh cộp cộp này thế mà lại đến gần ông ta, giống như là đang ở phía sau ông ta!

Dưới sự kinh hoàng cực độ, lão Trương bỗng xoay người lại, một khuôn mặt máu thịt be bét, tử trạng cực kỳ khủng bố nháy mắt đột ngột xuất hiện trước mắt lão Trương.

Hì hì, tao vẫn, luôn đi theo mày đó.

“A a a a a a a-!”

Lão Trương kêu to một tiếng hoảng sợ, ngay lập tức muốn đưa tay lên ngực lấy đèn pin ra, nhưng mà hai tay của nữ quỷ còn nhanh hơn động tác của ông ta, nó nhanh chóng mò tới cổ ông ta.

Nhẹ nhàng lắc một cái, răng rắc.

Giống như một cô bé bướng bỉnh, đối xử thô bạo với món đồ chơi của mình.

Trực tiếp vặn đầu lão Trương xuống.

Một tiếng bịch vang lên, đèn pin thần bí kia cũng rơi khỏi tay lão Trương, rơi vào phần thân mất đầu của lão Trương, bên cạnh cái đầu chết không nhắm mắt.

Sau khi hoàn thành tất cả mọi thứ, nữ quỷ tàn nhẫn cũng đứng dậy một lần nữa.

“Còn một cái.”



Đôi chân trần màu trắng lơ lửng di động trên không trung, trong nháy mắt cũng đã bay tới hành lang ở giữa.

Nếu như Trần Mặc thấy một màn như vậy, nhất định sẽ kinh ngạc đến mở to mồm, bởi vì tốc độ chuyển động thực sự của nữ quỷ này lại có thể nhanh tới mức khó tin như vậy, cái này đã vượt xa khỏi tốc độ chạy trốn cực hạn của con người. mà lúc này, cách thời gian nhiệm vụ kết thúc còn mười lăm phút.

Một bên khác, thực ra từ lúc nhiệm vụ còn chừng hai mươi phút nữa sẽ kết thúc, Trần Mặc cũng đã rời khỏi phòng phẫu thuật, tuy nửa tiếng qua không hề xảy ra bất cứ một dị thường nào, nhưng mà anh cũng không lạc quan mà cho rằng mình có thể trốn tránh ở nơi đây cho đến khi chuyện xưa kết thúc.

Có khả năng lớn hơn là, lệ quỷ ưu tiên lựa chọn lão Trương, đang yên lặng tiến hành một hồi truy đuổi và chém gϊếŧ không tiếng động ở một góc hẻo lánh nào đó của bệnh viện!

Vừa duy trì chuyện động, Trần Mặc vừa hết sức tìm kiếm một nơi có tầm nhìn bao quát hơn, để sớm phát hiện ra sát khí truy tìm đến.

Đúng lúc này, trong bầu trời đêm, đột nhiên từ đằng xa truyền đến một âm thanh kêu to hoảng sợ, rất rõ ràng là giọng của lão Trương.

“Không tốt!”

Trần Mặc lầm bầm tự nói một tiếng, rõ ràng giọng hét này có nghĩa chắc là cuối cùng lão Trương cũng đã đối mặt chính diện với nữ quỷ tìm tới.

Sau một tiếng thét ngắn ngủi này, cả thế giới khôi phục lại vắng vẻ lần nữa, không biết lão Trương đã xua được nữ quỷ đi, hay là nữ quỷ đã hoàn thành gϊếŧ chóc.

Trong lòng Trần Mặc mơ hồ sinh ra một dự cảm xấu, đồng thời tăng nhanh bước chân.

Anh suy tư mấy giây, rồi lại đổi sang hướng khác, đi tới hành lang nối liền hai tòa nhà.

Đứng ở hành lang trung tâm, tầm nhìn tương đối trống trải, cho dù là lệ quỷ xuất hiện từ hướng nào trước cũng đều có thể phát hiện đầu tiên, đồng thời hành lang thông nhau giữa hai tòa nhà nên vừa có thể chạy về khu nội trú, lại vừa có thể chạy đến khu khám bệnh, bốn phương thoáng đãng, không dễ bị chặn lại trong góc.



Còn lại chưa đến mười lăm phút, chỉ cần chống đỡ được khoảng thời gian cuối cùng này là có thể rời khỏi thế giới linh dị này!

Chỉ tốn thời gian hơn một phút đồng hồ, Trần Mặc đã đi tới hành lang lầu năm khu khám bệnh, đi tới hành lang giáp với khu nội trú, phạm vi nhìn cũng trở nên rộng rãi hơn.

Trần Mặc thở ra một hơi, hình như chung quanh đây cũng không có hình bóng của nữ quỷ.

Nhìn thời gian, còn lại mười phút.

Chịu đựng!

Ngay khi Trần Mặc vừa mới nghĩ như vậy, đột nhiên hình như anh cảm giác được thứ gì đó giống như một ánh mắt âm lạnh nhìn mình từ một góc độ khác.

Đã xảy ra chuyện gì?

Sợ hãi cả kinh, toàn thân không tự chủ được mà rùng mình, Trần Mặc lập tức phát hiện chẳng biết từ lúc nào mà trên hành lang lầu bốn đối diện đã xuất hiện một quỷ ảnh toàn thân là vết máu, khuôn mặt bị đập đến nát nhừ, tử trạng đáng sợ đang ngẩng đầu lên nhìn mình.

Trong hốc mắt đầy máu dầm dề có cả oán hận vô cùng vô tận!

Một tiếng ong ong, Trần Mặc chỉ cảm thấy choáng váng một hồi.

Nữ quỷ tới!

Dưới tình huống toàn thân anh bất ngờ không kịp đề phòng, trực tiếp mặt đối mặt với nữ quỷ!

Nhưng mà đáng ăn mừng là, vị trí hiện thời nữ quỷ xuất hiện đúng là hành lang phía đối diện. Tuy có thể hoàn toàn nhìn thấy mình, nhưng lúc này còn cách một ‘hào rộng’ chừng ba mươi bốn mươi mét, tạm thời nó không có cách nào tạo thành uy hϊếp với mình.