Nói cách khác, bọn họ phải kiên trì dưới sự đuổi gϊếŧ của lệ quỷ trong một giờ.
“Chết tiệt, câu chuyện độc ác này!” Coi như lão Trương đã là kẻ thâm niên thì lúc này cũng không nhịn được mà chửi ầm lên.
Khi Tề Đông Thăng vừa nói xong câu nói đó, nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống kịch liệt!
“Chạy! Nhanh chóng chạy ra khỏi nơi này!”
Bên tai truyền đến tiếng lão Trương rống to hơn: “Chia nhau ra chạy!”
Là một kẻ thâm niên, kinh nghiệm của lão Trương vẫn tương đối phong phú, rất rõ ràng trong câu chuyện này chỉ có một con lệ quỷ, hai người chia nhau ra trốn, một lần lệ quỷ cũng chỉ có thể đuổi theo một người trong đó. Do đó mà có thể kéo dài thời gian lớn nhất.
Đồng thời khi lão Trương vừa hô lên, cả người Trần Mặc cũng chạy như điên về phía ngược lại.
Một tia thiểm điện đột ngột chiếu sáng cả gian phòng phẫu thuật, nhưng quỷ dị là chỉ có tia sét nhưng lại không có tiếng sấm.
Nhưng nhìn kỹ lại, tia sét chiếu rọi vào phòng phẫu thuật, ngoại trừ thanh niên suy nhược đứng ở chính giữa ra, thì phía sau hắn lại quỷ dị mà xuất hiện một bóng người màu đen khác.
Một bóng người của phụ nữ.
Giống như là cảm giác được cái gì đó, Tề Đông Thăng chậm rãi xoay người lại, nhìn ra phía sau…
“Chu Tuyết, là em sao… rốt cuộc em cũng nghe thấy lời gọi của anh, tới gặp anh sao…”
Trên khuôn mặt tái nhợt của Tề Đông Thăng hiện lên vẻ kích động, thân thể ốm yếu vì tâm tình xao động mà không ngừng run rẩy.
“Chu Tuyết, rốt cuộc anh cũng nhìn thấy được em, anh… anh đến đưa em đi, chúng ta cùng nhau rời khỏi đây, được chứ!”
Khi Tề Đông Thăng đầy kích động trong lòng quay người lại, thứ hắn nhìn thấy cũng không phải là Chu Tuyết mà hắn đang nhớ mong, mà là một khuôn mặt máu thịt be bét, tử trạng kinh khủng!
Trên gương mặt này, hơn nửa đầu bị đập thành nát bấy, một con ngươi máu me dầm dề rơi ra khỏi viền mắt, không chỉ có như vậy, cơ thể của nữ quỷ bên cạnh cũng vặn vẹo quỷ dị…
Đúng vậy, Chu Tuyết hóa thành lệ quỷ, vẫn duy trì dáng vẻ lúc nhảy lầu tự sát như cũ.
“A a a a a a a--!”
Tề Đông Thăng vẫn một lòng ảo tưởng ra người phụ nữ xinh đẹp kia nháy mắt bị cảnh tượng trước mắt dọa kinh sợ đến ngây người, không tự chủ được mà phát ra một tiếng thét chói tai hoảng sợ.
Mà con lệ quỷ có tử trạng kinh khủng kia lại mặt không thay đổi nhìn Tề Đông Thăng một hồi, lại bỗng nhiên vươn quỷ trảo ra, bắt lấy thân thể Tề Đông Thăng, rồi đột nhiên xé nát hắn ra!
Trong nháy mắt hóa thành lệ quỷ, Chu Tuyết đã mất đi tất cả ký ức và nhân tính, bị thuộc tính lệ quỷ chi phối tất cả.
Không có tư tưởng, không có tình cảm, chỉ còn lại bản năng điên cuồng gϊếŧ chóc!
Sau khi đã gϊếŧ chết Tề Đông Thăng, Chu Tuyết đã hóa thân thành lệ quỷ ngồi xổm người xuống, liếʍ láp lấy máu tươi của Tề Đông Thăng giống như vô cùng hưởng thụ, một lát sau nó liền đứng dậy lần nữa, con mắt dầm dề máu mở rộng nhìn ra xung quanh, giống như đang tìm kiếm khí tức của người sống khác, sau đó chậm ra di chuyển ra khỏi phòng phẫu thuật.
Nhìn kỹ lại là có thể phát hiện lúc nữ quỷ chuyển động sẽ đi bằng đôi chân trần, thực ra cũng không hề chạm xuống mặt đất, mà là nhẹ nhàng bay bay ra ngoài.
Rất nhanh trong phòng phẫu thuật đã khôi phục lại vắng vẻ, chỉ còn lại một vũng máu tươi lớn và cái xác tàn phế. Giờ khắc này, thời gian trên đồng hồ treo trên tường chỉ vào không giờ mười phút.
Một chỗ khác trong bệnh viện.
Trần Mặc vừa điên cuồng chạy trốn, trong đầu óc vừa nhanh chóng suy nghĩ đối sách.
Suốt một tiếng, anh không có khả năng cũng không có thể lực giữ vững được tốc độ chạy nhanh như bây giờ, nếu vậy thì điều thiết yếu nhất chính là tìm nơi ẩn thân, dùng để giảm xóc và hồi phục thể lực.
Suy nghĩ thử xem, nơi nào mới là nơi có thể tránh khỏi truy lùng của nữ quỷ.
Hoặc có lẽ là, nơi tạm thời lẩn tránh được sự theo dõi của nữ quỷ.
Tuy là vô cùng lo lắng sợ hãi, nhưng Trần Mặc vẫn ép buộc bản thân mình duy trì bình tĩnh, tập trung suy nghĩ, bởi vì một lần này thực sự liên quan đến sự sống còn.
Tuy chỉ có một tiếng đồng hồ thôi, nhưng cũng là một tiếng đầy sát khí.
Lão Trương từng nói, truy lùng của lệ quỷ đối với nhân loại chính là nắm bắt lấy hơi thở của người sống, nhìn phương hướng vừa rồi lão Trương chạy đến thì xem ra lúc này ông ta dự định sử dụng lại mánh khóe cũ, trốn tránh trong nhà xác một thời gian.
Tuy Trần Mặc cũng sinh ra ý nghĩ chạy đến nhà xác nấp đỡ trong đầu, nhưng mà nếu lão Trương đã nói rõ là tốt nhất hai người nên chạy trốn xa nhau ra, nếu cứ kiên quyết chạy tới nữa sẽ không tốt.
Hơn nữa, mặc dù là trốn trong nhà xác nhưng vẫn có một tai họa ngầm rất lớn, chính là chỉ có một cửa ra.