Chương 80: Phiên ngoại bốn:【Thanh Hà x Tiết Phi Y】

Thanh Hà đứng ở cửa, thính lực của y rất tốt, có thể nghe rõ Tiết Phi Y đang nhỏ giọng lẩm bẩm trong toilet, “Đậu mòe, qυầи ɭóŧ của mình phải làm sao giờ? Cơ mà vì sao thời gian của mình lại ngắn thế? Chắc chắn là do sợ rồi, nhất định là thế, tuyệt đối không có cách giải thích khác…”

Thanh Hà cúi đầu nhìn hoa văn trên sàn nhà, đưa tay bật đèn, đi lấy một cái mảnh màu đen từ trong tủ quần áo, một lần nữa gõ cửa toilet, “Tôi mở cửa nhé.”

Tiết Phi Y còn chưa kịp mặc quần thì đã thấy Thanh Hà duỗi tay qua khe cửa, khớp xương trên ngón tay rõ ràng, cầm một chiếc qυầи ɭóŧ.

Ừm, là của mình.

Tiết Phi Y đứng tại chỗ, mặt xoạch cái đỏ bừng, cảm thấy sắp phát điên đến nơi, chẳng nói nên lời, mạch suy nghĩ gần thắt nút thành công ——nếu mình đưa tay nhận thì có phải thừa nhận cái kia của mình không làm ăn được gì không? Nếu như không nhận, mình chỉ có thể thả rông, gió thổi man mát.

Song, Tiết Phi Y chợt nghĩ đến một vấn đề mấu chốt, sao Thanh Hà biết anh cần trang bị này?

Nghĩ kỹ sợ quá!

Chờ một lát, Tiết Phi Y không có phản ứng, Thanh Hà lại hỏi câu trước đó, “Cần tôi vào không?”

Không hiểu vì sao, nghe thấy câu hỏi này, tim Tiết Phi Y đánh cái thịch, yết hầu khô ran. Anh nhạy cảm phát hiện, câu hỏi này dường như còn có ý khác.

Thế là anh gật đầu, “Anh vào đi.” Chẳng qua giọng rất nhỏ.

Thanh Hà đẩy khe hở ra một chút, nghiêng người đi vào toilet. Bên trong không gian thu hẹp có mùi thoang thoảng, làm y xác định mình không đoán sai.

Thấy Tiết Phi Y đưa lưng về phía mình, phần mông dưới áo như ẩn như hiện, Thanh Hà đặt qυầи ɭóŧ lên kệ, sau đó mở nước nóng, chỉnh độ ấm, giọng điệu rất tự nhiên, “Tôi ra nhé.”

Tiết Phi Y nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Chờ cửa toilet đóng lại lần nữa, Tiết Phi Y lột áo ra đứng dưới vòi sen, nước xối vào đầu nhưng nhiệt độ vừa đủ, là nhiệt độ quen thuộc thường ngày của anh.

Tiết Phi Y đập hai cái lên tường, chà xát mặt, Đại Thanh Hà có ý gì? Rốt cuộc có ý với anh không?

Cắn móng tay, vẫn không nghĩ ra. Tiết Phi Y quyết định không nghĩ nữa, khó quá, rụng tóc mất.

Chờ anh tắm rửa ra ngoài, Thanh Hà đã bật đèn ngủ, đang đọc sách anh để ở đầu giường.

Thấy Tiết Phi Y đi ra, Thanh Hà đứng dậy cầm máy sấy sấy tóc giúp anh.

Hai người đều không nói chuyện, rất yên tĩnh, nhưng không hề lúng túng tí nào.

Trong bầu không khí ấm áp, Tiết Phi Y chậm rãi thả lỏng, chân anh giậm giậm trên sàn nhà, hoàn toàn không có cách nào nín nhịn không nói gì, “Anh có thấy tôi phiền không?”

“Không phiền”

“Thế anh cảm thấy chất tóc tôi tốt không?”

“Rất tốt”

Lực trên da đầu rất dễ chịu, Tiết Phi Y vừa mới thả lỏng đã mệt rã rời, anh há mồm bảo: “Chất tóc tôi tốt thế này, vậy anh có thích tôi không?”

Thanh Hà không trả lời.

Bảo trong lòng không thất vọng là giả, Tiết Phi Y nhìn chằm chằm nếp nhăn trên giường, thật ra anh cũng không nói rõ được cảm xúc của mình, anh khẳng định là mình thích——không, yêu Thanh Hà, yêu khí linh tinh bàn của mình.

Về việc cảm xúc này biến chất từ bao giờ, anh cũng chẳng rõ, chẳng qua khi biết Huyền Qua là khí linh của Ly Hỏa Phù Minh bàn, anh chợt nghĩ rằng, nếu Thanh Hà biến thành người, thì sẽ trông như nào?

Nhất định là đẹp đến long trời lở đất.

Vô số lần anh tưởng tượng dáng vẻ của đối phương, nhưng cho dù ở trong mộng cảnh của heo vòi, anh trực tiếp đè Thanh Hà ra hôn cũng không thấy rõ vẻ ngoài của y rốt cuộc như nào.

Sau đó ở vườn đa, lúc nhà sập, khi Thanh Hà đột nhiên hiện ra bảo vệ anh, anh mới bừng tỉnh, hóa ra tất cả tưởng tượng của mình cộng lại cũng không bằng một phần vạn của đối phương.

Hóa ra đây chính là Thanh Hà.

Tiếng máy sấy tóc dừng lại, Thanh Hà nói dịu dàng, “Ngủ tiếp nhé?”

“Ừm, ngủ thôi”

Tiết Phi Y hơi ỉu xìu, chui vào chăn theo Thanh Hà. Đèn ngủ tắt, trong phòng tối đi, điều hòa thổi gió “ù ù”, anh lại chẳng buồn ngủ tí nào.

Nhưng anh vẫn nhắm mắt lại, thở đều đều, giả vờ mình đã ngủ, dùng trí tưởng tượng để an ủi bản thân.

Cứ như vậy không biết qua bao lâu, Tiết Phi Y cũng nghi ngờ có phải trời sắp sáng rồi không, chợt cảm giác Thanh Hà ở bên cạnh có động tĩnh.

Sau đó, anh bị hôn.

Tí nữa là lộ sơ hở, Tiết Phi Y vội vàng điều chỉnh hô hấp, nghi ngờ mình đang nằm mơ, còn lén nhéo đùi mình trong chăn.

Móa đau vãi! Tuyệt đối không phải đang nằm mơ! Được hôn thật!

Nhưng tại sao Thanh Hà lại hôn anh? Hay là lợi dụng lúc anh đã ngủ? Nhưng hôn khóe miệng mà là đàn ông con trai à? Phải hôn, hôn môi ấy! Hôn lưỡi! Cắn đầu lưỡi chứ!

Tiết Phi Y liên tưởng vô số hình ảnh hạn chế, cảm thấy hình như mình lại có phản ứng, vội vàng dừng lại. Song anh lại bắt đầu rối rắm lần nữa——rốt cuộc mình có nên bắt lấy cơ hội này, mở to mắt, lên án Thanh Hà lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, phải chịu trách nhiệm không, hay là giả bộ chẳng biết gì hết, tiếp tục vờ ngủ?

Vấn đề này khó quá, nan đề cấp sử thi.

Tiết Phi Y rối rắm ghê gớm làm bộ xoay người, lén vắt chân lên người Thanh Hà. Một giây sau, anh phát giác Thanh Hà kéo chăn giúp anh, sau đó tự nhiên để tay lên đùi anh, hơi nóng ở lòng bàn tay nháy mắt châm lửa trong lòng anh.

Nếu như anh không cảm giác sai, đối phương còn hôn tóc anh.

Lúc này không làm thì chờ đến bao giờ?

Giờ phút này, Tiết Phi Y cảm thấy từ trước tới nay mình chưa từng dũng cảm như vậy, anh ngồi phắt dậy, hai tay chống trên ngực Thanh Hà, làm liều hôn một cái. Lực quá mạnh, răng đυ.ng vào nhau phát ra tiếng vang. Nhưng anh tuyệt đối không bỏ dở giữa chừng, hơi lùi về sau ngậm lấy bờ môi Thanh Hà.

—— phạm quy phạm quy, ngon quá!

Thế là anh cắn mấy cái, cắn xong thì sắp xếp trình tự trong đầu. Hôn miệng, sau đó chắc là chạm lưỡi nhỉ? Không đúng, hôn lưỡi làm như thế nào ta?

Anh dán vào bờ môi Thanh Hà, rơi vào trầm tư.

Phát hiện Tiết Phi Y rất lâu không có động tĩnh, Thanh Hà biết đại khái chuyện gì đang xảy ra, cũng không giục, cứ thế duy trì tư thế này, cho đối phương tiếp tục suy nghĩ.

Thanh Hà không ngờ Tiết Phi Y sẽ giả vờ ngủ, thậm chí trực tiếp hôn y——tình huống như vậy không khớp với suy nghĩ vốn có của y, thế là Thanh Hà cũng cảm thấy có lẽ mình nên nghiêm túc ngẫm lại.

Dán môi mười mấy phút, Tiết Phi Y mới tiến vào giai đoạn thứ hai, hôn lưỡi. Nhưng anh còn chưa động đậy được mấy cái thì quyền chủ động đã bị Thanh Hà lấy được, hôn cho anh mềm eo nhũn chân, ý loạn tình mê, cứng phát đau.

Trong đầu Tiết Phi Y đột nhiên hiện lên một suy nghĩ, nháy mắt đẩy Thanh Hà, nói một cách dữ tợn, “Sao anh lại thạo thế? Anh từng luyện với đứa nào rồi?”

Qua mấy giây, Tiết Phi Y chỉ nghe thấy trong bóng tối truyền đến tiếng cười của Thanh Hà. Đây là lần đầu anh nghe thấy Thanh Hà cười như vậy, giọng nói cực kỳ quyến rũ, dù sao anh cảm thấy nếu tai mình mang thai được, thì cũng phải sinh một hai ba bốn năm sáu bảy đứa rồi.

Tiết Phi Y phản ứng lại mình mới vừa hỏi vấn đề ngu xuẩn gì thì lại muộn màng thấy ngại. Thanh Hà vừa mới ngưng tụ thành hình người, sao có thể từng luyện tập được.

“Thế chả nhẽ là thiên phú dị bẩm? Sao lại chênh lệch lớn vậy chứ? Mình không phục…”

Nghe Tiết Phi Y ngồi trên người mình lẩm bẩm bày tỏ bất mãn đối với vấn đề “kỹ năng hôn thiếu sót”, nụ cười của Thanh Hà vẫn luôn treo bên miệng không hạ xuống.

Y vẫn chờ Tiết Phi Y nói xong rồi mới mở miệng, “Từng luyện tập một lần, ngay vừa nãy, với em.”

Tai Tiết Phi Y xì hơi nóng, nhỏ giọng nói, “Vậy anh đúng là thiên phú dị bẩm rồi.”

Lúc này, anh mới phát hiện có vẻ mình đã làm gián đoạn tiến trình hôn thì phải?

Nhưng bây giờ tâm lý của anh vô cùng yếu đuối, căn bản không có dũng khí hôn lại, trong một chốc hối hận khôn xiết.

Nhịn một lúc, Tiết Phi Y mới mở miệng, “Thanh Hà.”

“Ừ?”

Chỉ một giọng mũi đó mà Tiết Phi Y cũng cảm thấy quyến rũ vô cùng. Anh chịu đựng chú nai con đυ.ng tới đυ.ng lui trong lòng, nghiêm túc hỏi, “Hai đứa mình có thể giả vờ quay ngược lại thời gian không? Xuyên về trước cái lúc em bảo anh “sao lại thạo như vậy” ấy, hoặc gần gần thế, cắt đoạn này đi, rồi nối liền một mạch với tiến trình trước đó?”

Anh nói xong thì bỗng phát hiện Thanh Hà để tay trên gáy mình, dịu dàng nhưng lại không cho từ chối đè xuống, sau đó lại hôn lên.

Tiết Phi Y mơ màng nghĩ——quả thực là nối liền một mạch không có khe hở.

Một nụ hôn khiến cổ áo Tiết Phi Y cũng ướt nhẹp, miệng không khép được, tiếng nước và tiếng khuấy đảo rất nhỏ vô cùng rõ ràng trong bóng đêm. Hai chân anh kẹp chặt lấy hông Thanh Hà, nửa người trên dán sát vào, cảm thấy hôn môi chính là chuyện tuyệt vời nhất trần đời.

Chờ môi lưỡi của Thanh Hà rời đi, trong lòng Tiết Phi Y nháy mắt trào dâng cảm giác trống rỗng to lớn. Anh bắt lấy cánh tay Thanh Hà, “Đừng đi.” Giọng điệu hơi bối rối.

“Tôi không đi.” Thanh Hà lại hôn khóe môi anh vỗ về, “Tôi ở đây.”

Tiết Phi Y cảm thấy mình như này là già mồm, thế là hơi điều chỉnh cảm xúc, nhưng giọng vẫn không tự chủ mang theo chút tiếng nuối, “Không hôn à?”

Anh cứ cảm thấy đây có thể là lần duy nhất đời này anh hôn Thanh Hà, vì vậy ước gì hôn lâu thêm chút nữa, để anh cẩn thận cảm nhận, ghi nhớ, chờ sau này cũng dễ hồi tưởng lại.

“Ừ, không hôn.” Thanh Hà bật đèn ngủ, nhìn thấy đuôi mắt ướŧ áŧ cùng với bờ môi đỏ lên rõ rệt của Tiết Phi Y, thở dài khe khẽ.

Tiết Phi Y co ngón tay lại, “Anh đừng thở dài, anh thở dài, lòng em lại càng hoảng.”

“Được.” Ngữ điệu của Thanh Hà rất nghiêm túc, “Chúng ta nói chuyện một lát.”

“Ừm”