【Tối nay ở nhà tôi đi】
o
Huyền Qua tắt hết đèn trang trí trong quán, chỉ để lại một chiếc đèn chân không nhỏ, đang ghi chép sổ sách.
Thật ra hắn không có kiên nhẫn làm mấy chuyện vặt vãnh này, nhưng quán này là của ông cụ để lại, cũng là nơi mong nhớ nhất trước lúc lâm chung. Huyền Qua đã đồng ý, nhất định sẽ coi sóc quán cho tốt, cũng sẽ không hoang phế tay nghề nấu ăn được truyền lại, ông cụ mới có thể an tâm nhắm mắt.
Tính ra tổng số, ghi lại, đóng sổ sách, hai ngón tay Huyền Qua kẹp cái bật lửa, tung lên rồi bắt lấy, đang định tìm chìa khóa đóng cửa thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân liên tiếp.
Huyền Qua nhìn ra phía cửa, trong đầu chẳng hiểu sao lại hiện lên một bóng người. Một giây sau, hắn đã thấy Lục Hào bám cả người trên khung cửa quán của hắn, thở hồng hộc, “Ân——ân nhân ơi! Đám người lần trước lại muốn tới đánh anh kìa! Cái kiểu có tổ chức có kế hoạch á!”
Không biết là chạy bao xa, da Lục Hào vốn đã trắng nay cả mặt đều trắng bệch không còn tí máu.
Thấy mồ hôi trên trán cậu nhỏ xuống, Huyền Qua nhúc nhích ngón tay, miệng hỏi, “Cậu biết, cố ý chạy tới báo tin?” Giọng điệu hơi kỳ lạ.
Lục Hào chạy đến đau cả họng, nói chuyện rất khó khăn, bèn gật đầu mấy cái, tóc tai hơi dài cũng lộn xộn theo. Trong lòng cậu sốt ruột, sao ân nhân không nắm được trọng điểm vậy? Tình huống khẩn cấp lắm rồi ô kê!
Thấy đối phương lo lắng, Huyền Qua biết đại khái cậu đang nghĩ gì, duỗi tay kéo người vào, tìm cái ghế để người ta ngồi xuống.
“Cậu còn nhỏ, ngồi ở đây, chốc nữa bọn nó tới, tôi ra ngoài giải quyết. Bất kể nghe thấy gì cũng không được đi ra, trừ phi tôi gọi tên cậu”
Lục Hào gật đầu, hơi thở chậm rãi hòa hoãn, có thể là được cảm xúc bình tĩnh của Huyền Qua lây nhiễm, cũng không hoảng nữa, “Được, anh gọi tôi mới ra.” Nhưng cậu tỏ vẻ không phục, “Tôi thành niên rồi, không còn nhỏ nữa.” Rồi duỗi tay nhận nước suối Huyền Qua đưa, vặn ra uống một hớp lớn giải khát.
Huyền Qua nhìn dáng vẻ chăm chú uống nước của Lục Hào, ngứa tay, không dùng sức xoa mái tóc hơi ẩm của cậu, “Mười chín tuổi mà không nhỏ? Ngoan, ngồi chờ, vậy mới là đóa hoa tổ quốc.”
Lục Hào suýt bị động tác đột ngột này làm cho sặc nước, đóa hoa tổ quốc ngẩng đầu lên, tức giận lườm nguýt Huyền Qua.
Huyền Qua cảm thấy càng nhìn càng thấy ngoan, lườm người ta mà cũng ngoan nữa.
Thu xếp cho Lục Hào xong xuôi, Huyền Qua tiện tay cầm chai bia trên bàn, lắc lư ra khỏi quán. Lục Hào nhìn bóng lưng Huyền Qua, không hiểu sao cảm thấy đối phương như một con báo giấu đi nanh vuốt. Cậu im lặng động viên bản thân trong lòng——ân nhân này của mình dữ lắm, nếu mà đánh không lại, mình sẽ ra cứu viện!
Chờ cửa bị Huyền Qua đóng lại từ bên ngoài, Lục Hào ngậm một ngụm nước trong miệng, bê ghế dịch chuyển vị trí, dịch thẳng tới cạnh cửa kính, chọn góc độ có tầm nhìn rộng rãi.
Tối muộn, trên đường ít người, đèn đường lâu năm không được tu sửa cũng chẳng sáng lắm. Huyền Qua cầm chai bia ngồi trên vỉa hè, hai cẳng chân dài săn chắc tùy ý giạng ra, đốm lửa thuốc lá lập lòe cắn giữa môi.
Chắc là cảm giác có ai đang nhìn mình, Huyền Qua quay đầu lại, nhấc chai bia làm động tác cụng ly về phía cửa tiệm.
Lục Hào cũng giơ bình nước suối theo bản năng, giơ xong lại cảm thấy mình hơi ngốc——bên ngoài có thấy được đâu. Phí công!
Cũng không lâu lắm, một loạt tiếng bước chân phá vỡ sự yên tĩnh xung quanh.
Lục Hào ngồi phía sau cửa, nhìn thấy chừng mười người vây Huyền Qua vào giữa, rất hiển nhiên lại là cả đám hội đồng một người, cậu tức thì siết chặt cái bình trong tay.
“Hỏi lại lần nữa, hoặc là để ông nội mày chém mấy nhát, hoặc là đi theo một chuyến!”
Huyền Qua híp mắt nhìn tên nói chuyện, ngón cái cùng ngón trỏ lấy đầu lọc ra khỏi miệng, giẫm tắt, sau đó nhả khói thuốc về phía đối phương, hứng thú không cao nổi, “Lần nào cũng hỏi bố một câu giống nhau, kiên trì đấy, cơ mà, bộ không đánh một trận cho gọn lẹ được hả?”
Hắn nhón cổ chai bia uống ực một hớp, cơ bắp trên cánh tay cuộn lên, hầu kết hiện động tác nuốt, “Hơn nữa, đến cả cha bố mày còn chả có thì đào đâu ra ông nội.”
Nói xong, Huyền Qua đứng dậy, thân hình trông to cao, hắn tiện tay đập ngang chai bia vào cột đèn đường. “Choang” một tiếng, bọt bia trộn với vụn thủy tinh vỡ toang, như thể đã phá vỡ bầu không khí bí ẩn nào đó.
Huyền Qua cầm chai bia chỉ còn một nửa, trên thủy tinh sắc bén ngập ánh đèn, ánh mắt như dao, huýt sáo khıêυ khí©h, “Chúng mày lên từng thằng hay lên hết?”
Lục Hào cảm thấy mình đang xem phim, vai nam chính còn là kiểu trông đẹp trai lại rất biết đánh nhau. Cậu nhìn mà không dám chớp mắt lấy một cái, miệng đã biến thành hình chữ “O” ——tổ sư gia của cậu ơi, ân nhân này không phải dữ bình thường đâu! Chắc là cậu không có cơ hội lên sân khấu rồi!
Tiết tấu kia của Huyền Qua, tay căn bản không phải là tay mà là móng vuốt hợp kim, mấy giây đồng hồ đã tháo khớp cánh tay người ta. Cơ bắp cũng rất cứng, một gậy đập lên thế mà không sao, còn có thể trở tay tóm gậy đập lại!
Lục Hào lại nhớ tới cảnh Huyền Qua đứng trước cái chảo, cẩn thận rán trứng trước đó, cảm thấy vô cùng ảo diệu.
Nhưng mà nhìn rồi cậu lại nghi hoặc, chẳng phải trước đấy bắp đùi Huyền Qua bị thương à? Một vết rạch sâu như thế, cậu còn tự mình băng bó mà đã lành rồi? Lục Hào nhìn kỹ cái chân dài của Huyền Qua quét cho hai đối thủ ngã ngửa, cùi chỏ đập cho mặt của tên bên phải bắn văng, hoàn toàn nhìn không ra là người có thương tích.
Hay là, ân nhân có ý chí hơn người, chịu đau kiên quyết chiến đấu đến cùng? Thật sự là khiến người ta kính phục! Lục Hào ngồi nhấp nhổm, chỉ thiếu điều đứng dậy giơ bình nước suối, hò hét trợ uy cho ân nhân của mình.
Nhưng rất nhanh, sự chú ý của cậu đã bị thứ khác hấp dẫn.
Tầm mắt Lục Hào rơi vào trường đao trong tay một gã đàn ông, cách hơi xa nên không thấy rõ lắm, nhưng cậu cứ giác cây đao đó vô cùng quái dị. Cậu nhìn thêm mấy lần, mắt trái còn hơi sưng lên.
Lục Hào cẩn thận xoa vành mắt bên trái, mím chặt môi, nhắc nhở bản thân chốc nữa nhất định phải đi xem cây đao đó.
Huyền Qua làm cho đối thủ cuối cùng không bò dậy nổi, bước nhanh tới quán, hắn phát hiện Lục Hào đã vịn cửa kính nhìn mình từ lâu, tâm trạng rất tốt cong đốt ngón tay gõ gõ, “Thỏ con mở cửa.”
Lục Hào nhanh nhẹn mở cửa, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Huyền Qua. Huyền Qua lại cảm thấy ngứa tay, duỗi tay xoa nhẹ tóc cậu, “Không sợ à?” Đánh một hồi, loại bỏ bớt lệ khí đè ở ngực, giờ hắn lại khôi phục trạng thái lúc thường.
“Không sợ không sợ, đỉnh lắm luôn!” Lục Hào nói rồi vỗ tay, vỗ bình nước suối kêu bôm bốp, cậu dời tầm mắt xuống đùi Huyền Qua, rất lo lắng, “Vết thương trên đùi anh đã nứt ra chưa? Có chảy máu không?”
Huyền Qua dừng tay, rút về như không có chuyện gì xảy ra, nụ cười tràn ra khóe mắt nhạt đi, “Vẫn ổn.”
Trong tiềm thức Lục Hào cảm giác đối phương không muốn trả lời vấn đề này lắm, thế là cậu quơ quơ bình nước suối trong tay, bù cho cái cụng ly trước đó, “Cụng ly, chúc mừng anh đánh gục tất cả.”
Cảm thấy cậu rất ngoan, ý cười của Huyền Qua lại xuất hiện.
Sau khi vận động mạnh, trên mặt trên người Huyền Qua đều là mồ hôi, áo ướt đẫm, lộ ra hình dáng cơ bắp. Lục Hào cảm thấy thật chói mắt, ép mình đứng đắn lên, nhét nước suối vào tay Huyền Qua, chạy ra ngoài từ bên cạnh.
Huyền Qua đứng tại chỗ, nhìn Lục Hào chằm chằm, vặn mở bình uống một hớp, nước có hơi ngọt.
Mấy tên bên ngoài vẫn gục trên đất không dậy nổi, Lục Hào một lòng muốn nhìn kỹ thanh đao hình dáng kỳ quái này. Nhưng vừa mới duỗi tay chạm vào chuôi đao, mắt trái đã nháy lia lịa, cảm giác đau đớn quen thuộc tức khắc ập tới, Lục Hào sợ tới mức vội vã buông tay.
Lục Hào nhìn chằm chằm hoa văn kỳ quái lại quen quen trên mặt đao, mím môi, ngoảnh về phía Huyền Qua, “Anh qua đây một tí được không?”
Cậu không nhìn thấy, có một luồng khí đen từ trên chuôi đao tản ra ngoài, trực tiếp quấn lấy cổ tay cậu, trong chớp mắt biến mất không thấy đâu.
Nghe thấy tiếng Lục Hào, Huyền Qua cầm bình nước suối rỗng đi tới hỏi, “Muốn cây đao này?”
“Ừm,” Lục Hào gật đầu, nói qua tình huống gặp phải trước đó ở con hẻm nhỏ, “Tôi cảm thấy cây đao này hơi kỳ lạ, nói thế nào nhỉ, giống như tôi đã từng thấy kiểu hoa văn này rồi, muốn nhìn kỹ hơn.”
Huyền Qua gật đầu, tay nắm chuôi đao trực tiếp cầm lên, tiện tay đưa cho Lục Hào. Bản thân Lục Hào không dám cầm, cứ thế chắp tay sau lưng bỏ đi, để Huyền Qua cầm.
Huyền Qua không hiểu cậu đang làm gì, nhưng cũng không nói, bảo cầm thì cầm.
Đóng cửa quán, bầu không khí hơi trầm, Huyền Qua nghiêng đầu nhìn Lục Hào, phát hiện dưới ánh đèn, da của đối phương trắng sáng cả mắt, làm người ta muốn chìa tay cấu xem có phải là do tuyết đắp nên, có lạnh tay không.
“Nhìn tôi làm gì vậy?”
Huyền Qua dừng lại, hai giây sau nói, “Ngại quá, uống hết nước của cậu rồi.” Hắn quơ bình nước rỗng vẫn luôn cầm trong tay, không nhịn được bồi thêm một câu, “Nước uống hơi ngọt.”
“À.” Lục Hào gật gù, “Chắc là Nông Phu Sơn Tuyền*.” Cậu vẫn đang nghĩ về hoa văn trên cây đao kia, cứ cảm thấy đã gặp ở đâu rồi, nhưng có lẽ thời gian trôi qua quá lâu, không nhớ nổi nữa.
* Nông phu sơn tuyền: là tên một công ty nước và đồ uống đóng chai của Trung Quốc
“Đêm nay cậu ở đâu?” Thấy Lục Hào không biết đang nghĩ gì mà không phản ứng, Huyền Qua lại kiên nhẫn hỏi lại.
“Hả?” Lúc này Lục Hào mới nghe thấy Huyền Qua nói, “Ở đâu cũng được, lúc tới tôi thấy phía trước không xa có nhà nghỉ nhỏ, ở đấy là được.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, bình nước trong tay Huyền Qua bị hắn cầm nóng.
“Bà chủ nhà nghỉ kia chả bao giờ chịu đổi ga giường, thái độ phục vụ cũng không tốt, nghe đâu tắm rửa còn thường xuyên không có nước nóng”
Lục Hào tưởng Huyền Qua đang gỡ mìn giúp cậu, còn cất cảm kích, “Vậy tôi không tới chỗ đấy nữa, chuyển——”
“Đừng chuyển.” Huyền Qua dừng bước, cúi đầu nhìn Lục Hào, “Đêm nay, ở nhà tôi đi.”
Thấy đôi mắt gợn sóng và trong veo của Lục Hào nhìn mình, Huyền Qua tiện tay ném bình nước rỗng vào thùng rác bên cạnh, khóe miệng hiện nụ cười, “Chia ghế sô pha cho cậu ngủ, tới không?”
o
Chú thích:
(1) Nông phu sơn tuyền: là tên một công ty nước và đồ uống đóng chai của Trung Quốc
o