Hoàng Tam chết rồi, theo như những gì mà Hoàng Tam nói trước lúc chết thì hồn ma của Trương Nhược Danh đã dùng búa Lưu Tinh để gϊếŧ ông ta, mà búa Lưu Tinh quả nhiên cũng đã đổ máu. Vậy chuyện này rốt cuộc là do quỷ thần làm, hay là có người cố ý sắp đặt như vậy, nếu đúng là có người cố ý, vậy mục đích của người này là gì? Tại sao nó phải gϊếŧ hại một người không có bất kỳ liên quan nào tới vụ án này như Hoàng Tam?
Quách Tiểu Phong chìm sâu vào trong giấc ngủ, hắn mơ thấy Đỗ Bân, cả…Hoàng Tam nữa, hai tay của Hoàng Tam dính đầy máu, trong tay còn cầm cả một con dao, Đỗ Bân liều mạng chạy trốn, mà Hoàng Tam cứ từ từ bước lại, tuy Đỗ Bân chạy rất nhanh, nhưng Hoàng Tam vẫn luôn theo kịp anh ta.Cuối cùng, Hoàng Tam bắt được Đỗ Bân như bắt được một con gà. Hoàng Tam cầm con dao sắc nhọn, đắc ý nói: “ Đỗ Bân, ngươi chạy không thoát khỏi tay ta đâu, đừng tưởng Quách Tiểu Phong có thể bảo vệ được ngươi, chịu chết đi”, nói xong liền giơ dao ra… “A…” Đỗ Bân kêu lên thảm thiết giữa trời đêm, trước mắt Quách Tiểu Phong là một vũng máu đỏ tươi.
- Không được…
Quách Tiểu Phong giật mình tỉnh giấc, mồ hôi đầm đìa. Vẫn may đó chỉ là giấc mộng, Quách Tiểu Phong nghĩ thầm. Song giấc mơ đó cũng hơi kỳ quặc, Hoàng Tam và Đỗ Bân, sao có thể như vậy?
- Sao vậy Tiểu Phong?
Tiếng la thét của Quách Tiểu Phong khiến Bạch Nguyệt Quang tỉnh giấc.
- Ta sao có thể ngủ đây? Hoàng Tam thúc…?
Quách Tiểu Phong vội trả lời.
Lúc này, tại nhà Đỗ Bân, một bóng người xuất hiện, không chỉ như vậy, trong tay cái bóng đó còn cầm một con dao sắc nhọn, từng bước tiến vào nhà Đỗ Bân.
- Haha, Đỗ Bân, ngươi không ngờ được đâu, Trương Nhược Danh vốn chưa chết, hắn vẫn đợi mấy chục năm sau để lấy cái mạng chó của ngươi, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi, ta sẽ “đốt vàng” cho ngươi, haha…
Người mặc đồ đen đó tà ác nói. Nói xong thì vung dao lên, chuẩn bị đâm vào chăn của Đỗ Bân…
- Chàng vẫn nói sao, mấy ngày nay chàng cũng đã quá mệt mỏi rồi, lúc ấy chàng nói chàng đau đầu, sau đó đâm vào tường, còn về Hoàng Tam thúc, thϊếp đã bảo đại ca cho thi thể của thúc ấy đặt ở phòng khác rồi, đợi chúng ta nghỉ ngơi xong thì sẽ đi khám nghiệm.
Bạch Nguyệt Quang không hiểu tại sao Quách Tiểu Phong lại nôn nóng như vậy.
- Nguyệt Quang, chúng ta đã gặp đại họa rồi, nàng không biết chứ, Hoàng Tam thúc, Hoàng Tam thúc không chừng chính là hung thủ.
Quách Tiểu Phong lo lắng nói.
- Cái gì, chàng nói cái gì ? Hoàng Tam thúc, thúc ấy chằng phải đã chết rồi sao? Thúc ấy sao có thể là hung thủ chứ? Tiểu Phong, có phải là chàng đã nhầm rồi không?
Bạch Nguyệt Quang vội hỏi.
- Mau đến chỗ thi thể của ông ấy, đi, mau lên.
Quách Tiểu Phong không kịp giải thích, vội lao xuống giường đi đến chỗ thi thể của Hoàng Tam.
- Mễ thúc, Mễ thúc, mau tỉnh dậy đi.
Quách Tiểu Phong đập cửa phòng của Mễ thúc. Thấy vậy, Mễ thúc mới từ từ đi ra.
- Quách công tử, có chuyện gì thế? Trời còn chưa sáng mà, có chuyện gì để sáng mai nói nhé.
Mễ thúc tuy không thoải mái nhưng cũng không dám đắc tội với Quách Tiểu Phong, bởi vì bây giờ Quách phủ là khách hàng duy nhất của quán trọ này, nếu bọn Quách Tiểu Phong mà đi, quán trọ này sẽ phải đối mặt với vận mệnh đóng cửa.
- Không được, không thể chậm trễ, Mễ thúc, ta hỏi thúc, thi thể của Hoàng Tam thúc được để ở phòng nào?
- Cái này ta cũng không rõ, song tối qua, hai gia nhân của nhà cậu đến tìm tôi và muốn mượn một phòng mới, lúc đó ta cũng không hỏi nhiều, không biết có phải là đã đặt thi thể ở đó không?
Mễ thúc từ từ nói.
- Là phòng nào?
Quách Tiểu Phong vội hỏi.
- Là phòng số 13.
Không đợi Mễ thúc nói xong, Quách Tiểu Phong chạy nhanh như bay tới phòng số 13.
- Ai, anh bạn này, phong phong hỏa hỏa ( ý nói là làm việc gì cũng rất nhanh chóng), thật không chịu nổi, vào trong ngủ tiếp vậy.
Mễ thúc đóng cửa, tiếp tục giấc nồng.
- Peng.
“Peng” một tiếng, cửa phòng số 13 bị Quách Tiểu Phong mở tung.
- Tiểu Phong đừng nôn nóng, thi thể này sao có thể không cánh mà bay chứ?
Bạch Nguyệt Quang thật ra cũng rất sợ hãi vì nếu như vậy thật thì bản thân cô chẳng phải đã nhất thời không đề phòng nên dẫn tới việc hung thủ thực sự trốn khỏi Vương pháp sao.
- Thi thể đã thật sự không còn ở đây rồi.
Quách Tiểu Phong vội nói.
- Cái gì? Sao có thể?
Bạch Nguyệt Quang không tin, thò đầu vào trong, đúng là chỉ nhìn thấy một cái giường trống không, ngoài ra không còn cái gì nữa. Quách Tiểu Phong thầm nghĩ : “ Hoàng Tam lúc này đã cùng đường rồi, nếu mình là ông ta, chắc chắn có thể hoàn thành tâm nguyện của bản thân, sau đó cao chạy xa bay. Nếu nói Hoàng Tam vẫn còn tâm nguyện cuối cùng gì, thì đó là…
- Nguyệt Quang, mau đi gọi thôn trưởng đi, nói ta đã biết hung thủ là ai, còn nữa, bảo mọi người trong thôn tập trung ở nhà Đỗ Bân.
- Vậy còn chàng, chàng sẽ làm gì?
- Đỗ đại ca đang gặp nguy hiểm, ta phải đi cứu huynh ấy.
Nói xong Quách Tiểu Phong vội lao ra ngoài.
- Tiểu Phong, chuyện này rốt cuộc là sao?
Bạch Nguyệt Quang lớn tiếng gọi Tiểu Phong.
- Không có thời gian giải thích, mau đi gọi người đi.
- Chàng cẩn thận đấy.
- Yên tâm đi, ta không thể xảy ra chuyện.
Kẻ mặc áo đen vung dao, chuẩn bị đâm vào chăn của Đỗ Bân, nhưng khi dao vừa được vung lên, ánh trăng ngoài cửa sổ phản chiếu lại, chiếu vào mắt của Đỗ Bân, Đỗ Bân đang ngủ nên chỉ cảm nhận có một luồng khí lạnh chiếu vào mắt mình, Đỗ Bân vốn ngủ chưa say, lập tức tỉnh dậy, con dao đó đã đâm xuống rồi, Đỗ Bân linh hoạt nhanh tay đỡ lấy con dao, tay cậu ta đầy máu.
- Xuân Hoa, mau tỉnh dậy, mau tỉnh dậy đi.
Đỗ Bân dùng cánh tay không bị thương lay người Đỗ đại tẩu. Xuân Hoa cũng vội tỉnh giấc, nhìn thấy sự tình trước mắt thì ngẩn người kinh hoàng. Nhưng, đây không phải là lúc ngẩn người ra như vậy, cô biết, không chỉ có Đỗ Bân, không chừng ngay cả mình cũng bị gϊếŧ. Cho nên Xuân Hoa vội lao ra khỏi giường, rồi la lớn:
- Có ai không, gϊếŧ người, mau đến đây đi…
Thấy vậy kẻ mặc áo đen càng trở nên điên cuồng hơn, ra tay càng kịch liệt hơn. Đỗ Bân vẫn rất thông minh chạy loạn khắp phòng.
- Xuân Hoa, mau chạy đi, mặc kệ ta.
- Không được, không được gϊếŧ chồng ta, nếu ngươi cần tiền chúng ta sẽ cho, nhưng cầu xin ngươi đừng gϊếŧ chồng ta.
Xuân Hoa nước mắt đầm đìa.
- Tiền, haha, tiền có thể mua được một mạng người sao? Ngươi đưa tiền cho ta, thử hỏi các ngươi phải có bao nhiêu tiền để đổi được mạng sống của Trương Nhược Danh?
Kẻ áo đen có vẻ rất kích động.
- Ngươi, ngươi không thể là Trương Nhược Danh?
Đỗ Bân nhìn kỹ Hoàng Tam, như bừng tỉnh ngộ, nói tiếp:
- Cậu không chết thì quá tốt rồi, cậu không biết chứ, mấy chục năm nay mẹ cậu đã già đi bao nhiêu. Cậu thật không có lương tâm. Cậu còn muốn gϊếŧ người, cậu gϊếŧ ta được thôi, nếu cậu cảm thấy lương tâm không cắn rứt thì cứ gϊếŧ ta đi. Mấy năm nay nếu không phải mọi người trong thôn tiếp tế cho bác Trương, sợ rằng bà ấy đã chết đói rồi. Cậu là do bà ấy sinh ra nhưng cũng có khác nào là không con không. Cậu chỉ là kẻ bất hiếu mà thôi.
- Ngươi câm miệng lại cho ta, kẻ gϊếŧ người như ngươi có tư cách gì để nói chuyện với ta, năm đó ngươi dọa chết ta, ta đã nhẫn nhịn mấy chục năm, cuối cùng hôm nay cũng có thể tính sổ với ngươi, đừng có ở đó phí lời nữa. Chịu chết đi.
Hoàng Tam dường như không thể kiềm chế, điên cuồng lao về phía Đỗ Bân, con dao sắc nhọn cũng sắp đâm trúng Đỗ Bân rồi……
Kết quả cuối cùng sẽ như thế nào? Hung thủ sao lại là Hoàng Tam? Hoàng Tam sao có thể là kẻ sát nhân ? Ông ta và Trương Nhược Danh rốt cuộc có quan hệ gì? Quách Tiểu Phong liệu có kịp tới để cứu Đỗ Bân không? Diễn biến gay cấn vẫn đang ở phía sau, bản thân mình khi dịch bộ truyện này cũng cảm thấy cực kỳ là hồi hộp. Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo “Đêm trước khi phá án”……