- 🏠 Home
- Kiếm Hiệp
- Quách Tiểu Phong Phá Án
- Chương 34: Nạn Nhân Cuối Cùng
Quách Tiểu Phong Phá Án
Chương 34: Nạn Nhân Cuối Cùng
Khi Quách Tiểu Phong và Bạch Nguyệt Quang chạy tới nơi đặt “Tam đại thần khí”, chỉ nhìn thấy búa Lưu Tinh đang “đổ máu”, nói là đổ máu, kỳ thực cũng giống như hai “Thần khí” trước, không biết từ lúc nào đã bị in lên trên vết máu hình bàn tay, gần đó phát hiện ra Hoàng Tam toàn thân là máu, vẻ mặt sợ hãi, xem ra ông ta là bị nguyền rủa rồi, ông ấy thật sự bị nguyền rủa sao?
- Ối, Hoàng Tam thúc, sao thúc lại ở đây?
Bạch Nguyệt Quang trông thấy bộ dáng đáng sợ của Hoàng Tam thì kêu lớn khiến Quách Tiểu Phong phải chú ý.
- Hoàng Tam thúc, sao thúc lại thành ra thế này?
Quách Tiểu Phong thầm nghĩ, hung thủ đã nhanh hơn hắn một bước, làm cho Hoàng Tam thành ra thế này.
- Ngươi, các ngươi là ma quỷ, không, không được qua đây, đi ngay.
Hoàng Tam xem ra đã bị điên.
- Hoàng Tam thúc, thúc nhìn cho rõ đi, bọn ta không phải ma quỷ, ta là Tiểu Phong đây, thúc chứng kiến tôi từ lúc nhỏ đến lúc trưởng thành mà.
Quách Tiểu Phong muốn tiếp cận Hoàng Tam.
- Tiểu Phong, không, ngươi không phải Tiểu Phong, ngươi là hồn ma của Trương Nhược Danh, tha cho ta, ta không làm gì hại ngươi đâu.
Hoàng Tam sợ hãi nói.
- Trương Nhược Danh, sao thúc lại biết Trương Nhược Danh? Hoàng Tam thúc, nói cho ta biết, là ai đã hại thúc thành ra thế này?
Tuy biết Hoàng Tam đã bị điên, nhưng Quách Tiểu Phong vẫn hy vọng dựa vào lời nói của Hoàng Tam để biết được thân phận của hung thủ.
- Trương Nhược Danh, là hắn, còn có cái đó nữa, Trương Nhược Danh dùng nó để hại ta thành ra thế này.
Hoàng Tam giơ tay lên, chỉ về phía đằng sau bọn Quách Tiểu Phong, Quách Tiểu Phong quay đầu lại, đằng sau rõ ràng chẳng có gì cả, trừ…
Đằng sau rõ ràng không có gì cả, trừ búa Lưu Tinh, lẽ nào lại đúng là “Tam đại thần khí” gϊếŧ người? Quách Tiểu Phong thầm nghĩ.
- Hoàng Tam thúc, nói cho ta biết chuyện này là thế nào? Sao thúc lại ra nông nỗi này?
Quách Tiểu phong hiếu kỳ hỏi.
- Hắn, hắn đến rồi, hắn đến để gϊếŧ ta, cứu ta, cứu ta với, đừng đừng…
Hoàng Tam bỗng nhiên hét lớn.
- Ai, là ai đến gϊếŧ thúc, thúc bình tĩnh chút đi, không có ai muốn gϊếŧ thúc cả.
Quách Tiểu Phong ra sức khuyên nhủ Hoàng Tam.
- Không, không, hắn đến rồi, hắn đến gϊếŧ ta, Tiểu Phong, cứu ta…
Vẻ mặt của Hoàng Tam lộ ra sự sợ hãi cực độ, lúc nào cũng nhìn về phía sau lưng Quách Tiểu Phong, khiến Quách Tiểu Phong cũng bắt đầu nghi thần nghi quỷ. Lại qυყ đầυ lại nhìn lần nữa, nhưng phía sau rõ ràng là chẳng có gì.
- Hoàng Tam thúc, rốt cuộc là thúc đã nhìn thấy gì? Tại sao ta không nhìn thấy?
Quách Tiểu Phong lại tò mò hỏi tiếp.
- Không, không được, a…a…
Vẻ sợ hãi của Hoàng Tam trở nên dữ dội hơn, chỉ nghe thấy hai tiếng kêu thảm thiết, mắt lồi ra, hai tay quờ quạo như đang bắt lấy một thứ vô hình nào đó.
- Hoàng Tam thúc, Hoàng Tam thúc, thúc sao vậy, rốt cuộc là thúc bị làm sao?
Quách Tiểu Phong vội chạy lại ôm chặt lấy Hoàng Tam.
- Nguyệt Quang, mau, cứu thúc thúc đi.
- Vâng, Hoàng Tam thúc, thở sâu đi.
Bạch Nguyệt Quangg vội nói. Nhưng hình như đã quá muộn rồi, hơi thở của Hoàng Tam càng lúc càng yếu dần.
- Hoàng Tam thúc, thở sâu đi, nhất định phải sống tiếp.
Quách Tiểu Phong ôm lấy Hoàng Tam, nước mắt tuôn rơi.
- Tha …cho….ta….
Đây là câu cuối cùng Hoàng Tam nói trước lúc chết, không ai biết trước khi chết ông ta đã nhìn thấy gì, nam nhân đã khổ cực cả một đời, chết đi trong sự hoảng loạn cực độ.
- Hoàng Tam thúc, Hoàng Tam thúc, thúc tỉnh lại đi, tỉnh lại đi…
Quách Tiểu Phong lay người Hoàng Tam, dù hắn biết làm như vậy cũng chẳng cứu vãn được gì.
- Tiểu Phong, chàng đừng quá thương tâm, chúng ta phải đưa Hoàng Tam thúc về quán trọ, sau đó làm hậu sự cho thúc ấy.
Bạch Nguyệt Quang khuyên nhủ.
- Đành phải vậy thôi.
Quách Tiểu Phong ôm lấy thi thể của Hoàng Tam lên, mặc dù đã rất mệt mỏi rồi, nhớ lại ngày đầu tiên đặt chân vào sơn thôn này, đến giờ đã được gần hai ngày rồi, trong hai ngày này, Quách Tiểu Phong dường như không được ngủ, sức khở cũng kém hơn. Nhưng Quách Tiểu Phong không thể không đem thi thể của Hoàng Tam về quán trọ..
Trở về quán trọ, Quách Tiểu Phong cơ hồ đã sức cùng lực kiệt, hai ngày này, đầu óc hắn chưa lúc nào được nghỉ ngơi.
- Đại ca, đệ tìm thấy thi thể của Hoàng Tam thúc.
- Cái gì, Hoàng Tam thúc đã chết, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Quách Thiên Hùng kinh ngạc hỏi, tuy kết cục này cũng nằm trong dự liệu, nhưng Quách Thiên Hùng khó lòng mà chấp nhận tin Hoàng Tam đã chết.
- Đại ca, bây giờ đệ rất mệt, đệ muốn đi nghỉ ngơi một lát, thi thể của Hoàng Tam thúc cứ tạm thời để ở quán trọ này, đợi ngày mai đệ thức dậy, đệ có thể nói cho mọi người biết đáp án. Nếu không có gì ngoài ý muốn, tối nay có thể có kết quả.
Quách Tiểu Phong mệt mỏi nói, bỗng nhiên trong đầu thấy nhói đau, Quách Tiểu Phong đánh vào đầu mình, hóa ra là hắn bị đâm vào tường, đau cứ như có hàng ngàn hàng vạn con muỗi đang cắn vào não hắn.
- Tiểu Phong, chàng sao thế, chàng đừng căng thẳng, chàng không được dọa ta.
- Nguyệt Quang, đừng lo, ta không sao.
Nói xong Quách Tiểu Phong lui vào trong ngay.
- Em dâu, nó làm sao vậy? Có phải là do quá căng thẳng không.
Quách Thiên Hùng thấy bọ dạng Quách Tiểu Phong như vậy cũng rất lo lắng.
- Muội cũng không không biết, chỉ có điều là mạch của Tiểu Phong hơi yếu, chắc là do mệt mỏi quá độ. Tiểu Phong hình như đã biết ai là hung thủ, cho nên mới có thể ngủ say như thế. Đại ca, ca cho người đặt thi thể của Hoàng Tam thúc ra phòng ngoài nhé, muội và Tiểu Phong đi nghỉ trước, sau đó sẽ khám nghiệm tử thi cho Hoàng thúc.
Bạch Nguyệt Quang cũng mệt mỏi cực độ, buồn ngủ muốn chết, nhưng có vẻ như cô cũng đã đoán được hung thủ là ai, cũng không cần phải căng thẳng như trước nữa, việc của hai người họ bây giờ là đi nghỉ ngơi, chuẩn bị cho sự suy đoán vào ngày mai. Nhưng Bạch Nguyệt Quang lại không biết rằng, ngày mai, trừ màn suy đoán tài tình đó ra, vẫn còn một trận “đại chiến” đang chờ đợi họ.
- Các người, mau đưa thi thể của Hoàng Tam thúc tới phòng khác, đợi đệ muội nghỉ ngơi xong sẽ khám nghiệm tử thi.
Quách Thiên Hùng nói với hai gia nhân.
- Vâng, thưa Quách công tử.
- Ài, mệt chết rồi, đi ngủ thôi.
Nói xong Quách Thiên Hùng vươn vai, ngày nay anh ta cũng đủ mệt rồi, đã tìm thấy thi thể của Hoàng Tam thì cũng không cần phải dày vò đầu óc nữa. Quách Thiên Hùng nghĩ bụng.
Hai người gia nhân tìm Mễ thúc, sau đó đặt thi thể của Hoàng Tam ở một phòng khác, rồi đi ngủ. Bạch Nguyệt Quang về phòng, sau khi giúp Quách Tiểu Phong cởi y phục và giày, cô cũng đặt mình xuống giường, cô xót xa nhìn Quách Tiểu Phong như một đứa trẻ, trạm vào mặt Tiểu Phong, thầm nói:
- Tiểu Phong, đã vất vả cho chàng rồi.
Nói xong cô tắt nến, rồi mau chóng chìm vào giấc ngủ. Đêm khuya thanh tĩnh, ngay cả tiếng chó sủa cũng không có, lúc này là lúc nửa đêm, bốn bề lặng như tờ, tất cả mọi người đều đang say giấc nồng. Nhưng, vẫn có một phòng duy nhất nào đó của quán trọ trong sơn thôn này là chưa ngủ. Một người đang nằm đột nhiên ngồi dậy, vẻ mặt để lộ nụ cười nham hiểm. “Kẹt, kẹt”, người đó mở cửa đi ra ngoài…
Tiếp theo có thể sẽ xảy ra chuyện gì? Chân tướng của toàn bộ vụ án là như thế nào? Người đi ra ngoài vào lúc nửa đêm đó là ai? Hắn có âm mưu gì? Hung thủ thực sự liệu có đúng là kẻ nằm trong suy đoán của Quách Tiểu Phong không? Vụ án có vẻ đang đến hồi gay cấn rồi đây, mời các bạn đoán định hung thủ và theo dõi diễn biến của vụ án ở những chương tiếp theo……
- 🏠 Home
- Kiếm Hiệp
- Quách Tiểu Phong Phá Án
- Chương 34: Nạn Nhân Cuối Cùng