Ở Quách phủ, lúc này Lý Nghị đang mài dao.
- Xẹt, xẹt, xẹt…
Âm thanh đó khiến Bạch Nguyệt Quang cảm thấy rợn người.
- Bạch tiểu thư không cần phải sợ hãi, có lão phu ở đây, đảm bảo không ai có thể làm hại tiểu thư.
Vị đại phu lên tiếng.
- Đa tạ tiên sinh, nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.
Từ sau khi nghe Quách Tiểu Phong nói Lý Nghị có khả năng là trợ thủ của hung thủ, Bạch Nguyệt Quang luôn trong tâm trạng hoang mang, nếu không phải là Quách Tiểu Phong thì là “Đoạt mệnh thần y”, hai người thay phiên nhau bảo vệ Bạch Nguyệt Quang, vì nàng chỉ là phận gái yếu mềm nếu rơi vào tay sát nhân thì khó đoán trước được sẽ xảy ra chuyện gì.
Lý Phiêu Phiêu và Lý Nghị thường dùng chim bồ câu để truyền tin tức cho nhau, hôm nay từ khi Lý Phiêu Phiêu gửi đi mật thư đầu tiên thì không thấy có tin tức nào nữa, Lý Nghị dự cảm có điều không hay xảy ra, hình như Lý Phiêu Phiêu đã xảy ra chuyện, nhớ đến lần đầu tiên gặp Lý Phiêu Phiêu, Lý Nghị đã thấy cảm kích ngay, sau đó biết chuyện Lý Phiêu Phiêu thích Quách Tiểu Phong, Lý Nghị đã tận lực tìm mọi cách giúp Phiêu Phiêu tiếp cận Quách Tiểu Phong, hết lần này đến lần khác đối xử với Lý Phiêu Phiêu rất đặc biệt. Lý Phiêu Phiêu tin rằng Lý Nghị nhất định có quan hệ đặc biệt gì đó với mình nên đã hỏi trực tiếp, Lý Nghị cuối cùng đành nói ra sự thật Lý Phiêu Phiêu là con gái ruột của ông ta, bởi vậy Lý Phiêu Phiêu đã lợi dụng mối quan hệ này để ra vào Quách phủ, đồng thời thuyết phục Lý Nghị dùng độc dược gϊếŧ hại Quách lão gia, Lý Nghị không lay chuyển được ý định của Lý Phiêu Phiêu, nên đành phải đáp ứng, sự việc sau đó mọi người đều đã rõ.
Lý Nghị chờ đợi khoảng độ một nén hương, vẫn không thấy tin tức gì của Lý Phiêu Phiêu, Lý Nghị xác định Lý Phiêu Phiêu đã xảy ra chuyện, bèn theo kế hoạch đã định sẵn, ra tay với Quách Tiểu Phong và Bạch Nguyệt Quang. Lý Nghị nhìn con dao đã được mài sáng loáng, chạy tới phòng của Quách Tiểu Phong.
- Chuẩn bị xong chưa, hình như đến rồi.
Vị đại phu cảnh giác nói.
- Có thật là không sao không?
Bạch Nguyệt Quang vẫn rất lo lắng. Quên mất chưa giới thiệu, Lý Nghị trước đây từng làm nghề đồ tể, chuyên gϊếŧ lợn, nếu tay đã hạ dao thì không cần phải nói…
- Đương nhiên là không sao, cứ cho là tôi chết cũng không để cô nương phải chết.
Vị đại y vỗ vai Bạch Nguyệt Quang nói.
Lúc này Lý Nghị đang cầm con dao gϊếŧ lợn đằng đằng sát khí xông vào trong phòng, nhưng lại không thấy Quách Tiểu Phong đâu, thấy tình hình không ổn, xem ra Phiêu Phiêu đã bị bắt rồi, Lý Nghị thầm nghĩ. Trong phòng chỉ có một vị lão phu và một Bạch Nguyệt Quang đang run rẩy nấp sau ông ta. Lý Nghị bản tính vốn lương thiện, cầm dao nói với vị đại y:
- Ông bạn à, đừng quản nhiều chuyện nữa, chỉ cần giao cô nương này cho ta, ta sẽ không làm hại đến ông.
Lý Nghị đã hai mươi năm nay không cầm dao gϊếŧ lợn rồi, hai tay không ngừng run rẩy, vị địa phu nhìn thấy khẽ cười nói:
- Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ, ông hà tất phải làm thế?
- Ông đưng phí lời nữa, cẩn thận dao của tôi không có mắt.
Lý Nghị tỏ vẻ hung hãn. Lý nghị đâu biết rằng, vị đại phu đang đứng trước mặt mình là “Đoạt mệnh thần y”- đại hiệp nổi tiếng giang hồ một thời, cho nên giơ dao về phía vị đại phu. Nhưng chỉ một chiêu thôi, dao của Lý Nghị rơi ngay xuống đất.
- Ông bạn già kia, bản tính khó đổi ư, không chỉ giúp Lý Phiêu Phiêu gϊếŧ người, bây giờ bản thân cũng muốn gϊếŧ người sao. Quách lão gia, Viên Viên, Mạnh Lâm, Mạnh Kiều có thù gì với ông, ông làm như vậy là gián tiếp hại chết họ đấy, lương tâm ông để ở đâu?
- Tôi, tôi không biết gì hết, tôi chỉ là hành động theo chỉ thị của Phiêu Phiêu mà thôi, các người hãy thả cô ấy ra, cô ấy chỉ là một nữ nhi mà thôi.
Lý Nghị đã hoàn toàn thất thế, quỳ lạy trên mặt đất, trông rất đáng thương.
- Ai …
Vị đại phu thở dài một tiếng.
- Không phải ta không muốn thả, ta cũng rất hiểu tình cảm cha con của hai người, chỉ là gϊếŧ người đền mạng, có nợ thì phải trả, đây là quy tắc bất di bất dịch rồi, bây giờ Lý Phiêu Phiêu có lẽ đã bị Quách công tử bắt rồi.
Vị đại phu bất đắc dĩ nói..
- Bạch cô nương, Bạch cô nương, ta cầu xin cô, hãy nói với Nhị công tử thả Phiêu Phiêu ra, tất cả đều do tôi làm, người cũng do ta gϊếŧ, không can hệ gì tới Phiêu Phiêu, Bạch cô nương, ta biết cô là người tốt, cầu xin cô, cầu xin cô…Lý Nghị tôi kiếp sau có làm trâu làm ngựa cũng cũng không quên ân đức của cô.
Bạch Nguyệt Quang không nỡ tâm nhìn Lý Nghị đã hơn năm mươi tuổi mà phải quỳ lạy trên mặt đất.
- Lý thúc, Lý thúc, thúc không cần phải làm vậy, đứng dậy rồi nói, mau đứng dậy đi…
Bạch Nguyệt Quang đến đỡ Lý Nghị đứng dậy.
- Nếu cô không đồng ý, ta sẽ không đứng dậy đâu.
Lý Nghị lúc này như lợn chết không sợ nước sôi. Bạch Nguyệt Quang cũng không còn cách nào, nhìn sang vị đại phu.
- Thế này đi, chúng tôi sẽ cầu xin Triệu đại nhân nương tình, ông đứng dậy đi đã.
Vị đại phu nói.
- Đây là chính miệng ông đã nói đấy nhé.
Lý Nghị vui vẻ đứng dậy.
“ Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ”, vị đại phu nghĩ thầm.
Như vậy mọi việc ở Quách phủ đã kết thúc, bỗng ngoài cổng có tiếng người hét lớn:
- Đại phu, đại phu, ở y quán có hai người đang bị thương rất nặng, ngài mau quay về xem cho họ đi.
- Ừ, ta đi luôn đây, Nguyệt Quang, đến ý quán giúp ta một tay, tiện thể dẫn cả ông ta đi luôn.
Vị đại phu sợ Lý Nghị sẽ chạy trốn.
- Được, vậy tiểu nữ có thể gọi ngài một tiếng sư phụ không?
Bạch Nguyệt Quang trêu đùa.
- Được, Nguyệt Quang, hôm nay ta sẽ thu nhận con làm đồ đệ của ta, những gì ta học được sẽ truyện dạy lại cho con hết.
Vị đại phu vui vẻ nói.
- Sư phụ, xin nhận của Bạch Nguyệt Quang một lạy.
Bạch Nguyệt Quang lập tức quỳ xuống, bái vị đại phu làm sư phụ. Sau đó vị đại phu và Bạch Nguyệt Quang, dẫn theo cả Lý Nghị vội vàng tới y quán. Không ngờ hai người bị trọng thương không phải là ai khác, một người là Chu bổ đầu, còn người kia là Mạnh Kiều. Chu bổ đầu lúc này hơi thở rất yếu ớt, vị đại phu vừa nhìn thấy Chu bổ đầu là biết ngay anh ta bị trọng thương.
- Nguyệt Quang, cô bé kia hình như không có gì đáng lo ngại lắm, chỉ là bị đói quá thôi, con lấy nước và đồ ăn cho cô bé đi, bây giờ ta phải luyện công điều trị cho Chu bổ đàu, mọi người hãy ra ngoài hết đi, không được làm phiền trong lúc ta chữa bệnh.
Nguyệt Qung trông thấy Mạnh Kiều gầy như que củi, không chút sức lực thì thấy rất thương tâm, bèn ôm chầm lấy cô bé, sau đó vào nhà bếp lấy nước và màn thầu, một lúc sau Mạnh Kiều cũng tỉnh lại.
- Tỷ tỷ, tỷ là ai? Tỷ thật xinh đẹp.
Mạnh Kiều ngây thơ hỏi.
- Tỷ là Bạch Nguyệt Quang, là người của y quán này, phải rồi, tiểu muội muội, sao em lại đói tới mức thành ra thế này?
Bạch Nguyệt Quang tò mò hỏi
- Là, là có người mặc đồ đen, cô ta đã bắt muội và ca ca, sau đó còn gϊếŧ ca ca của muội, còn không cho muội ăn gì.
- Ca ca của muội có phải tên là Mạnh Lâm không?
Bạch Nguyệt Quang hỏi.
- Vâng, đúng rồi, Quách đại ca đâu rồi? Chẳng phải Quách đại ca đã cứu muội sao?
Mạnh Kiều hỏi gấp.
- Ồ, muội là Mạnh Kiều, tốt quá rồi, bọn ta lo chết, cuối cùng có thể an ủi linh hồn của Mạnh Lâm trên trời rồi. Kiều Kiều, muội có thích tỷ tỷ không?
Bạch Nguyệt Quang vui vẻ hỏi.
- Đương nhiên là thích rồi, tỷ tỷ rất xinh đẹp.
- Vậy từ nay về sau, muội sẽ là em gái của ta nhé, trước đây ta cũng có một em gái trông rất giống muội, chính là ý trung nhân của ca ca muội đó, bây giờ ca ca muội mất rồi, ta và Quách đại ca sẽ có trách nhiệm và nghĩa vụ chăm sóc muội.
Mạnh Kiều “Oa” một tiếng rồi khóc òa lên, Bạch Nguyệt Quang vội khuyên nhủ:
- Tỷ tỷ nói sai gì sao? Xin lỗi, xin lỗi nhé.
- Không, từ sau khi ca ca của muội chết, chưa có ai tốt với muội thế này, tỷ tỷ, tỷ sẽ là chị gái của ta, còn Quách đại ca sẽ là anh trai của muội. Bây giờ muội thực sự quá vui.
Mạnh Kiều vừa khóc vừa nói. Mạnh Kiều khiến Bạch Nguyệt Quang nhớ tới Viên Viên. Cô bé này như một tờ giấy trắng vậy mà đã phải trải qua những đau khổ của nhân gian.
- Kiều Kiều, đừng khóc nữa, bụng còn đói không, có muốn ăn thêm không.
Bạch Nguyệt Quang ôm chặt lấy Mạnh Kiều.
- Dạ, không cần nữa ạ.
Mạnh Kiều lắc đầu thưa. Giống như năm đó Viên Viên co ro trong tuyết lạnh.
- Đừng khách khí với tỷ tỷ, tỷ tỷ đi lấy đồ ăn cho muội.
Bạch Nguyệt Quang nói xong, buông Mạnh Kiều ra, đi vào nhà bếp cầm ra mười chiếc màn thầu.
- Mau ăn đi, đừng khách khí.
Mạnh Kiều rụt rè nhìn Bạch Nguyệt Quang, sau đó cũng không để ý đến đôi tay bẩn, bốc bánh màn thầu cho vào mồm.
- Ta về rồi đây, Nguyệt Quang, nói cho nàng biết, Lý Phiêu Phiêu đã chết rồi.
Quách Tiểu Phong tiến vào trong. Mạnh Kiều trông thấy Quách Tiểu Phong vội ào khóc.
- Quách đại ca, Quách đại ca, Kiều Kiều cuối cùng cũng có thể gặp được ca ca rồi…
- Kiều Kiều ngoan, đừng khóc, ta và Nguyệt Quang tỷ tỷ nói chuyện một chút, ca ca của muội đi rồi, chúng ta quyết định nhận nuôi muội, sau này ta sẽ là an trai của muội, Nguyệt Quang sẽ là chị gái của muội.
Quách Tiểu Phong trông thấy bộ dạng đáng thương của Mạnh Kiều cũng không khỏi đau lòng. Mạnh Kiều cuối cùng cũng được ngủ trong vòng tay ấm áp của Quách Tiểu Phong, mồm còn chưa ăn xong bánh màn thầu. Sau khi đặt Mạnh Kiều ở phòng khách, mới hỏi Bạch Nguyệt Quang:
- Chu bổ đầu sao rồi, có phải rất nguy kịch không?
- Sư phụ đang vận công điều trị cho cậu ta, chắc phải chờ thêm một lúc nữa.
Bạch Nguyệt Quang nhẹ nhàng nói.
- Sư phụ, ai là sư phụ?
- Là vị đại phu đó đấy, em đã bái tiên sinh ấy làm sư phụ, còn chàng, mau tới Bách Hoa lầu chuộc thân cho em đi, hôm nay em sẽ ở lại đây, ở lâu trong Quách phủ nhà chàng sợ lại gây ra chuyện gì.
Bạch Nguyệt Quang giả bộ tức giận nói.
- Được, để xem Chu bổ đầu thế nào đã, rồi ta sẽ lập tức tới Bách Hoa lầu chuộc thân cho nàng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau, vị đại phu mệt mỏi bước ra khỏi phòng. Bọn Quách Tiểu Phong cũng cả đêm không chợp mắt.
- Tiền bối, tình hình sao rồi?
Quách Tiểu Phong vội hỏi.
- May mà cứu chữa kịp thời, mạng sống đã được bảo toàn, đáng tiếc là sau này cậu ta không thể sử dụng võ công được nữa.
Vị đại y cũng đuối sức rất muốn được nghỉ ngơi.
- Vậy thì tốt rồi, thế cũng coi như gặp được đại cát rồi.
- Vậy mà tốt sao, Nha môn chúng ta lại mất đi một bổ đầu rồi.
Triệu Ứng Long lên tiếng.
- Chi bằng…
- Chi bằng cái gì?
- Chi bằng Quách công tử tạm thời đến giữ chức thay cho Chu bổ đầu, có được không?
Quách Tiểu Phong đang mệt muốn chết, nên cũng không trả lời.
- Nguyệt Quang, đi, chúng ta về nhà thôi.
- Ai, không đi theo chàng đâu, từ giờ em sẽ ở y quán, đợi đến khi nào chàng mạng kiệu hoa tới lấy ta, ta mới theo chàng về Quách phủ.
- Được rồi, được rồi, về nhà ngủ thôi…
Do Lý Ngự y vì Lý Nghị mà nương tình, bản thân Lý Nghị cũng đã cải tà quy chính, cho nên triều đình phán xét Lý Nghị chịu hình phạt giam giữ ba tháng…
Vụ án này đến đây là đã đến hồi kết, mời mọi người kỳ vọng vào tác giả Địch Hoa ở phần tiếp theo mang tên “Chuyện ma quái ở một sơn thôn”. Cảm ơn