Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quách Thống Lĩnh! Nhà Ngài Có Sói

Chương 133: Ngoại Truyện 1 - Lưu Y và Uri Cùng Đi Xem Ca Nhạc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đây là câu chuyện diễn ra sau đám cưới một tuần.

Lúc này cái thai trong bụng Lưu Y cũng vừa tròn bốn tháng, tuy nhiên với vóc dáng hoàn hảo của mình thì cơ thể của cô vẫn vô cùng thon gọn, không hề có chút dấu vết nào của một mẹ bầu.

Và đáng ra trong thời gian này bọn họ đang tận hưởng tuần trăng mật đặc biệt ở Bali, tuy nhiên phút cuối đã xảy ra việc đột xuất, đó là Quách Tử Tôn nhận được thư mời khẩn cấp từ quốc vương Tây Ban Nha.

Trong thư nói rằng quốc vương có một vị thái tử đã mất tích cách đây năm năm, dạo gần đây có người phát hiện ra tung tích của vị thái tử này ở Đại Lục, cho nên mong muốn Quách Tử Tôn có thể giúp bọn họ một tay, sớm tìm thấy người này trước khi phe đối lập phát hiện ra, bởi nếu không sẽ gây ra một trận mưa máu trong toàn bộ hoàng gia.

Vì lời khẩn cầu này cho nên Quách Tử Tôn cùng với Ngô Khiêm và La Kỳ, ngay sau đó liền lập tức bay thẳng đến Cung điện Palacio Real de Madrid.

Trước khi đi Quách Tử Tôn còn ôm hôn tạm biệt cô suốt một giờ đồng hồ, hắn liên tục nói lời xin lỗi, và hứa sẽ dành cho cô một kỳ trăng mật đặc biệt hơn nữa.

Lưu Y hiểu rõ tính chất công việc cũng như tầm quan trọng của Quách Tử Tôn đối với sự tín nhiệm của các nguyên thủ Quốc gia, cho nên cô không lấy làm buồn lòng, trái lại cô càng cảm thấy có chút dễ chịu, xem như nhân cơ hội lần này hít thở bầu không khí tự do một chút.

Bởi vì khi có mặt ở nhà, Quách Tử Tôn cực kỳ dính người, đến mức cô đi vệ sinh hắn cũng không chịu buông tha, chưa kể hắn còn cẩn trọng tới mức không cho cô làm bất cứ công việc gì, đến việc tắm rửa, thay đồ hắn cũng muốn tự mình giúp cô.

Cho nên có đi hưởng tuần trăng mật được hay không đối với cô mà nói cũng không quan trọng, chỉ là đổi môi trường dính người này sang môi trường dính người khác mà thôi.

…----------------…

Tối nay theo như lịch hẹn trước đó với Khả Ny, cô và Quách Tử Tôn sẽ đến dự buổi sự kiện âm nhạc lớn ở khách sạn RuBy, nhưng vì việc Quách Tử Tôn đi Tây Ban Nha cho nên cô đành rủ Uri đi cùng.

Đợt này theo như cô miêu tả thì Uri cũng đang ăn không ngồi rồi, hắn là người của tổ chức Z cho nên không can dự vào việc quân sự lẫn chính trị ở Đại Lục, mà ở Mỹ thì dạo này trời yên biển lặng, cho nên hắn mới mò tới đây, rồi được Quách Tử Tôn giao phó cho nhiệm vụ chăm sóc lẫn trông chừng cô.

Uri là người không thích những nơi ồn ào náo nhiệt, nhưng vì trách nhiệm của mình, cho nên hắn mới miễn cưỡng đi cùng.

Lúc này là 7 giờ 30 phút tối, còn 15 phút nữa là chương trình âm nhạc bắt đầu, bên dưới sân khấu đã chật kín khán giả cùng tiếng hò reo vô cùng sôi động.

Bên trong phòng thay đồ Khả Ny cũng đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, từ sau lần gặp Lưu Y ở trong quán bar và được cô giúp đỡ, thì con đường sự nghiệp của cô rất thuận lợi.

Hơn nữa nhờ vào tài năng của mình cô đã nhanh chóng khẳng định được vị trí và còn lọt vào mắt xanh của các nhà sản xuất âm nhạc cũng như điện ảnh lớn.



Tuy nhiên cũng chính vì việc nổi tiếng này mà cô khiến không ít những người khác sinh lòng ghen ghét, còn tung tin đồn rằng cô có một kim chủ ngoài 80 tuổi bao nuôi.

Khả Ny không thèm quan tâm đến những lời này, nhưng mà sự đối kỵ của bọn họ thì ngày càng quá đáng.

Đỉnh điểm là ngay lúc này đây, khi mà cô vừa từ phòng thay đồ bước ra, thì bất ngờ va phải một người, trên tay người này còn cầm theo ly trà hoa quả, khiến thứ nước màu hồng trong đó bỗng đổ ập xuống chiếc váy lụa trắng của cô.

Khả Ny hoảng hốt nhìn lên, phát hiện ra trước mặt là một đám tiểu hoa đán cùng một ngôi sao hạng A tên Tô Miu, trong phút chốc cô liền hiểu ra mọi chuyện.

Sở dĩ Tô Miu cố tình làm ra chuyện này là vì việc một đạo diễn nổi tiếng sau khi nghe được giọng hát và diện mạo của cô, thấy cô hoàn toàn phù hợp với nhân vật mà ông đang hướng tới, nên đã liên hệ cô làm nữ chính trong phim của mình, mà nhân vật này trước đó đã được đề xuất cho Tô Miu.

Đương nhiên điều này chính là sự sỉ nhục lớn đối với cô ta, bởi vì cô ta cho rằng Khả Ny ngoài khả năng ca hát và quay vài cái quảng cáo ra thì chưa từng tham gia bộ phim truyền hình nào, cho nên kinh nghiệm hoàn toàn kém xa cô ta, vai diễn kia chắc chắn là dùng thủ đoạn mà có được.

Đến lúc này Tô Miu bày ra vẻ mặt kinh ngạc mà nói:

“Ây da~ Khả Ny cô có sao không? Đáng tiếc quá váy của cô phải làm sao bây giờ? Mọi người nói xem phải làm sao đây?”

Mấy ả tiểu hoa đán chỉ chờ có thế liền hùa theo: “Khả Ny sao cô không cẩn thận vậy sắp đến giờ biểu diễn rồi mà! Mắt mũi để đâu thế không biết!”

“Ôi đây có phải là váy của thương hiệu SiO gửi đến cho cô không? Sau buổi biểu diễn cô phải hoàn trả lại nó đấy!”

“Thế này thì chắc không thể dùng được nữa rồi!”

Khả Ny nhìn thẳng vào Tô Miu, đôi mắt trong sáng, đen láy lan tràn giận dữ: “Chị Tô Miu là chị cố tình phải không?”

Cô ta tỏ vẻ bất ngờ, cười khẩy: “Cô nói cái quái gì vậy? Ai cố tình hả? Là tại cô mở cửa mà không chịu nhìn, lại còn dám trừng mắt sao? Muốn chết có phải không?”

Câu cuối Tô Miu dùng ngón tay ấn mạnh vào đầu Khả Ny.

Hai tay Khả Ny nắm chặt lại, cô lúc này hệt như con mèo nhỏ bị dồn vào góc, tuy nhiên vẫn ngoan cường chống trả.

“Chị Tô Miu chị nhất thiết phải dùng những thủ đoạn bỉ ổi này để hãm hại tôi sao? Chị lo sợ tôi vượt mặt đến thế à?”



Nghe xong cô ta phá lên cười một cách giễu cợt:

“Cô tưởng mình là ai hả? Tôi mà phải để tâm đến cô sao? Mới mọc được vài sợi lông mà nghĩ mình đã là phượng hoàng rồi ư? Tôi nói cho cô biết tôi chỉ thua cái ngữ như cô về tài lăn giường và mồi chài đàn ông mà thôi.”

“Chị đừng ăn nói xằng bậy!” Mi tâm Khả Ny nhíu chặt lại, nhìn cô ta một cách giận dữ.

Tô Miu càng được nước lấn tới: “Tất cả mọi người đều biết kim chủ bao nuôi cô là một lão già tóc bạc trắng, bằng không với tài năng của mình cô có thể tồn tại được đến bây giờ sao?”

“Chị còn nói những lời như thế nữa thì đừng trách tôi!” Đến lúc này Khả Ny không nhịn được nữa, lớn tiếng đe doạ.

“Sao nào? Cô định đánh tôi sao? Hay bảo kim chủ của cô phong sát tôi? Cái loại đàn ông nhìn trúng cô chắc cũng chẳng ra gì! Không đui mù thì cũng là bệnh tật. Mà 80 tuổi rồi chắc cũng chẳng còn sức gì đâu nhỉ, nói không chừng trụ được vài hôm nữa thì thăng thiên, đến lúc đó xem cô còn bấu víu vào ai.”

BỐP——.

Tô Miu vừa dứt lời thì một âm thanh lớn vang lên, bên má trái của cô ta ẵm trọn cái tát như trời dáng của Khả Ny.

Không gian phút chốc im lặng một cách đáng sợ.

Tô Miu như không tin vào mắt mình, sửng sốt mất một lúc.

“Mày…. Mày… dám tát tao sao?”

“Con khốn này…” Sau đó cô ả nghiến chặt răng vung tay lên cao.

Ngay khi bàn tay với móng sắc nhọn của Tô Miu trực dáng xuống mặt Khả Ny thì lập tức bị chặn lại, cổ tay cô ta bị một cánh tay rắn chắc khác giữ chặt lấy.

Một bóng dáng cao lớn bất ngờ xuất hiện.

Khoảnh khắc tất cả nhìn lên, cơ thể dường như đóng băng tại chỗ.

Dưới ánh đèn thạch anh sáng bóng, khuôn mặt người đàn ông hiện ra như một bức tượng điêu khắc hoàn hảo. Ngũ quan cương nghị, từng đường nét sắc sảo, mang theo vẻ cao quý tao nhã, nhất là đôi mắt xám hút hồn cùng với mái tóc bạch kim lấp lánh, một vẻ đẹp khiến người ta quên cả việc hít thở.
« Chương TrướcChương Tiếp »