Edit: ShinMạnh Tiếu Ngạn đứng lên, hướng về hắn từng bước một đi tới, Quách Tề Ngọc mới kinh ngạc phát hiện, nó đã cao hơn mình nửa cái đầu, đi tới trước mặt hắn thì, hắn ngưỡng mộ chính mình đã nuôi dưỡng sói con thành người như thế.
Nó nhìn mình, giống như một con sói chậm rãi áp sát con mồi, ánh mắt lạnh lẽo.
“Tiểu Bắc…”
Quách Tề Ngọc cảm thấy sợ hãi, không khỏi lui về sau một bước.
Động tác tinh tế nhưng trong nháy mắt chọc tức Mạnh Tiếu Ngạn, “Ba nghĩ muốn đi chỗ nào nữa ư?”
Quách Tề Ngọc chỉ cảm thấy cánh tay chính mình bị tóm lấy, đột nhiên kéo một cái, đau đến nỗi Quách Tề Ngọc hút một ngụm khí lạnh, nhưng không nhận lại được sự thương tiếc nào.
Hắn thấy hoa mắt, liền bị quăng xuống đất, Mạnh Tiếu Ngạn mặt cách mình rất gần, con mắt tối tăm chỉ lộ ra cỗ ý lạnh lẽo, nó như một con sói hướng về phía con mồi, mang theo từng tia hưng phấn cùng quỷ dị.
“Ba ba, người không cần con nữa sao?”
Thiếu niên đặt tay lên trên ngực chính mình, Quách Tề Ngọc cảm thấy lời này giống như đã từng quen biết,
“Không có, Tiểu Bắc, con nghe ba nói…”
Quách Tề Ngọc nóng lòng giải thích, nhưng không nghĩ nhất thời bất cẩn, bị Mạnh Tiếu Ngạn không biết từ nơi nào móc ra sợi dây thừng trói hai tay buộc lêи đỉиɦ đầu, không thể động đậy.
“Tiểu Bắc?”
Quách Tề Ngọc thật sự cảm thấy sợ hãi, biểu hiện Mạnh Tiếu Ngạn lạnh lùng, mím môi, cởi từng nút áo sơ mi chính mình ra, nhìn qua vô cùng có kiên trì, nhưng đầu ngón tay run rẩy bộc lộ ra chủ nhân tâm tình rất kích động.
“Tiểu Bắc, ba cùng A Thanh chỉ là kết hôn giả!” Mở đến viên nút áo cuối cùng thì, Quách Tề Ngọc liền thốt lên.
Mạnh Tiếu Ngạn dừng tay lại.
Quách Tề Ngọc trợn to mắt, hai tay bị trói buộc mạnh mẽ tránh né, nhưng không có một chút nào buông lỏng.
Trong phòng rất yên tĩnh, có thể nghe được tiếng hít thở nhợt nhạt của Mạnh Tiếu Ngạn.
Quách Tề Ngọc l*иg ngực trắng nõn rộng mở, bởi vì liên tục nửa tháng bôn ba mệt nhọc, thịt trên eo lại giảm hai phần, Mạnh Tiếu Ngạn ánh mắt nhìn chăm chú, làm hắn nổi cả một tầng da gà.
“… Tiểu Bắc?” Hắn thử kêu một tiếng.
Nhưng Mạnh Tiếu Ngạn không có đáp lại, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua eo Quách Tề Ngọc, nhìn theo ngón tay mình không ngừng rung động cơ bắp căng thẳng, Quách Tề Ngọc phản ứng như thế, làm nó cảm thấy rất thú vị, tiêu cực trong lòng giảm đi không ít.
“Tại sao?”
Quách Tề Ngọc nghe được giọng nói của nó rất nhỏ, hắn nhìn trần nhà, cả người nằm trên đất, tay bị giơ lên thật cao, buộc ở đằng sau gáy.
Hắn có thể cảm nhận được ngón tay Mạnh Tiếu Ngạn lướt qua hông mình, vùng rốn, chậm rãi hướng lên trước ngực mình.
Hắn đem việc kết hôn giả nói rõ ngọn nguồn mười mươi cho nó nghe.
Sau khi nói xong, hắn rơi vào cảnh bất an thấp thỏm khốn khó, đợi chờ Mạnh Tiếu Ngạn phản ứng, cũng ở trong lòng hối hận tại sao mình lại giấu chuyện này đi.
Nhưng chính là trong cõi u minh sẽ cảm thấy đứa nhỏ sau khi biết chuyện này sẽ không chịu giảng hòa, mới lựa chọn giấu đi, nói cho cùng, bất kể làm như thế nào, hắn cũng đã đi đến bước này rồi.
Nhưng bất luận làm sao, giờ khắc này đứa nhỏ phản ứng đã hoàn toàn ra khỏi dự liệu của hắn, Mạnh Tiếu Ngạn rất tức giận, nhưng rõ ràng nó đang kiềm chế cơn giận của chính mình, cả người bên ngoài bình tĩnh nhưng bên trong tựa hồ chìm đắm trong một cơn mưa bão nổi lên.
Quách Tiểu Bắc như vậy, dường như rất xa lạ, vào đúng lúc này Quách Tề Ngọc bỗng nhiên tỉnh táo – biết được, đây mới chính là Mạnh Tiếu Ngạn, trưởng tử nhà Mạnh gia mới tìm lại được, Tiểu Bắc của hắn, Quách Tiểu Bắc ngoan ngoãn lại nghe lời, đã sớm không còn nữa.
“Tiểu Bắc…”
Hắn kêu lên, như đang triệu hoán linh hồn người trở về, ánh mắt mê man, như là nhìn thấy chỗ rất xa rất rất xa, thời gian cực kỳ lâu trước đây.
“Ba ba,” Thanh âm Mạnh Tiếu Ngạn lạnh lùng, Quách Tề Ngọc lấy lại tinh thần, nhìn nó giống như đang nhìn một người xa lạ, Mạnh Tiếu Ngạn cúi người, chóp mũi cọ lên chóp mũi, tư thế thân mật, dường như nhiệt luyến, “Ba ba, tại sao vậy chứ? Người nói nhiều như vậy, tại sao con vẫn còn rất tức giận?”
Quách Tề Ngọc rơi vào mê man, “Đúng đấy, tại sao vậy chứ?”
“Bởi vì chính ba ba cũng có lỗi với con nha.” Mạnh Tiếu Ngạn nói nhẹ vô cùng – hôn lên chóp mũi Quách Tề Ngọc, hài lòng nhìn người dưới thân mình cả người run lên, mang theo điểm không rõ vì sao sợ hãi nó đến như thế.
Mạnh Tiếu Ngạn lại hôn lên trán Quách Tề Ngọc một hồi, giọng nói bình tĩnh thâm tình mãnh liệt, “Ba ba, con rất yêu rất yêu người.”
“Tiểu —— a…”
Quách Tề Ngọc trợn to mắt, môi bị Mạnh Tiếu Ngạn đột nhiên chặn lại, khẽ nhếch môi để Mạnh Tiếu Ngạn vô cùng dễ dàng chui vào, Quách Tề Ngọc không thể tránh khỏi, đầu lưỡi bị Mạnh Tiếu Ngạn mạnh mẽ câu lên, hai bên liền liều chết dây dưa.
Răng Mạnh Tiếu Ngạn khẽ cắn lên đầu lưỡi hắn, nhìn dáng vẻ hắn giãy dụa không ngớt, xấu tâm cắn một cái.
“Ui —— ”
Quách Tề Ngọc đau đến nước mắt doanh tròng, có chút giận dữ và xấu hổ lại có chút thống khổ cầu xin mà nhìn Mạnh Tiếu Ngạn.
Mạnh Tiếu Ngạn cũng không tính buông tha cho hắn dễ dàng như thế, trong lòng nó cuồn cuộn tức giận, chỉ là nhìn phản ứng Quách Tề Ngọc đáng yêu thật làm người ta thương tiếc, Mạnh Tiếu Ngạn thoáng rướn người lên, hôn một cái lên chóp mũi hắn.
Quách Tề Ngọc còn chưa kịp phản ứng, Mạnh Tiếu Ngạn liền cắn môi dưới hắn, càng thêm hung mãnh – công thành đoạt đất.
Không kiêng kị mà hôn sâu chìm đắm vào tâm tình bên trong khiến Quách Tề Ngọc suýt chút nữa nghẹt thở.
Chờ Mạnh Tiếu Ngạn nhận ra được hắn là lạ, thả hắn ra thì, Quách Tề Ngọc cảm giác mình giống như con cá chết.
Miệng mở lớn – hô hấp không khí mới mẻ, giống như được hà hơi thổi ngạt, trì hoãn một hồi lâu, hắn mới trừng mắt về phía sói con không biết điều này.
Hắn vẫn còn không biết dáng dấp của chính mình làm sao, Mạnh Tiếu Ngạn nhìn Quách Tề Ngọc hô hấp chợt như ngưng lại.
Bởi vì cảm giác ức chế nghẹt thở khiến mặt đỏ bừng, khóe mắt ửng hồng nước mắt bọc lại cả tròng, Mạnh Tiếu Ngạn rõ ràng biết mình dùng sức khỏe lớn đến đâu,
vì lẽ đó nó biết Quách Tề Ngọc giờ khắc này môi khẽ nhếch lên là bởi vì tê dại đau đớn.
Nhưng đúng là mẹ nó quá mê hoặc mà.
Đối với sự cám dỗ của hắn, như con rắn đưa lên quả táo tươi mọng nước, nó ngửi thấy mùi quả táo thơm ngát, dĩ nhiên là muốn nếm thử.
Nó tiến lên, Quách Tề Ngọc không kiên nhẫn vùng vẫy một hồi, tựa hồ đã biết Mạnh Tiếu Ngạn sẽ đối với mình làm cái gì, hắn hiện tại chỉ hy vọng Mạnh Tiếu Ngạn có thể dừng lại.
Mạnh Tiếu Ngạn đem áo chậm rãi kéo xuống tay hắn, cúi đầu nhìn thấy Quách Tề Ngọc viền mắt hồng lên nghẹn ngào cầu khẩn nó.
“Tiểu Bắc… Không được làm như vậy,” Quách Tề Ngọc hai chân đạp đá, trêu chọc trên người thiếu niên đang mất đi sự kiên nhẫn, liền áp chế hắn lại, Quách Tề Ngọc hít sâu một hơi, “Tiểu Bắc, con thả ba ra, chúng ta nói chuyện…”
“Đã quá trễ rồi, ba ba à.”
Tay Mạnh Tiếu Ngạn đặt lên trước ngực Quách Tề Ngọc, đốt ngón tay thiếu niên nhẹ nhàng vặn niết lên, hài lòng nghe được tiếng rên của nam nhân, nó không khỏi ra một đòn công kích mạnh, “Con nhìn thấy ngày các người lĩnh chứng, thời gian dài như vậy, ba ngay cả một chữ đều không đề cập với con, trách chính con quá mẫn cảm, không nghĩ tới…”
“Á!” Quách Tề Ngọc gào lên đau đớn một tiếng, trước ngực bị móng tay mạnh mẽ bóp lấy, theo bản năng hắn muốn đứng dậy, liền bị thiếu niên kéo một cái, Quách Tề Ngọc giữ nước mắt lâu đến như vậy cuối cùng liền rơi xuống, “Tiểu Bắc… Không muốn…”
Mạnh Tiếu Ngạn không để ý gì đến hắn, còn đùa bỡn, mang theo vài phần trêu tức, nhìn cái nơi kia đang nhô cứng lên, màu sắc biến hồng, nó sâu xa nói: “Không nghĩ tới ba ba thật sự không cần con nữa.”
Mạnh Tiếu Ngạn thân hình khẽ nhúc nhích, Quách Tề Ngọc cảm giác được quần của chính mình đang bị chậm rãi kéo xuống, hắn sợ hãi không ngớt, “Tiểu Bắc!”
“Tiểu Bắc, ba không có,” cảm giác được động tác trên đùi, hắn lập tức khẩu khí mềm nhũn, “Tiểu Bắc, ba không phải không muốn con, chỉ là giả, là giả thôi!”
Cảm giác trên đùi mát lạnh.
Mạnh Tiếu Ngạn thẳng thắn dứt khoát đem qυầи ɭóŧ lột ra.
“Ba ba, giả cũng là thật mà thật cũng là giả,” tay Mạnh Tiếu Ngạn xoa theo từng tấc từng tấc, dừng lại ở nơi bắp đùi, nhẹ nhàng niết, nhưng không di chuyển, “Ba muốn con làm sao tin tưởng người đây?”
Quách Tề Ngọc toàn thân cứng ngắc, tựa hồ cảm quan cũng tụ tập hướng về một chỗ, nhiệt độ ngón tay Mạnh Tiếu Ngạn cùng phạm vi hơi rung động.
Hắn muốn ngồi dậy, lại bị Mạnh Tiếu Ngạn ấn xuống.
Nó nắm lấy sợi dây thừng đem chân Quách Tề Ngọc trói chặt, vỗ vào người nam nhân bởi vì quá mức khϊếp sợ mà mặt thất thần, “Ba ba, chờ con một chút.”
Mạnh Tiếu Ngạn đứng lên, làm một loạt tư thế, chỉ là mở rộng hai cái nút áo, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Quách Tề Ngọc nghiêng mặt sang bên, nhìn thấy Mạnh Tiếu Ngạn đi vào lấy đồ vật, đi ra thì trên tay có cầm lấy một lọ gì đó.
“Cái này,” Mạnh Tiếu Ngạn đi tới trước mặt hắn, ngồi xổm xuống, quơ quơ trong tay lọ bôi trơn, “Biết con chuẩn bị từ lúc nào không?”
Quách Tề Ngọc thật sự bối rối, ngoan ngoãn lắc đầu.
Mạnh Tiếu Ngạn nhếch miệng, cúi người sát bên môi Quách Tề Ngọc, nói rằng: “Con không nói cho người biết đâu, ba ba tự mình nghĩ đi.”
Nó lại đứng dậy, mở dây thừng trên chân Quách Tề Ngọc, đổ ra rất nhiều nước lên tay, tí tách tí tách – nhỏ xuống mặt đất.
Mạnh Tiếu Ngạn nhíu mày, ôm Quách Tề Ngọc lên, phóng tới trên ghế sa lông.
Quách Tề Ngọc cả người hãm ở sô pha bên trong, hai chân bị ép buộc tách ra hướng về hai bên.
Mạnh Tiếu Ngạn đi tới, cùng hắn hôn môi, Quách Tề Ngọc muốn tránh, bị kiềm chặt lại, lôi trở về.
“Ba ba không muốn hôn cùng con, vậy là muốn cùng với ai đó ư?” Nó nhìn chằm chằm Quách Tề Ngọc, trong mắt là yêu hận khắc cốt, “Có hay không ba ba đã từng thân mật qua người khác?”
Nói xong, nó tàn nhẫn cắn một cái lên cằm Quách Tề Ngọc, dấu răng tím hồng liền nổi lên.
“Ư!”
Quách Tề Ngọc cảm thấy rất đau, không chỉ có cằm đau, hai tay bị trói buộc cũng rất đau, càng đau hơn chính là ở phía dưới.
Mạnh Tiếu Ngạn cắn hắn xong thì, một ngón tay đi vào.
“Tiểu Bắc, ba vừa mới đi WC!” Dưới tình thế cấp bách, Quách Tề Ngọc không thể nhẫn nhịn được nữa, liền nói ra.
Đó là lời hắn nói dối mà thôi.
Nửa tháng này nhiều chuyện xảy ra làm hắn hầu như đều không để ý đến ăn uống, đương nhiên sự thực chứng minh, năng lực của hắn thực sự là có hạn, xác thực là mỗi một đầu đều xảy ra chuyện.
Hắn nửa tháng này ăn uống rất thất thường, tùy tiện một bát cháo cùng một đĩa thức ăn là giải quyết xong buổi sáng…
Hắn cảm giác được ngón tay đang khuấy động trong cơ thể mình, hắn mang theo điểm hi vọng nhìn về hướng Mạnh Tiếu Ngạn, đã thấy thiếu niên nở nụ cười.
“A a a!”
Lần này trực tiếp gia tăng lên số lượng hai ngón tay.
Quách Tề Ngọc nước mắt đầy trên mặt, hắn nghe thấy giọng nói Mạnh Tiếu Ngạn ôn nhu nhưng mang theo hơi thở lạnh lẽo, “Con sẽ không ghét bỏ ba ba đâu.”
Quách Tề Ngọc cắn răng, không dám phát ra bất kỳ thanh âm gì.
Qua một hồi lâu, cơ hồ Mạnh Tiếu Ngạn đem cả người hắn mò mẫm qua hết, lúc này ngón tay mới lui ra ngoài.
Nó đỡ lấy vai Quách Tề Ngọc, “Ba ba, người không nhìn con sao?”
Quách Tề Ngọc nhắm chặt hai mắt, quay đầu đi.
Tính tình trẻ con như vậy tựa hồ chọc cười người bên cạnh, Quách Tề Ngọc cảm giác được dấu hôn dầy đặc rơi xuống trên cổ mình, bên tai, trên mặt, cuối cùng dừng lại trên môi mình.
“Á —— a!”
Đau đớn trong nháy mắt truyền đến, Quách Tề Ngọc toàn thân run rẩy, đi vào một nửa, lại bị thiếu niên hôn môi nhiệt liệt nuốt trở về, ở trong miệng phát sinh tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn.
Hắn dùng tay bị trói khó khăn hoàn qua người thiếu niên đang hôn lấy mình, mạnh mẽ nện đánh.
Nụ hôn kết thúc, Quách Tề Ngọc đau đớn, mặt mày rũ xuống tuyệt vọng.
Thiếu niên giống như không hề hay biết, nhẹ nhàng nói: “Ba ba, đây là con trừng phạt ba, con đã tự nói với chính mình không nên quá nóng vội, nhưng ai bảo ba lừa con làm gì.”
Quách Tề Ngọc hơi thở mong manh, “Ba không có lừa gạt —— a —— ”
Thiếu niên không nghe lời giải thích của hắn, đưa tay nắm lấy hai tờ giấy hôn thú trên bàn, chán ghét liếc mắt nhìn, nghĩ ly hôn còn muốn dùng đến nó, chỉ có thể nhịn nhét vào trong miệng Quách Tề Ngọc.
Quách Tề Ngọc quay đầu không nghe lời.
Mạnh Tiếu Ngạn lạnh lùng, “Ba ba, không được làm rơi nó đấy.”