Chương 48

Edit: Shin

Mạnh Tiếu Ngạn không như dự định của chính mình có thể ở W thị nghỉ hè.

Mạnh phu nhân sớm về nước, vô cùng nhớ nhung nó, nhưng không trực tiếp gọi điện thoại cho Mạnh Tiếu Ngạn.

“Bà ta gọi điện thoại cho ba?” Mạnh Tiếu Ngạn trách cứ.

Quách Tề Ngọc có chút do dự nói, “Mạnh phu nhân đã trở về, khẳng định rất nhớ con, con trở lại chăm sóc bà ấy đi.”

Nghĩa tử cũng là nghĩa tận, Mạnh Tiếu Ngạn thực sự không tiện nói gì, đành phải gọi điện thoại cho Mạnh phu nhân, sau đó mua vé ngày kia liền bay.

Vào ngày thứ bảy đó, Quách Tề Ngọc có thể đưa hắn đến sân bay.

Tới sân bay, Mạnh Tiếu Ngạn có nhiều thời gian, nhất định phải đi đăng ký kiểm phiếu, nó mới lưu luyến – buông Quách Tề Ngọc ra.

Nam nhân hỏi nó, “Sắp tới sinh nhật con rồi, con muốn cái gì?”

Mạnh Tiếu Ngạn lập tức nói: “Muốn ba theo con, cả ngày!”

Quách Tề Ngọc lấy điện thoại di động ra nhìn lịch một chút, ngày 8 tháng 8 vừa vặn đúng ngày thứ sáu.

Hắn lấy lòng nhìn về phía đứa nhỏ vẻ mặt lạnh lùng vì không đáp ứng nó, “Vừa vặn là ngày thứ sáu, có thể hay không đợi đến thứ hai cùng con ăn sinh nhật?”

Vẻ mặt Mạnh Tiếu Ngạn vẫn lạnh lùng như trước.

Quách Tề Ngọc gãi đầu một cái, “Hàng năm sinh nhật con không phải đều tổ chức ở Mạnh gia sao?

Mạnh Tiếu Ngạn nhếch miệng, kỳ thực nó vừa nãy cũng nghĩ đến, tiệc sinh nhật kiểu gì cũng trốn không thoát, càng không thể bởi vì vậy mà đυ.ng đến nhà Mạnh gia được.

“Con chỉ muốn trải qua sinh nhật cùng với ba.”

Nó nhìn Quách Tề Ngọc, ngón tay đυ.ng vào mắt hắn, cảm nhận được mi mắt rung động trên đầu ngón tay.

Quách Tề Ngọc bắt được tay nó, nghiêm túc nói rằng: “Ba cũng muốn trải qua chung với con.”

Mạnh Tiếu Ngạn cầm ngược lại tay hắn, tóm chặt lấy, nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng, “Ba có thể bỏ công tác mà qua chỗ con!”

Quách Tề Ngọc cúi đầu, tay bị Mạnh Tiếu Ngạn tóm đến có chút đau, hắn cũng không dám rút ra, “Tiểu Bắc, con biết ba không thể mà!”

Mạnh Tiếu Ngạn chẳng muốn nghe hắn trình bày.

Tiến lên một bước nhỏ, nó ôm Quách Tề Ngọc vào lòng.

Quách Tề Ngọc như một con thỏ sợ hãi, ở trong l*иg ngực nó một hồi, hoảng loạn – liếc nhìn về bốn hướng, nhìn người đi ngang qua dồn dập liếc mắt, lại không ngừng muốn đẩy thiếu niên đang ôm lấy hắn, “Tiểu Bắc, Tiểu Bắc! Máy bay sắp cất cánh rồi!”

Nghe được thiếu niên ở bên tai mình cười khẽ, lỗ tai Quách Tề Ngọc lại đỏ lên.

Mạnh Tiếu Ngạn ngồi dậy, ở trên gáy hắn gảy một hồi, “Con đi rồi, ba chú ý chính mình một chút.”

Quách Tề Ngọc bị nó gảy nhột cả người, ôm đầu không hiểu nhìn Mạnh Tiếu Ngạn, đối phương làm khẩu hình, “Trịnh Thanh!”

Quách Tề Ngọc trong lòng có quỷ, lập tức cúi đầu, không dám nhìn đứa nhỏ nữa.

Mạnh Tiếu Ngạn xoa lêи đỉиɦ đầu hắn, xoay người tiêu sái rời đi.

Quách Tề Ngọc đứng ở tại chỗ chờ một hồi, cảm thấy hắn cùng Trịnh Thanh đã kết hôn, mặc dù chỉ là kết hôn giả, nhưng đã có giấy hôn thú rồi chuyện này nên nói trực tiếp cho Mạnh Tiếu Ngạn biết.

Nếu không, tối nay gọi điện thoại cho nó đi.

Mạnh Tiếu Ngạn ngay trước mặt hắn làm hắn thực sự không nói ra được, mấy lần lời nói đã lên đến mép lại phải chạy trở về trong bụng.

Lúc trở về, thuận tiện đi mua đồ ăn, Trịnh Thanh bụng lớn đẫy đà, dinh dưỡng không biết hấp thụ đi nơi nào, cả người cực kì trắng bệch, ăn bao nhiêu cũng không thấy mập.

Về đến nhà, Trịnh Thanh đỡ cái bụng đi tới, “Tiểu Bắc đi rồi?”

“Ừm.”

Hai người đang trong lúc ăn cơm, Quách Tề Ngọc thấy Trịnh Thanh muốn nói lại thôi, liền hỏi: “Em muốn nói cái gì?”

Trịnh Thanh cười cợt, “Không có gì, chỉ cảm thấy anh và Tiểu Bắc có mối quan hệ cực kỳ tốt.”

Đâu chỉ là rất tốt?

Mấy ngày trước buổi tối trở về, liền thấy Mạnh Tiếu Ngạn trực tiếp treo ở trên người Quách Tề Ngọc, sờ mó chà xát, thân mật đến nỗi không phải là tình cha con nữa mà là một đôi tình nhân.

Quách Tề Ngọc ở phòng bếp làm cơm, Mạnh Tiếu Ngạn cũng ở bên trong.

Nhiều lần, Trịnh Thanh đi ngang qua, đều nhìn thấy Mạnh Tiếu Ngạn kề tai nói nhỏ cười đùa cùng Quách Tề Ngọc, nói chuyện rất nhỏ nhẹ.

Lại như đang cố ý làm cho cô nhìn thấy, hai người tới lúc ăn cơm, Quách Tề Ngọc gắp thức ăn Mạnh Tiếu Ngạn trực tiếp dùng miệng đón, nó cũng sẽ gắp rau cho Quách Tề Ngọc đưa trực tiếp vào trong miệng.

“…”

Nhưng Quách Tề Ngọc không hề hay biết, mở miệng tiếp nhận liền ăn.

Trịnh Thanh nhìn ở trong mắt, trách ở trong lòng.

“Tiểu Bắc từ khi nó trở về Mạnh gia, xác thực so với lúc trước có dính người một chút.” Quách Tề Ngọc xem hành động này là do sói con đã trưởng thành muốn cám ơn công nuôi dưỡng bao năm qua.

“Nó rất thân với anh,” Trịnh Thanh nói rằng, “Không nghĩ tới nó chỉ là con nuôi lại thân cận với anh đến thế.”

Quách Tề Ngọc có chút khó chịu, hắn giải thích: “Tiểu Bắc là thân nhân duy nhất của anh.”

Trịnh Thanh dừng một chút, nói một tiếng “Xin lỗi”.

“Chẳng qua em cảm thấy quan hệ giữa hai người quá tốt thôi, thậm chí so với hai cha con ruột thịt còn tốt hơn, cảm thấy có chút ước ao.” Trịnh Thanh nói rằng.

Quách Tề Ngọc sững sờ, nói thật, hắn không biết mối quan hệ cha con ruột thịt ở chung như thế nào, tuổi nhỏ đã mồ côi cha mẹ, gia đình thân thích đối với hắn không tốt đẹp gì, hắn chỉ nhìn thấy trên đường người cha hoặc khiên con trên vai hoặc ôm đứa nhỏ vào lòng.

Tiểu Bắc khi còn bé hắn cũng làm như vậy, hiện tại chỉ là lớn thêm một chút lẽ nào liền không giống nhau?

Nghĩ tới đây, Quách Tề Ngọc có chút bất an, “Quan hệ tốt cũng không được sao?”

Trịnh Thanh vội vã xua tay, “Em, em không có ý đó, em chỉ là muốn nói…”

Tựa hồ Trịnh Thanh có động lực quyết tâm, nhìn về phía Quách Tề Ngọc, “Anh Quách, lời này đáng lẽ ra em không nên nói, muốn nói cũng không phải là do em nói, chỉ là em thật sự nghĩ muốn nhắc nhở anh một câu, đứa nhỏ Tiểu Bắc này, đối với anh có ý muốn độc chiếm dục quá cao, vượt qua ngưỡng cửa mối quan hệ cha con nuôi.”

Lời đã nói đến nước này, Quách Tề Ngọc sửng sốt, “Cái kia, đó là quan hệ gì?”

Trịnh Thanh mím môi, nói rằng: “Em không nói được, chính là cảm thấy Tiểu Bắc nó, thật không giống đem anh làm anh, hoặc làm ba nuôi.”

Quách Tề Ngọc buông mắt xuống, bình thường Mạnh Tiếu Ngạn xưng hô Mạnh tiên sinh cùng Mạnh phu nhân, tâm trạng liền chấn động, đứa nhỏ Tiểu Bắc này sẽ không coi mình là ba ruột chứ?

Thấy Quách Tề Ngọc đang trầm tư, Trịnh Thanh không nói thêm gì nữa, thu dọn chén bát, chuẩn bị đi ra ngoài một chút.

“Anh đi cùng em?” Thấy cô chuẩn bị đi, Quách Tề Ngọc vội vã đứng lên.

Trịnh Thanh thu dọn xong đồ đạc, cất vào túi, hướng hắn xua tay, “Không cần, em chỉ đi tản bộ một chút, chỉ ngay ở trong tiểu khu thôi.”

Khí trời tháng bảy rất nóng, mỗi ngày sau bữa cơm chiều, đều sẽ có rất nhiều người ở trong tiểu khu tản bộ hóng mát, Trịnh Thanh cũng không ngoại lệ, mỗi lần sau khi cơm nước xong, đều sẽ đi ra ngoài một chút.

Bình thường Quách Tề Ngọc đều dẫn cô đi, mọi người trong tiểu khu đã đem bọn họ nhìn nhận thành vợ chồng son.

Trịnh Thanh lắc túi trong tay, “Ngày đó Tiểu Lưu nhìn thấy trong tay em có bánh bích quy dành cho phụ nữ đang mang thai, để em giúp cô ấy mua hai hộp, sau khi mua xong đưa cho cô ấy em sẽ trở lại.”

Quách Tề Ngọc thấy không thể làm gì khác hơn liền gật đầu, phụ nữ có thai nên đi ra ngoài, vừa vặn hắn có thể quét dọn trong nhà vệ sinh một chút.

“Em nên chú ý an toàn, bước đi cẩn trọng một chút.”

“Em biết rồi.”

Trịnh Thanh ra cửa, Quách Tề Ngọc đứng ở trong phòng một lúc, chuẩn bị trước tiên đi giặt quần áo.

Gần giặt xong thì, di động đặt ở bồn rửa tay bên cạnh vang lên.

Là Trịnh Thanh gọi tới, Quách Tề Ngọc tiếp nhận, giọng nữ bên trong là một người xa lạ.

Người phụ nữ kia sợ hãi, mang theo tiếng khóc nức nở, “A Alô, đây có phải chồng của A Thanh không?”

Quách Tề Ngọc sững sờ, nhất thời không kịp phản ứng, sau khi lấy lại tinh thần, mới “Ừ” đáp: “Dạ vâng, có chuyện gì ạ?”

“A Thanh bị bắt cóc rồi!”

“Cái gì?!”



Quách Tề Ngọc chạy xuống dưới lầu, có người quen tới nói cho hắn biết chuyện này.

Thấy hắn xuống lầu, vội vã mang hắn đến nơi Trịnh Thanh bị bắt cóc, Tiểu Lưu cũng là người phụ nữ có thai, mang thai năm tháng, bụng nhìn qua so với Trịnh Thanh nhỏ đi rất nhiều.

Giờ khắc này mặt cô ta lộ ra kinh hoảng, anh chồng bên cạnh ôm cô không ngừng nhẹ giọng an ủi.

Thấy Quách Tề Ngọc chạy tới, Tiểu Lưu đi lên trước, đem

di động Trịnh Thanh đưa cho hắn, “Quách tiên sinh, chúng tôi, chúng tôi cùng A Thanh đang nói chuyện, đột nhiên xuất hiện mấy tên nam nhân, liền bắt đi …”

Quách Tề Ngọc cau mày, Trịnh Thanh không gây mâu thuẫn với ai, ngoại trừ La Giản.

Chồng Tiểu Lưu vội vã ôm lấy vợ mình, nhỏ giọng an ủi vài câu, sau đó nói với Quách Tề Ngọc rằng: “Tôi cũng vừa mới xuống đây, nghe bọn họ nói đã báo cảnh sát.”

Dân cư tiểu khu nhộn nhịp lại đây, mồm năm miệng mười – muốn thuật lại tình huống lúc đó cho Quách Tề Ngọc biết.

Quách Tề Ngọc yên lặng lắng nghe.

Tiểu khu rất nhiều người đi tản bộ, một người phụ nữ có thai ban ngày ban mặt bị người lạ trắng trợn bắt cóc đi, nhắc tới cũng thật buồn cười.

Mọi người lạnh lùng vây xem, không ra tay giúp đỡ, sợ bị thương liên lụy tới tính mạng mình, Quách Tề Ngọc lý giải, nếu là hắn cũng sẽ thế thôi.

Rất nhanh cảnh sát liền đến đây, yêu cầu Tiểu Lưu cùng Quách Tề Ngọc đi tới cục cảnh sát lấy lời khai, thấy Tiểu Lưu là phụ nữ đang mang thai, hơn nữa còn bị dọa nói năng đến lộn xộn, cảnh sát liền thay thế một người khác chứng kiến hiện trường mang đi.

“Anh là nói trước đó cô ấy đã có bạn trai?” Cảnh sát gõ nhịp bàn.

“Ừ,” thời gian đã qua ba giờ, Quách Tề Ngọc có chút hoảng hốt, “Các người đã tra xong chưa, tôi có thể đi cùng các người điều tra không?”

“Có thể, mong anh đừng kích động,” cảnh sát nói rằng: “Vợ của anh cô ấy sẽ bình an thôi.”

Quách Tề Ngọc có chút chán nản, khó mà nói chắc được, Trịnh Thanh đã từng cho hắn xem qua tin nhắn La Giản gửi đến, từ ngữ thô tục không thể miêu tả, lại mang theo tính uy hϊếp còn hiện rõ ràng trước mắt…

Quách Tề Ngọc bỗng nhiên lấy lại tinh thần, đem di động Trịnh Thanh đưa tới, “Anh cảnh sát, đây là điện thoại di động của cô ấy, bên trong còn đoạn tin nhắn cũ của bạn trai cô ấy, không biết còn hay đã xóa rồi.”

Cảnh sát nhíu mày lại, “Đây là chứng cứ, tại sao không sớm hơn một chút lấy ra?”

Quách Tề Ngọc hơi co lại, lầu bầu nói: “Tôi quên mất.”

Nhìn dáng vẻ hắn, cảnh sát không nhịn được “Chậc” một tiếng.

Ba mẹ Trịnh Thanh nhận được thông tin từ phía cảnh sát, lúc đó Quách Tề Ngọc ngồi trong góc phòng đang uống nước.

“Cậu chính là chồng Trịnh Thanh?” Một giọng nữ nhân xa lạ vang lên từ đỉnh đầu hắn.

Quách Tề Ngọc ngẩng đầu nhìn lên, đó là một phụ nữ trung niên, viền mắt đỏ hồng, Quách Tề Ngọc suy đoán chính là mẹ Trịnh Thanh.

Hắn vội vàng đứng lên, đột nhiên không biết phải giải thích ra sao mối quan hệ giữa hắn và Trịnh Thanh.

Có điều xem ra, người nhà họ Trịnh đã ngầm thừa nhận.

Không hỏi gì đến con gái, chỉ hỏi vài câu tình hình về Quách Tề Ngọc, xem ra vẫn khá là ổn định, ba mẹ Trịnh gia không nói gì nữa.

Quách Tề Ngọc suy nghĩ hồi lâu, mới lắp bắp nói: “A Thanh cô ấy sẽ không có chuyện gì.”

Ba Trịnh Thanh hừ lạnh một tiếng, mà mẹ của cô lời lẽ vô tình, “Nhà Trịnh gia chúng tôi bị con nhỏ mất nết làm mất hết mặt mũi, trên danh nghĩa vẫn tính là người một nhà mà thôi.”

Quách Tề Ngọc chấn động.

Hắn không nghĩ tới người nhà họ Trịnh thật sự độc ác đến như vậy, xem ra lúc trước Trịnh Thanh nói ba mẹ cô không quan tâm nữa, lời ấy không phải là giả.

Mẹ Trịnh Thanh tiếp tục nói: “Nhà Trịnh gia chúng tôi cả đời giáo dục thư nhân, tốt xấu cũng coi như là thư hương thế gia, không nghĩ tới lại sinh ra một đứa con gái không biết xấu hổ, hai chúng tôi thật không có phúc khí, không biết đã đắc tội đến thần tiên nào mà phải gánh chịu thế này hả trời.”

Quách Tề Ngọc nghe không lọt lỗ tai nổi.

“Tôi hỏi cậu, người trẻ tuổi.” Ba Trịnh Thanh đột nhiên mở miệng, âm thanh nghiêm túc, “Đứa con của Trịnh Thanh là con cậu sao?”

“A?” Không ngờ nghe được câu hỏi này, Quách Tề Ngọc sửng sốt một chút.

Sau một hồi, ba mẹ Trịnh gia song song thở dài, ba Trịnh Thanh liền bài xích, “Nghiệp chướng.”

Quách Tề Ngọc giải thích như thế nào đi nữa đứa bé kia là vô tội cùng chuyện không thể để Trịnh Thanh sinh non, ngoài ra không còn làm chuyện gì cả.

Cuối cùng giọng nói mẹ Trịnh Thanh như xa như gần – liếc mắt nhìn hắn, âm thanh ôn nhu, nghe vào trong tai Quách Tề Ngọc như đá lạnh ngàn độ, “Cậu là đứa trẻ tốt, Trịnh Thanh không xứng với cậu, không bằng đợi đến khi tìm được Trịnh Thanh, cậu cùng với nó ly hôn đi, chúng tôi có thể giới thiệu cho cậu người con gái tốt đẹp hơn.”

Quách Tề Ngọc cả kinh nói không ra lời, liền chạy trối chết.