- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Quả Vải Quả Vải Nói Cho Ta
- Chương 7
Quả Vải Quả Vải Nói Cho Ta
Chương 7
Người già trong nhà quá mức thời thượng cũng là
một
việc rất đau đầu. May mắn bà ngoại kích động nên sử dụng giọng địa phương để
nói
chuyện, chắc người Đồng Thành như Tạ Từ Thuật nghe
không
hiểu, cũng
không
quá xấu hổ rồi.
Tạ Từ Thuật cười với bà ngoại
một
cái sau đó sử dụng ngôn ngữ đồng dạng để trả lời: “ A bà, người hiểu lầm tả, ta ngô hệ cự bạn trai” ( A Bà, ngài hiểu lầm rồi, cháu
không
phải bạn trai)
Động tác nghịch di động của Ôn Tri Lê khựng lại, đáy mắt
hiện
lên tia kinh ngạc. Trước kia Tạ Từ Thuật chưa bao giờ
nói
là
hắn
cũng biết
nói
tiếng Dương Thành.
không
có ngăn cách ngôn ngữ, bà ngoại lại
không
nhớ ra mình phải
nói
tiếng phổ thông, theo đà ngồi xuống.
“
trên
mạng đều hệ độ giảng ngươi mà hệ
một
đôi nga, kì
thật
mấy đăng đối hạ, ngô sử sợ xấu khái” (
trên
mạng đều đồn hai người là
một
đôi mà, kì
thật
rất đẹp đôi, đừng ngại).
Ôn Tri Lê kẹp ở giữa hai người, lỗ tai phải
thì
Hà Hi Hi, lỗ tai trái
thì
Tạ Từ Thuật, vừa đau đầu vừa mệt lòng.
Ôn Tri Lê đưa điện thoại cho bà ngoại, sắc mặt mất tự nhiên,
nhẹ
giọng thúc giục: “Sung tả hội viên, bà bà người phản
đi
chỗ ngồi trụ liếc kịch lạp, ngô hảo hỏi lại người mà lạp” (
đã
tiếp tục làm hội viên rồi, bà ngoại người về chỗ xem kịch tiếp
đi
,
không
nên hỏi nữa).
Bà ngoại cầm lấy điện thoại di động, thuận thế ngồi xuống bên cạnh hai người, cách
một
lối
đi
mà
nói
chuyện.
“ Tiểu tử, tôi nhớ
rõ
cậu họ Tạ đúng
không
? Là bảo ….bảo…..”
Tạ Từ Thuật đúng lúc bổ sung: “ Bảo sang”.
Bà ngoại vỗ tay
một
cái: “ Đúng vậy, Bảo sang địa ốc chính là
một
công ty lớn đó nha,
thật
có tiền đồ. Đúng rồi, cậu tên là gì?”
“ Tạ từ Thuật” – Tạ Từ Thuật dừng
một
chút
Bà ngoại có tính cách dễ gần, nhìn bạn trai tai tiếng của Hà Hi Hi
không
coi là cái gì đại lão bản, càng
nói
chuyện càng
không
dừng được.
“ Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Vừa nãy bà
nói
đùa cậu thôi,cậu đừng để trong lòng nhé”
Tạ Từ Thuật cười: “ Tháng 9 này là cháu tròn 30,
không
sao đâu bà, cháu
không
ngại”
“Ấy, cậu cũng sinh vào tháng 9 sao? Vải
nhỏ
nhà chúng tôi cũng vậy, cậu ngày mấy?”
“ Ngày 9 ạ”
“Ai nha, vải
nhỏ
nhà tôi ngày mười, hai người kém nhau
một
ngày đó”
“ Dạ.” Tạ Từ Thuật nhìn vào mắt Ôn Tri Lê, khóe miệng mang theo ý cười, đầy
ẩn
ý, “
thật
là có duyên”
“……”
Nghiệt duyên
thì
có.
Ôn Tri Lê cố nén cảm xúc muốn trợn trắng mắt.
Bà ngoại nâng cằm hất hất về Ôn Tri Lê, nhiệt tình giới thiệu: “ Đây là cháu
gái
của ta, tên Ôn Tri Lê. Tiểu Tạ, cậu xem có hao hao bạn
gái
cậu
không
? Ta
nói
với cậu, ta rất thích xem bạn
gái
cậu đóng phim,
cô
gái
nhỏ
rất giỏi, bảo sao nổi tiếng như vậy.”
“…..”
“…..”
Giây phút trầm mặc ngắn ngủi qua
đi.
không
biết dây thần kinh nào của Tạ Từ Thuật bị đứt, diễn đến nghiện
không
dừng được,thật
sự
quay đầu lại, đánh giá từ đầu đến chân Ôn Tri Lê.
Năm tháng
không
buông tha người ta nhưng
sẽ
bỏ qua cho tiên nữ nha.
Ở trong xã hội lăn lộn hai năm, vậy mà Ôn Tri Lê
không
nhiễm tục trần, khí chất xuất chúng. Cỗ khí chất thanh nhã vẫn mê người như cũ. Ôn Tri Lê bị ánh mắt trần trụi của Tạ Từ Thuật đánh giá, sắc mặt nóng lên, toàn thân đều mất tự nhiên, nhưng giờ phút này lại
không
thể rụt rè né tránh.
Tạ Từ Thuật nhướng lông mày
một
cái, thu hồi ánh mắt, đứng đắn
nói
với bà ngoại: “ Cháu cảm thấy
không
giống, cháu
gái
người đẹp hơn tiểu minh tinh kia nhiều, Hà Hi Hi chỉ giống
cô
ấy được hai phần,
không
đáng nhắc tới”
Cháu
gái
được khen, bà ngoại cười đến
không
khép miệng được, vừa vui vẻ vừa
nói
đùa với
hắn
: “ Tiểu Tạ ngươi
thật
biết
nói
chuyện, nhưng mà
không
thể
nói
bạn
gái
cậu như vậy,
cô
nương nhà người
sẽ
mất hứng đó.”
Ôn Tri Lê thấy hai
nói
chuyện nhiệt tình, vẻ mặt sống
không
còn gì luyến tiếc.
Mặc kệ tất cả, đeo bịt mắt lên, trùm chăn lê đầu, bỏ qua tất cả phiền não thế tục.
Bạn trai cũ muốn làm thế nào
thì
làm.
yêu
ai
thì
yêu.
Khóe mắt Tạ Từ Thuật thấy Ôn Tri Lê khôi phục trạng thái ốc sên, bỗng chốc bật cười.
Nghĩ thầm,
không
phải
cô
ấy
đang
mất hứng sao.
Tạ Từ Thuật nhìn bà ngoại,
không
nhanh
không
chậm
nói
: “ Bà a, Hà Hi Hi
không
phải bạn
gái
cháu, cháu cùng
cô
ta
không
có quan hệ gì hết”
không
phải…bạn
gái….sao?
Còn
không
có quan hệ gì nữa.
Hô hấp Ôn Tri Lê chậm lại,
không
nhịn được mà vểnh tai nghe lén.
“ Tai tiếng là vì hạng mục hợp tác tạo thành,
hiện
tại hạng mục
đã
hủy bỏ, hiểu lầm cũng được làm
rõ
rồi”
……Ra vậy
Ôn Tri Lê lại đem chăn mỏng kéo lên cao, hoàn toàn
không
có ý định tham gia đề tài này.
Bà ngoại tương đối hiểu biết đối với tin tức trong nước, nghe Tạ Từ Thuật
nói
như vậy
thì
nghĩ nghĩ rồi hỏi: “ Hạng mục về mảnh đất ở Thành Nam sao? Nhà các ngươi
không
mua à?”
Tạ Từ Thuật gật đầu: “
không
mua được, giá cả
không
thể thống nhất”
Người ta giải thích nghiêm túc như vậy, bà ngoại tin bảy tám phần.
Tâm tư nhiều chuyện rút
đi
, cảm khái: “ Các cậu
không
mua,giá nhà xung quanh thành nam
sẽ
dừng tăng. Ta cùng ông nhà
đang
định thu mua
một
căn nhà cũ để đầu tư, may mắn chưa mua nếu
không
mệt mỏi lớn đây”
Tạ Từ Thuật: “ Gía nhà ở thành nam có tăng cũng
không
tăng được bao nhiêu, dù sao người ta cũng chỉ tập trung vào hạng mục khai phá đất để giải trí thôi’
“ Nếu người
thật
muốn đầu tư, chung cư mới mở ở đường Hoài Dương
không
tồi,
hiện
tại khó bán, sau này Đồng Thanh xây dựng
một
phân nhánh ở bên đó, đến lúc đó đường Hoài Dương chính là khu nhà trọ, giá nhà có thể tăng gấp đôi”
Bà ngoại nghe xong đôi mắt sáng lên: “
thật
không
a? Tiểu Tạ cậu
nói
nhanh lên, còn đoạn đường nào
sẽ
tăng giá nhà nữa?”
Tạ Từ Thuật
không
keo kiệt, chia sẻ thêm tin tức cho bà ngoại
“ Người có hứng thú với cửa hàng
không? Mau đấu thầu quảng trường khu thương nghiệp Tân Ninh,
không
đến nửa năm, quanh thân cửa hàng ít nhất
sẽ
được con số này”
Bà ngoại nhìn thấy Tạ Từ Thuật diễn tả con số, giống như đào được
một
cái bảo bối.
Bà ngoại đứng dậy xốc chăn
trên
người Ôn Tri Lê lên, đánh thức
cô
dậy, hưng phấn
nói
: “ Vải
nhỏ
, cháu máu ngồi dậy, giao lưu với tiểu Tạ nhiều
một
chút,
hắn
đúng là thành thạo về phương diện này. Về sau đừng đầu tư mù quáng, nếu
không
phải lần trước may mắn
thì
cháu lỗ thảm rồi!”
Tạ Từ Thuật giả vờ
không
nhìn thấy biểu tình “ đừng xem vào việc của người khác” trong mắt Ôn Tri Lê, hỏi bà ngoại: “ Đầu tư cái gì cơ?”
Ôn Tri Lê hoàn toàn
không
rõ
,
một
Boss lớn như
hắn
rốt cuộc là ăn phải cái giống gì mà
một
hai phải cùng lão bà
nói
chuyện phiếm.
Ôn Tri Lê biết
không
thể
nói
Tạ Từ Thuật, đành phải xuống tay với bà ngoại: “ Bà ngoại, công việc của Tạ tiên sinh vốn bận rộn cần nghỉ ngơi, bà đừng
nói
chuyện với người ta nữa”
Bà ngoại còn chưa có
nói
gì, Tạ Từ Thuật lại cướp lời, vừa kiên nhẫn vừa ngoan ngoãn
nói
: “ Ta
không
mệt,
nói
chuyện phiếm với bà rất vui mà.”
Ôn Tri Lê trừng mắt với Tạ Từ Thuật, ánh mắt như muốn
nói
: hôm nay chưa đủ à?
Tạ Từ Thuật
không
tức
không
giận, bưng café lên uống
một
ngụm,
không
tiếng động trả lời: ngại quá, đúng là chưa đủ.
Ôn Tri Lê: “ …..”
Xem như
anh
lợi hại.
Bà ngoại cho rằng Ôn Tri Lê ngại mất mặt
không
muốn
nói
, thay
cô
nói
chuyện: “ Nó a, năm kia ở cái góc xó xỉnh Tây Giao mua hai căn, sau khi ta và ông ngoại nó biết thiếu chút nữa tức chết. Nhưng mà may mắn, năm trước chính phủ thêm vào khu mở rộng mới, giá nhà tăng phát điên rồi”
Tạ Từ Thuật có ấn tượng với Tây Giao, mấy hôm trước có nghe bạn bè
nói
qua. Tính nhẩm giá nhà năm kia, hai phòng cũng phải hơn 200 vạn.
Lại
nói
, văn phòng của Ôn Tri Lê mới bắt đầu cũng phải đầu tư 100 vạn, cũng là do
cô
ấy tự bỏ.
Ôn Tri Lê vưa tốt nghiệp, sau đó bọn họ lại chia tay, vậy
cô
gái
nhỏ
này lấy đâu ra tiền.
Vừa mua phòng, vừa khởi nghiệp, trong thời gian ngắn lấy đâu ra 300 vạn?
thật
ra sau khi chia tay
hắn
cũng có nhờ người cho
cô
một
cái thẻ. Nhưng
cô
gái
nhỏ
này tính tình lớn,
một
đồng cũng
không
lấy, cái thẻ đó cuối cùng nguyên xi về tới tay
hắn.
Tạ Từ Thuật muốn
nói
lại thôi.
Còn chưa kịp mở miệng, hình như Ôn Tri Lê
đã
mất hết kiên nhẫn, sắc mặt càng ngày càng lạnh, mang theo mệt mỏi.
“ Bà ngoại, cháu muốn ngủ
một
lát,
không
hàn huyên được
không?”
“….. Được, cháu ngủ
đi
, bà
không
nói
nữa”-Bà ngoại thấy sắc mặt cháu
gái
không
tốt lắm nên kịp thời dừng lại, gật gật đầu với Tạ Từ Thuật sau đó trở về ngồi cạnh ông ngoại.Yên tĩnh của khoang hạng nhất được khôi phục.
Ôn Tri Lê nhắm mắt chợp mắt, vốn dĩ chỉ muốn cắt đứt việc giao lưu với Tạ Từ Thuật, cuối cùng cơn buồn ngủ xông lên, ngủ
một
mạch tới khi máy bay hạ cánh.
Lúc bà ngoại gọi
cô
dậy
thì
chỗ ngồi bên cạnh
đã
trống
không. Tạ Từ Thuật
đã
rời
đi.
Ôn Tri Lê thu hồi tầm mắt, lấy ra gương
nhỏ
từ trong túi để dặm lại lớp trang điểm. Bà ngoại dựa vào thành ghế, chờ
cô
chậm rãi thu dọn, qua vài giây lại tới gần
nhỏ
giọng hỏi: “ Vải
nhỏ
, có phải cháu cùng với tiểu Tạ ….quen biết
không?”
Ôn Tri Lê cúi đầu tìm son môi, trả lời qua loa: “
không
phải nhỉ,cháu
không
quen
anh
ta”
Bà ngoại nghi ngờ nhìn
cô
: “ Rốt cuộc là có phải hay
không? Bà thấy tiểu Tạ rất nhiệt tình,những tin tức đó có tình là bí mật thương nghiệp hay
không
?”
Loại tin tức này căn
không
đáng bao nhiêu so với Tạ Từ Thuật. Nếu
nói
là bí mật thương nghiệp
thì
cũng quá là coi thường công ty cao cấp phú nhị đại.
Ôn Tri Lê
không
rõ
lần này Tạ Từ Thuật nhiều chuyện để làm cái gì nhưng mà cũng
không
nhất thiết phải có lí do, từ trước đến nay tâm tư của Tạ Từ Thuật đều rất khó dò. Trước đây
cô
không
thể,
hiện
tại càng
không
hiểu.
Ôn Tri Lê cười với bà ngoại,nói
đùa: “
không
đâu, coi như bà may mắn, gặp được
một
Tán Tài Đồng Tử
đi”
Bà ngoại giả vờ tức giận trừng mắt, liếc mắt
một
cái lại
không
tra hỏi nữa, sau đó lại bắt đầu dong dài bát quái về Hà Hi Hi.
Ôn Tri Lê
không
nghe vào tai, thường chỉ “vâng”, “dạ” hai tiếng xem như trả lời, chỉ
một
lòng
một
dạ tìm son môi.
Thấy bọn họ chậm chạp chưa rời
đi
, tiếp viên liền tiến lên hỏi nguyên nhân. Sau khi Ôn Tri Lê giải thích, mấy người tiếp viên cùng nhau tìm kiếm khắp toàn bộ khoang hạng nhất nhưng cũng
không
thấy bóng dáng thỏi son của
cô
đâu.
một
thỏi son môi
không
đáng bao nhiêu tiền, phục vụ chu đáo như vậy Ôn Tri Lê
không
tiện chậm trễ thời gian của người khác, đành phải từ bỏ, lấy đồ xuống rời
đi
cùng ông bà ngoại..
không
biết là
không
có thỏi son này
thì
sao mà
trên
đường về nhà Ôn Tri Lê có
một
cảm giác mất mát sâu sắc.
Sau khi đưa ông bà về Trường Thanh Phố
thì
Ôn Tri Lê bảo tài xế đưa mình về chỗ ở.
đi
ra ngoài
một
chuyến hao phí
không
ít sức lực, Ôn Tri Lê ngủ ở nhà
một
ngày
một
đêm. Lúc tỉnh lại
đã
là hoàng hôn.
Wechat
không
ngừng nhận tin nhắn mới,
âm
thanh báo nối liền đến độ có thể biến thành
một
đoạn nhạc. Ôn Tri Lê giơ tay với lấy điện thoại di động
trên
tủ đầu giường, ngồi dậy xem tin nhắn.
Tin nhắn toàn bộ đến từ nhóm chat của lớp đại học. Vừa click mở ra
đã
hiển thị 99+.
Ôn Tri Lê lướt đến tin nhắn đầu tiên, thấy Nghê Lan thông báo
sẽ
tổ chức
một
bữa tiệc vào cuối tuần.
Nghê Lan là bạn cùng phòng thời đại học của Ôn Tri Lê,trước đây hai người
đã
làm người mẫu cùng nhau.
Về sau Nghê Lan đào góc tường của Tân Nhiêu, làm tiểu tam, cướp người
yêu
đầu tiên của Tân Nhiêu – Trương Huân Nhiên, Ôn Tri Lê và Tân Nhiêu là bạn thân, hơn nữa
không
nhìn được hành vi ác động của Nghê Lan nên quan hệ giữa hai người trực tiến đóng băng, từ lúc tốt nghiệp đại học đến bây giờ cũng
không
liên hệ bao nhiêu.
Tân Nhiêu mỗi khi nhắc tới Nghê Lân đều là
một
bộ dáng hận đến nghiến răng.
sự
tình họp lớp này luôn luôn do lớp trưởng Hạ Dương thu xếp, lần gần đây nhất diễn ra là ba tháng trước. Thân lắm sao mà gặp nhiều như vậy?
Ôn Tri Lê kéo tới, nhìn thấy đáp án.
[
Nghê Lan: Huân Nhiên làm ở Minh Diệu, bên trong phát ra tin tức Bảo Sang
sẽ
mua miếng đất ở thành nam kia, nếu mọi người muốn đầu tư
thì
nhanh nhanh làm]
[
Nghê Lan: Chúng ta
thì
không
cần đầu tư, nhà Huân Nhiên có
một
căn ở bên đó, chờ bên kia phá bỏ và di dời sau đó chúng ta mua căn nhà mới
thì
sẽ
mời mọi người tới làm khách]
…..
Ôn Tri Lê buồn bực, Nghê Lan và Trương Huân Nhiên này tính tình keo kiệt như thế, tự nhiên chủ động mời khách. Hóa ra là sốt ruột khoe giàu, đạt được
một
số tiền của phi nghĩa.
Tân Nhiêu nhắn
không
tin tới, tin nhắn mới nhất đại là thấy Ôn Tri Lê
không
trả lời, tâm tình hỏa đến trời xanh
[Tân Nhiêu: đồ trà xanh Nghê Lan kia chuyên môn tag tớ, gọi tớ
đi
ôn chuyện cũ,
đi
cmn mà
đi
, tự
đi
mà
đi]
[Tân Nhiêu: Cậu
nói
xem, Trương Huân Nhiên đốt cho tổ tiên cái loại hương gì mà cái loại rác rưởi như vậy cũng có thể may mắn vậy, có tiền đền bù tới tay, phát tài a. Fuck, vì cái gì mà phải làm tớ tức trước]
Ôn Tri Lê nhớ lại những lời Tạ Từ Triệt
nói
trên
máy bay.
Hạng mục bị hủy bỏ.
Cho nên tin tức của Nghê Lan căn bản là tin tức fake được thổi phồng lên thôi. Ôn Tri Lê nhanh trí, vào nhóm chat tag Nghê Lan, mạnh mẽ diễn
một
vở tỷ muội tình thâm.
[ Ôn Tri Lê: @Nghê Lan, Nhiêu Nhiêu nhà tớ khẩu vị kén chọn, đồ ăn
không
sạch
sẽ
sẽ
bị tiêu chảy đó,
không
bằng chúng ta
đi
Du Phủ Gia Yến
đi
, đồ ăn bên đó xuất sắc]
Du Phủ Gia Yến là quán ăn năm sao nổi tiếng Đồng Thành, có chất lượng có thể diện, trừ bỏ đắt chết người ra
thì
không
có gì xấu. Ôn Tri Lê vừa nhắn, Tân Nhiêu lập tức phụ họa.
[ Tân Nhiêu: Ta biết ta biết, nửa tháng trước ta mới ăn qua
một
lần,
thật
ra ta cũng
không
muốn lắm đâu nhưng mà Nghê Lan muốn mời khách, lại ăn thêm
một
lần..cũng được thôi]
Có thể
nói
, vô cùng hết sức rồi.
[Ôn Tri Lê: Đương nhiên, bạn cùng phòng ngày xưa tình thâm nghĩa trọng]
[ Tân Nhiêu: @Nghê Lan, let’s go, chỉ có những chỗ như Du Phủ Gia Yến mới xứng với tình bạn tuyệt mỹ của chúng ta. Đáng
yêu.jpg]
Nghê Lan: “…..”
Hay cho
một
đôi ngàn năm khó gặp thịnh thế bạch liên tỷ muội.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Quả Vải Quả Vải Nói Cho Ta
- Chương 7