Chương 2

Chỗ ăn cơm là do Tạ Từ Thuật chọn, chỗ đó là

một

nhà hàng tên là Tử Phi Ngư chuyên làm món cay theo kiểu Tứ Xuyên.


Bữa cơm của Ôn Tri Lê mà

không

có vị cay



sẽ

không

vui,cô

đặc biệt

yêu

thích món cay của Tứ Xuyên mà Tạ Từ Thuật

một

chút cay cũng

không

ăn được.


Hai năm trước lúc hai người còn ở bên nhau, Tạ Từ Thuật thường xuyên dẫn Ôn Tri Lê đến Tử Phi Ngư ăn đồ cay, ăn đến thỏa mãn cái bụng.

Tuy rằng phần lớn là

anh

không

động đũa nhưng chỉ cần gắp cho Ôn Tri Lê sau đó nhìn



ăn uống thỏa thích là

anh

cũng thỏa mãn trong lòng rồi.


Hai người đều tự mình lái xe đến đó, Ôn Tri Lê theo sau chiếc Maybach của Tạ Từ Thuật.

Gần đến quán cơm

thì

ra tuyến đường chính nên lượng xe cộ tăng lên rất nhiều, chiếc xe Maybach ở ba giây cuối cùng của đèn xanh vọt sang bên kia đường, Ôn Tri Lê bị đèn đỏ chặn lại

trên

đường.


Thời gian ở đèn đỏ đèn xanh ở giao lộ này rất lâu, ước chừng phải 1 phút rưỡi. Ôn Tri Lê

không

cảm thấy nóng nảy, thậm chí



còn cảm thấy tốt nhất là đèn đỏ cứ sáng lên, giúp cho



xa cách chiếc xe kia

một

chút mới được.


Tháng sáu vừa rồi Tạ Từ Thuật về nước

không

được bao lâu

thì

đã

kế thừa tập đoàn của gia đình. Tất cả tin tức tài chính đều có tên

hắn. Đều viết về giá trị tài sản của con trai duy nhất của Tạ gia,

hắn

trở thành đề tài hot nhất toàn quốc. Hai người sống chung

một

thành phố nhưng sớm

đã

không

cùng tầng lớp. Ôn Tri Lê

không

nghĩ đến việc



và Tạ Từ Thuật có thể tiếp tục qua lại.


Đoạn ghi

âm

chuông điện thoại đó là do Ôn Tri Lê đặc biệt ghi

âm

cho

hắn

khi bọn họ vẫn còn ở giai đoạn ngọt ngào, tiếng chuông đó dành riêng cho số điện thoại của

cô. Mấy năm nay liên hệ giữa bọn họ chỉ có những lời chúc sinh nhật khó hiểu kia thôi.


Tạ Từ Thuật trăm công nghìn việc nên hay quên, chia tay

đã

lâu rồi còn

không

chịu xóa

đi

khiến cho cuộc gặp mặt ngoài ý muốn hôm nay lúng túng

không

để

đi

đâu cho hết.


Đèn chuyển xanh.

Ôn Tri Lê thu lại những suy nghĩ vẩn vơ, cười

nhẹ

một

cái, thả phanh, theo dòng xe cộ

đi

về phía trước. Vì bị kẹt lại ở

trên

đường nên lúc Ôn Tri Lê đến Tử Phi Ngư quán

thì

Tạ từ Thuật và Tạ Tư Nhược

đã

vào phòng và gọi món ăn trước.


Người phục vụ dẫn Ôn Tri Lê lên phòng ăn

trên

tầng.


Ôn Tri Lê vừa

đi

vừa đánh giá, Tử Phi Ngư vẫn thế,

không

có gì thay đổi..


Nhà hàng này làm món cay Tứ Xuyên

đã

có thâm niên ở Đồng Thành rồi.Nhà hàng này nằm trong

một

con hẻm sâu, rộng 800 mét xuông, bốn tòa hợp viện, bên trong có tổng cộng 18 căn phòng, trang trí có nét cổ xưa, đem thành thị ồn ào ngăn cách ở ngoài cửa, khách hàng đến đây đều cảm thấy nhưng

đang

ở thế ngoại đào nguyên.


Hôm nay Tri Lê và Từ Thuật may mắn, đúng ngày quán mời người ở sân khấu kịch đến xướng hí khúc.

Vở kịch Tứ Xuyên trứ danh 《 thanh bào ký 》được xướng lên kết hợp với tiếng đàn tri

âm

tri kỉ, tràn đầy ý nhã nhạc, thanh thản dễ chịu.


Ôn Tri Lê nghĩ tới trong phòng kia hoàn toàn

không

còn tâm tư hưởng thụ nữa, cảm giác chán ghét gấp bội xông lên.


Ôn Tri Lê dừng lại trước cửa vài giây, đem cảm xúc áp chế xuống, nở nụ cười chuyên nghiệp sau đó mới dẫm lên giày cao gót

đi

vào


Tạ Tư Nhược nhìn thấy Ôn Tri Lê

đi

vào

thì

nhiệt tình vẫy tay, thái độ cùng lúc nãy cũng

không

khác gì, Tạ Từ Thuật

đã

giải thích đại khái cho bà hiểu về mối quan hệ giữa hai người.






Ôn,



xem menu

đi

, xem có món gì muốn ăn

không

thì

gọi thêm”


Ôn Tri Lê ngồi xuống, lịch

sự

ngăn cản nhân viên phục vụ đưa menu cho mình, cười

nói

với Tạ Tư Nhược: “ Cháu sao cũng được, hôm nay làm phiền



Tô rồi ạ”


“ Ai dà, nghe



nói

kìa, thời tiết nóng như vậy, trong khoảng thời gian này chắc



vất vả bận bịu vì khu vườn lắm đây”


Vừa

nói

Tạ Tự Nhược vừa gọi thêm

một

cốc trà giải nhiệt bí đỏ đậu xanh. Ôn Tri Lê vội

nói

cảm,

không

tiếp tục khiêm tốn khách sáo nữa, kiếm chủ đề để

nói

chuyện phiếm với Tạ Tư Nhược.


Ôn Tri Lê tốt nghiệp trường đại học top3 toàn quốc, học khoa thiết kế cảnh quan,sau khi tốt nghiệp

đã

tự mở

một

phòng thiết kế

nhỏ. Chủ yếu là hướng đến những công trình

nhỏ

như biệt thự, vườn riêng

nhỏ

hoặc là những công ty.


Những người có thể sở hữu vườn cây cảnh nghệ thuật riêng

thì

đa phần đều

không

giàu

thì

sang.


Kĩ năng giao tiếp cùng những phu nhân hào môn

đã

được Ôn Tri Lê luyện đến thành thạo.



nói

chuyện đúng mực, chần chừ vô cùng tốt, vừa

không

làm cho người ta có cảm giác hạ thấp bản thân để a dua, lại

không

khiến cho người khác cảm thấy tự phụ kiêu ngạo.


Tạ Từ Thuật vẫn bảo trì

sự

trầm mặc, dựa lưng vào ghế,

không

chút hứng thú nhìn hai người. Ngược lại, hai người phụ nữ trò chuyện

thật

vui vẻ, càng ngày càng giống người

một

nhà.


Từ lúc Ôn Tri Lê vào cửa đến lúc người phục vụ mang đồ ăn lên



chưa liếc mắt nhìn Tạ Từ Thuật đến

một

cái.

thật

sự

là xem

hắn

như người xa lạ. Bạn

gái



thật

bạc bẽo.


Đồ ăn được mang lên, nhân viên phục vụ mỉm cười

nói

: “ Mời ba vị dùng bữa” sau đó nghiêng người rời

đi

, tiện tay thả rèm cửa xuống.


Ôn Tri Lê thấy

trên

bàn

một

mảnh hồng hồng, trong

không

khí tràn ngập vị ớt cay nồng liền nhíu nhíu mày. Nhưng cuối cùng cũng

không

nói

thêm gì, vẫn trò chuyện vui vẻ cùng Tạ Tư Nhược, từ đầu đến cuối

không

đυ.ng đũa vào

một

món cay nào hết.


Lúc nãy, khi Ôn Tri Lê chưa tới, Tạ Tư Nhược thấy Tạ Từ Thuật gọ

một

đống đồ ăn siêu cay còn kì quái hỏi: “ Gọi nhiều như vậy làm gì, cháu

không

ăn được cay mà, chút nữa hít khí trời cho no sao?”






ấy thích ăn” – Tạ Từ Thuật vô thức

nói

, vài giây sau đυ.ng phải ánh mắt đầy

ẩn

ý của Tạ Tư Nhượng mới cảm giác được có gì đó sai sai. Nhưng

hắn

cũng

không

giải thích gì thêm chỉ gọi thêm vài món ăn thanh đạm. Hành động này trong mắt của Tạ Tư Nhược càng giống giấu đầu hở đuôi.


Lúc này, người thích ăn cay nhất lại

không

có ý định ăn món cay nào hết. Sắc mặt của Tạ Từ Thuật càng ngày càng xấu, ngay khi Tạ Tư Nhược cho rằng giây tiếp theo

hắn

sẽ

bộc phát tính cách công tử ra

thì

hắn

ngược lại, cầm lấy đôi đũa chuyên để gắp đồ, gắp

một

miếng cá hầm ớt, thịt cá non mềm, bỏ vào trong bát của Ôn Tri Lê






Ôn nếm thử

đi

, món cá này chính là món chính đấy”


âm

thanh Tạ Từ Thuật

nhẹ

nhàng từ tốn,

trên

mặt ý cười tủm tỉm, đuôi mắt hếch lên, đa tình câu người.


Ôn Tri Lê nhìn chằm chằm miếng cá, im lặng

một

chốc sau đó cười

nói

: “ Cảm ơn, nhưng mà tôi

không

thể ăn cay, phụ ý tốt của tiên sinh rồi”


Tạ Tư Nhược

đang

uống trà suýt

thì

bị sặc, cố tình ho khan để át

đi

tiếng cười nhưng mà

không

át được. Bà che miệng lại, đưa ánh mắt tỏ ý “ ngươi tiếp tục

đi” cho cháu trai mình, cúi đầu giả vờ dùng bữa


“…..”

Tạ Từ Thuật buông đũa, cười như

không

cười, nhìn chằm chằm Ôn Tri Lê, từng chữ từng chữ nặng như đá, đông cứng nặng nề thoát ra từ miệng

hắn

:






không

thể ăn cay?”


Ôn Tri Lê gật gật đầu, biểu tình cũng

không

biến hóa: “ Phải,

không

thể ăn, gần đây thân thể tôi

không

tốt, bác sĩ có dặn dò qua”


Giờ phút này mà Tạ Từ Thuật có thể tin những lời như vậy

thì

quả

thật

là có quỷ. Đương nhiên

hắn

cũng

sẽ

không

vạch trần

cô.


Ôn Trii Lê

hiện

tại là

một

con nhím, khiến cho



không

thoải mái,cô

ấy quay người lại

sẽ

châm chọc cho bạn

không

thể ngóc đầu lên được, ai cũng

không

thể sống tốt.


Tính tình này còn nóng nảy hơn

hắn

,

không

biết là bị ai chiều hư.


“ Ồ được,

không

thể ăn cay”


Tạ Từ Thuật càng tức giận

thì

nụ cười

trên

mặt càng sâu,

hắn

giơ tay đem món ăn thanh đạm hình chữ phúc chuyển tới trước mặt Ôn Tri Lê, vô tư

nói

:


“ Món này giàu Collagen,



Ôn thường ngày làm việc hẳn là thường xuyên dãi nắng dầm mưa, nên bổ sung nhiều hơn”


“…..”

Dãi nắng dầm mưa

Bổ sung nhiều hơn

nói

đến

một

hồi cũng là chê



tuổi già sắc suy sao?


một

người đàn ông xấp xỉ đầu ba mà cũng

không

biết tự soi mình trong gương sao?


Ôn Tri Lê ngoài mặt cười hì hì nhưng trong lòng

đã

tức đến loạn.




cầm lấy chiếc đũa, nếm thử

một

miếng bí đao, có qua có lại, đem canh gà đen hạt dẻ đưa tới trước mặt Tạ Từ Thuật, giọng

nói

nhỏ

nhẹ:


“ Đây là canh dưỡng thân bổ sung khí huyết, rất bổ dưỡng, Tạ tiên sinh ở độ tuổi này nên uống nhiều

một

chút”


Cái này …

Độ tuổi…..

Tạ Từ Thuật

không

hề có ý động đũa,

hắn

nhìn Ôn Tri Lê, ánh mắt lạnh lạnh: “ Cảm ơn



nhé”


Ôn Tri Lê càng cười càng sáng lạn: “ Đừng khách khí nhé Tạ tiên sinh.”

“…….”

Càng về sau, bữa ăn trực tiếp biến thành thi hành “anh

chê tôi xấu tôi chê

anh

già” làm mục đích thẩm định đồ ăn và đại hội thưởng thức.

anh

ời tôi

một

món, tôi lại mời

anh

một

món.


anh

chọc tôi

một

đao tôi lại bắn

anh

một

tên, Tạ tuyển thủ và Ôn tuyển thủ thực lực bất phân thắng bại cuối cùng đánh thành thế hòa.


Tạ Tư Nhược ở bên cạnh xem đến chăm chú, trừ bỏ việc họ tổn thương nhau và Từ Thuật là máu mủ của mình

thì

bà xem cũng cảm thấy

thật

vui.


Sau khi kết thúc bữa ăn, Tạ Tư Nhược và Ôn Tri Lê cười cười

nói

nói

, khách sáo

nói

lần sau có cơ hội lại

đi

ăn với nhau, giống như tràng diện vừa rồi ở

trên

bàn ăn chưa bao giờ xảy ra.


trên

mười dặm đường về nhà đều là Tạ Tư Nhược lái xe, bà còn hai đứa con,

không

thể để cháu trai tâm tình

không

tốt gây ra tai nạn sau đó bỏ mạng nơi đây được.


“ Tiểu cửu, có phải cháu vẫn còn ý với con

gái

nhà người ta?”


Tạ Tự Nhược cố tình mở

một

bản nhạc thất tình sau đó trêu chọc Tạ Từ Thuật

một

câu. Tạ Từ Thuật với tay đem bản nhạc thất tình tắt

đi

, thay thành

một

bài nhạc

nhẹ

khác, sau đó

không

kiên nhẫn mở miệng: “

không

ạ”


Tạ Tư Nhược nhìn thấu lòng

hắn

nhưng

không

nói

toạc ra, gật gật đầu: “ Vậy là tốt rồi, ta yên tâm”


Tạ Từ Thuật liếc nhìn bà

một

cái: “



,



nói

vậy là có ý gì?”






thấy Ôn tiểu thư

đã

chết tâm với cháu rồi, nếu cháu còn cố, ta đoán

sẽ

bị bỏ lần thứ hai”


“ Ai

nói

với



là lần thứ hai?”


“ Trừng Trừng

nói, hai năm trước

không

phải là cháu

đã

bị người ta bỏ

một

lần hay sao?”


“………”



một

ngày nào đó,

hắn

sẽ

đem đứa em họ tên là Tô Ứng Trừng gϊếŧ người diệt khẩu.


Tạ Minh Triệt

một

chữ cũng

không

muốn

nói

nữa, lấy miếng bịt mắt

trên

xe đeo vào, dựa lưng vào ghế nghiêng sang cửa sổ xe chợp mắt.


Tạ Tư Nhược khó thấy được

một

lần cháu trai mình

không

thoải mái, vừa lái xe vừa trêu ghẹo

hắn

:


“ Đừng nhìn có vài người ngoài mặt nhìn đẹp trai lãng tử, là giấc mộng của muôn vàn thiếu nữ.”

Tạ Từ Thuật vểnh tai nghe.

Tạ Tư Nhược đổi giọng, thổn thức

nói

:


“ Kỳ

thật

, sau lưng chính là ngay cả bạn

gái

cũ cũng

không

trị được, ngươ xem, trời xanh

không

bỏ sót ai”


Tạ Từ Thuật kéo bịt mắt xuống, đáy mắt u ám:





, nếu



không

muốn lái xe nữa

thì

dừng xe lại

đi”


Tạ Tư Nhược biết

đã

đến điểm mấu chốt nên cũng thôi, vỗ vỗ dầu

hắn

giống như

đang

dỗ trẻ con: “ Muốn lái, muốn lái, ngươi

đi

ngủ

đi

, trong mộng cái gì cũng có”


Tạ Từ Thuật vẻ mặt sống

không

còn gì luyến tiếc. Gỉa vờ như

không

biết sau câu

nói

của bà còn

ẩn

tàng

một

câu:Bao gồm cả bạn

gái



——Hôm sau.

Sáng nay ở nhà gọi điện tới

nói

trưa hôm nay làm bánh trẻo, gọi Ôn Tri Lê về nhà ăn cơm. Tính ra cũng gần

một

tháng



không

đi

phố Trường Thanh thăm ông bà ngoại rồi, vừa đúng lúc hôm nay

không

có công việc gì nên đồng ý.


Tại vì ra cửa sớm nên lúc Ôn Tri Lê đến tiểu khu còn chưa tới 11 giờ. Hai ông bà đều ở tầng

một

, ngoài cửa có

một

cái vườn

nhỏ

được bà ngoại



chăm sóc rất kĩ.

hiện

tại đơm hoa kết trái,

đi

tới cửa

đã

có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngát. Biết Ôn Tri Lê

sẽ

tới nên cửa sân khép hờ,

không

khóa hẳn vào. Ôn Tri Lê đẩy cửa vào còn chưa mở miệng gọi ai,

một

bóng dáng màu đen từ trong nhà xông ra chạy huỳnh huỵch tới phía



, suýt

thì

đυ.ng ngã

cô.Chú chó chăn cừu trưởng thành cuồng loạn vẫy đuôi, mặt mũi luôn luôn hung ác kia khi thấy Ôn Tri Lê liền biến thành Husky. Bị nó chồm lên người, áo sơ mi của Ôn Tri Lê xuất

hiện

hai vết chân chó màu đen.


Ôn Tri Lê sờ sờ đầu nó, bị nó nghịch phá đến khong chịu được nữa, bất đắc dĩ

nói

:


“ Hung Ca ngan, ngồi xuống,

không

được chồm lên người chị nữa”


Hung Ca

đã

lâu

không

gặp Ôn Tri Lê, lần này gặp lại hưng phấn

không

chịu được, nhảy nhót thêm hai cái rồi mới thành

thật

ngồi xuống, hướng mõm vào cửa sủa vài tiếng.


Bà ngoại nghe thấy tiếng động ngoài sân liền cầm cái cán bột chạy ra, nhìn thấy Ôn Tri Lê

thì

mỉm cười hiền lành: “ Qủa vải

nhỏ

mau vào nhà, bên ngoài

đang

nắng lắm”


Ôn Tri Lê đứng dậy, nũng nịu ôm tay bà ngoại, sắc mặt trước giờ luôn điềm đạm lộ ra vài tia trẻ con:

“ Bà ngoại, cháu muốn ăn bánh nhân thịt bò cà chua, lại ăn kèm với sa tế bà làm

thì

quả là tuyệt phối”


“ Thịt bò cà chua

thì

có thể, sa tế

thì

không

thể”


Bà ngoại

đi

vào phòng bếp mang nguyên liệu đưa cho



xem: “ Cái nước chấm này là dì Vương

nói

cho ta,

không

thêm ớt cay ăn vẫn ngon, lần trước ông ngoại cháu ăn sủi cảo,

một

hơi ăn hơn hai mươi cái, trưa nay cháu cũng ăn thử

đi”


“Bác sĩ dặn, bây giờ cháu phải kiêng đồ cay, đồ sống,đừng cả ngày nhớ nhung đồ cay nữa. À đúng rồi, tháng sau phải

đi

tái khám, cháu nhớ lấy lịch hẹn, đúng ngày

đi

khám nhé”


Bà lão tuy lải nhải nhưng nghe rất ấm lòng.

Ôn Tri Lê biết sức khỏe của mình

không

nói

đùa, vỗn dĩ là đùa giỡn nhưng thấy bà ngoại tưởng

thật

vội vàng

nói

: “ Dạ cháu nhớ rồi,

không

quên đâu ạ”


Từ lúc vào cửa đến giờ Ôn Tri Lê

không

nhìn thấy ông ngoại đâu,



dựa vào kệ bếp hỏi bà ngoại: “ Bà ơi, ông đâu ạ?”


“ Ông

đi

siêu thị mua nước tương rồi”


Bà ngoại vừa cán bột vừa đánh giá Ôn Tri Lê, càng nhìn càng đau lòng: “ Sao cháu lại gầy

đi

rồi, gần đây công việc rất bận hay sao?”


Ôn Tri Lê ôm lấy eo bà ngoại,mặt cọ cọ ở

trên

lưng bà hai cái, vừa làm nũng vừa trấn an bà: “ Công việc của cháu cũng hơi bộn bề, nhưng đây là

một

lần cuối cùng”


Động tác

trên

tay của bà ngoại dừng lại

một

chút,không



ý



, xoay người lại nhìn



: “

một

lần cuối cùng?”


Ôn Tri Lê buông tay ra, nở nụ cười, nhìn mặt

không

giống

nói

đùa


“ Cháu tính thanh lí văn phòng,

đã

bàn bạc gần xong giá cả rồi ạ”