Ý của Ngô thái hậu chính là như vậy.
Theo bà, đàn ông khi gặp được mỹ nữ thì nhất định sẽ động lòng. Lúc bà còn trẻ, còn chưa vào cung, thì bà chỉ vừa lộ diện đã được các công tử để ý, còn có người ngày hôm sau đã vội vàng đến cửa cầu hôn, có điều dung mạo của bà quá xinh đẹp nên tất nhiên là phải vào cung. Năm đó hoàng thượng cũng là người tuấn tú vô song như tiên nhân hạ phàm, mọi người đều nói họ xứng đôi vừa lứa. Do vậy khi chọn vợ cho Kỳ Huy, bà cũng phải tìm người có dung mạo tương xứng, như thế mới có thể sinh được hoàng tôn giống như trong tưởng tượng của bà.
Ai ngờ, Kỳ Huy lại không động phòng, mà còn không phải do thân thể có vấn đề, vậy rốt cuộc là tại sao?
Thấy thái hậu nôn nóng, Trương thái y vuốt chòm râu dưới cằm, an ủi: “Hoàng thượng vốn từ khi ra đời đã hay đau ốm, trong máu lại có độc, thể trạng mỗi người một khác, cho nên chuyện chăn gối có thể hay không, vi thần không biết được.”
“Vậy chuyện kia phải làm thế nào mới được?” Ngô thái hậu nhíu chặt mày .
“Nương nương không cần lo lắng, cũng đừng thúc ép hoàng thượng.” Trương thái y khuyên nhủ: “Chuyện này quả thật không gấp được, nhất là đối với đàn ông, càng bức bách chỉ sợ càng bất lực.”
Ngô thái hậu thở dài, dặn dò Trương thái y: “Nếu ngươi đã tới thì xem cổ tay bị thương của hoàng hậu rồi kê cho nàng thuốc bôi đi.”
Trương thái y lĩnh mệnh.
Sau khi Trương thái y lui xuống, Ngô thái hậu gọi Trần Uẩn Ngọc tới ngồi bên cạnh, dỗ dành: “A Ngọc, gần đây thân thể của hoàng thượng khó chịu, chứ không phải không thích con, con hãy nhẫn nại chờ hoàng thượng khỏi bệnh nhé.” Bà còn không quên khen nàng: “Con xinh đẹp như vậy, ai mà không thích chứ? Phải không? Tuyệt đối đừng chán nản thất vọng.”
Những lời dụ dỗ trẻ con này, Trần Uẩn Ngọc làm sao có thể tin tưởng, mọi người bên ngoài đều nói hoàng thượng không thể sống lâu, thì làm sao khỏi bệnh được chứ? Có điều đã phải truyền thái y, thái hậu cũng bảo nàng phải nhẫn nại, vậy chắc chắn Kỳ Huy sẽ không đυ.ng vào nàng, nhất thời nàng vui mừng trong lòng, gật đầu một cái.
Ngô thái hậu nhìn vào mắt nàng, thầm nghĩ đứa nhỏ này thật ngốc, hoàng cung sâu như biển, nếu đàn ông không muốn chạm vào nàng thì còn gì vui thú. Có điều như thế này cũng tốt, nếu nếm trải vị ngọt quá sớm thì sống trong chốn thâm cung tịch mịch này, có ai dám chắc nàng sẽ không có ý niệm khác. Bà cười cười: “Buổi trưa con muốn ăn món gì thì cứ cho người đi nói với ngự thiện phòng nhé.” Lại phái hai cung nhân theo nàng trở về: “Từ nay về sau, hãy để Vân Trúc và Vân Mai hầu hạ con, trong cung có chỗ nào không hiểu thì hỏi họ cũng được.”
“Dạ, mẫu hậu.” Trần Uẩn Ngọc ngoan ngoãn vâng lời rồi cáo lui ra về.
Dõi theo bóng lưng thướt tha kia, Ngô thái hậu nhìn thế nào cũng thấy thích, đáng tiếc con trai mình lại không có phúc hưởng thụ, bà lau khóe mắt: “Chẳng trách trước đây khi ta muốn chọn vợ cho Huy nhi, nó lại không muốn, hóa ra là có nỗi niềm khó nói, đều do ta vội vã muốn ôm hoàng tôn, khiến nó phải chịu khổ rồi.” Đối mặt với một mỹ nhân như vậy mà chỉ có thể nhìn, vậy không phải là một loại hành hạ sao?
Thang ma ma cúi thấp đầu, không biết nên nói gì cho phải, một lúc sau mới lên tiếng: “Nương nương, trước tiên người hãy chờ thêm một thời gian, hoàng thượng chưa bao giờ tiếp xúc với con gái nên chắc chưa quen thôi.”
Ngô thái hậu chán nản: “Chỉ có thể như vậy.”
Đêm qua Duyên Phúc cung rất yên tĩnh, tấm vải trắng phủ trên giường vẫn trắng tinh, thái hậu lại mời Trương thái y tới, trong cung bao nhiêu cặp mắt, lại thêm hàng trăm cái miệng, khó tránh khỏi sinh ra nhiều ý tưởng. Lúc này trong một căn phòng chứa rượu có mấy tiểu hoàng môn đang xì xào bàn tán.
“Ta nghe nói, bọn họ nhất định là không có gì, nếu không hoàng hậu còn có thể giữ được trong sạch sao?”
“Cái gì, ngươi nhìn thấy tấm vải kia?”
“Ta không nhìn thấy, nhưng có người thấy được, hắn nói hôm qua trong Duyên Phúc không cho gọi nước, cho nên ai cũng đoán được được thôi? Thằng nhóc con Trường Thanh kia nhát gan không dám nói ra, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn là đã biết hắn đang nghĩ gì rồi… Các ngươi nghĩ xem, nương nương xinh đẹp thế nào, các ngươi đã thấy rồi đúng không? Lúc người tới, ánh mắt của những cấm quân kia như muốn lòi ra luôn, nếu hoàng thượng có năng lực thì có thể không làm gì sao?”
“Cũng chưa chắc đâu, cho dù là như vậy thì hoàng hậu…”
Hắn còn chưa nói xong thì bỗng nhiên cửa bị đá mạnh, một dáng người cao lớn đi ra, lạnh lùng nói: “Muốn mất đầu sao, hoàng hậu nương nương là người các ngươi có thể bàn luận à?”
Mấy tiểu hoàng môn thấy người đến là thống lĩnh cấm quân Tưởng Thiệu Đình, sợ hãi đến nỗi vội vàng quỳ xuống đất. Kỳ Huy vừa ra đời thì tiên đế bị bệnh mà qua đời, thái hậu nương nương buông rèm chấp chính, trọng dụng ngoại thích, trong cung này có thể qua mặt hoàng đế, nhưng người thuộc phe thái hậu thì không ai dám đắc tội, mấy tiểu hoàng môn luôn miệng cầu xin tha thứ.
“Cút ra ngoài cho ta!” Tưởng Thiệu Đình dùng sức đá vào người một tiểu hoàng môn.
Mấy người còn lại sợ chết khϊếp, xô đẩy nhau bỏ chạy.
Tưởng Thiệu Đình vẫn chưa hả giận, lại đá một đá gãy cái bàn.
Nhìn mảnh vụn đầy đất, hắn cởi túi rượu bên hông xuống uống một hớp, hôm qua Trần Uẩn Ngọc xuất giá, hắn lại phải mở đường cho nàng, trơ mắt nhìn nàng vào động phòng, lúc ấy hắn tức đến không ngủ được, trốn ở phòng rượu này uống cả đêm, không ngờ vừa tỉnh lại đã nghe thấy những lời này.
Kỳ Huy thế mà lại không chạm vào nàng sao? Tưởng Thiệu Đình nheo mắt, nở một nụ cười châm biếm, như thế còn là đàn ông sao? Nếu là hắn, hắn nhất định ôm Trần Uẩn Ngọc vào lòng thương yêu một trận, nghĩ đến ánh mắt của nàng, đôi môi của nàng, cả gương mặt xinh đẹp yêu kiều như hoa kia, cả người hắn liền nóng bừng, miệng lưỡi khô đắng, nên giờ bầu rượu lên uống hết sạch.
______________
Trần Uẩn Ngọc trở lại Duyên Phúc cung, không lâu sau thì Trương thái y sai người đưa thuốc tới, Vân Mai lấy thuốc bôi cho nàng, cảm giác lành lạnh khiến nàng lập tức thấy thoải mái hơn.
“Nương nương muốn ăn gì, nô tỳ sẽ đi ngự thiện phòng dặn họ làm.”
“Ăn bây giờ có phải quá sớm không?” Trần Uẩn Ngọc hỏi.
“Thức ăn trong cung cầu kỳ phức tạp, nên phải mất rất nhiều thời gian ạ.”
Thật ra Trần Uẩn Ngọc cũng muốn ăn, bây giờ tâm tình nàng không tệ, lại không cần lo lắng về mấy chuyện trong sách vẽ, có điều Kỳ Huy cũng thật đáng thương, trông vẻ mặt của thái hậu, nàng cũng đoán được bệnh của Kỳ Huy rất nghiêm trọng, nên suy nghĩ một chút rồi nói: “Dặn ngự thiện phòng làm mấy món hoàng thượng thích ăn đi… Khẩu vị của hoàng thượng tốt không, ngươi cảm thấy nên làm mấy món?”
“Bình thường khoảng bốn món, hoàng thượng ăn không được nhiều ạ.”
“Vậy thì làm thêm hai món nữa là được rồi, ta muốn ăn gà nấu quả mơ mà thịt la hoa.”
Vân Trúc dạ một tiếng rồi đi đến ngự thiện phòng.
Không có chuyện gì làm, tối qua lại ngủ không ngon nên Trần Uẩn Ngọc liền lên giường nghỉ ngơi.
Giấc ngủ này nàng ngủ thẳng đến trưa.
Khi tỉnh dậy thấy Kỳ Huy chưa từng trở lại, nàng hỏi: “Hoàng thượng vẫn còn ở phòng luyện đan sao?”
“Vâng ạ.”
“Vậy nên làm thế nào đây?” Trần Uẩn Ngọc hỏi.
Vân Trúc thầm nghĩ, nương nương thật thông minh, cái gì cũng hỏi bọn nô tỳ các nàng trước, nên sẽ không làm gì sai, nàng ta thành thật nói: “Lúc hoàng thượng ở đan phòng thường không thích bị người khác quấy rầy, ngay cả thái hậu nương nương cũng không làm gì được.”
“Nếu vậy thì ta dùng bữa trước.” Trần Uẩn Ngọc thật sự rất sợ sẽ chọc giận Kỳ Huy nữa, mà thật ra so với dùng bữa cùng hắn thì ăn một mình thoải mái hơn nhiều.
Nàng ngồi xuống bàn, thấy trên bàn toàn món ngon, sắc hương vị đủ cả, trong lòng vô cùng vui vẻ, sáu món ăn đều ăn qua một lần.
Trong đan phòng, hơi nóng cuồn cuộn, Kỳ Huy ngồi bên trong cả người không ngừng đổ mồ hôi.
Phủ quân tiền vệ Lục Sách đang bẩm báo chuyện quan trọng, Kỳ Huy đã phái hắn đích thân âm thầm điều tra tổ chức ‘Ảnh tử sát thủ’, hôm nay rốt cuộc cũng tra ra manh mối: “Hoàng thượng, thủ lĩnh của chúng tên là Nguyễn Trực, năm ngoái trúng cử, ẩn nấp ở quan thự*,bây giờ đã nắm quyền ở hình bộ… Chưa từng làm sai chuyện gì mà còn chuyên trừng trị tham quan.”
Kỳ Huy trầm mặc.
Mấy năm trước, hắn mượn cớ tìm đất tiên để đi dò xét dân tình, khi nhìn thấy tình cảnh dọc đường mà giật mình, cũng khó trách những năm gần đây khởi nghĩa nổi lên bốn phía, Kỳ Huy cười lạnh nói: “Tất cả đều do Tào quốc công một tay che trời, kết bầy kết phái, để cho quan viên ngồi chơi xơi nước, mới khiến dân chúng tức nước vỡ bờ nổi dậy khắp nơi. Người hãy đến nói với Nguyễn Trực, những tội trạng trước kia của hắn, ta không truy xét nữa, từ bây giờ nếu hắn có thể lập công chuộc tội, tương lai trẫm sẽ trọng thưởng, còn nếu ngược lại thì hắn hãy chờ ngày rơi đầu. Bất kể là Đại Lý tự hay là Hình bộ đều mong hắn rơi đài, không chỉ như vậy, đến lúc đó ngay cả người nhà hắn cũng sẽ bị liên lụy.”
“Vi thần sẽ truyền đạt thánh ý.”
Đan phòng lớn như vậy mà chỉ có hai người, trống rỗng, giống như ngày hắn ra đời, mẫu thân hắn bị ép rời đi, phụ thân qua đời một cách khó hiểu, bên cạnh hắn gần như không có một ai ngoài những kẻ sài lang hổ báo kia. Kỳ Huy nhìn Lục Sách, chậm rãi nói: “Nay người trẫm có thể tin tưởng chỉ có vài người, ta biết rằng hoàn cảnh của ngươi cũng không dễ dàng gì, cùng trẫm chơi bời phóng túng, phải mang danh tiếng chơi bời trác táng.”
“Hoàng thượng!” Lục Sách vội nói: “So với hoàng thượng thì chút chuyện nhỏ của vi thần có là gì, chỉ cần hoàng thượng có thể lấy lại hoàng quyền, cứu bách tính khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng, xóa bỏ nguy cơ diệt vọng của Đại Lương, thì vi thần máu chảy đầu rơi cũng không từ chối.”
Lục Sách bày tỏ lòng trung thành tận tâm, trời đất minh chứng, Kỳ Huy nghe vậy thì khẽ mỉm cười: “Thôi, giữa ta và ngươi, có lẽ đã không cần nói mấy lời này nữa rồi.”
Lục Sách cũng bật cười, thấp giọng hỏi: “Đã sắp tới trưa, hoàng thượng không trở về dùng bữa sao? Hôm nay là ngày thành thân đầu tiên của người đấy.”
Trong đầu Kỳ Huy hiện lên dáng vẻ của Trần Uẩn Ngọc, nghĩ đến việc phải cùng nàng dùng bữa hắn liền nhíu mày, ban đầu hắn không hề muốn thành thân, nhưng thái hậu cứ tâm tâm niệm niệm muốn thực hiện, nên hắn cũng tùy bà, thân làm con trai, dù sao hắn cũng phải làm tròn đạo hiếu. Chỉ là không ngờ, cuối cùng lại lấy một cô gái như vậy.
Trong lòng có chút phiền chán, hắn nói: “Ăn ở đây là được rồi.” Sau đó ai Trường Thanh đi ngự thiện phòng lấy đồ ăn.
Kỳ Huy ở lại đan phòng đến giờ tuất mới trở về.
Trần Uẩn Ngọc mới tiến cung nên có hơi tò mò về hoàng cung, nàng vừa mới đi hết một vòng quanh Duyên Phúc cung, đang rửa ráy chuẩn bị nghỉ ngơi thì thấy Kỳ Huy đã đi đến chính điện, liền vội vàng hành lễ.
“Hoàng thượng ở đan phòng cả một ngày sao ạ?” Nàng nói tiếp: “Thϊếp đã cho người chuẩn bị bữa trưa và bữa tối, vậy mà hoàng thượng không trở lại.”
“Chuẩn bị rồi tại sao không tới mời trẫm?” Kỳ Huy đá bay giày ra rồi liếc nhìn nàng, đi một ngày có chút đau chân, có thể thấy nữ công của nàng chẳng ra sao cả.
Trần Uẩn Ngọc thấy động tác ghét bỏ của hắn, trong lòng than thầm một tiếng, cúi đầu nói: “Là do… Vân Trúc nói hoàng thượng không thích người khác quấy rầy.”
Hừ, không có thành ý, Kỳ Huy lười nhìn nàng, kêu Trường Thanh chuẩn bị nước, định đi vào tịnh phòng, ai ngờ vừa mới đứng lên liền cảm thấy choáng váng, suýt nữa thì ngã xuống. Trần Uẩn Ngọc đứng gần nên lập tức giơ tay ra đỡ, chỉ thấy trên trán hắn phủ một lớp mồ hôi mỏng, gò má ửng đỏ, làm sinh ra một nét đẹp mà đàn ông không nên có, ngực nàng đập mạnh mấy nhịp, nghĩ thầm hoàng thượng thật đẹp trai, đáng tiếc thân thể lại không khỏe.
“Hoàng thượng, người mau ngồi xuống đi!” Sau đó lại sai Vân Trúc: “Đi mời thái y…”
“Không cần.” Hắn nói, môi mím chặt, đã biết bao nhiêu năm rồi vẫn không trị hết khỏi, gọi thái y tới cùng lắm cũng chỉ uống thêm mấy chén thuốc đắng thôi, hắn đã uống đủ rồi.
Hắn đẩy Trần Uẩn Ngọc ra, bước vào phòng ngủ.
Long bào sáng chói, trong tẩm điện xa hoa thế này, nhưng lại trông thật trống trải.
Trần Uẩn Ngọc nhìn theo một lúc rồi ngồi xuống tháo đồ trang sức ra.
Bên tai có tiếng nước chảy, đến khi Kỳ Huy đi ra cũng đã tới giờ nghỉ ngơi, so với hôm qua, nàng không còn quá căng thẳng nữa, có điều tướng ngủ của nàng vẫn chưa có biện pháp giải quyết. Nàng nhìn vết bầm trên cổ tay, than thầm mình nghĩ quá đơn giản rồi, cứ tưởng rằng trói mấy đêm là sẽ tốt lên, đâu ngờ mới có một đêm tay nàng đã bị sưng đỏ, không thể đυ.ng vào được nữa, đêm nay phải nghĩ biện pháp khác thôi.
Đến khi Kỳ Huy đi tới trước giường, đã nhìn thấy nàng quỳ ở trên đó, bên cạnh còn có thêm một cái chăn.
“Hoàng thượng, người nhìn xem như vậy có được không?” Nàng hơi sợ hãi, phải lấy hết can đảm để nói ra câu này.
Sáng hôm nay thái hậu giữ nàng lại nói chuyện, chắc nàng đã bẩm báo rõ ràng mọi chuyện, Kỳ Huy thầm nghĩ, chắc thái hậu lại thấy thương hại mình hơn rồi, hắn cười tự giễu một tiếng, hiện nay cũng chỉ có thể như vậy, hắn phải chờ đến khi thời cơ chính mùi.
Kỳ Huy thản nhiên nói: “Nàng muốn ngủ tách ra với trẫm?”
“Thϊếp sợ ảnh hưởng hoàng thượng nghỉ ngơi, nên đã suy nghĩ cẩn thận, hoàng thượng không cho phép thϊếp ngủ ở trường kỷ, nên thϊếp chỉ có biện pháp này thôi.”
Rõ ràng phương pháp trói lại như hôm qua rất hữu dụng, vì sao lúc này còn làm bộ không có cách, rốt cũng cũng biết sợ đau rồi à? Hắn buồn cười, khóe miệng nhếch lên: “Giải pháp này của nàng không tệ, làm như vậy đi.”
Cứ thế đồng ý ngay sao, Trần Uẩn Ngọc nghĩ thầm vị hôn quân này có lẽ không giống những gì người khác nói, vội đáp lời: “Đa tạ hoàng thượng.”
Nàng vén chăn, lên nằm xuống, trong lòng thầm cảnh cáo bản thân nhất định không được xoay người lung tung.
Kỳ Huy cũng cởi giày chuẩn bị nghỉ ngơi, không biết nàng đã ở trên giường suy nghĩ chuyện chăn mền bao lâu, hắn bò qua người nàng vào trong, chỉ cảm thấy bên trong trướng ngập tràn mùi sữa thơm, hắn hít thở vài hơi, cuối cùng choáng váng, có thể lắc lư ngã xuống.
May mà Trần Uẩn Ngọc không nhắm mắt lại nên vội ngồi dậy, thế nhưng không làm gì được, tuy Kỳ Huy ốm yếu nhưng vóc dáng lại cao lớn, nàng không thể đỡ nổi mà ngược lại còn bị đè ngã ra sau.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Trần Uẩn Ngọc: Chắc chắn là chàng cố ý, hu hu.
Kỳ huy: (… ) điền vào chỗ trống đi nào. :))