Chương 21: Viên Phòng

Khi nghe chỉ huy sứ nói Kỳ Huy đột nhiên dẫn cẩm y vệ đến Vạn Xuân đình, Ngô thái hậu giật mình hỏi nguyên do. Lần trước do Kỳ Huy bị hành thích nên bà đã tăng thêm số người tuần tra trong cung, bình thường Kỳ Huy chẳng thèm đoái hoài tới, nay không ngờ lại dùng đến bọn họ.

“Thuộc hạ vừa biết được là do phát hiện một người bịt mặt xuất hiện trong cung nghe nói là muốn hại cho Hoàng hậu nương nương ạ.”

“Cái gì?” Ngô thái hậu nghe vậy liền đứng bật dậy, “Thế nào rồi, A Ngọc có bị thương không?”

Thật không tưởng tượng nổi, ám sát Kỳ Huy không thành lại quay ra đối phó với con dâu bà, buồn cười!

“Nương nương, người chớ lo lắng, hoàng hậu không hề bị thương, chỉ hôn mê bất tỉnh thôi ạ.”

Đứa bé này dịu dàng lễ phép, lòng dạ đơn thuần, Ngô Thái hậu trước nay luôn yêu thích, lại luôn rất quan tâm đến mình, sinh nhật thì viết bách thọ đồ, ngày thường chỉ cần mình hơi choáng đầu thôi con bé cũng hỏi han ân cần, Ngô thái hậu có chút đau lòng nên lập tức đến Phúc Duyên cung thăm. Ai copy truyện này mà không có sự cho phép của mình thì bệnh nặng cả đời, nghèo khổ không ngóc đầu lên nổi nhé.

Trần Uẩn Ngọc còn chưa tỉnh.

Thấy Kỳ Huy ngồi bên giường, thái hậu bèn tươi cười, đứa con trai này của bà chỉ vì cứu Trần Uẩn Ngọc mà làm ra điều khiến người khác ngạc nhiên như vậy, xem ra cũng có tình cảm đối với con bé rồi. Mấy ngày gần đây nghe nói nó đã ăn uống rất tốt, có lẽ ngày viên phòng cũng không còn xa.

“Con cứ ngồi đó đi, ta chỉ tới thăm A Ngọc một chút thôi.” Bà nhìn về phía giường hỏi, “Rốt cuộc đã có chuyện gì, người nào đã làm gì khiến A Ngọc ngất xỉu như vậy?”

“Là mê hồn thuốc.” Kỳ Huy nói, “Nhắc tới cũng thật trùng hợp, lúc con đang trên đường về Duyên Phúc cung thì nghe nói nàng đến Vạn Xuân đình, cho nên bảo Trường Thanh đi báo với nàng một tiếng, kết quả Trường Thanh phát hiện một tên bịt mặt trông rất khả nghi. Cũng không biết hắn có ý đồ gì, con sợ hắn chính là tên thích khách lần trước nên gọi cẩm y vệ đi theo.”

“Thật may quá!” Ngô thái hậu nghĩ mà sợ, “ A Ngọc yếu ớt như vậy nếu bị đâm một kiếm thì chẳng biết có qua khỏi không.” Nói xong sắc mặt bà trầm xuống, “Có bắt được tên bịt mặt đó không?”

“Không ạ.” Kỳ Huy thầm nghĩ, lần này cũng là do Tưởng Thiệu Đình ở trong cung nhiều năm, lại có cấm vệ quân hậu thuẫn nên không bắt được hắn ta. Lúc trước đã không thể gϊếŧ hắn ta, mà nay lại càng không thể quá manh động, chỉ có thể chờ sau mùa thu lại tính sổ, dù sao cũng không phải đợi lâu hơn nữa. Hắn nói: “Cẩm y vệ đang tìm kiếm nhưng người này thủ đoạn rất độc ác, cũng không hiểu tại sao còn gϊếŧ chết cả Vân Trúc nữa.”

Ngô thái hậu khϊếp sợ.

Đây chẳng phải chính là người bà phái đi hầu hạ Trần Uẩn Ngọc sao?!

“Mẫu hậu, nhi thần sợ A Ngọc lo lắng nên không nói chuyện này với nàng, chỉ nói Vân Trúc bị thương nặng hiện đang phải tĩnh dưỡng.”

“Đúng vậy, đứa bé này bị mất một con chó mà đã buồn lòng nhiều ngày, chứ đừng nói là một người đã hầu hạ mình hơn nửa năm.” Ngô thái hậu nhìn quanh một vòng rồi lạnh lùng nói: “Những người nghe được chuyện hôm nay tuyệt đối không được nói cho A Ngọc biết chuyện Vân Trúc biết không? Nếu ai dám tiết lộ, loạn côn đánh chết.”

Mọi người đều cúi đầu vâng dạ.

Ngô thái hậu ngồi một chút rồi căn dặn Kỳ Huy: “Ta thấy chắc con bé sẽ không tỉnh ngay đâu, nay thái y đã nói nó không sao thì con cũng chớ lo lắng quá mức.” Bà quan sát kỹ đứa con trai này, thấy thần sắc nó dường như đã tốt lên một chút, bèn cười nói: “Kỳ Huy, thấy con bây giờ ta thật an tâm, ta nghe Trương thái y nói, Phó đại phu dùng biện pháp rất khác lạ, có lẽ sẽ thật sự có tác dụng, con cứ cố gắng thử một thời gian xem sao.”

Ánh mắt bà chứa đầy tình cảm như một người mẹ nhân từ nhất thế gian, mà quả thật, cũng có một khoảng thời gian hắn thật sự xem bà là mẹ đẻ, nhưng rồi trong cung lắm người nhiều miệng, hắn dần có cảnh giác. Về sau, năm hắn mười tuổi, hắn phải ép hỏi Thường Bính mới biết được sự thật, mẹ ruột của hắn vẫn còn sống trên đời.”

Nhưng bà ở nơi nào, hắn không biết, Thường Bỉnh cũng vậy.

Người biết đều đã chết!

Nhưng hắn thật sự không cam lòng, từng âm thầm tìm kiếm khắp nơi nhưng không thu hoạch được gì, có lẽ do không thể tìm kiếm rộng rãi công khai, cũng có lẽ do bà cố ý trốn tránh, muốn sống ẩn dật.

Ánh mắt Kỳ Huy khẽ động, cười nói: “Ông ta chỉ biết điều khiển rắng, chứ tác dụng thì còn không bằng kim đan của con nữa.”

Đứa bé này, mở mồm ra là kim đan, Ngô Thái hậu bất đắc dĩ nói: “Cho dù thế nào, thời gian này con cũng không nên đi đan phòng nữa, hôm nay A Ngọc bị hoảng sợ, con nên ở lại đây chăm sóc nó thật tốt đã.”

Nói rồi bà đứng dậy rời đi.

Phía xa chân trời một rảnh rang đỏ, giờ cũng đã là chạng vạng tối, Trần Uẩn Ngọc vẫn còn chưa tỉnh, Kỳ Huy muốn nằm nghỉ một lát nên lệnh cho tất cả lui ra, thấy thái dương Trần Uẩn Ngọc rịn mồ hôi hắn mới phát hiện, từ khi hắn ôm nàng về đến giờ nàng vẫn khoác áo choàng, áo bông cũng chưa cởi, hơn nữa lại còn đắp chăn. Sao lại có thể mặc nhiều như vậy, phòng này đốt than vốn đã rất nóng, nghĩ ngợi vậy, Kỳ Huy liền cúi người giúp nàng cởϊ áσ bông.

Tay hắn vừa đυ.ng tới vạt áo nàng, tim đã đập thùng thùng liên hồi, đây chính là lần đầu tiên hắn cởϊ qυầи áo của nữ nhân.

Sau khi bình tĩnh lại, hắn ôm lấy nàng, kéo y phục từ trên vai nàng xuống, chỉ để lại trung y, vừa nhìn thoáng qua hắn đã thấy cái yếm màu hồng nhạt thêu hoa mẫu đơn, kiều diễm ướŧ áŧ, tựa như nàng. Hô hấp hắn đột nhiên trở nên gấp gáp, rồi chậm rãi cởi bỏ cái yếm đó, nhìn thấy hai điểm hồng nhạt tròn vo lộ ra, do bị ép chặt nên hai điểm tròn trịa kia cao chót vót, ánh mắt hắn lập tức rời không thể dời khỏi đó.

Cứ như đó là báu vật quý hiếm.

Hơi thở hắn rối loạn, không kiềm chế được vùi đầu vào hai luồng mềm mại đó, hút hết mọi hương thơm vào tim.

….

Trong cơn mê man, Trần Uẩn Ngọc cảm thấy ngực mình rất khó chịu, như bị chèn ép, lại như bị ai đó vuốt ve, có chút đau, Trần Uẩn Ngọc khẽ kêu một tiếng rồi choàng mở mắt, nàng đột nhiên nhìn thấy có người đang đè lên người mình nhưng không rõ là ai, nhớ đến chuyện vừa rồi mình đã bị tên bịt mặt che miệng nên liền hét toáng lên.

“A!” Nàng vừa hét inh ỏi vừa lùi về sau.

Kỳ Hy hờ hững đáp lại nàng: “La hét cái gì, nàng nhìn cho rõ đi đã.”

“Hoàng thượng!” Nàng kinh ngạc, “Thế nào…” Còn chưa nói xong, môi nàng đã bị hắn chặn lại, đầu lưỡi hắn tiến vào, thô bạo cuốn lấy tất cả, nàng choáng váng cả đầu, bị buộc phải nghênh đón hắn, cuối cùng đến khi thở không nổi nữa nàng mới ú ớ kháng nghị rồi đẩy hắn ra, thừa dịp đó nói: “Hoàng Thượng, thϊếp vừa gặp phải…”

“Là trẫm cứu nàng.”

Trần Uẩn Ngọc thở phào nhẹ nhõm, xem ra không xảy ra chuyện gì: “Liệu có phải thích khách lần trước không? Đã bắt được hắn ta chưa ạ? Mà Vân Trúc đâu rồi?”

“Vân Trúc đang bị thương, mẫu hậu đưa về tĩnh dưỡng rồi.” Kỳ Huy dừng một chút, suy nghĩ rồi nói “Đang yên đang lành sao nàng lại đến Vạn Xuân đình làm gì, đến giờ còn chưa bắt được thích khách, không cho phép nàng đi lại một mình nữa!”

“Là do Vân Trúc nói nhìn thấy Bánh Bao ở đó nên thϊếp muốn qua đó tìm xem sao.”

Thì ra là thế, xem ra Tưởng Thiệu Đình đã lôi kéo Vân Trúc làm đồng lõa rồi sau đó gϊếŧ người diệt khẩu, ả đồng lõa này cũng là khá khôn ngoan, chỉ theo dõi mà chưa có hành động gì, bằng không hắn đã sớm phát hiện ra. May mà phía Trần Uẩn Ngọc được giám sát chặt chẽ, hoạt động hàng ngày của nàng đều có quy luật, nếu có gì thay đổi thì chính là có bất thường, quả nhiên đến Vạn Xuân Đình liền gặp phải chuyện, hơn nữa lại cũng vì tìm con chó đó!

Kỳ Huy tức giận đến nghiến răng: “Về sau còn đi tìm nữa không? Hôm nay là do nàng tốt số thôi!”

Thấy ánh mắt hắn lạnh lùng nghiêm nghị, Trần Uẩn Ngọc liền cúi đầu nói: “Thϊếp không biết mọi chuyện sẽ thế này, hơn nữa Vạn Xuân đình cách cũng không xa.”

“Nàng nói cái gì?” Tay Kỳ Huy đặt ở hông nàng khiến Trần Uẩn Ngọc đau, vội nói: “Thϊếp biết, thϊếp không dám đi lung tung nữa.”

Kỳ Huy lạnh lùng hừ một tiếng, rồi lại cúi đầu tiếp tục hung hăng hôn nàng.

Hắn bỗng nhiên dùng sức như muốn trừng phạt, Trần Uẩn Ngọc tránh né, hắn lại theo sát không buông.

Ngực bị hắn giày vò đến nhói đau, lúc này nàng phát hiện mình đang không một mảnh quần áo che thân, thảo nào cảm giác thật khó chịu, thì ra là hắn… Mặt Trần Uẩn Ngọc đỏ rần, len lén kéo chăn đắp lên người, lại bị hắn bắt lấy, kéo ra rồi ném cái chăn ra xa, hắn dừng lại một chút rồi hôn xuống cổ nàng.

Nơi đó mảnh khảnh, da thịt mịn màng như đậu hũ, hắn hôn dọc theo vành tai nàng đi thẳng xuống.

Cảm giác nhột nhột khiến nàng cuộn người lại, vươn bàn tay nhỏ bé ngăn cản, miệng thở gấp kêu lên: “Hoàng thượng, đừng hôn chỗ đó, đừng mà…”

Giọng nói ngọt ngào như mấy loại bánh ngọt thường ngày nàng hay ăn, có điều hắn còn đang tức giận, làm sao có thể buông tha nàng, môi lưỡi hai người quấn quýt khiến nàng không ngừng cầu xin, hết cười rồi khóc.

Đến khi người trong lòng khẽ nức nở, Kỳ Huy mới dời đi.

Chịu giày vò một lúc khiến Trần Uẩn Ngọc chẳng thể nào giữ nguyên được dáng vẻ đoan trang, nàng nằm ngang trên giường, khuôn mặt ửng đỏ, tóc tai rối bời, ánh mắt sóng sánh thủy xuân, tay chân gác loạn, cả người trần trụi,. Kỳ Huy ngẩng đầu ngắm nhìn, đầu óc liền ầm lên một tiếng, du͙© vọиɠ vừa mới miễn cưỡng ép xuống giờ lại tựa như nước vỡ đê.

Cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa, nâng người nàng lên, rồi cúi người đẩy đẩy vào người nàng.

Vật kia cứng rắn nóng hổi nhưng một thanh sắc nóng, khiến Trần Uẩn Ngọc đang dựa lưng vào gối phải ngẩng người dậy liếc nhìn một cái. Nàng nhớ lại những gì Thang ma ma dạy trước đây, cuối cùng biết được Kỳ Huy muốn làm gì, lòng nàng lập tức hồi hộp không yên. Chỉ là cảm giác sợ hãi này cũng không nhiều lắm, dù sao từ ngày đầu tiên nàng gả đến đây thì đã biết sẽ có chuyện này, mà giờ đã hơn nửa năm trôi qua, tính ra cũng không phải là chuyện ngột ngột. Chỉ là dù đã xem xuân cung đồ nhưng nàng vẫn cảm thấy xấu hổ, không dám nhìn thẳng, nàng nghiêng đầu, nhắm mắt lại.

Trong nháy mắt, dưới thân vô cùng đau đớn, Trần Uẩn Ngọc không ngờ lại đau đến vậy, Thang ma ma không có nói tới điều này, bà chỉ nói sẽ khó chịu một chút, chứ không nói sẽ đau. Trần Uẩn Ngọc kêu lên, nước mắt rơi như mưa.

Nàng đau đến không chịu được, uốn éo người muốn tránh né.

Kỳ Huy ghì chặt thắt lưng nàng, trên trán đã rịn đầy mồ hôi, hắn chưa từng được hưởng qua tư vị khiến cho toàn thân run lên vì kí©h thí©ɧ đến thế này. Chỉ là Trần Uẩn Ngọc dưới thân hắn đang đang khóc, dường như nàng vô cùng đau đớn, khiến hắn nhất thời chả biết làm sao, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, một lúc lâu sau, hắn quyết định khẽ động một cái.

Trần Uẩn Ngọc khóc lớn tiếng hơn.

Ở trong nhà nàng luôn được cưng chiều vô hạn, muốn gì được nấy, chưa từng chịu chút khổ sở nào, chứ đừng nói cơn đau thế này, nàng nghẹn ngào nói: “Hoàng thượng, thϊếp đau quá, chàng đừng cử động nữa.”

Nàng khóc như mưa rào, thân ngọc nằm đó, khiến cổ họng Kỳ Huy chuyển động, thật sự rất khó chịu được sự dằn vặt này, sao hắn có thể bất động được, không lẽ cả hai cứ dính vào nhau thế này? Sớm muộn gì cũng phải kết thúc, hắn liền dụ dỗ nàng: “Trẫm sẽ làm chậm, nàng chỉ cần chịu đựng một chút thôi là được.”

Thấy Kỳ Huy đổ đầy mồ hôi, gò má ửng đỏ, dường như cũng rất mệt mỏi, Trần Uẩn Ngọc lại nghĩ đến thái hậu vẫn hy vọng bọn họ viên phòng, nên gật khẽ đầu đáp ứng: “Chàng nhẹ một chút nhé.”

Âm cuối của nàng run run, quét qua đáy lòng hắn. Kỳ Huy rũ mắt xuống, đẩy tới phía trước.

Nàng đau đến múc khóc thút thít, hắn thấy vậy cúi đầu hôn môi nàng như muốn trấn an.

Nhưng rất may là đau gần chết, nhưng Trần Uẩn Ngọc cũng chỉ khóc thôi chứ không tức giận.

Chờ cho đến khi Kỳ Huy ngừng lại, nàng nằm im như con cá chết, không thể cử động.

Hắn nằm bên cạnh khẽ thở dốc, cũng không khá hơn nàng là bao, Phó đại phu nói bệnh hắn phải chữa từ từ, hắn quả thật cũng thấy có chuyển biến tốt đẹp, khi đó điều đầu tiên hắn nghĩ đến chính là nàng, nếu nói cho nàng biết, chắn nàng sẽ còn vui mừng hơn cả mình. Chỉ là hôm nay hắn đã hơi nóng vội, không kiềm chế được mà muốn nàng…

Có điều nàng cũng thật yếu ớt, may mà thân thể hắn còn chưa khỏe hẳn, cũng không biết về sau nếu khỏe hẳn rồi thì nàng phải làm sao nữa. Kỳ Huy miễn cưỡng quay sang ôm nàng vào lòng: “Sao lại đau thành đến vậy, để trẫm nhìn xem xem.”

Cảm nhận được tay hắn thăm dò xuống dưới, Trần Uẩn Ngọc mặt đỏ tía tai, chỗ này sao có thể xem được? Nàng vội vàng kẹp chặt hai chân, nói: “Chàng đừng xem, thϊếp không đau nữa rồi.”

Hai đùi nàng xoắn lại như bánh chẻo, hoàn toàn không cho hắn chạm vào, Kỳ Huy rụt tay về, khóe miệng cong cong: “Đợi lát nữa ta sai Vân Mai đi tìm thái y hỏi xem có loại thuốc thoa ngoài da nào không.” Hắn vừa nói vừa cầm lấy cái khăn ở bên cạnh lau mặt giúp nàng: “Sao ra nhiều mồ hôi như vậy.”

Còn không phải vì đau sao, Trần Uẩn Ngọc Uẩn chu mỏ, nhưng sợ Kỳ Huy sẽ đòi xem nữa nên không dám than đau.

Nàng nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, gương mặt đỏ bừng, như một bông hoa vừa trải qua sương gió. Hắn vuốt ve mặt nàng, ánh mắt lưu luyến dừng trên người nàng, chỉ cảm thấy ngọn lửa vừa tắt như lại bùng lên, nhớ lại cảm giác vui sướиɠ đến mất hồn khi nãy, hắn lại không nhịn được có phản ứng.

Cuối cùng hắn ném khăn đi, không dám đυ.ng đến nàng, truyền lệnh: “Mang nước nóng đến đây.”

Động tĩnh bên trong đã sớm truyền ra ngoài, thút thít cầu xin của hoàng hậu nương nương dịu dàng du dương quyến rũ, mọi người đều nghe ra được bên trong đang làm gì, Vân Mai cũng đã đi bẩm báo với Ngô thái hậu, vì vậy lúc này Thang ma ma cũng đã tới.

Kỳ Huy thấy bà ta, liền híp mắt lại, nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ đứng dậy khoác thêm ngoại bào.

Ngược lại, Trần Uẩn Ngọc cuộn mình trong chăn, không muốn cử động.

Nàng vừa đau lại vừa mệt.

Trong lòng Thang ma ma cực kì vui mừng, bà tiến tới hầu hạ nàng: “Nương nương, người mau đứng lên đi, cả người người đều là mồ hôi, sao có thể không tắm? Thế này cũng không thể ngủ được, hơn nữa người còn chưa dùng bữa tối đó, người không đói sao?”

Nghe bà ta nói vậy, quả nhiên nàng cũng thấy đói thật, Trần Uẩn Ngọc ló đầu nhìn ra phía ngoài, phát hiện sắc trời đã tối, thì ra nàng hôn mê lâu như vậy.

“Nô tỳ đã kêu phòng ăn chuẩn bị đồ ăn, chỉ chờ nương nương đi tắm sạch sẽ là có thể dùng bữa.” Thang ma ma đi đến kéo chăn ra, nhìn thấy vết máu trên giường thì trên mặt không che giấu nụ cười tươi, quả nhiên đã thành công, thái hậu nương nương mà biết chắc chắn sẽ vui. Bà ta đỡ Trần Uẩn Ngọc dậy rồi vội phủ y phục lên người nàng, thấy khắp trước ngực nàng đều ứ đỏ, hệt như đóa hoa hồng nở rộ trên mặt tuyết, trong lòng thầm nghĩ chắc hoàng thượng nhịn đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng giải phóng.

Trần Uẩn Ngọc bước xuống giường, chân vừa chạm đất đã thấy đau rát.

Thang ma ma hiểu rõ chuyện này nên sớm đã có chuẩn bị, bà ta gọi Vân Mai tiến đến, đưa lên lọ thuốc mỡ.

“Đợi lát nữa đi ngủ nương nương hẵn bôi.”

Nghe thấy thế, Kỳ Huy lại nhìn nhìn sang, vừa vặn chạm phải ánh mắt Trần Uẩn Ngọc cũng đang nhìn mình, nàng lập tức đỏ mặt, vội vàng đặt thuốc mỡ bên gối trên đầu giường, rồi cùng Thang ma ma đi tắm.

Lúc Trường Thanh tiến vào hầu hạ, nhìn thấy sắc mặt Kỳ Huy mà hoảng sợ không thôi, rõ ràng trước đó khí sắc đã tốt hơn rất nhiều, còn lúc này lại tái nhợt không có chút sức sống nào. Hắn vội vã bước đến đỡ Kỳ Huy ngồi xuống ghế.

Bên trong là tiếng nước róc rách, còn có giọng nói loáng thoáng của Thang ma ma, hình như đang căn dặn Trần Uẩn Ngọc chuyện gì đó. Kỳ Huy tưởng tượng đến cảnh nàng đang ngồi trong nước thì trong lòng không khỏi nhớ lại chuyện vui vẻ vừa rồi. Đáng tiếc hắn cũng đã quá mệt mỏi, bằng không sẽ có thể bế nàng, cùng nhau tắm uyên ương.

Kỳ Huy nói nhỏ bên tai Trường Thanh mấy câu.

Trường Thanh nhận lệnh, đợi sau khi hầu hạ Kỳ Huy tắm rửa xong liền nhanh chân rời khỏi Phúc Duyên cung.