Ninh Ninh nằm trên chiếc giường công chúa lớn của Ninh Ngưng, đầu óc trống rỗng, cô vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc lớn.
Cô nhớ lại những gì Cổ Hoa Liên đã nói với cô trong khách sạn, đột nhiên thấy nghi ngờ.
Lúc đó quá khẩn trương, thậm chí còn không nghe kĩ lời hắn nói, bây giờ bình tĩnh suy nghĩ kỹ lại mới nhận ra, không khó để phát hiện ra từ lời nói của Cổ Hoa Liên, dường như trước đây hắn đã biết cô, chẳng lẽ......
Ninh Ngưng và Cổ Hoa Liên có quen biết trước khi cô đến chăng?
Nhưng điều này là không thể! Cổ Hoa Liên hoàn toàn không được nhắc đến trong cuốn tiểu thuyết mà hệ thống đưa cho cô, điều này cho thấy đây chỉ là một người qua đường thậm chí không thể được coi là vai phụ. Nữ chính không liên quan gì đến hắn, hai người này thậm chí rất có thể chưa từng gặp mặt qua.
Cô dường như cũng nghe thấy hắn gọi cô là chị?? Việc này càng không thể hiểu được, ở thế giới này, tuổi của Ninh Ngưng nhỏ hơn so với Cổ Hoa Liên hai tuổi, làm sao cũng không tới phiên Cổ Hoa Liên gọi cô là chị.
Ninh Ninh suy nghĩ hồi lâu cũng không đoán ra được, dứt khoát ngừng lo lắng về vấn đề này.
Thôi thôi, chẳng qua chỉ là một người qua đường Giáp còn không tính là nhân vật phụ, mục tiêu của cô là Cổ Hoa Thanh, điều này rất rõ ràng, cô chỉ cần hướng tới mục tiêu này là được rồi.
Về phần Cổ Hoa Liên, trong nguyên tác, anh và Ninh Ngưng không hề có tương tác gì, nghĩa là anh sẽ không có bất kỳ cơ hội nào để giao tiếp với cô, hơn nữa không biết vì sao, mỗi lần Ninh Ngưng và Cổ Hoa Liên nhìn nhau, đều sẽ sinh ra một loại "người đàn ông này thật nguy hiểm".
Không thể trêu vào, cô còn trốn không nổi? Cùng lắm thì lần sau thấy vị phật lớn này cô đi đường vòng là được.
Ninh Ninh đặt tâm trí vào một tâm trạng tốt, nhưng có những người cô có muốn trốn cũng trốn không thoát.
Sau một đêm cân nhắc, cuối cùng Ninh Ninh đã rút ra kết luận rằng không nên tận dụng thời cơ, cô vẫn nên đi theo con đường bình thường để công lược Cổ Hoa Thanh.
Vì vậy sáng sớm hôm sau, Ninh Ninh buộc mình phải từ trong giấc mơ tỉnh lại, miễn cưỡng mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, đánh răng rửa mặt xong liền đi tới phòng bếp.
Bước đầu tiên để công lược nam thần, tấn công bằng sự quan tâm, chậm rãi thâm nhập các tình tiết khác nhau trong cuộc sống, khiến cho Cổ Hoa Thanh một chút không thể tách rời cô, cuối cùng thành công công lược nam thần!
Nghĩ như vậy, cho dù Ninh Ninh có buồn ngủ thế nào vẫn có động lực, lên tinh thần bước đầu tiên công lược, làm bữa sáng tình yêu!
Nói tới phương pháp lạc hậu vô cùng này chính là những gì cô xem được trên TV. May mà nền kinh tế của thế giới này đi sau nhiều so với thế giới thực nơi cô sống, TV cũng không phổ biến lắm, chứ đừng nói đến những bộ phim thần tượng! Hy vọng có thể hiệu quả......
Cổ Hoa Thanh và Ninh Ninh đều vẫn là sinh viên, học tại một trường đại học hàng đầu ở thủ đô đất nước A. Bây giờ Ninh Ninh vẫn là sinh viên năm nhất, trong khi Cổ Hoa Thanh và Cổ Hoa Liên đang học năm ba. Họ là anh em sinh đôi, nếu không thì trông họ sẽ không giống nhau như vậy.
Thế giới này đang vào mùa hè, mới sáng sớm Ninh Ninh đã nghe tiếng chim hót lanh lảnh ngoài cửa sổ, tâm tình ngâm nga một bài hát, đeo tạp dề vào, bắt đầu bận rộn trong bếp.
Ánh nắng ban mai dịu nhẹ chiếu vào phòng qua những cành cây bên ngoài cửa sổ bếp, bóng dáng vụn vặt đổ vào căn bếp sáng sủa.
Một người nhỏ nhắn đeo tạp dề đang ngâm nga một bài hát, nghiêm túc xào cái gì đó. Ánh mặt trời rơi xuống trên người cô, phác hoạ ra một vầng hào quang mờ nhạt, tựa như thiên sứ thánh thiện hoàn mỹ, giống như nữ thần đã xuống thế giới phàm trần....
Trong căn phòng tối, một đôi mắt màu ngọc lưu li quan sát tất cả những điều này qua camera, một loại điên cuồng kỳ lạ nào đó dần dần lóe lên.
Khóe miệng chậm rãi gợi lên một nụ cười, nhanh chóng đứng dậy rời khỏi phòng tối.
Bên kia, Ninh Ninh hài lòng nhìn cà chua xào trứng trong nồi, đang định xoay người tìm hộp cơm trong tủ, lại nghi ngờ nhìn thấy một bức tranh dán hình con bướm trên tường bên cạnh cửa bếp.
Hình dán này có vẻ là hai ngày trước? Chưa từng thấy qua nhỉ?
Cô đi tới trước tấm dán một lúc, tò mò duỗi tay khẩy khẩy, phát hiện ra nó trông giống như một món đồ trang trí, nhìn là giấy dán, nhưng thực sự được gắn trên tường hoàn toàn không thể kéo nó ra.
Cô nhìn vào bức tranh dán hình con bướm kỳ lạ này, cau mày nhìn vào phòng khách, tìm thấy những hình dán như vậy ở tất cả các mặt của phòng khách.
Có phải khi cô mới đến quá căng thẳng nên không để ý đến cách trang trí này không?
Ninh Ninh thật sự nghĩ không ra, cô không tiếp tục quan tâm những đồ trang trí này nữa.
Những con bướm này xuất hiện lẻ loi trên tường, nhìn kỹ có chút kỳ lạ, nhìn sơ qua cả phòng lại không thấy có gì không ổn.Có lẽ đó là sở thích đặc biệt của Ninh Ngưng? Cô ấy đặc biệt thích hình dán bướm cho nên thường dán mấy tấm hình dán không hiểu ra làm sao ở trên tường nhà mình.
Dù sao cô chỉ cần tập trung công lược Cổ Hoa Thanh là được rồi, những thứ khác nằm ngoài sự cân nhắc của cô.
Ngay khi cô xoay người, con bướm trên tường đột nhiên lóe lên một tia sáng đỏ nhỏ xíu.
Trong căn phòng tối om, bên cạnh bàn máy tính có một hộp cơm trứng cà chua nóng hổi, đôi mắt màu lưu li thấy một gương mặt phóng đại trên màn hình máy tính, sững sờ một hồi rồi chợt bật cười.
Hắn chậm rãi cúi người xuống, nhắm mắt và hôn lên đôi mắt nghi ngờ đó một cách gần như thành kính, phát ra một tiếng khẽ thở dài.
Hắn mang hộp cơm ra khỏi phòng, huýt sáo, một chú chó săn lông vàng chạy đến bên người hắn một cách thuần thục.
Người đàn ông ngồi xổm xuống, từ trong ngực lấy ra một lọ bột phấn trắng, đặt ở dưới mũi chó săn, để nó ngửi. Khi ngửi thấy mùi này, nó có vẻ hơi cáu kỉnh, thậm chí còn lộ ra răng nanh sắc nhọn, nhưng sau khi người đàn ông lấy đi liền yên tĩnh trở lại.
Hắn mở hộp cơm ra, rắc một ít vào sau đó đứng ở tại chỗ chậm rãi nhắm mắt lại, đôi mắt đảo nhanh quanh mí mắt, dường như đang gặp ác mộng.
Khi anh mở mắt ra lần nữa, sự kiềm nén trong đôi mắt đó đã biến mất. Trong khoảnh khắc thay đổi như một người khác, cất bữa trưa vào túi, đóng sầm cửa lại, đeo túi lên lưng rồi rời khỏi phòng.
Chú chó săn lông vàng cũng lách qua khe cửa trước khi được đóng lại hoàn toàn, gật gù đắc ý đi theo hắn ra cửa.
Tiếng đóng cửa lớn vang vọng khắp căn hộ. Người tài xế họ Cổ từ lâu đã chuẩn bị sẵn sàng, cười nịnh nọt ngoài cửa, đưa một người và một chó lên xe.
"Đinh Đong."
Chuông cửa đột nhiên vang lên.
Ninh Ninh có chút khó hiểu, trên đời này, Ninh Ngưng hầu như không có bạn bè, ngoại trừ Cổ Hoa Thanh, ai sẽ đến tìm cô lúc sáng sớm như vậy chứ?
Cô đặt hộp cơm mới đóng gói lên bàn trà trong phòng khách, bước tới mở cửa, người bên ngoài khiến cô lập tức cảnh giác.
Cái người đáng sợ này sao lại đến! Ninh Ninh buồn bực nhìn thấy Cổ Hoa Liên, người đeo túi ngoài cửa với vẻ mặt cười thiếu đánh, trong lòng luôn có chút khẩn trương không rõ. Có lẽ chính dáng vẻ u ám của hắn đêm hôm đó đã mang đến cho cô tác động quá lớn, làm cô đến bây giờ còn chưa có phục hồi lại tinh thần.
Thật ra, nếu không phải kế hoạch của cô, đêm đó hắn đã không bị Trần Nam cố ý dẫn vào căn phòng đó và những chuyện đó đã không xảy ra. Nói đến đây, cô chính là người trêu chọc anh trước, người ta có một số phản ứng sinh lý cũng thật sự bình thường. Tuy rằng đêm đó bộ dáng và lời nói của hắn có chút khác thường, nhưng cũng có thể lý giải vì......
Uống say phát điên?
Ninh Ninh nhìn người trước mắt rõ ràng đột nhiên tới quấy rầy người khác, nhưng vẫn mang theo vẻ mặt kiêu ngạo, cô càng thêm khẳng định ý nghĩ của chính mình.
Ngoại trừ hai người bọn họ, không ai khác biết chuyện xấu hổ đêm đó. Hiện tại với tính tình của vị nhị thiếu gia này, đã xảy ra chuyện như vậy xong việc còn có thể tới tìm cô chứng tỏ hắn đã hoàn toàn quên mất.
"Xin hỏi Cổ nhị thiếu gia có chuyện gì sao?"
Ninh Ninh đứng ở cửa không chút khách khí dò hỏi.
"Chậc chậc, tôi có thể thấy được em muốn làm chị dâu của tôi."
Hắn trêu ghẹo nói: "Chẳng lẽ em không định mời tôi vào ngồi sao?"
Nói đến đây, cho dù Ninh Ninh không muốn gặp lại hắn, nhưng đứng ở vị trí của Ninh Ngưng cô vẫn phải xoay người sang ngang, để người vào phòng.
Thời điểm Cổ Hoa Liên bước vào phòng, hắn giống như một vị vua đang tuần tra lãnh thổ của chính mình. Một đôi mắt màu lưu ly nhìn khắp bốn phía, hắn đưa lưng về phía Ninh Ninh, khi mắt rơi vào hộp cơm cà chua xào trứng trên bàn trà trong phòng khách, hơi dao động một chút.
Hắn hào sảng ngồi xuống ghế sô pha, lại lần nữa nhìn về phía Ninh Ninh.
"Khi khách tới em không định pha một tách trà cho khách sao?"
Ninh Ninh bất đắc dĩ xoay người đi vào phòng bếp, lấy trà mà Ninh Ngưng cất trong tủ không biết bao lâu rồi ra pha.
Khi cô vừa bước vào bếp, Cổ Hoa Liên đã nhanh chóng lấy hộp cơm trứng cà chua từ trong túi ra đổi nó với hộp cô đặt trên bàn. Hai hộp cơm này hình thức và hương vị đều không khác biệt mấy!!
Sau khi kéo khóa túi lên, hắn nhàn nhã ngồi trên sô pha, vươn tay nhận lấy ly trà do Ninh Ninh đưa, uống từng ngụm một.
Ninh Ninh ngồi ở chỗ cũ, theo tính cách trầm lặng thường ngày của Ninh Ngưng, cô sẽ không bao giờ thúc giục người khác khi họ đang nghiêm túc uống trà, tuy rằng cô gái này sau này làm đủ thứ chuyện xấu xa, nhưng giờ cô ấy chỉ là một sinh viên đại học, vẫn chưa đến nỗi tệ.
Cô kìm nén tính khí nhìn Cổ Hoa Liên uống cạn chén trà, bây giờ có thể nói hắn đột nhiên đến tìm cô là có chuyện gì không?
Nói xong rồi nhanh chóng đi đi! Cô sẽ bỏ lỡ hộp cơm trưa mất.
Tuy nhiên, điều khiến Ninh Ninh ngạc nhiên là Cổ Hoa Liên uống xong trà liền đặt tách trà xuống, không đợi cô mở miệng đã đứng dậy khỏi ghế sô pha, duỗi vai, còn vừa lòng nói một câu trà không tồi. Thậm chí không chào cô ấy liền xách túi rời đi, Ninh Ninh cằm suýt nữa sắp rớt xuống đất.
Cô nhìn Cổ Hoa Liên ra khỏi nhà còn thuận tiện giúp cô đóng cửa, cô trợn mắt không nói nên lời, cầm hộp cơm bỏ vào cặp rồi đứng dậy rời khỏi nhà.
Đại học G là trường đại học hàng đầu của nước A, nơi đã đào tạo ra vô số nhân vật nổi tiếng. Nước A là quốc gia đứng đầu thế giới, điều kiện ăn ở tốt không cần phải nói, sinh viên có điều kiện kinh tế tốt thậm chí có thể lựa chọn để sở hữu một căn hộ độc lập.
Hiển nhiên, hai vị thiếu gia nhà họ Cổ và Ninh Ngưng đều thuộc loại này.
Khu này có những biệt thự dành cho sinh viên như vậy, Cổ Hoa Thanh có thói quen dù mưa hay nắng mỗi buổi sáng đều phải dậy sớm chạy bộ.
Mà cô phải đưa bữa trưa đến biệt thự của anh trước khi anh đi chạy bộ buổi sáng, sau đó cùng anh chạy bộ để nảy sinh tình cảm.
Cổ Hoa Thanh cùng Ninh Ngưng ở bên nhau lâu như vậy, nhưng đối với Ninh Ngưng vẫn không có cảm tình. Ninh Ninh cảm thấy, điều này có lẽ là do Cổ Hoa Thanh không biết tình cảm của Ninh Ngưng dành cho mình, vì vậy chưa bao giờ chú ý tới phương diện này với Ninh Ngưng.
Xét về điều kiện phần cứng, Ninh Ngưng bất kể dung mạo, ngoại hình và khí chất đều là đệ nhất mỹ nữ. Chưa kể cô ấy còn có tính cách dịu dàng, gia thế hiển hách, không lý nào Cổ Hoa Thanh cho dù là nhìn một cô thôn nữ, cũng không thể xem thường Ninh Ngưng a? Việc này không khoa học!?
Vì vậy, ưu tiên hàng đầu của cô là làm cho Cổ Hoa Thanh biết được tình cảm của Ninh Ngưng dành cho mình.
Cổ Hoa Thanh rất khó hiểu về việc thanh mai trúc mã của mình đột nhiên chạy đến cửa phòng anh ấy đưa cho anh một hộp cơm vào sáng sớm.
Tuy nhiên, anh vẫn lịch sự mời Ninh Ngưng vào phòng, nếm thử hộp cơm mà cô mang đến.