Chương 19

Editor: Dương Hin

Cậu bé nhìn cô không chút do dự.

"Xin hỏi tên chị là gì?"

"À... chị..."

Ninh Ninh rối rắm một chút, lại còn phải nghĩ cái tên để giả danh? Tế bào não tội nghiệp của cô!

Cuối cùng cô vẫn quyết định nói ra tên thật của mình, dù sao đây cũng là thế giới giả tưởng phương Tây, rất nhiều tín đồ trung thành của nữ thần đều đặt tên cho con gái là Catherine Christian, trùng tên và họ cũng không ngạc nhiên.

"Chị là Catherine Christian."

"Là tên nữ..., vậy.....tôi có thể có cùng họ với chị không?"

Cậu bé hèn mọn hỏi.

Ninh Ninh sửng sốt, nở một nụ cười giống như Mona Lisa.

"Đương nhiên có thể, về sau em sẽ tên là Alston Christian đi."

Nhìn cậu bé mừng như điên, Ninh Ninh nhịn không được lại nói lại lần nữa.

"Thực ra trừ cái tên này chị còn có một cái tên khác, có hai chúng ta em có thể gọi chị là chị Ninh Ninh. Chị cũng muốn đặt cho em một nhũ danh, bình thường sẽ không gọi em là Alston mà là nhũ danh được không?"

Nhìn mái tóc đen và đôi mắt đen láy của cậu bé, Ninh Ninh nghĩ sẽ lấy một cái tên tiếng Trung.

Cô có chút thương tiếc cậu bé vẫn luôn sống cô đơn trong bóng tối này.

"Có thể ạ!? Xin chị ban danh."

"Từ giờ chị sẽ gọi em là Dương Hi. Ở một đất nước xa xôi khác, tên này nghĩa là mặt trời, hy vọng em sẽ luôn vui vẻ và tỏa nắng như bây giờ, được không?"

"Alston Christian, Dương Hi......"

Dương Hi lẩm bẩm nhắc mãi này hai cái tên, mặc dù phát âm tiếng Trung có chút lúng túng, nhưng nói vài lần cũng bắt chước thành thục, Dương Hi vui sướиɠ gật đầu.

Quan hệ của hai người từ đây trở nên có chút thân thiết, Dương Hi cũng không còn câu nệ như trước. Ninh Ninh đem ba bộ quần áo cất vào trữ vật không gian sau đó dẫn Dương Hi đi tìm một nơi để ở, thuận tiện tắm rửa cho cậu bé bẩn thỉu này một phen.

Ninh Ninh bỏ ra hai cái đồng vàng kêu người trong lữ quán bưng một cái bồn tắm lên, mua cho cậu một ít bồ kết. Đóng cửa lại nhìn chằm chằm Dương Hi trốn sau bồn tắm.

"Cởϊ qυầи áo ra,chị tắm cho em."

"Không...... Không cần đâu!"

"Em sợ nước sao? Tại sao không muốn đi tắm? Cần phải tắm rửa sạch sẽ."

"Không......"

Dương Hi lui về phía sau vài bước, tay nắm chặt lấy bộ quần áo rách nát, rất giống một thiếu nữ đoàng hoàng sắp bị chà đạp.

Ninh Ninh phụt một tiếng bật cười, càng tới gần thêm Dương Hi vài bước.

"Em đang...thẹn thùng hả?"

Cô cho rằng những đứa trẻ tám, chín tuổi vẫn cần giúp đỡ việc tắm rửa. Không ngờ một đứa trẻ như vậy lại biết xấu hổ.

Khuôn mặt nhỏ của Dương Hi lập tức đỏ lên, "Em...em có thể tự mình tắm rửa, chị...chị đi ra ngoài đi."

"Vậy được rồi, chị sẽ đặt quần áo ở đây."

Ninh Ninh bất đắc dĩ để quần áo xuống, vẫn có chút không yên tâm đi ra ngoài sau đó đóng cửa lại.

Dương Hi lúc này mới từ trong bồn thò đầu ra, cởi khuy quần áo, vừa định cởi, cửa đột nhiên bị một tiếng đẩy ra, Dương Hi kinh hãi ngẩng đầu nhìn cô gái đứng ngược sáng bên cửa.

"A! Chị đột nhiên nhớ ra là quên đưa bồ kết cho em...... Thật sự không cần chị giúp em tắm sao??"

Cô do dự hỏi lại lần nữa, nhưng bị ánh mắt vừa xấu hổ vừa giận dữ của Dương Hi nhìn chằm chằm, lại một lần nữa đóng cửa lại.

Ninh Ninh đứng ngoài cửa, ngượng ngùng vuốt cái mũi.

Khi thấy chiến binh nhỏ còn chưa trưởng thành này, cô còn có chút kích động muốn phát triển thật tốt. Nhưng khả năng tự lo cho bản thân của hắn mạnh hơn cô tưởng tượng nhiều.

Đợi khoảng mười phút, Ninh Ninh nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng dừng lại, một lúc sau mới vang lên âm thanh nho nhỏ.

"Chị, em tắm xong rồi."

Chờ đợi có chút nhàm chán, Ninh Ninh vừa nghe được giọng nói cậu bé liền vui sướиɠ xoay người mở cửa phòng ra.

Dương Hi tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo mới, tay chân luống cuống đứng ở nơi đó, dùng đôi mắt to mong đợi xen lẫn một chút hồi hộp nhìn cô.

Ánh sáng trong phòng hơi mờ, Dương Hi đang đứng ở nơi nhiều ánh nắng nhất bên cửa sổ, mặc một bộ trang phục kỵ sĩ nhỏ màu trắng thuần khiết, trông cậu giống như một con búp bê tinh xảo bên cửa sổ.

Cậu khẩn trương nắm góc áo chính mình, đáng yêu đến mức làm Ninh Ninh nhịn không được muốn duỗi tay véo má cậu.

"Đẹp không ạ?"

Dương Hi lo lắng nhìn bộ quần áo mới của mình. Từ khi trở nên hiểu chuyện hơn, quần áo của cậu luôn là đồ nhặt từ bãi rác, vô cùng bẩn thỉu, bốc mùi hôi thối, sống như vậy nhiều năm, cậu sớm đã quen rồi.

Trước kia thấy người khác mặc quần áo mới, cậu chỉ có thể đứng ở một bên hâm mộ. Hiện giờ đột nhiên được mặc quần áo mới sạch sẽ gọn gàng, cậu khẩn trương đến nỗi tay chân không biết nên để ở đâu, sợ làm hỏng bộ đồ.

Nếu làm hỏng quần áo, người chị tốt bụng nhận nuôi cậu nhất định sẽ tức giận và chán ghét cậu...

Cậu không ngại mặc những bộ quần áo vừa cũ vừa bẩn đó, chỉ sợ cô không cần cậu.

"Đẹp lắm." Ninh Ninh cười nói, tiến lại gần Dương Hi, tùy ý véo má cậu, nhìn gương mặt trắng nõn non nớt ửng hồng sau khi rửa sạch sẽ. Ninh Ninh cười khẽ một tiếng.

Cô ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn vào mắt Dương Hi nói: "Nếu đã gọi chị là chị, sau này cho dù có chuyện gì xảy ra chị cũng sẽ không bỏ rơi em. Chị sẽ bảo vệ em, chăm sóc em cho đến khi em hoàn thành sứ mệnh. Cho nên vấn đề này em không cần lo lắng, chị sẽ luôn ở bên cạnh em, hơn nữa việc chị là thần, em không được nói cho ai khác biết."

"Em...... Sứ mệnh?"

Dương Hi khó hiểu hỏi lại Ninh Ninh.

"Đúng vậy, sứ mệnh của em, có chuyện chị cần phải nói với em."

Ninh Ninh đứng dậy cởi bỏ áo choàng lớn màu xám cùng khăn quàng cổ, lại ngồi xổm xuống dưới ánh mắt không thể tin được của Dương Hi.

"Em thấy rõ ràng chưa? Thực ra chị là Catherine Christian. Ma vương Carrie đã tồn tại trên đại lục hơn 500 năm, hai phần ba lãnh thổ của chúng ta đã bị hắn cưỡng chiếm. Người đứng đầu các vị thần không thể chịu đựng được nên đã phái chị đến nhân gian tìm một chiến binh thực sự để tiêu diệt Carrie, mà em, chính là người được các vị thần lựa chọn."

Ninh Ninh say sưa nói, có chút do dự về việc công bố thân phận, sợ vi phạm điều kiện hệ thống đưa ra --- không được tiết lộ thân phận. Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, nếu cô thuận theo Dương Hi công khai thân phận, đó chính là một công đôi việc!

Dù sao hệ thống chỉ nói không thể công khai thân phận, nếu Dương Hi chính là dũng sĩ, cô cho đồng đội biết thân phận thật sự chắc là không có vấn đề gì.

Để Dương Hi biết chuyện này, có thể cho cậu biết mình rất quan trọng và ưu tú. Tục ngữ nói, tâm thái tốt đẹp là thành công một nửa, sự thật này hữu ích hơn hàng ngàn lời động viên của cô.

Thứ hai, cho cậu sớm biết bản thân cần làm gì cũng như có nỗ lực để thực hiện mục tiêu.

Dương Hi cúi đầu xuống, ở một góc độ mà Ninh Ninh không nhìn thấy, trong mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ.

"Vậy... sau khi em hoàn thành nhiệm vụ thì sao? Chị vẫn ở bên em chứ?"

Cậu rụt rè nói, nhưng giọng điệu tràn đầy chờ mong.

Ninh Ninh sửng sốt, không nghĩ tới Dương Hi đầu tiên chú ý thế nhưng lại là cái này, trong lòng có chút ấm áp.

Dương Hi vẫn chỉ là một đứa trẻ, phản ứng đầu tiên của người bình thường khi nghe những lời như vậy dù thế nào cũng sẽ có chút kiêu ngạo, thậm chí bọn họ đã bắt đầu ảo tưởng về cuộc sống được săn đón sau khi diệt trừ được Ma vương. Dương Hi chú ý tới đầu tiên lại là sơ hở trong lời nói của cô.

Cô cố ý nói như vậy, để một ngày nào đó trong tương lại, sau khi Dương Hi diệt trừ Ma vương, cô sẽ biến mất ở thế giới này, cũng không được coi là bỏ rơi cậu — dù sao, cô đã ám chỉ rằng cô sẽ chỉ đi cùng cậu cho đến khi cậu hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Sau khi gϊếŧ chết Ma vương, cậu sẽ là một người đàn ông thành công, chắc chắn sẽ không cần đến NPC yêu tinh dẫn đường nữa.

Ninh Ninh nghĩ như vậy, cô không muốn lừa dối cậu. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cô phải rời đi, đây không phải là do cô lựa chọn. Và dù có ở lại, cô cũng không thể ở bên cậu mãi mãi.

Không ai sẽ ở bên người khác mãi mãi.

Nhưng khi bắt gặp sự mong manh dù là nhỏ nhất đằng sau giọng điệu đầy mong đợi của Dương Hi, Ninh Ninh lại do dự.

Cậu chỉ là một đứa trẻ và muốn có người đi cùng mình. Nếu cô nói những lời độc ác như vậy vào lúc này, đối với cậu bé có thể là một loại tổn thương. Ninh Ninh tin rằng khi cậu bé trưởng thành trở thành một người đàn ông đứng trên đỉnh vinh quang, sẽ cảm thấy sự tồn tại của cô có thể có có thể không.

Bây giờ cậu chỉ là thiếu cảm giác an toàn mà thôi.

Nghĩ như vậy, Ninh Ninh cười gật đầu.

"Đương nhiên! Chị sẽ luôn ở cạnh em, ngày nào đó em chê chị phiền chị mới có thể đi."

"Sẽ không sẽ không! Chị mãi mãi là người mà Dương Hi thích nhất!"

Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Hi bừng sáng hẳn lên, vui vẻ quên cả kiềm chế, tiến lên hai bước ôm cổ Ninh Ninh, cười hạnh phúc.

Ninh Ninh ngửi mùi hương bồ kết còn sót lại trên người cậu sau khi tắm xong, không chút kiêng dè vươn tay ôm lấy Dương Hi. Lúc này cô mới phát hiện đứa trẻ này thật gầy gò đáng thương, trong lòng càng thương tiếc thêm vài phần.

"Chị chờ Dương Hi lớn lên, Dương Hi sau này sẽ trở nên thật mạnh, có thể bảo vệ chị, để chị trở thành người hạnh phúc nhất trên thế gian này!"

Ninh Ninh nghe cậu ngây thơ tuyên thệ cũng không để ở trong lòng, chờ cậu trở nên rất mạnh chính là thời khắc cậu gϊếŧ chết Ma Vương, lúc đó có lẽ cô đã rời khỏi nơi này rồi.

Cô đương nhiên sẽ không nói với Dương Hi những lời này, chỉ nói: "Được, chị sẽ chờ Dương Hi lớn lên."

Cô sẽ không ở đây lâu, có thể đáp ứng chuyện của cậu thật sự quá ít, chỉ có thể chọn lời cậu nói để trả lời.

Ninh Ninh bắt đầu lên kế hoạch huấn luyện Dương Hi, cô là thần quang hệ, chỉ am hiểu chữa bệnh, đối với những phép thuật tấn công, cô chỉ có thể mua một vài cuốn sách, sau đó để Dương Hi tự mình đọc sách lĩnh hội.

Nhưng như vậy cũng không đủ, mặc dù cô không dạy được nhiều cho cậu, nhưng cô cũng biết người thầy tốt nhất chính là thực chiến, Dương Hi chỉ có thể tự mình rèn luyện trong thực chiến, tìm ra phương pháp chiến đấu phù hợp nhất.

Vì vậy mấy ngày tiếp theo, Ninh Ninh để Dương Hi ở lữ quán, một mình ra ngoài tìm một chỗ thích hợp cho Dương Hi tập luyện.