Bánh ngô được gói trong chiếc lá lớn, khi lộ ra, một góc của chiếc lá bung ra, có thể nhìn thấy màu vàng của bánh bên trong.
"Cái gì?"
Điền Thúy Hoa nổi giận đùng đùng đi tới.
Mụ ta sốt ruột hỏi: "Đồ gì của nhà ta? Ở đâu?"
"Ở đó, trong y phục của nó."
Tô Đạt Cường đã đứng dậy khỏi ghế, đến bên cạnh Điền Thúy Hoa, lôi kéo tay áo chỉ vào bụng Tô Cẩn Du.
"Không có đồ gì cả."
Tô Cẩn Du vừa mới chuẩn bị đi lấy rìu chặt củi, nghe thấy tiếng của Tô Đạt Cường thì sợ tới mức ngẩn người, theo bản năng lắc đầu.
"Tiểu tử thối, ngươi lại làm ra chuyện gì, còn để cho lão tử yên ổn uống trà được không đấy hả."
Tô Quang Diệu đi tới, càng thêm mất kiên nhẫn, ánh mắt nhìn Tô Cẩn Du không che giấu sự chán ghét, mắt thấy trong bụng Tô Cẩn Du giấu đồ như vậy lập tức không hề khách khí mà lấy bánh ngô đang giấu bên trong ra.
Lúc lấy ra không được đúng cách, lá sen đã bị mở ra hơn một nửa.
Mùi bột ngô và hành lá bất chợt tỏa ra, Tô Quang Diệu ngửi ngửi, sắc mặt lập tức đen xì: "Tiểu tử thối, đây là cái gì? Trộm ở đâu? Ngươi thế mà còn học cái thói trộm đồ, để xem hôm nay ta có đánh chết ngươi không."
Nói xong, không nói hai lời mà nhặt lên nhánh cây to bằng ngón tay, đánh mạnh vào Tô Cẩn Du.
"A…" Tô Cẩn Du đau đớn nhảy lên: "Cha, con không có, không có trộm đồ."
Tô Cẩn Du bị suy dinh dưỡng, trên người không được mấy lượng thịt, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gãy xương.
Nhóc bị Tô Quang Diệu hung hăng đánh mấy cái, đến nỗi gần như nát cả hàm răng, Tô Quang Diệu nhìn thấy nhóc như vậy thì càng đánh mạnh hơn.
"Cha, haha, con muốn ăn."
Tô Đạt Cường đến, nhìn thấy bánh ngô ở trong lòng ngực Tô Cẩn Du, thơm ngon đến mức muốn chảy nước miếng, hắn ta kéo tay áo Tô Quang Diệu.
"Cường Cường, đừng làm cản trở cha con dạy tên tiểu thúi này."
Điền Thúy Hoa vội vàng kéo Tô Đạt Cường lại.
Tô Khuynh Nhan chỉ uy hϊếp mụ ta không được đánh Tô Cẩn Du, nhưng không nhắc tới Tô Quang Diệu, hiện tại là Tô Quang Diệu đánh tiểu tử thối đó, không có nửa điểm liên quan tới mụ ta.
"Cường Cường, lại đây, tiểu tử thối đó trộm đồ, đáng cho cha con đánh."
Trong mắt Điền Thúy Hoa hiện lên tia tàn nhẫn.
Mụ ta rất nóng lòng chờ Tô Quang Diệu đánh Tô Cẩn Du.
Tô Quang Diệu bị Tô Đạt Cường kéo, vừa nghe thấy con trai bảo bối của mình nói muốn ăn cái kia thì biết đó thứ gì, nhìn Tô Cẩn Du bị đánh giống như con cá chết dở chỉ biết xin tha, lão ta lập tức dừng tay không đánh nữa.
Tiện tay ném cây chổi xuống.
Lão ta đi đến ôm Tô Đạt Cường, vẻ mặt hiền từ như vừa mới biến thành người khác vậy, nói: "Cường Cường muốn ăn thứ này đúng không, lát nữa cha sẽ đưa cho con."
Dứt lời, Tô Quang Diệu đá một cước vào Tô Cẩn Du đang cuộn tròn trên mặt đất: "Đây là thứ gì? Có độc không?"
"Hự… Đây… Đây là bánh ngô, ưm… Không có độc…" Khi nói chuyện Tô Cẩn Du đau đớn đến mức rít lên.
"Cút đi, đừng ở đây nói chuyện với cha con bọn ta."
Có được đáp án mình muốn, Tô Quang Diệu lại đá Tô Cẩn Du.
Lão ta không những không coi nhóc như con cái, thậm chí cũng không coi nhóc là con người.
Tô Cẩn Du âm thầm nắm chặt nắm đấm nhìn chằm chằm vào bánh ngô trong tay Tô Quang Diệu, đó là bánh mà tỷ tỷ cho nhóc, là do chính tay tỷ tỷ tự làm.