Ngoại trừ chứa củi và những thứ đồ linh tinh lặt vặt, trong góc còn đặt hai ván giường chính là giường của bọn họ.
Nhìn thấy bọn họ dễ dàng bước vào phòng chứa củi như vậy, Điền Thúy Hoa thở phào nhẹ nhóm, vỗ vỗ ngực, thầm oán hận nói: Con nha đầu chết tiệt này thế mà còn học được nói lời khách sáo.
"Nương à, nếu như ta không thể mang theo Tiểu Du cùng nhau rời khỏi, để ta biết được Tiểu Du ở nhà các ngươi bị bắt nạt, như vậy bí mật của bà cùng Vương mặt rỗ ta có thể giữ được hay không, ta cũng không xác định được."
Ngay lúc Điền Thúy Hoa định đóng cửa rời đi, Tô Khuynh Nhan nói lời uy hiếp, lạnh lùng mà đe dọa.
"Ngươi dám?"
"Cái này còn phải xem bà dám hay không dám."
Nhìn bộ dáng Tô Khuynh Nhan dí dỏm pha trò, Điền Thúy Hoa cắn chặt răng, "phanh" một tiếng đóng cửa phòng lại, lúc khóa cửa còn tạo ra tiếng vang thật lớn, tựa như muốn trút giận lên cánh cửa này vậy.
Tô Cẩn Du theo bản năng tiến lại gần Tô Khuynh Nhan, đôi mắt sáng trong như ngọc trai đen sợ hãi nhìn Tô Khuynh Nhan: "Tỷ tỷ, tỷ cũng muốn vứt bỏ đệ giống như nương sao?"
"Không phải, tỷ tỹ vĩnh viễn cũng sẽ không vứt bỏ Tiểu Du, cho dù sau khi tỷ tỷ rời khỏi nhà cũng sẽ mau chóng đón Tiểu Du ra ngoài, đến lúc đó hai chúng ta có thể sống cùng nhau rồi."
Tô Khuynh Nhan ôm chặt đầu Tô Du Cẩn, dịu dàng hứa hẹn với nhóc.
Nàng biết hôm nang nàng có thể thuận lợi ròi khỏi Tô gia nhưng muốn dẫn theo Tô Cẩn Du đi cùng là không có khả năng.
Nhưng chỉ cần nàng có thể ra ngoài, nàng chắc chắn có cách mang Tô Cẩn Du ra ngoài, chỉ cần nàng ra ngoài thì mới có thể có biện pháp đưa Tô Cẩn Du rời khỏi.
Nếu không, cả hai tỷ đệ đều ngốc ở trong ngôi nhà này thì bọn họ đều sẽ bị người khác kiểm soát, chuyện gì cũng không làm được.
Bây giờ người mà Tô Cẩn Du tin tưởng nhất chỉ có Tô Khuynh Nhan, được Tô Khuynh Nhan hứa hẹn lập tức an tâm nép vào trong ngực nàng, gật đầu thật mạnh: "Vâng, đệ tin tưởng tỷ tỷ, đệ cũng hứa với tỷ sau này sẽ ăn thật nhiều đồ ăn để bản thân béo lên, như vậy là có thể đi đánh hết những kẻ đã bắt nạt tỷ tỷ."
Khoảng chừng nửa canh giờ sau trưởng thôn mới tới đây, Tô Quang Diệu đã nói xong hành vi tội ác của "Tô Khuynh Nhan".
Trưởng thôn lại khuyên bảo thuyết phục Tô Quang Diệu, bảo lão ta suy nghĩ lại một chút.
"Không cần, ta đã nghĩ kỹ rồi, trưởng thôn, ngươi mau giúp ta viết công văn đoạn tuyệt quan hệ , từ nay về sau ta và Tô Khuynh Nhan không còn bất kỳ quan hệ gì hết."
Thời điểm tỷ đệ Tô Khuynh Nhan bọn họ đi tới liền nghe được lời nói như chém đinh chặt sắt* của Tô quang Diệu.
"Này… Ôi, Khuynh Nhan, con lại đây nào, con mau nhận sai với cha con đi, nói về sau con sẽ không tái phạm nữa…"
Trưởng thôn Tô Đại Thu thấy Tô Khuynh Nhan đi tới, vội vàng kéo nàng qua.
Ông không chỉ là trưởng thôn, mà còn là Tô gia trưởng tộc, sao có thể trơ mắt nhìn tiểu nha đầu bị đuổi ra khỏi nhà như thế.
"Cha, đều là lỗi của con, là con không tốt làm cho cha tức giận, chỉ cần cha đồng ý cho con ở lại trong nhà, sau này con nhất định sẽ sửa." Tô Khuynh Nhan kéo Tô Cẩn Du quỳ xuống trước mặt Tô Quang Diệu.
Bàn tay nàng nắm tay Tô Du Cẩn hơi siết lại.
Hôm nay nàng quỳ trước mặt Tô Quang Diệu bao nhiêu lần, ngày sau sẽ bắt lão ta trả gấp bội.