Trước đây, bất luận phải trái đúng sai thế nào Tô Quang Diệu cũng luôn muốn dạy cho bọn họ một bài học, Tô Khuynh Nhan cũng bồi dưỡng cho mình bản năng là dù bất kỳ lúc nào, bất luận bản thân có làm sai chuyện gì hay không thì trước tiên đều phải mở miệng cầu xin sự tha thứ.
"Cha, con cũng biết mình sai rồi, xin đừng đánh chúng con, cầu xin cha..."
Tô Cẩn Du nghi ngờ liếc nhìn Tô Khuynh Nhan, sau đó cũng quỳ xuống cầu xin sự tha thứ.
Tô Quang Diệu nhìn hai khuôn mặt đáng ghét trước mắt, lại trông thấy bộ dạng yếu đuối của họ, ngọn lửa tức giận trong lòng càng sôi sục.
"Tô Khuynh Nhan, mày mau cút khỏi đây cho tao, Tô Quang Diệu tao không có đứa con gái như mày."
Ông ta chỉ vào Tô Khuynh Nhan, ngực phập phồng tức giận.
Tô Khuynh Nhan nhướng mày, có chút kinh ngạc vì sự việc lại đơn giản như vậy?
Theo những gì mà nàng biết được từ trong ký ức của nàng ấy, thiếu niên ở thời đại này, chỉ cần bắt đầu tròn mười hai tuổi mà đã bất kính với cha mẹ, không hòa thuận với huynh đệ trong nhà thì cha mẹ có thể đoạn tuyệt quan hệ với họ rồi tống cổ bọn họ ra khỏi nhà.
Nếu như đụng phải người này còn có các huynh đệ tỷ muội khác, mặc kệ tuổi tác lớn hay nhỏ nhưng nếu làm chuyện tương tự như thế thì có thể đuổi hết bọn họ ra khỏi nhà.
Chỉ cần đảm bảo sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, hai người bọn họ sống chung một chỗ là được.
Rốt cuộc ở cái thời đại mà mới mười bốn, mười lăm tuổi đã có thể kết hôn, mười hai tuổi đã được coi là người lớn, có thể nuôi dưỡng đệ đệ muội muội nhỏ tuổi.
Vì vậy cho nên sau khi Tô Khuynh Nhan xuyên tới đây, nàng lập tức nghĩ tới việc cắt đứt quan hệ với Tô Quang Diệu.
Nguyên chủ chắc chắn cũng có suy nghĩ như vậy nên mới có thể đi thu thập những tin tức này.
"Cút đi, mang theo đống đồ đạc của ngươi cút xéo luôn đi, từ nay về sau không còn chút quan hệ nào với Tô gia hết."
Ánh mắt Tô Quang Diệu chán ghét liếc nhìn Tô Khuynh Nhan, phảng phất như Tô Khuynh Nhan chẳng khác gì thứ ôn dịch.
Tô Khuynh Nhan rốt cục phát hiện có chỗ nào đó không đúng lắm, Tô Quang Diệu bảo nàng cút đi nhưng không đề Tô Cẩn Du rời đi cùng nàng, lẽ nào?
"Cha, con cầu xin cha đừng đuổi con ra khỏi nhà, con không muốn rời đi, ra khỏi nhà con sẽ chết đói mất…"
Mặc kệ mục đích của Tô Quang Diệu là cái gì, Tô Khuynh Nhan biết bản thân mình lúc này vẫn cần phải tỏ ra yếu thế trước mặt Tô Quang Diệu, có như vậy mới thỏa mãn tâm lý nươngo mó của lão ta.
Vì để bản thân diễn càng thêm chân thật, Tô Khuynh Nhan quỳ gối trước mặt Tô Quang Diệu, lôi kéo y phục của lão ta, cúi thấp đầu hết tiếng này đến tiếng khác xin tha.
Đôi mắt Tô Quang Diệu lạnh lùng, đá một phát vào Tô Khuynh Nhan, "Bỏ tay ra, đừng có chạm vào ta, ngươi còn sỉ nhục nương ngươi và Cường Cường, Tô gia của ta không có loại con gái bất hiếu như ngươi…"
Hóa ra… Điền Thúy Hoa đã dùng lý do như vậy thuyết phục Tô Quang Diệu.
Chỉ sợ đây cũng không phải toàn bộ nguyên nhân…
Ánh mắt Tô Quang Diệu rơi xuống người Tô Cẩn Du, nhíu mày: "Tô Cẩn Du, cút về phòng chứa củi cho ta, từ nay về sau tỷ tỷ của ngươi chỉ có Tuyết Nhi, ngươi và Tô Khuynh Nhan không còn chút quan hệ nào hết."
Tô Khuynh Nhan cúi gằm mặt xuống, ánh mắt lạnh lùng.