Tô Khuynh Nhan giật lấy chiếc lá từ tay Tô Cẩn Du, dùng hết sức lực ném nó về phía Tô Đạt Cường: "Đây, quạt cho ngươi đấy."
Vừa nói vừa nắm lấy tay Tô Cẩn Du: "Chúng ta về thôi."
Đã có người đến tìm bọn họ để quay về, e rằng đã thương lượng xong rồi…
Tô Đạt Cường đứng ở phía sau họ trợn tròn mắt, khi nãy Tô Khuynh Nhan vừa làm gì nó cơ?
Chết tiệt.
"Lũ rẻ tiền, lũ khốn nạn, hai ngươi đứng lại cho ta, các ngươi vậy mà mà dám dùng thứ này đánh ta, ta phải về mách với cha và nương"
Tô Đạt Cường kém Tô Cẩn Du những hai tuổi mà thân hình của nó còn to lớn gấp đôi Tô Cẩn Du, bị Tô Khuynh Nhan dùng một chiếc lá đánh trúng thì tức giận đuổi theo họ, giơ nắm đấm định đánh họ, nhưng Tô Khuynh Nhan đã kéo Tô Cẩn Du tránh né đòn tấn công của nó.
Mắt nó ngay lập tức đỏ hoe, "Ta phải về mách với cha và nương, các ngươi không cho ta đánh, nương đã nói hai ngươi là đồ chơi của ta, ta muốn đánh các ngươi thế nào cũng được...hức hức..."
Tô Đạt Cường rất buồn và tủi thân, như thể món đồ chơi của nó đột nhiên không an phận mà không chịu sự khống chế nữa.
"Tỷ Tỷ, nương của Cường Cường sẽ đánh chúng ta sao?"
Nghe những lời Tô Đạt Cường nói, Tô Cẩn Du nắm lấy tay áo Tô Khuynh Nhan , theo bản năng co rúm lại về phía nàng.
Ánh mắt Tô Khuynh Nhan nhìn Tô Đạt Cường sắc lạnh hơn vài phần, sau đó quay sang mỉm cười trấn an Tô Cẩn Du, nói: "Không đâu, tỷ tỷ sẽ bảo vệ đệ."
Tô Khuynh Nhan của trước đây không phải là chưa từng nghĩ đến việc bảo vệ đệ đệ của mình, chỉ là ngoài thân hình đầy mỡ này ra thì nàng không thể làm được gì cả.
Nhưng nàng của hiện tại đã khác, ngoài thân hình đầy mỡ này ra, thì nàng còn là cao thủ đai đen Taekwondo, điều này là quá đủ để đối phó với một số kẻ chỉ biết dùng vũ lực.
Tô Cẩn Du dựa vào Tô Khuynh Nhan như một con cún nhỏ non nớt, khi nghe những lời của Tô Khuynh Nhan, nhóc bèn vững tâm gật đầu thật mạnh: "Ừm, đệ tin tỷ tỷ."
Cả hai người họ bước đi thật chậm rãi. Vả lại, Tô Khuynh Nhan vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với lượng mỡ trên cơ thể nên đi lại cũng không được nhanh.
Tô Đạt Cường lê thân hình mập mạp, thở hổn hển vội vàng chạy về nhà mách lẻo với cha và nương.
Lúc Tô Khuynh Nhan và đệ đệ sắp về tới nhà, từ xa đã trông thấy Điền Thúy Hoa dắt theo Tô Đạt Cường đứng trước cổng, dù là đứng cách một đoạn, cũng có thể cảm nhận được đôi mắt như nhuốm thuốc độc của mụ ta.
Buổi chiều, người dân trong thôn ra ngoài làm việc rồi trở về nhà, những gia đình bên cạnh Tô gia cũng không ngoại lệ.
Điền Thúy Hoa muốn duy trì hình tượng mẹ kế ân cần chu đáo của mình, lúc này tất nhiên không thể đứng ngoài cửa mắng mỏ bọn Tô Khuynh Nhan được.
Khi Tô Khuynh Nhan và Tô Cẩn Du đến gần, mụ ta nói lớn: "Khuynh Nhan, Tiểu Du, cuối cùng các con cũng về rồi, nương đã nấu cơm rồi, các con mau đi rửa tay rồi vào ăn cơm nhé."
"Cha ta đâu?" Điền Thúy Hoa muốn diễn kịch, nhưng Tô Khuynh Nhan lại không thèm để ý, lúc đi ngang qua Điền Thúy Hoa, nàng chỉ lạnh lùng hỏi một câu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Điền Thúy Hoa, dường như có cả chút uy hϊếp trong đó.
"Ở bên trong."
Sau khi Tô Khuynh Nhan và Tô Cẩn Du bước vào, Điền Thúy Hoa đóng "sầm" cửa cổng lại.