Chương 22.2

“Đây là vinh hạnh của anh.” Mắt thấy đối phương nhấp chặt môi, đáy mắt Trang Nghiêu xẹt qua một tia ý cười, học trưởng đại khái đang tức giận hắn, nhưng dù học trưởng biến thành hình dạng nào thì hắn cũng có thể nhận ra học trưởng trong đám người. Hắn đem bàn tay đối phương đặt trên vai mình, cánh tay buộc chặt làm khoảng cách giữa mình và đối phương gần lại. Bộ ngực mềm mại đè trên ngực làm hắn có cảm giác kinh nghi cùng không thích ứng, nhưng trên mặt vẫn duy trì hình tượng thân sĩ nở nụ cười.

Hiện tại Lâm Nhiên thực khó chịu, trong lòng hoàn toàn không có sung sướиɠ khi lừa gạt Trang Nghiêu thành công, đặc biệt hiện tại tay đối phương còn đang sờ loạn trên eo mình, chẳng lẽ trong thế giới cảnh trong mơ này Trang Nghiêu còn tinh phân sao?!.

“A, ngượng ngùng,” Lâm Nhiên cúi đầu nhìn giày da của Trang Nghiêu, trên giày có dấu vết bị giẫm lên, mà đôi giày thủ phạm đang giấu dưới làn váy dài không chịu xuất hiện, quả thực ẩn sâu công cùng danh, “Thật sự xin lỗi”.

“Không sao.” Trang Nghiêu nhân lúc Lâm Nhiên cúi đầu mà liếʍ liếʍ khóe môi, giữa mày mang theo cường thế nhất định phải được.

Không quá một phút, “A, xin lỗi, lại giẫm phải anh rồi, kĩ năng khiêu vũ của em thật kém”.

“Không sao, không cần để ý.” Trang Nghiêu ngữ khí ôn hòa, tay lại không hề che giấu đùa nghịch eo Lâm Nhiên.

“”. Lâm Nhiên giận thành cá nóc, cuối cùng qua hai phút, lần thứ hai giẫm lên chân trái đáng thương của Trang Nghiêu.

“Em” Lâm Nhiên ngẩng đầu giả bộ lã chã chực khóc, trong nội tâm lại mặt vô biểu tình thậm chí còn đang xẻ Trang Nghiêu thành mấy miếng.

Trang Nghiêu nghẹn cười, như cũ phong độ nhẹ nhàng tha thứ cho Lâm Nhiên “tiểu thư” ‘tay chân vụng về’, nhưng lại hoàn toàn kí©h thí©ɧ Lâm Nhiên ‘tiểu thư’ phun trào núi lửa.

Đang lúc Lâm Nhiên chuẩn bị bùng nổ, chuẩn bị liều mạng dùng thể trọng 130 kg của mình cho Trang Nghiêu một đòn chí mạng, Trang Nghiêu nâng cánh tay làm Lâm Nhiên xoay một vòng. Lâm Nhiên nâng chân muốn giẫm xuống, căn bản không nghĩ tới Trang Nghiêu đột nhiên dịch chuyển một chút, làm cậu mất trọng tâm, trực tiếp bị Trang Nghiêu ôm vào lòng.

Môi Trang Nghiêu dán bên tai cậu, trong thanh âm mang theo giọng mũi có chút ý vị làm nũng, “Lại dẫm nữa anh liền không ôm nổi em.”.

Ai muốn anh ôm, ai muốn anh ôm, anh cư nhiên lại dám ôm người khác! Lâm Nhiên giãy giụa trong lòng hắn, cái mông đĩnh kiều no đủ cọ cọ hạ thân đối phương. Cầm thú cầm thú cầm thú! Nói tốt chỉ yêu một mình cậu! Đúng là không thể tin lời nam nhân!.

“Học trưởng không muốn để người khác biết thân phận thật sự của em đi?”.

Lâm Nhiên cả kinh, nháy mắt thân thể cứng đờ, cậu cảm nhận được lửa nóng dưới mông mình, cảm giác nguy cơ quen thuộc trực tiếp nổ tung.

.

“Trung hợp anh cũng không muốn người khác thấy một mặt kinh diễm này của học trưởng.” Đầu lưỡi Trang Nghiêu nhẹ nhàng liếʍ một cái trên vành tai cậu, Lâm Nhiên còn chưa kịp run rẩy, chính mình đã bị người bế lên. “Anh anh anh anh nhận sai người” Lâm Nhiên khẩn trương đến quên ngụy trang thanh âm, quả thực chính là sống sờ sờ tự vả mặt.

Tuy là như thế, cậu vẫn tận lực giãy giụa một chút, “Anh muốn làm cái gì, anh mau thả em xuống dưới!” Hắn nhỏ giọng quát.

“Làm em a, học trưởng.” Trang Nghiêu thoải mái ôm cậu, dưới ánh mắt ghen tị hận của vô số người nghênh ngang đi ra khỏi hội trường, bất luận là có tìm được người yêu hay không, trên cơ bản chỉ cần người ra khỏi hội trường liền sẽ không trở lại. “Học trưởng cư nhiên chuẩn bị một kinh hỉ lớn như vật cho anh, anh thực cảm động.”.

Lâm Nhiên thiếu chút nữa liền chửi bậy, mắt thấy sắp ra khỏi cánh cửa, cậu giãy giụa mạnh hơn, “Ai chuẩn bị kinh hỉ cho anh! Em chính là, em chính là” em chính là tên ngốc! Lâm Nhiên cũng không biết giải thích hành vi này của mình như thế nào, may mà Trang Nghiêu săn sóc mà đỡ eo cậu, không làm cậu trực tiếp ngã dập mông xuống đất.

“Anh nhận ra em từ khi nào?” Lâm Nhiên tức muốn hộc máu, nói xong mới nhận ra nhân thiết của mình vỡ rồi, ảo não nghiêng đầu qua một bên, , “Học trưởng thực loá mắt, không khó để nhận ra.”.

Nga, câu này đại khái là nói ngay từ đầu Trang Nghiêu đã nhận ra cậu. Lâm Nhiên trong lòng khóc chít chít, trên mặt cười không nổi.

“Từ ban đầu anh đã nhận ra, vậy còn bồi em diễn kịch? Đùa em xoay quanh đúng không” Trang Nghiêu ấn cậu lên vách tường, một bàn tay trực tiếp sờ vào cái lưng trần trụi của cậu, nghiêng đầu vươn đầu lưỡi đẩy mở khớp hàm Lâm Nhiên.

“Ưm!” Anh để cho em nói hết lời coi nào! Đè người khác lên tường cưỡng hôn tính gì là anh hùng hảo hán! Đem tay anh rút về cho em, không được sờ loạn lung tung a! Qυầи ɭóŧ đều đẩy xuống đùi, mông thịt cũng vững chắc nằm trong lòng bàn tay đối phương. Hắn hơi ngửa đầu chống lại vô tận đòi hỏi của anh, đầu lưỡi dò ra lại trực tiếp bị đối phương mυ"ŧ vào. Đại khái là hơn một ngày không ‘khai trai’ du͙© vọиɠ của Trang Nghiêu có vẻ phá lệ mãnh liệt, từng cái hôn ướŧ áŧ da^ʍ mỹ làm Lâm Nhiên mềm chân.