Phó Tạ thấy nàng phiền não, trong nội tâm xảo quyệt thấy rất vui vẻ, liền chậm rì rì bổ thêm một đao: “Còn phải học cầm kỳ thư họa nữa, ngày mai nhất định sẽ kiểm tra!”
Hàn Anh: “...” Có ai đối đãi vị hôn thê như vậy không?
Trong lòng Phó Tạ cảm thấy nhẹ nhõm vui sướиɠ, trên mặt lại làm ra vẻ lạnh lùng:” Không vượt qua được kiểm tra sẽ bị phạt đấy.”
Hàn Anh triệt để nhắm mắt lại, không thèm nhìn Phó Tạ, cho dù hắn đẹp mắt cỡ nào đi nữa.
Từ ma ma như lâm vào đại địch, mang theo Lập Xuân cùng Nhuận Thu khẩn trương đứng hầu ở một bên, không dám có chút chủ quan, cô nương còn nhỏ như vậy, chắc cô gia không giở trò cầm thú đâu? Nhưng bà vẫn nên cẩn thận cho chắc!
Khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ vẫn bình tĩnh, nhưng trong mắt phượng toàn là ý cười. Hắn ngồi thẳng lên, không chút dấu vết đánh giá phòng ngủ Hàn Anh một phen. Hàn Anh thật đúng là một tiểu cô nương, chỉ là ở tạm thôi mà trong phòng cũng được trang trí tỉ mỉ, ngay cả những đồ chơi chỉ chơi ở nhà cũng bày hết ra, giống như là thiên trường địa cửu phải ở cùng với nhau.
Hắn chắp tay bước đi thong thả, không biết như thế nào trong đầu lại nghĩ tới phòng ngủ sau này của hắn và Hàn Anh. Nghĩ đến mấy chục năm sau này, mỗi ngày mình đều ngủ ở cái trong đống gấm vóc được thêu thùa đủ loại hoa cỏ này, Phó Tạ cảm thấy lạnh cả người.
Không được, vì mấy mươi năm hạnh phúc về sau của mình, hắn phải làm chút gì đó rồi!
Hắn muốn hảo hảo cải tạo Hàn Anh, nhào nặn Hàn Anh thành bộ dạng mình muốn!
Nghĩ đến việc cải tạo Hàn Anh bằng những biện pháp kia, tâm tình Phó Tạ càng ngày càng tốt.
Lúc tuần tra doanh trướng, Tưởng Vân Xuyên cùng Tô Tương Chi đều phát hiện khóe miệng Phó Tạ mang theo một nụ cười vui vẻ. Tưởng Vân Xuyên thấy thế mỉm cười không nói, Tô Tương Chi cười hỏi một câu: “Tướng Quân hôm nay tâm tình rất tốt!”
Phó Tạ nhìn hắn một cái, dừng bước lại hỏi: “Khi nào Chu Thanh mới tới?”
Tưởng Vân Xuyên suy nghĩ một chút, tiến lên một bước bẩm báo: “Bẩm Tướng Quân, Chu Thanh chậm nhất buổi trưa ngày mai có thể đến.”
Phó Tạ không nói thêm gì nữa, cất bước tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Phần lớn tiểu thư khuê các ở Chu triều lúc chưa xuất giá là học cầm kỳ thư họa. Hoài Ân hầu Hàn Thầm tuy là võ tướng, nhưng Hầu phu nhân Lâm thị lại xuất thân thư hương thế gia, là danh môn khuê tú, cho nên giáo dục của gia đình Hàn Anh là có chút toàn diện.
Bởi vì có chuyện trong lòng, Hàn Anh nằm ở trên giường lật qua lật lại suy nghĩ.
Hàn Anh luyện cầm là Nguyệt Cầm, cũng có thể đánh được mấy thủ khúc rồi, trình độ cờ vây mặc dù không tính là cao, nàng cùng cha Hàn Thầm đánh cờ thua ít thắng nhiều; thư pháp thì Hàn Anh cảm thấy cũng không tệ lắm; về phần hội họa, nàng tuy rằng chỉ biết vẽ hoa đào, hoa sen, hoa cúc cùng hoa mai, cũng có thể mạo muội xưng tên có thể vẽ nên bốn mùa hoa cỏ rồi, bức tranh hoa mai Lăng Tuyết treo trong thư phòng phụ thân chính là nàng vẽ, bức hoa đào trên núi treo trong phòng khách của mẫu thân cũng là nàng vẽ.
Trải qua một phen củng cố tâm lý, Hàn Anh không khẩn trương nữa, rất nhanh liền ngủ mất.
Tuần tra xong, Phó Tạ mang theo Tưởng Vân Xuyên cùng Tô Tương Chi trở về nội viện.
Ở trên ghế nhà chính ngồi xuống, Phó Tạ hỏi Phó Bình: “Đồ vật ta yêu cầu đã có chưa?”
Phó Bình rất nhanh liền bưng khay tới đây phục mệnh.
Tưởng Vân Xuyên cùng Tô Tương Chi thấy trên khay phủ một tầng lụa mềm, phía trên đó để một cây thước giống như thanh trúc, không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Phó Tạ.
Phó Tạ cầm lấy thanh trúc nhìn nhìn, ở trong lòng bàn tay mình gõ thử một cái, lại sờ sờ một cái, cảm thấy thoả mãn, chẳng qua là bề mặt còn có một chút thô ráp, khi nào rảnh mài nhẵn một chút là được.
Hắn nhẹ gật đầu, ý bảo Phó Bình thu lại.
Phó Bình lui ra, khuôn mặt Phó Tạ trầm tĩnh nâng chung trà lên uống một ngụm, đi thẳng vào vấn đề, nói chuyện chánh sự: “Trong núi Vân Ngạc phần lớn là phường trộm cướp, không thể tiêu diệt hết, trùm thổ phỉ cùng phản nghịch đối đãi khác nhau, cần phải phân chia rõ ràng.” Tuy rằng thời điểm trêu chọc Hàn Anh, Phó Tạ hoạt bát đi một tí, kỳ thật khi làm công sự thì rất nghiêm túc, không nói thừa một lời nào.
Tô Tương Chi trầm ngâm một lát, nói: “Tướng Quân nói cực kỳ đúng, phe ta thế nhưng lại lập ra quy định hễ là tòng phạm do bị ép buộc đều được miễn chết, chính sách quy định còn có thể thay đổi nhỏ.”
Phó Tạ khẽ vuốt càm: “Việc này do ngươi làm đi.”
Hắn vừa nhìn về phía Tưởng Vân Xuyên: “Vũ khí mới cùng áo giáp đã phân phát hết chưa?”
Tưởng Vân Xuyên chắp tay trả lời: “Bẩm Tướng Quân, toàn bộ đã phân phát hết.”
Phó Tạ nhẹ gật đầu.
Sau khi Tưởng Vân Xuyên cùng Tô Tương Chi rời khỏi, Phó Tạ lại luyện một hồi quyền cước đến khi ra một thân đẫm mồ hôi, lúc này mới tắm rửa.
Tóc dài còn ẩm ướt, nhất thời vẫn không thể ngủ, Phó Tạ dựa theo lệ cũ cầm một quyển binh thư ngồi ở trên giường xem. Giường của hắn thật sự là quá đơn sơ, chỉ có một tấm chăn mỏng, một tấm đệm mỏng, một cái gối cứng ngắc, không giống như trên giường Hàn Anh chất đầy các loại đệm gấm, gối ôm cùng gối mềm, cho nên dù cho Phó Tạ có muốn giống như Hàn Anh dựa vào đệm cũng không có khả năng.
Trước khi ngủ, Phó Tạ buông binh thư ra, mắt phượng có chút mệt mỏi nhìn về phía đèn cầy chập chờn, lặng yên suy nghĩ.
Hắn là đệ đệ của đương kim Hoàng Hậu, trong mắt người khác hắn là quốc cữu gia, là cậu của Hoàng Đế tương lai, thế nhưng Phó Hoàng Hậu đến nay không con, không sủng, mặc dù thân là chính cung nhưng địa vị lại bất ổn.
Phụ thân của hắn là Trấn Bắc Tướng Quân danh chấn thiên hạ, An quốc công, trong mắt người khác hắn tương lai là một phương chư hầu, nhưng trên hắn còn có hai thứ huynh được phụ thân sủng ái, hắn có thể trở thành thế tử An quốc công hay không còn chưa biết được.
Hắn mới mười lăm tuổi, cũng đã có sáu vạn binh sĩ thực quyền dưới trướng Tướng quân, nhưng hắn biết mình bất quá chỉ là một tướng quân trong trăm ngàn tướng quân ở Chu triều.
Đúng vậy, dã tâm của hắn rất lớn, những thứ này đều không thỏa mãn được hắn.
Trong thân thể đơn bạc của Phó Tạ đã bắt đầu nhen nhúm một chút dã tâm.
Hắn muốn ở Đông Phương đại lục nắm giữ quyền lực tối cao, điều khiển vị hoàng đế mắt hoa tai ù này, loại bỏ ngoại thích, hoạn quan chuyên quyền, cứu giúp dân chúng bị mất nước phải trôi giạt khăp nơi, ngăn chặn địch xâm lăng, bảo vệ tổ quốc, ngày càng cường đại, hưng thịnh, lập lại Đông Phương đại lục hùng cứ vô hạn vinh quang ba trăm năm trước!
Dùng điểm tâm xong, Hàn Anh được Hoán Hạ hầu hạ súc miệng, Nhuận Thu tiến đến hồi báo, nói Phó Bình đã đến.
Phó Bình là một thiếu niên cực kì thanh tú, hắn cẩn trọng mà hành lễ, tay bưng một chồng sách, bắt đầu truyền đạt lại lời Phó Tạ nói: “Bẩm Hàn cô nương, công tử mời cô nương đọc trước quyển “Truyện lịch sử”, nói hôm nay chỉ cần đọc xong “lục đế bản kỷ”[1] là được rồi, công tử buổi chiều sẽ kiểm tra.”
[1] Bản kỷ hay còn gọi là Sử ký: là một dạng văn viết về lịch sử.
Hàn Anh đoan đoan chánh chánh ngồi ở trên giường gấm, ánh mắt yên tĩnh, đáp “Đã biết”, nhìn về phía Phó Bình hỏi: “Hôm nay khi nào xuất phát?”
Phó Bình cũng không ngẩng đầu lên, ôm quyền hành lễ nói: “Bẩm Hàn cô nương, nô tài không biết.”
Phó Bình sau khi rời khỏi, Hàn Anh phân phó Từ ma ma: “Ma ma, kêu mọi người chỉnh đốn hành lý đi!”
Từ ma ma cũng không hỏi nhiều, trước dặn dò bốn đại nha hoàn chiếu cố cô nương, mình thì đi ra ngoài phân phó đám bà tử chỉnh đốn hòm xiểng phía ngoài. Lần này cô nương vào kinh, đi theo ngoại trừ nha hoàn bà tử, còn có vợ của các quản gia, đều là thị tì của cô nương, trượng phu của các nàng đã xuất phát đi kinh thành, hiện đang ở Kinh Thành quản lý cửa hàng cho cô nương.
Hàn Anh đẩy ra cửa sổ có dán giấy ô vuông xanh nhạt, ánh mặt trời sáng lạn thoáng cái liền soi đến, làm rét lạnh đầu xuân ấm áp hơn nhiều.
Ánh mặt trời rất tốt, Hàn Anh kêu Lập Xuân cùng Hoán Hạ mang theo tiểu đám nha đầu đi sắp xếp hành lý, mình thì mang theo Nhuận Thu Sấu Đông đi ra ngoài tản bộ.
Mới đầu tháng hai thời tiết còn lạnh, hoa và cây cảnh trong nội viện tiêu điều, duy chỉ có một cây hoa phía trước cửa sổ vươn ra đón xuân, hoa đầu xuân màu vàng nhạt lạnh run trong gió.
Đi vài vòng quanh nội viện, Hàn Anh phát hiện gã sai vặt Phó An đang canh giữ ngoài cửa chính cùng hai bà tử cường tráng. Nàng gọi Sấu Đông tới, thấp giọng nói một câu: “Nghĩ biện pháp hỏi Phó An khi nào xuất phát.” Hàn Anh biết rõ ngoại viện của Phó Tạ có nam nhân lui tới, cho nên cũng không có ý định đi dạo, nàng ở chỗ Phó Bình không có hỏi được gì, liền ý định ở chỗ Phó An hỏi thăm một chút, để sớm có chỗ chuẩn bị.
Sấu Đông rất giỏi nghe ngóng tin tức, nghe vậy cười dịu dàng đáp “Vâng”, nhưng không lập tức rời đi.
Đợi Hàn Anh làm ra tư thế chuyên tâm thưởng thức hoa cỏ đón xuân, Sấu Đông lúc này mới lặng lẽ đi đến chỗ cửa ra vào.
Thấy Sấu Đông tới đây, Phó An cười nói: “Tỷ tỷ có việc gì không?” Hắn năm nay mới mười ba tuổi, khuôn mặt em bé mắt to, vóc dáng so với Hàn Anh không có cao hơn bao nhiêu.
Sấu Đông vẻ mặt phiền não: “Không có việc gì, chính là cô nương đang phiền não khi nào nên sắp xếp hành lý, chỉ sợ nước đến chân không kịp nhảy.”
Phó An nghĩ tới cái Hàn cô nương với số lượng nha hoà, nhũ mẫu đông đảo như vậy, một xe hành lý cùng gian phòng trang trí rườm rà, trên mặt biểu lộ có chút kỳ diệu. Công tử quanh năm ở trong quân, xưa nay đơn giản, Thiếu phu nhân tương lai lại nuôi dưỡng ở khuê phòng, một đôi phu thê như vậy, tương lai thật sự sẽ không xảy ra vấn đề sao?
Sấu Đông nói cả buổi, thấy Phó An không trả lời, liền trực tiếp hỏi: “Chừng nào xuất phát nha?” Cô gia thương yêu cô nương như vậy, nàng chính là trực tiếp nghe ngóng, cũng đâu có sao đâu?
Phó An nhìn nàng một cái, nói: “Đợi Chu du kích mang binh tới đây sẽ cùng nhau xuất phát.”
Gã sai vặt bên người Phó Tạ đều là người tinh anh, Phó An tuổi tuy nhỏ nhưng rất lanh lợi, đoán được Sấu Đông hẳn là do Hàn cô nương phái tới hỏi thăm. Hàn cô nương cũng không phải ngoại nhân, nói công tử an bài cũng không sao.
Sợ Sấu Đông nghe không rõ, hắn lại giải thích một câu: “Chu du kích cùng Tưởng du kích giống nhau, đều là soái lĩnh dưới trướng công tử.”
Nghe xong Sấu Đông hồi báo, Hàn Anh đã hiểu rõ, không khỏi mỉm cười, từ trên cổ tay cởi vòng tay bằng vàng ròng thưởng cho Sấu Đông: “Chuyện này ngươi làm rất tốt.” Như vậy xem ra, Phó Tạ sớm đã hoàn toàn chuẩn bị, nàng cái gì cũng không cần quan tâm, trốn ở sau lưng Phó Tạ là được rồi.
Nghĩ đến Phó Tạ lộ ra vóc người thiếu niên non nớt, mặt Hàn Anh không khỏi có chút phát sốt, nàng lặng lẽ sờ một cái, phát hiện hơi nóng à nha.
Thế nhưng nhìn lại dáng người loli cứng nhắc của mình, Hàn Anh không khỏi thở dài, nàng xem Phó Tạ là vị hôn phu, nhưng Phó Tạ lại xem nàng là tiểu hài tử!
Phó Tạ đưa viên quan huyện Trừ đến cửa ra vào nhà chính, đối với viên quan huyện Trừ nịnh bợ này, hắn đứng chắp tay mỉm cười, làm ra vẻ chiêu hiền đãi sĩ hòa ái dễ gần.
Đưa mắt nhìn bọn hắn đã đi ra, hắn lúc này mới trở lại nhà chính ngồi xuống.
Phó An cầm ấm trà ngon đi vào, đồng thời báo cáo lại việc buổi sáng Sấu Đông tìm đến hắn để nghe ngóng tình hình.
Phó Tạ nghe vậy, vẻ mặt không đổi, mắt phượng lại trở nên tĩnh mịch, vị tiểu hôn thê của hắn lại dám để cho người dò hỏi nghe ngóng việc bố trí sắp xếp của hắn, phải đến giáo huấn thật tốt một chút!