Chương 87

Hứa Lập Dương theo Phó Bình và Sấu Đông đi vào hoa viên phía sau Nữ Trinh viện.

Lúc này đang là buổi chiều đầu xuân rất ấm áp, mặt trời chói loá chiếu

lên phiến lá thuỷ lạp xanh nhạt, tràn đầy sức sống mãnh liệt.

Hứa Lập Dương vừa theo Phó Bình Sấu Đông vòng qua rừng cây thuỷ lạp, liền thấy Hàn Anh đứng bên cạnh bụi cây thuỷ lạp.

Hàn Anh cũng nhìn thấy hắn, trên khuôn mặt trong suốt trắng noãn đang

cười rực rỡ bị ánh mặt trời chiếu lên, taycầm khăn nhẹ nhàng vẫy vẫy với hắn, ra hiệu đi hắn qua.

Hứa Lập Dương thấy tình hình như vậy, sương mù trong lòng dần dần tiêu

tán, trên khuôn mặt thanh tú cũng xao động nổi lên một chút ngại ngùng

vui vẻ.

Hàn Anh bước nhẹ nhàng chạy ra đón, đưa tay ngăn cản, ngăn trở Hứa Lập Dương hành lễ: “Lập Dương, có việc gì thế?”

Nàng đi có chút vội, trên trán có mấy hạt mồ hôi óng ánh, lúc này cách

Hứa Lập Dương rất gần, Hứa Lập Dương liền ngửi được từ trên người nàng

truyền tới một mùi thơm ngát thấm vào ruột gan, vội vàng không dấu vết

lui về sau một bước, cười nói: “Bẩm thiếu phu nhân, vải Thiên Thủy Bích

cống phẩm của Vân Châu đã đến rồi, hoàng hậu nương nương mệnh lệnh nô

tài tặng người sáu cuộn.”

Hàn Anh nghe vậy cười híp mắt: “Thật vậy sao? Thật sự rất đa tạ hoàng

hậu nương nương!” Thiên Thủy Bích sản lượng không nhiều, hoàng hậu một

năm đại khái cũng chỉ có mười cuộn, còn cho nàng sáu cuộn, đây thật là

lễ nhẹ tình nghĩa nặng.

Bên má nàng là một đôi lúm đồng tiền nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện, giọng nói

nhẹ nhàng: “Lập Dương, ta có cần tiến cung tạ ơn hay không?”

Hứa Lập Dương ôn nhu nói: “Hoàng hậu nương nương dặn dò nói không cần.”

Hàn Anh nhẹ gật đầu, đem việc này ghi tạc trong lòng, chuẩn bị đợi Phó Tạ trở về hỏi lại Phó Tạ.

Hàn Anh và Hứa Lập Dương cùng đi ra hoa viên, Phó Bình, Tẩy Xuân và Sấu Đông theo ở phía sau.

Mới ra khỏi hoa viên, Hàn Anh liền thấy dường như có một thân ảnh màu

xanh lóe lóe bên ngoài Nữ Trinh viện. Nàng lập tức nhìn Phó Bình, giọng

nói trấn tĩnh: “Phó Bình, mau đuổi theo!”

Phó Bình đáp “Vâng” vọt tới, rất nhanh liền bắt được một nha hoàn xa lạ mặc y phục màu xanh.

Hàn Anh tiến lên một bước, đánh giá nha hoàn xa lạ này.

Nha hoàn ngẩng đầu nhìn nhìn Hàn Anh, vẻ mặt kinh hoàng: “Tam... Tam

thiếu phu nhân, nô tài là ở bên ngoài Nữ Trinh viện... nha hoàn Phụng

Tiên hầu hạ Ngoại viện...”

Hàn Anh nhìn Tẩy Xuân.

Tẩy Xuân ra khỏi hàng nói: “Bẩm thiếu phu nhân, đúng là phu nhân vừa ban cho người nha hoàn nhị đẳng Phụng Tiên.”

Hàn Anh lại nhìn Phụng Tiên, nhíu mày nhìn Tẩy Xuân: “Những nha hoàn mới tới này không phải bảo ngươi dạy quy củ sao? Sao Phụng Tiên còn như

vậy? Ngươi và Phó Bình mang theo nàng ta xuống dưới học quy củ đi, buổi

tối ngươi quay về nội viện lĩnh phạt đi!”

Tẩy Xuân rất phối hợp đáp “vâng”, cùng với Phó Bình theo Phụng Tiên đi Tiền viện.

Hàn Anh ngày thường mảnh mai, Hứa Lập Dương vẫn cho là nàng nũng nịu

nhát gan, không nghĩ tới Hàn Anh làm việc gọn gàng linh hoạt như thế,

không khỏi mỉm cười, trong lòng lại buông lỏng một ít.

Đến nội viện Nữ Trinh viện, Hàn Anh ngồi xuống giường gấm, dặn dò Hoán

Hạ dâng trà: “Dùng bộ trà cụ bích sứ mới đưa tới ngâm một bình mao tiêm

đi!”

Vừa mới nói xong, nàng vừa nhìn về phía Hứa Lập Dương, trong mắt to

trong veo ẩn chứa ý cười: “Lập Dương, ngươi là người một nhà, ta cũng

không phải là pha trà tiễn khách đuổi ngươi đi đâu!”

Hứa Lập Dương không nhịn được cười một tiếng.

Sau khi dâng trà lên, Hàn Anh và Hứa Lập Dương thưởng trà, bắt đầu nói chuyện phiếm.

Hứa Lập Dương vô tình hay cố ý chuyển chủ đề câu chuyện hướng đến trang

viên ngoài kinh thành, nhắc tới Kim Minh trì ở Thành Tây kinh thành hắn

có một tòa trang viên vua ban.

Hàn Anh nghe vậy cảm thấy hứng thú: “Cách Kim Minh trì gần không?” Kim

Minh trì là lâm viên hoàng gia, nghe nói bên trong non sông gấm vóc

phong cảnh như họa, Hàn Anh còn chưa có đi qua đó!

Hứa Lập Dương chỉ cười nói: “Trong hậu hoa viên trang viên của nô tài có một lầu ngắm hoa, leo lên lầu bốn của lầu ngắm hoa có thể thấy rõ mặt

hồ lăn tan gợn sóng nước của Kim Minh trì.”

Bỗng nhiên ngừng lại, hắn rũ mắt xuống, chậm rãi nói: “Nghe nói nguyên phối (vợ cả) của Thái Tổ hoàng đế họ Ngọc, sau khi khởi chiến, Thái Tổ vì lôi kéo

quân phiệt Long Vân Châu Đinh Chí Vân, cưới muội tử Đinh thị của Đinh

Chí Vân, sau khi thành sự phong Đinh thị làm hoàng hậu. Nguyên phối Ngọc Thị không chịu thỏa hiệp, cả đời ẩn cư ở tòa trang viên bên hồ Kim Minh trì, đóng cửa không gặp thái Tổ hoàng đế. Thái Tổ hoàng đế bởi vậy ở

bên cạnh xây dựng trang viên Kim Minh uyển, khe khuất toàn bộ Kim Minh

trì, không cho Ngọc thị lưu lại một chút cảnh trí nào. Ngọc thị vì hờn

dỗi, liền sửa chỗ này thành lầu ngắm hoa cao 4 tầng...”

Dứt lời, hắn lẳng lặng nhìn Hàn Anh, hi vọng Hàn Anh có thể nghe rõ ám

chỉ của hắn để kịp thời ứng đối, lại lo lắng Hàn Anh biết rõ chân tướng

sẽ thương tâm khổ sở...

Hàn Anh lại không nghe ra ý tại ngôn ngoại của hắn, nhưng bởi vậy lại

nhớ tới mấy ngày nữa là mùng 3 tháng ba. “Mùng 3 tháng ba” còn gọi là “

Ngày Thượng tị “, là ngày lễ truyền thống ngày xuân của Đại Chu, theo

phong tục Biện Kinh, ngày hôm đó là phải đi ven sông du ngoạn ăn uống.

Buổi sáng khi Hàn Anh hầu hạ Thôi phu nhân, Thôi phu nhân còn nhắc tới

mùng 3 tháng ba muốn cử hành yến hội ở Kim Minh trì, nhưng còn không

nhắc tới cụ thể cử hành yến hội ở chỗ nào của Kim Minh trì.

Hàn Anh liền đem chuyện này nói ra.

Hứa Lập Dương hơi suy nghĩ một chút, nói: “Trong hồi môn của Thôi phu

nhân có một tòa trang viên, gọi Tịnh Viên, ngay tại bên cạnh trang viên của nô tài.”

Hàn Anh nhẹ gật đầu, trầm tư một hồi, bỗng nhiên nhìn Hứa Lập Dương,

chân thành nói: “Lập Dương, cầu xin ngươi một việc, mùng 3 tháng ba ngày ấy trang viên của ngươi cũng nên cho người thu dọn đi, có khả năng ta

qua đó đi dạo một chút!”

Hứa Lập Dương tự nhiên vui vẻ đáp ứng.

Lúc này Phó Tạ đang ở trong trang bên cạnh kênh đào Chu Tiên trấn.

Sau khi Phó Tùng đi đến, hai huynh đệ liền cho lui người hầu hạ đi vào thư phòng.

Sau nửa canh giờ, Phó Tùng sải bước đi ra trước, rất nhanh liền cỡi ngựa mang theo tùy tùng vào thành -- hắn lần này vào kinh với tư cách là sứ

giả của Trấn Tây Tướng Quân Từ Bình Xuân, muốn vào kinh thúc giục quân

lương cho phủ Trấn Tây Tướng Quân.

Qua một phen chia sẻ tâm tư này, hắn đã đáp ứng tất cả yêu cầu của Phó Tạ, tiếp nhận toàn bộ kế hoạch của Phó Tạ.

Phó Tùng rốt cuộc đã hiểu rõ vị đích xuất đệ đệ này của mình lòng dạ

thâm trầm không thể thăm dò, thật sự là hi vọng của Phó thị nhất tộc,

hắn chấp nhận an bài của phụ thân, từ đó về sau nghe theo Phó Tạ như

thiên lôi sai đâu đánh đó.

Cũng không lâu lắm, Phó Tạ cũng đứng dậy đi ra.

Hắn không lên cưỡi ngựa, mà ngồi kiệu đi vào thành.

Cho dù là ngồi ở trong kiệu, Phó Tạ cũng không ngừng suy nghĩ, tựa lưng vào chỗ tựa lưng mềm mại nhắm mắt dưỡng thần.

Phó Tạ sở dĩ có thể thuyết phục Phó Tùng, là bởi vì hắn hiểu rõ Phó Tùng.

Phó Tùng nhìn có vẻ như không để ý tới chuyện gì, nhưng trên thực tế Phó Tùng cực kỳ sùng bái phụ thân Phó Viễn Trình, luôn lấy phụ thân làm

gương.

Phó Tùng và phụ thân giống nhau, cho rằng với tư cách là một thành viên

của gia tộc Phó thị, phải luôn đặtgia tộc Phó thị ở vị trí thứ nhất,

nguyện ý hi sinh vì lợi ích gia tộc, nếu không lúc trước Phó Tùng cũng

sẽ không lấy Lam thị là thứ xuất lại không có tư sắc.

Phó Tùng mặc dù háo sắc, giống phụ thân cơ thϊếp thành đàn, nhưng trong

lòng hắn, Lam thị tuy không có đức có tài không sinh nở, nhưng là thê tử nguyên phối của hắn, mà tử nguyên phối là không thể nào vứt bỏ được.

Ánh mặt trời xuyên qua màn kiệu chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ,

lông mi dài rủ xuống dưới, đuôi mắt hơi nhếch lên, khóe môi hơi nhạt khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười vui vẻ -- hắn nhớ tới thê tử Hàn Anh

của mình.

Bây giờ là sau giờ ngọ, Hàn Anh lại buồn ngủ, nàng luôn giống như tiểu

trư, ăn ngủ ngủ ăn, lúc ngủ thì co lại thành một đoàn, nghe nói người

không có cảm giác an toàn đều như vậy...

Nghĩ tới đây, trái tim Phó Tạ bỗng dưng siết chặt, một cảm giác khó chịu không thể lí giải được xông lên đầu...

Hắn sợ tạm thời sẽ làm Hàn Anh thương tâm...

Sau khi tiễn Hứa Lập Dương, Hàn Anh liền vào tắm rửa.

Nàng cũng không có việc gì, dứt khoát bảo bọn nha hoàn chuẩn bị nước tắm hoa hồng, trong thùng tắm ngâm hết nửa ngày.

Hàn Anh đang ngâm nước có chút buồn ngủ, Nhuận Thu thò đầu vào, thở hổn

hển hồi báo nói: “Cô nương, Phó An nói cô gia đã đã trở về!” sau khi

nàng biết được tin tức, lập tức chạy về báo cáo tin tức với Hàn Anh

”Thật sự?” Hàn Anh lập tức thanh tỉnh lại, suy nghĩ một chút, lại cười nói, “nếu hắn hỏi ta.., cứ việc nói thẳng là ta đang tắm”

Nhuận Thu mở trừng hai mắt, rụt đầu về, một lát sau mới hiểu được là

chuyện gì xảy ra, không khỏi đỏ mặt, cảm giác cô nương mình thật sự quá

lớn gan, cái gì cũng dám thử...

Phó Tạ đi vào nhà chính, vừa mấy để mấy nha hoàn hầu hạ rửa tay, vừa thuận miệng hỏi: “Thiếu phu nhân đâu?”

Tẩy Xuân còn chưa trả lời, Nhuận Thu đã lấy dũng khí nói: “Thiếu phu nhân đang tắm”

Phó Tạ nghe vậy, động tác đình trệ, lông mi dài rũ xuống, che đi sóng mắt sâu thẳm.

Thấy tay cô gia ngâm tay trong chậu vàng, Tẩy Xuân vội vàng dâng khăn sạch lên.

Phó Tạ cầm khăn lụa lau lau tuỳ ý, trực tiếp cầm khăn đi vào phòng ngủ.

Tẩy Xuân nhẹ nhàng khoát tay, dẫn Nhuận Thu đi ra, còn đặc biệt đóng cửa nhà chính lại.

Phó Tạ vừa vào phòng tắm, liền phát hiện trong phòng tắm tràn ngập hương hoa hồng. Hắn tập nhìn kĩ thì phát hiện Hàn Anh ngâm mình trong thùng

tắm đang đưa lưng về phía hắn, một búi tóc đen mềm mại xoã trên lưng,

thấp thoáng bầu ngực nở nang trắng nõn...

Nghe tiếng bước chân của Phó Tạ, Hàn Anh xoay đầu lại nhìn hắn, trên

khuôn mặt xinh đẹp ướt nhẹp, lộ ra màu đỏ nhàn nhạt: “Ca ca, huynh về

rồi!”

Nàng lau bọt nước trên mặt, cười dịu dàng nhìn Phó Tạ.

Phó Tạ đang mặc trường bào màu xanh nhạt, nổi bật lên khuôn mặt tuấn tú

càng thêm đẹp mắt, đai lưng ngọc màu đen thắt quanh eo gầy mạnh mẽ, hơi

nước bao quanh y phục tinh xảo ánh lên một tầng ánh sáng mông lung.

Hàn Anh có chút say mê nhìn hắn: “Ca ca...”

Phó Tạ đi tới, mắt phượng sâu thẳm nhìn Hàn Anh oánh nhuận trắng nõn như ẩn như hiện trên mặt nước, khuôn mặt dần dần có chút phiếm hồng...

Ba khắc sau, tóc dài như dải lụa đen của Phó Tạ cơ hồ đều bị nước nhuộm ướt, đuôi tóc ướt sũng nhỏ nước trên mặt đất.

Hai tay hắn giữ hai tay của Hàn Anh, ngón tay thon dài đan vào mười ngón tay trắng nõn của Hàn Anh...

Môi anh đào của Hàn Anh đã cắn nát, khóe mắt nhắm lại chảy nước mắt, cả người run rẩy co rút.

Mãi cho đến trời tối, chuông vàng ở trị sự phòng ngoại viện Nữ Trinh

viện mới vang lên gọi người, Tẩy Xuân vội vàng mang theo Nhuận Thu và

Sấu Đông chạy tới nội viện.

Từ ma ma mới từ phòng bếp nhỏ đi ra, thấy thế vui sướиɠ hài lòng dặn dò

Hoán Hạ: “Hoán Hạ, ngươi cũng đi coi trộm một chút, hỏi cô nương có muốn dọn cơm hay không!” Cô nương và cô gia cùng ngủ cả nửa buổi chiều, lúc

này có lẽ đã đói bụng, vừa vặn mang cơm tối lên.

Hoán Hạ không bao lâu liền chạy trở về: “Ma ma, cô nương dặn dò dọn cơm!”

Bọn nha hoàn dọn cơm tối xong liền lui xuống, phòng khách lúc này chỉ có Hàn Anh và Phó Tạ.

Hàn Anh vừa ăn cơm, vừa nói liên miên chuyện ban ngày với Phó Tạ.

Phó Tạ nhìn như chuyên chú dùng cơm, thỉnh thoảng “ừ” một tiếng, hoặc là gật gật đầu, hoặc là vỗ nhẹ tay Hàn Anh một cái.

Hàn Anh trước tiên là nói về Thôi phu nhân sắp bị nàng phiền chết rồi, yêu cầu nàng sau này chỉ qua ngay 5 và 25 thôi.

Phó Tạ liếc nàng, thấy nàng rất đắc ý, không khỏi đưa tay sờ lên đầu nàng.

Hàn Anh lại nói đến chuyện sau giờ ngọ Hứa Lập Dương tới đây thông báo

hoàng hậu nương nương ban thưởng, lại nói Thôi phu nhân muốn vào ngày

mùng 3 tháng 3 tổ chức yến hội và chuyện nàng muốn mượn trang viên Kim

Minh trì của Hứa Lập Dương.

Phó Tạ nghe vậy nhíu mi, nghiêng qua liếc Hàn Anh, trong lòng bắt đầu

tính toán, kế sách của hắn phức tạp vô cùng, thông tin trong lời nói của Hàn Anh thúc đẩy hắn nên điều chỉnh một ít

Sau khi Hàn Anh nói xong không nhận được phản ứng của Phó Tạ, liền nhìn

sang, thấy Phó Tạ cầm đũa gắp thức ăn, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

Nàng biết Phó Tạ có tâm sự, liền không nói thêm nữa, nhìn cháo bách hợp

đậu xanh đường phèn bên trong chén bích sứ không tệ, liền múc cho Phó Tạ thêm một chén nữa, đặt ở trước mặt Phó Tạ.

Dùng xong cơm tối, tất cả kế sách cơ bản của Phó Tạ đã thành hình, trong lòng nhẹ nhõm dị thường, nhớ tới Hàn Anh thích tản bộ, liền ôn nhu dò

hỏi: “Ta tản bộ với nàng nhé?”

Hàn Anh đang ngồi trước bàn trang điểm soi gương, nghe vậy khuôn mặt có

chút đỏ, quay đầu liếc Phó Tạ: “muội không đi, huynh đi đi!”

Phó Tạ: “... Làm sao vậy?”

Mặt Hàn Anh nóng nóng, soi mình qua gương thấy ánh mắt như nước long

lanh và đôi môi đỏ mọng khẽ sưng, sau nửa ngày mới nói: “Cả người đau

quá...”

Phó Tạ lúc này hiểu rõ, khuôn mặt cũng có chút đỏ ửng, không dám nhìn

Hàn Anh nữa, ánh mắt dời qua nhìn tủ đứng hoàng hoa lê cuối giường, nhớ tới Hàn Anh vụиɠ ŧяộʍ đọc quyển sách kia, hai tư thế hôm nay hắn sử

dụng và kéo dài thời gian chính là kỹ xảo hắn học từ bên trong đó...

Hàn Anh thấy hắn nhìn chằm chằm tủ đứng Hoàng Hoa Lê ngẩn người, bỗng

dưng nhớ tới đồ vật nàng giấu trong hộp, vội vàng đứng dậy nói: “Ca ca,

muội ra ngoài tản bộ với huynh nhé!”

Phó Tạ kinh ngạc nói: “nàng không phải... mệt mỏi sao?”

Hàn Anh cười tươi như hoa: “Không mệt! Đi thôi!”

Sau nửa canh giờ, Phó Tạ cõng Hàn Anh từ phía sau tiểu hoa viên trở về.

Đám người Tẩy Xuân thấy cô nương nằm trên người cô gia bĩu môi ngủ say, không khỏi cười trộm, lặng lẽ lui xuống.

Hai ngày sau, bọn người hầu phủ An quốc công bắt đầu nhiều lần ra vào

Quốc Công Phủ, phát ra vô số thϊếp mời trên khắp thành Biện Kinh, mời

bằng hữu thân thích vào ngày mùng ba tháng ba ở Tịnh Viên bên bờ hồ Kim

Minh trì tham gia yến hội.

Bởi vì lần này phủ An quốc công tổ chức yến hội thật sự là quá lớn, cuối cùng ngay cả Vĩnh Thọ trưởng công chúa cũng bị kinh động, phái nữ quan

tới gặp Thôi phu nhân yêu cầu một tấm thiệp.

Mà phủ hoài ân hầu nhà mẹ đẻ của tam thiếu phu nhân Quốc Công Phủ Hàn

thị và cô mẫu Quốc Tử Giám Tống gia, tất nhiên cũng đều nhận được thϊếp

mời.