Chương 80

Ngày mai sẽ phải hộ giá hồi kinh, Phó Tạ mang theo mấy tướng lĩnh cấm quân đi yết kiến Thừa Dận Đế.

Thừa Dận Đế hôm nay hiếm khi không say, lười biếng được mỹ cơ từ trên

giường gấm dìu đứng lên, nháy mắt cả buổi mới nhìn rõ Phó Tạ phía trước

ngọc thụ lâm phong, ngáp một cái nói: “Ta nói Tiểu Tạ này, ngươi cả ngày ăn mặc giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cho cô nương nhà người ta

nhìn, đây là có dụng ý gì hả?”

Nghe bệ hạ gọi điện soái luôn nghiêm nghị nghiêm chỉnh là “Tiểu tạ”, mấy thống lĩnh cấm quân sau lưng Phó Tạ không khỏi mỉm cười, tiếp đó lại

nghe được bệ hạ nói điện soái “cả ngày ăn mặc giống như bất cứ lúc nào

cũng có thể cho cô nương nhà người ta nhìn”, mấy thống lĩnh cấm quân

không khỏi bật cười —— điện soái ngày thường đẹp mắt, tùy tiện mặc quần

áo sạch sẽ cũng tựa như dụng tâm ăn mặc, mấy người bọn hắn cũng hâm mộ

mà!

Mặt mũi Phó Tạ xám xịt: “... Bệ hạ...”

Thừa Dận Đế vội nói: “Được rồi được rồi, nói chánh sự đi!”

Mới từ Bảo Tượng Lâu hành cung Lỗ Châu đi ra, liền chạm mặt Tể Tướng Thôi Thành Trân mang theo mấy vị Thượng Thư và Thị Lang tới

Thôi Thành Trân vốn đang vui vẻ cùng thân tín nói chuyện, ngẩng đầu nhìn thấy Phó Tạ, nụ cười trên mặt thoáng cái cứng ngắc, có phần không tình

nguyện nhìn về phía Phó Tạ.

Sắc mặt Phó Tạ vẫn bình thường, nhìn Thôi Thành Trân hành lễ, lại cùng

các vị Thượng Thư Thị Lang hàn huyên một phen, lúc này mới cùng một đám

võ tướng vây quanh nghênh ngang rời đi.

Dựa theo tầng quan hệ của kế mẫu Thôi thị kia, hắn nên gọi Thôi Thành

Trân một tiếng “Cậu”, nhưng hắn và Thôi Thành Trân sớm đã xé toang khuôn mặt, có thể duy trì thể diện lẫn nhau là được rồi, cũng không cần giả

vờ gần gũi thân thiết

Thôi Thành Trân cũng đi đến Bảo Tượng Lâu, nhưng xoay người lại hung dữ

nhìn bóng lưng cao gầy của Phó Tạ, trên mặt hiện ra sắc mặt dữ tợn.

Mấy vị Thượng Thư Thị Lang cũng là thân tín của hắn, cũng giữ im lặng đứng ở đó.

Một lát sau Hộ bộ thượng thư Tiễn Thế Trung tiến lên một bước thấp giọng khuyên giải nói: “Thành công, quân tử báo thù, mười năm không muộn. Phó Tạ hôm nay thâm thụ bệ hạ tin một bề, phó hoàng hậu mang thai, Phó Viễn Trình một lần nữa đã khống chế phủ Trấn Tây Tướng Quân, danh tiếng Phó

thị nhất tộc đang lớn mạnh, người bình tĩnh chớ nóng.”

Thôi Thành Trân hừ lạnh một tiếng, trên mặt khôi phục lại vẻ hiền lành vui vẻ, nhấc chân đi vào Bảo Tượng Lâu.

Phó Tạ bên này sau khi sau khi Tĩnh Thủy Các, thống lĩnh cấm quân Tùy

Đại Nghĩa tiến lên một bước, thấp giọng nói: “Điện soái, Tể Tướng đại

nhân dường như không có hảo ý.”

”Thật sao?” mắt phượng Phó Tạ híp lại, khóe miệng thâm thúy, “Mỏi mắt mong chờ a!”

Tùy Đại Nghĩa đáp “Vâng”, lui về sau một bước.

Một đoàn Phó Tạ người vừa ra khỏi cửa cung, Phó An Phó Tĩnh liền dắt ngựa chạy ra đón: “Công tử, hiện tại trở về phủ sao?”

Phó Tạ đang muốn nói chuyện, một tiểu thái giám quần áo đen chạy chậm từ cửa cung tới, thở hồng hộc hành lễ: “Bẩm điện soái, Vĩnh Thọ trưởng

công chúa gửi thư cho người!”

Dứt lời, hai tay của hắn nâng cao lên một chồng giấy viết thư rắc đầy phấn thơm ngào ngạt.

Phó Tạ: “...”

Mấy thống lĩnh cấm quân đều ngây ngẩn cả người —— có công chúa nào theo

đuổi đàn ông có vợ trắng trợn như vậy không? Huyết thống nhà bệ hạ quả

thật bưu hãn quá!

Tiểu thái giám thấy Phó Tạ không chịu tiếp, “Phù phù” một tiếng quỳ trên mặt đất, lệ rơi đầy mặt khàn giọng nói: “Điện soái, trưởng công chúa

nói, người nếu không chịu nhận phong thư này, nô tài liền không sống

nổi...”

Vẻ mặt Phó Tạ không thay đổi, vẫy tay gọi Phó Tĩnh tới: “Có người mạo

nhận danh tiếng trưởng công chúa, làm bẩn danh dự. Cầm danh thϊếp của

ta, mang theo vị tiểu công công này đi gặp Đô Sát viện Tôn đại nhân.” Đô Sát viện Tả Đô Ngự Sử Tôn Chính Minh là thân tín của cha hắn, nếu như

tiểu thái giám quả thật oan uổng, Tôn Chính Minh sẽ bảo vệ tính mạng của tiểu thái giám này.

Phó Tĩnh khoát tay áo, hai cấm quân như lang như hổ liền tiến lên lấy khăn tay nhét vào miệng tiểu thái giám, kéo hắn đi ra.

Trở lại trong phủ, Phó Tạ mới vừa vào thư phòng ngồi xuống, còn chưa kịp uống miếng nước, Phó Trữ liền đi vào hồi báo: “Bẩm công tử, tiểu Hứa

tổng quản đến rồi!”

Phó Tạ nâng chung trà lên nhấp một miếng mới nói: “Mời hắn vào đi!”

Hứa Lập Dương rất nhanh liền đi đến, lưu loát hành lễ với Phó Tạ.

Phó Tạ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, liếc mắt liền nhận ra bên trong cổ áo ngoại bào màu xanh của Hứa Lập Dương lộ ra đúng là cổ áo bạch lăng,

không khỏi có chút buồn bực rũ mắt xuống, nâng chung trà lên uống một

ngụm, lại bị trà nóng làm phỏng một chút.

Hắn khẽ “Ti” một tiếng, giả bộ bình tĩnh buông chén trà, trầm giọng hỏi: “Uyển Nhã kia nói như thế nào?”

Hứa Lập Dương kính cẩn nói: “Uyển Nhã luôn miệng nói không phải nàng chủ động câu dẫn bệ hạ, là bệ hạ say rượu cưỡng bức nàng; sau đó nô tài mời nữ quan Sở Nhã và Hàn Nhã của hoàng hậu nương nương đến đối chứng, Uyển Nhã mới thừa nhận nàng thừa dịp bệ hạ say rượu, giả mạo hoàng hậu nương nương...”

Ngón tay Phó Tạ thon dài gõ gõ trên thư án: “Nàng ta muốn cái gì?”

Hứa Lập Dương rũ mắt xuống, nói: “Nàng ta muốn nhiều lắm, nô tài cảm

thấy nàng ta có lòng tham không đáy, liền cho nàng ta ở xa xa nhìn huynh đệ ruột thịt của nàng ta. Uyển Nhã hiện tại chỉ cầu bảo trọng thân thể, sớm ngày sinh hạ bào thai trong bụng.”

Phó Tạ không nghĩ tới Hứa Lập Dương lại hợp ý hắn như vậy, khẽ vuốt càm, nói: “Lập Dương chuyện này làm rất tốt.”

Hứa Lập Dương lại nói: “Bẩm công tử, người dặn dò nô tài tìm danh y sản

khoa và bà đỡ, nô tài đã sắp xếp xong xuôi. Bà đỡ là hai vị, đều rất có

danh tiếng ở Biện Kinh, sáng sớm hôm nay mới từ Biện Kinh chạy tới; về

phần đại phu, người thấy Hồ Xuân Quang như thế nào?”

Phó Tạ suy nghĩ một chút, nói: “y thuật Hồ Xuân Quang không có vấn đề,

người này như thế nào? Có đáng tin không?” Dù sao cũng là đỡ đẻ cho nhạc mẫu hắn, có quan hệ mật thiết với A Anh, hắn nên cẩn thận một chút.

Hứa Lập Dương hơi suy nghĩ một chút, nói: “Hồ Xuân Quang y thuật cao

minh, nhưng tính tình chất phác, lại có phần quật cường, khăng khăng giữ mình, trong cung bị hành hạ nhiều năm, năm nay lại cuốn vào vụ án Lương chiêu nghi có thai, hắn nói lời thật, bệ hạ lại tức giận sai người róc

xương lóc thịt hắn, nô tài thương hắn làm người thật sự chịu oan uổng,

liền bảo vệ hắn. Hắn không nhà để về, liền theo nô tài.” Hứa Lập Dương

tâm cơ thâm trầm, nhưng lại thương tiếc những người chất phác, chẳng

những cứu được Hồ Xuân Quang, còn vì nguyên do bầu bí thương nhau lá

lành đùm lá rách, chuẩn bị cả tống chung[1] cho Hồ Xuân Quang dưỡng lão

[1] Chăm sóc người thân trước lúc lâm chung.

Phó Tạ không nghĩ tới Hứa Lập Dương còn có tấm lòng trung hậu này, không khỏi mắt phượng híp lại nhìn sang.

Hứa Lập Dương thân hình đơn bạc, vóc dáng không cao, thế nhưng lưng

thẳng tắp đứng ở đó, rất có một loại phẩm cách giống như thanh trúc, làm cho Phó Tạ nghĩ tới lời bình luận “Ngoài tròn trong vuông”

Phó Tạ nhẹ gật đầu, thanh âm ôn hòa: “Ngươi làm tốt lắm, cần gì cứ nói thẳng với ta.”

Hứa Lập Dương sững sờ, giương mắt nhìn Phó Tạ, trong mắt dài nhỏ tràn

đầy nghi hoặc, một lát sau hắn rũ mắt xuống: “Nô tài muốn đi theo công

tử gầy dựng sự nghiệp, sau đó chỉ cầu được chết già.”

Phó Tạ chăm chú nhìn hắn: “Ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý, ngươi và Phó Tĩnh giống nhau, cũng là người nhà của ta.”

Hắn rất ít khi hứa hẹn với thuộc hạ, cũng rất ít khi giải thích nhiều như vậy với thuộc hạ.

Hứa Lập Dương nghe được ý trong lời nói của Phó Tạ, lập tức tâm trạng

kích động, cái mũi chua xót, đôi mắt cũng ẩm ướt, hắn lùi ra sau một

bước, nhìn Phó Tạ quì xuống: “Nô tài nhất định không phụ sự tín nhiệm

của công tử!” Mười năm trước hắn bị cha mẹ bán vào hành cung Lương Châu

làm thái giám, vết cắt nhiễm trùng tưởng là sẽ chết, là một câu nói của

công tử đổi lấy đại phu trị liệu, cứu được hắn một mạng.

Phần ân tình này hắn vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.

Ở trong cung mấy năm nay, hắn tận mắt nhìn thấy vô số thái giám đã từng

lừng lẫy dương dương tự đắc hoành hành ngang ngược, thế nhưng sau khi

tuổi già thất thế không nhà để về đột tử đầu đường, hắn tuy rằng còn trẻ đắc thế, nhưng sợ hãi có một ngày như thế.

Công tử hiện tại rõ ràng nói cho hắn biết, chỉ cần hắn nguyện ý, hắn chính là người nhà của công tử...

Tâm tình Phó Tạ cũng kỳ diệu mà khá hơn. Hắn nhìn Hứa Lập Dương, ấm

giọng nói: “Ngươi mang theo Hồ Xuân Quang và hai bà đỡ này đi nội viện

gặp thiếu phu nhân một lần, nàng cứ lo lắng chuyện tìm đại phu sản khoa

đấy!”

Hứa Lập Dương đáp “Vâng”, đứng dậy lui xuống.

Phó Tạ vừa nâng chung trà lên uống một ngụm, Phó Trữ liền đi vào hồi

báo: “Công tử, sắp đến buổi trưa rồi, cần phải đi Minh Nguyệt Lâu.” Công tử ở Minh Nguyệt Lâu mở tiệc chiêu đãi kia đám tướng lãnh cấm quân.

Phó Tạ như có điều suy nghĩ, chậm rãi uống hết trà bên trong chén, lúc

này mới nói: “Ngươi đi nói Phó Bình một tiếng, để hắn nói cho Tẩy Xuân,

nói ta không trở về ăn cơm trưa, bảo Tẩy Xuân nói với thiếu phu nhân một tiếng.”

Hồ Xuân Quang lén lút bẩm báo hắn, nói liên miên cằn nhằn nửa ngày, nói

thiếu phu nhân mắt có quầng thâm, sắc mặt tái nhợt, bắt mạch thì nhâm

mạch tắc nghẽn, thái trùng mạch yếu, đây đều là triệu chứng thận hư,“Thận dương không đủ dễ bị lạnh, cho nên mới sợ lạnh. Kinh nguyệt đến,

nhâm mạch thông, thái trùng mạch thịnh, nguyệt sự mạch thịnh, nguyệt sự

không đều, khó có thể có con, mà “thận dương không đủ, thì dễ dàng gây

nên không thể sinh nở”[2]...

[2] Theo mình tìm hiểu đông y thì như sau: thận dương không đủ thì

xung nhâm không giữ kín được mà thấy kinh nguyệt quá nhiều, dầm dề không hết, băng huyết, rong kinh. Hoặc là khí huyết ngày càng trở tắc, bể

huyết khô dần, cho nên kinh nguyệt chậm kỳ, nặng thì đóng lại, không

hành kinh nữa. Hạ tiêu dương kém yếu, âm dương rối loạn, cho nên tử ©υиɠ lạnh không chửa được, nếu có chửa cũng sẽ sinh lậu thai, hoạt thai tiểu sản.

Phó Tạ nghe xong nửa ngày, cuối cùng cũng hiểu rõ, Hồ Xuân Quang nói qua loa sơ sài, là nói cho hắn biết phải kiềm chế tình cảm, miễn cho thiếu

phu nhân bị sử dụng quá độ, tương lai không thể sinh con...

Phó Trữ cảm thấy công tử lần này an bài thật sự phiền toái, lại chỉ dám oán thầm, trên mặt kính cẩn đáp “Vâng“.

Hàn Anh đang cùng Sấu Đông đá cầu bên trong viện, thấy Phó Bình mang

theo Hứa Lập Dương, Hồ Xuân Quang và hai phụ nhân nhanh nhẹn đi vào,

liền linh hoạt đá cao quả cầu lấy tay tiếp được, cười dịu dàng hỏi: “Các ngươi tới làm gì?”

Hứa Lập Dương thấy thiếu phu nhân một đầu tóc đen nhánh búi cao thành

búi tóc trái tim, trên người chỉ mặc áo nhỏ xanh nhạt thêu hoa hồng đỏ

thẫm và váy màu đỏ thẫm, nổi bật lên ngực cao eo nhỏ, bởi vì vận động mà trên khuôn mặt tròn nhỏ nhắn ửng sắc hồng, mắt to sáng lóng lánh, so

với tiều tụy hai ngày trước, thật là làm cho người khác yên tâm nhiều

hơn.

Hắn mỉm cười hành lễ, nói: “Bẩm thiếu phu nhân, công tử dặn dò nô tài

tìm danh y sản khoa và bà đỡ, nô tài đều mang tới, người nhìn một chút,

nếu phù hợp ngày mai đưa đến phủ hoài ân hầu Liêu Châu.”

Hàn Anh tò mò nhìn ra phía sau hắn, thấy hai phụ nhân bên cạnh Hồ Xuân

Quang nhìn cũng không tệ, liền cười hì hì nói: “Ta cũng không biết.

Ngươi đã nói tốt thì chính là tốt.”

Nàng nhìn Tẩy Xuân, phân phó nói: “Tẩy Xuân, đi lấy ba bao lì xì thượng đẳng tới đây!”

Tẩy Xuân đáp “Vâng”, bước nhanh đi.

Hàn Anh nhìn Hứa Lập Dương: “Có đáng tin không?”

Hứa Lập Dương mỉm cười gật đầu.

Hàn Anh suy nghĩ một chút, nói: “Mẫu thân của ta nếu có thể sinh hạ nam đinh, ta có đệ đệ ruột thịt, vậy thì thật tốt quá.”

Nàng vừa nói chuyện vừa bước vài sang hướng tây bên cạnh.

Hứa Lập Dương lập tức đi theo.

Hàn Anh thấp giọng nói: “Ta biết tâm tư của cha mẹ ta, bọn họ ngóng

trông có một nam đinh tương lai kế thừa tước vị; cho dù cái thai này là

một muội muội, ngươi dặn dò Hồ đại phu và hai bà đỡ, cẩn thận hầu hạ mẫu thân của ta, tranh thủ điều dưỡng thân thể.”

Nàng mấp máy bờ môi đỏ tươi đầy đặn: “Chỉ cần thân thể tốt, chắc chắn sẽ có hy vọng.” Hàn Anh thật sự không muốn phụ thân mẫu thân một lần lại

một lần thất vọng.

Hứa Lập Dương chăm chú nhìn khuôn mặt Hàn Anh, một lát sau trầm giọng nói: “Thiếu phu nhân xin yên tâm.”

Hàn Anh đến gần một chút, nhìn Hứa Lập Dương thấp giọng nói: “Ta sợ Nhị

thẩm Tam thẩm Hầu phủ trong kinh nhúng tay vào việc này...”

Hứa Lập Dương nghe thấy mùi thơm ngát thấm vào ruột gan trên người nàng, trong lòng có chút loạn, mạnh mẽ kiềm chế nói: “Thiếu phu nhân yên tâm, bối phận phía trên của hai vị này, kể cả gia quyến thân thiết các nàng

hay lui tới, nô tài đều đã điều tra.”

Hàn Anh gật đầu cười, đi đến trước người Hồ Xuân Quang bướng bỉnh dò xét bốn phía, lại cười nói: “Mẫu thân của ta sắp chuyển dạ, Hồ đại phu làm

ơn.”

Hồ Xuân Quang tuy là thái giám nhưng đối với sự vật xinh đẹp cũng rất

yêu thích, lúc này dương dương đắc ý nói: “Thiếu phu nhân xin yên tâm,

chúng ta tất nhiên sẽ cẩn thận dụng tâm. Dù cho lúc thai này không phải

nam đinh, thai sau cũng sẽ là nam đinh!”

Hàn Anh thấy hắn dám nói mạnh miệng như thế, vội vàng nhìn Hứa Lập Dương.

Hứa Lập Dương khẽ vuốt càm. Thân thể của Thái hậu nương nương năm ấy

chính là do Hồ Xuân Quang cẩn thận điều dưỡng mới sinh hạ ra kim hoàng

đế Thừa Dận Đế.

Hàn Anh lúc này mới yên lòng lại, thấy Tẩy Xuân đến, liền dặn dò Tẩy Xuân đem bao tiền thưởng cho Hồ Xuân Quang và hai bà đỡ.

Lại dặn dò hai bà đỡ: “Cẩn thận hầu hạ Hoài Ân Hầu phu nhân. Nếu thuận lợi, ta còn có ban thưởng.”

Bà đỡ khẩn trương cực kỳ, vâng vâng dạ dạ

Giữa trưa Phó Tạ không có trở về, bởi vì ngày mai sẽ phải tùy giá đi

thuyền vào kinh, Hàn Anh ngủ quá trưa thức dậy liền chỉ thị Từ ma ma

chỉnh đốn hành lý.

Thấy trong phòng có chút rối ren, Hàn Anh liền dẫn Tẩy Xuân đi ra sân tản bộ.

Hôm nay vẫn trời đông giá rét, tuy rằng bầu trời sáng lạn, thế nhưng

không chỉ có tuyết đọng trên cành cây khô, ngay cả gạch xanh nhỏ trên

đường cũng kết băng không tan, đi lên vô cùng rắn chắc.

Thấy hai tiểu nha đầu khác xa xa đi theo, Tẩy Xuân liền tiến lên một

bước, thấp giọng nói: “Cô nương, cô gia hai ngày gần đây ban ngày cũng

không quay về nội viện...” Lúc trước công tử vô luận bận bịu như thế nào, đều tranh thủ trở về nhìn cô nương, hoặc là tận lực cùng cô nương

dùng cơm.

Trên mặt Hàn Anh hiện lên một chút lo lắng, tâm tình thoáng cái trầm

xuống. Hai ngày này Phó Tạ đâu chỉ là ban ngày không trở về nội viện,

ngay cả buổi sáng cũng đi sớm, buổi tối cũng khuya mới trở về phòng, hơn nữa... Hắn trước kia một ngày muốn nhiều lần, hai ngày này chỉ là ôm

nàng ngủ, ngay cả sờ cũng không có sờ nàng; nàng chủ động hôn hắn, nhưng Phó Tạ luôn tránh đi...

Tẩy Xuân dò xét liếc cô nương, thấy nàng tâm tình sa sút, vội nói: “Cô

nương người yên tâm, nô tài đã lén lút hỏi qua Phó Bình rồi, Phó Bình

nói cô gia ở bên ngoài không có ai.”

Hàn Anh đang thương cảm nghe vậy, không khỏi “Phốc xuy” một tiếng nở nụ

cười: “Ta biết rõ hắn ở bên ngoài không có ai, các ngươi không nên đoán

mò!” mỗi ngày quần áo trong ngoài của Phó Tạ đều là Hàn Anh tự mình sửa

sang chuẩn bị, nàng vẩy chút ít nước bạc hà giống như nữ nhân lên trên

trung đan và qυầи ɭóŧ của Phó Tạ, buổi tối nàng tiến tới ngửi qua, trên

người Phó Tạ vẫn chỉ có mùi bạc hà nhàn nhạt, chưa từng có mùi khác.

Mặt khác Phó Tạ mỗi đêm ôm nàng ngủ, nàng có thể cảm nhận được phản ứng

thân thể của Phó Tạ, cũng có thể đoán được hắn nhịn rất vất vả...

Hàn Anh bây giờ lo lắng là vì sao Phó Tạ phả khổ sở chịu đựng.

Trở lại nhà chính, bọn nha hoàn đã thu thập xong hành lý.

Từ ma ma mang theo Hoán Hạ cẩn thận dùng khay bưng một chén canh đi đến.

Hàn Anh vừa nghe tới mùi lạ liền rầu, vội vàng bụm mũi nói: “ma ma, ta

không uống những thứ canh kỳ kỳ quái quái này đâu, muốn uống thì người

uống....uố...ng đi!” Từ ma ma bị sao ấy nhỉ, hôm qua làm canh gà hầm

hạnh nhân cho nàng, hôm nay lại hầm cho nàng món canh quái dị gì nữa

thế?

Từ ma ma cười híp mắt: “Ta cũng không dám uống....uố...ng!”

Bà vừa nhấc chén canh sứ trắng cho Hàn Anh nhìn, vừa nói: “Hôm nay hầm

cho cô nương canh ô quy hạt sen, ta rửa sạch thịt tùa cắt khối nhỏ, hạt

sen, nhân sâm, gừng và hành tây cắt nhỏ bỏ vào trong nồi bên hầm lửa

nhỏ, uống vào tư âm bổ thận. Là đơn thuốc Hứa công công bảo Hồ Xuân

Quang đưa tới.”

Hàn Anh mở trừng hai mắt: “Rất khó uống, ta không uống!”

Từ ma ma khuyên nửa ngày, thấy không có biện pháp dỗ dành nàng uống, nhớ tới cô nương nhà mình sợ cô gia nhất, liền uy hϊếp Hàn Anh nói: “Cô

nương, người không uống, ta đi tìm cô gia!”

Hàn Anh hoàn toàn thất vọng: “Hừ, ta mới không sợ hắn mà!”

Từ ma ma thở gấp: “Cô nương, ta đi thật đấy!”

Hàn Anh đứng dậy xốc rèm che đi vào phòng ngủ.

Từ ma ma: “...” bà đâm lao phải theo lao, đành phải vứt mặt mo đi thư phòng tìm Phó Tạ.

Nghe Tẩy Xuân nói Từ ma ma đi ngoại viện rồi, Hàn Anh không khỏi cúi đầu nở nụ cười.