Một đoàn người Phó Tạ một nắng hai sương ăn ngủ ngoài trời, rốt cuộc vào một buổi chiều đầu tháng hai đã chạy tới huyện Trừ tiếp giáp với Vân Châu cùng Ngạc Châu.
Dãy núi tiếp giáp với Vân Châu, Ngạc Châu cao vυ"t tận mây xanh, núi non hiểm trở, địa thế hiểm yếu, đã vậy vùng khỉ ho cò gáy này còn xuất hiện điêu dân, Vân Châu Ngạc Châu xưa nay dân phong bưu hãn, cho nên khi qua núi luôn có phần không an ổn, bốn phía núi rừng có rất nhiều trộm cướp tụ họp rít gào.
Trong lòng Phó Tạ đã có chủ ý, cho nên không vội đi ngay, mà trực tiếp nghỉ ở trạm dịch vùng ngoại ô huyện Trừ.
Sau khi cơm nước, tắm rửa xong, Hàn Anh phân phó Sấu Đông: “Dẫn theo hai bà tử đi đến rương có dán nhãn “Địa lý sông núi”, tìm quyển sách có tựa là “Nhật ký bốn năm ở huyện Trừ”, rồi đem đến đây cho ta”.
Sấu Đông chịu trách nhiệm giấy, bút mực cùng sách vở, những rương sách này đều là nàng kêu người ta chất lên xe, cho nên rất là quen thuộc. Nàng suy nghĩ một chút, nói: “Cô nương, cái rương sách này nằm ở tầng thứ tư trên xe ngựa, không dễ lấy đâu...”
Hàn Anh luôn luôn rất hiền hoà, lần này thái độ cũng rất kiên quyết: “Ngươi nói với Phó Bình một tiếng, kêu Phó Bình gọi mấy người lính giúp ngươi chuyển.” Chỉ huy cũng là một môn học vấn, quá nghiêm khắc hay quá dễ dàng đều không được.
Trần Bình là gã sai vặt của Phó Tạ, tự nhiên có thể gọi binh sĩ hỗ trợ, Sấu Đông liền dẫn hai bà tử đi.
Sau khi Sấu Đông rời khỏi, Hàn Anh chống cằm lên bàn hoa lê ở trên giường, tập trung suy nghĩ.
Lập Xuân ở sau lưng nhẹ nhàng chải mái tóc dài có chút ẩm ướt của nàng.
Sấu Đông rất nhanh đã cầm quyển “Nhật ký bốn năm ở huyện Trừ” trở về.
Hàn Anh cầm quyển sách cũ đã ố vàng, một bên lật sách một bên nói với Lập Xuân: “Thưởng cho binh sĩ khuân sách, mỗi người một xâu tiền mua rượu uống.”
Lập Xuân đáp “Vâng”, mang theo Sấu Đông vào buồng trong lấy tiền.
Hàn Anh nằm dựa vào gối mềm, cầm lấy quyển “Nhật ký bốn năm ở huyện Trừ” xem từng tờ từng tờ, rốt cuộc nàng tìm được địa phương muốn tìm, tiện tay từ trên đầu rút ra một cái cài tóc bằng vàng nhét vào.
Từ ma ma bưng một chén canh đi vào nhà chính, nói: “Cô nương, vẫn là bên trong trạm dịch thuận tiện hơn. Ma ma hầm xương sống heo với đảng sâm, táo đỏ, long nhãn cùng cẩu kỷ, nấu canh bổ huyết lợi khí cho cô nương, thừa dịp còn nóng cô nương mau uống đi!”
Hàn Anh nghe vậy nở nụ cười, rời mắt khỏi quyển sách nhìn Từ ma ma: “Ma ma, nguyệt tín của con còn chưa có tới, bổ máu gì chứ!”
Từ ma ma đặt khay ở trên bàn, cầm nắp đậy ra để ở một bên, cầm lấy thìa khuấy nhẹ trong bát để bớt nóng, trong miệng nói liên miên cằn nhằn: “Có nữ hài tử mười, mười một tuổi nguyệt tín đã tới rồi, cô nương đã mười hai tuổi, nguyệt tín còn chưa tới, điều này nói lên điều gì? Rõ ràng là khí huyết chưa đủ, phải cần bồi bổ...”
Hàn Anh nhìn thoáng qua mùi vị phong phú trong chén canh bổ huyết lợi khí, mặt trái táo nho nhỏ mang theo ý cười, ngón tay tuyết trắng giấu trong tay áo màu tím xoắn đi xoắn lại.
Từ ma ma chăm sóc nàng từ khi sinh ra tới mười hai tuổi, quen thuộc tất cả những hành động mờ ám của nàng, biết rõ xoắn ngón tay có nghĩa là Hàn Anh đang có ý đồ, liền bất động thanh sắc quan sát Hàn Anh, chuẩn bị cự tuyệt lời nói sắp thốt ra của Hàn Anh, nhất định khích lệ nàng uống hết chén canh này.
Thấy Từ ma ma nhìn mình chằm chằm, Hàn Anh híp mắt cười vui vẻ, nàng đã nghĩ ra một kế hoạch rất hay, chỉ chờ con cá mắc câu thôi.
Mỗi đêm trước khi Phó Tạ đi tuần tra đều ghé qua chỗ nàng, thật ra là giám sát nàng thôi!
Quả nhiên cũng không lâu lắm, Nhuận Thu đang chờ ở ngoài hành lang liền bẩm báo: “Cô nương, cô gia tới!”
Từ ma ma nghe vậy vội vàng đứng dậy đứng hầu ở một bên.
Hàn Anh miễn cưỡng dựa vào tấm đệm trên giường, đợi Phó Tạ vừa đến liền nói: “Ca ca, hôm nay muội mệt mỏi quá a!”
Phó Tạ nghe vậy, mắt phượng đảo qua toàn thân tựa như không có xương cốt của Hàn Anh, đột nhiên ngồi xuống giường cách Hàn anh qua một chiếc bàn nhỏ.
Hắn xuất thân thế gia, tuy là võ tướng nhưng thực sự là văn võ song toàn, tất nhiên là đã đọc qua một lượt sách “ nữ giới”, cảm giác có thể dùng cuốn sách này để luyện ra một chữ “Lễ” đến giam cầm những nữ tử cần quản thúc.
Hôm nay hắn đã có Hàn Anh, cho dù “ Mặt mũi đoan trang, phẩm hạnh đoan chính, phục vụ phu quân, thanh tĩnh tự trọng, không cười nháo,”, hay “ Nhẹ nhàng dịu dàng, thủ tiết chỉnh tề, hành vi biết sỉ, hành động phải có quy củ”, Hàn Anh rõ ràng điểm nào cũng không hợp “Lễ”, nhưng hắn nhìn đi nhìn lại, nhìn như thế nào cũng thấy rất thuận mắt, rất dễ chịu.
Phó Tạ không biết cái này gọi là bao che khuyết điểm, nên trong lòng đầy nghi hoặc, sau khi ngồi xuống vẫn còn suy tư.
Hàn Anh cười hì hì nhìn Từ ma ma, bưng chén canh lên bàn nhỏ lên dâng cho Phó Tạ: “Ca ca, đoạn đường này huynh khổ cực quá rồi, uống chén canh bồi bổ nha!”
Mắt phượng xinh đẹp của Phó Tạ nhìn nàng một cái, nói “Đa tạ”, tay nhận chén canh nhưng không uống mà lại đặt ở trên bàn, lại cầm lấy quyển “Nhật ký bốn năm ở huyện Trừ” lên xem. Trong canh có táo đỏ, cẩu kỷ, những thứ này sao lại cho nam nhân như hắn uống chứ? Hắn không có mắc mưu đâu!
Hàn Anh thấy hắn cầm sách lên, bèn tươi cười rạng rỡ nói: “Ca ca, quyển sách này là cha muội đặc biệt tặng cho muội, muội vừa rồi sai người tìm đó.”
Phó Tạ lật đến chỗ Hàn Anh lấy trâm cài tóc đánh dấu, cầm lấy trâm cài nắm ở trong tay tiếp tục xem sách, phát hiện chỗ này đúng là bản đồ địa hình nơi tiếp giáp giữa hai châu Vân Ngạc và núi cao, không khỏi vừa mừng vừa sợ, mắt phượng trở nên tĩnh mịch nhìn về phía Hàn Anh.
Hàn Anh với vẻ mặt muốn được khen ngợi tán thưởng, trông mong mà nhìn hắn.
Trong lòng Phó Tạ mềm nhũn, nhìn về phía Hàn Anh, thấy nàng một đầu tóc đen mềm mại rủ xuống trước người, còn nghe thấy mùi thơm hoa hồng thoang thoảng, liền vuốt tóc Hàn anh một cái: “Hôm nay thật ngoan.”
Hàn Anh: “...”
Đối với vẻ mặt oán trách của Hàn Anh, Phó Tạ làm như không có gì, hắn nhìn về phía Hàn Anh, mắt phượng nghiêm nghị: “Lúc nhạc phụ đại nhân đưa sách cho muội có nói gì không?” Trấn nam Tướng Quân Hàn Thầm mười lăm năm trước đóng giữ Vân Châu, từng dẫn quân Vân Châu tiêu diệt băng đảng trùm thổ phỉ Hoàng Ân Hoán ở Vân Ngạc. Ông ấy cố ý giao quyển sách này cho Hàn Anh, kêu Hàn Anh giao cho mình, Phó Tạ tất nhiên là lĩnh hội được nỗi khổ tâm của nhạc phụ.
Hàn Anh nhớ lại một chút, nói: “Phụ thân nói quyển sách này tác giả viết tương đối thực tế, bản đồ địa hình rất có giá trị.” Nói đến đây, nụ cười trên mặt nàng biến mất, cái mũi có chút chua xót, trái tim cũng có chút run rẩy: cha mẹ vì nàng, thật sự là nhọc lòng...
Phó Tạ đã rõ, hắn nhìn Hàn Anh, trịnh trọng nói: “Cảm ơn muội muội.”
Hàn Anh chẳng hề để ý: “Những thứ này muội xem cũng không hiểu, ca ca, tất cả muội nghe theo huynh.” Khi nói chuyện nàng híp mắt lại.
Phó Tạ thấy mắt nàng mở hết nổi, liền phân phó Từ ma ma: “Ma ma, mang nàng vào phòng nghỉ ngơi đi!”
Từ ma ma vội vàng quỳ gối hành lễ: “Vâng.” Cô nương thực giảo hoạt, đến cùng vẫn là chạy thoát chén canh lợi khí bổ huyết này!
Hàn Anh giả bộ mắt mở không ra, từ trong khóe mắt nhìn về phía Phó Tạ, thấy hắn làm ra vẻ ông cụ non, thế nhưng dung nhan tuấn tú, thân hình cao gầy, đúng là thiếu niên mười lăm tuổi xinh đẹp, không khỏi muốn trêu chọc Phó Tạ, liền nằm ở trên đệm thêu hoa nhắm mắt lại, giả bộ ngủ rồi.
Theo tiếng thét kinh hãi của Từ ma ma, Hàn Anh cảm thấy thân thể chợt bị người bế lên.
Ngửi ngửi hương vị tươi mát dễ chịu trên người Phó Tạ, khóe miệng Hàn Anh nhếch lên.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh trở lại, nằm ở trong chăn ấm, Hàn Anh lặng lẽ mở mắt, lại phát hiện dưới ánh nến bên giường có một người đang đứng, không khỏi hoảng sợ, thiếu chút nữa kêu ra thành tiếng.
Phó Tạ xoay người nhìn về phía nàng, mắt phượng thanh tịnh, thanh âm trầm tĩnh: “A Anh, ngày mai bắt đầu đi học.”
Hàn Anh: “...”