Chương 59

Bởi vì nhiệt độ quá thấp, băng tuyết trong sân vẫn chưa tan, nhưng tuyết đọng trên hành lang và đường đi lui tới nội viện đều được quét dọn sạch sẽ, một chút cũng không cần lo lắng đường trơn.

Tuy rằng ánh mặt trời rực rỡ, nhưng phía bắc Liêu Châu vẫn trời đông giá rét nước đóng thành băng, còn chưa đi tới thư phòng, khuôn mặt Hàn Anh

bởi vì vận động nên có chút nóng. Nàng vuốt mặt một cái, theo Đường Đại

Phúc đi Xuyên qua hành lang đến cửa ngoài thư phòng.

Một thằng nhóc sai vặt mặc và một người trung niên mặc quần áo đen đứng

trước mành gấm ngoài thư phòng, thấy Đường Đại Phúc dẫn cô nương tới

đây, vội vàng hành lễ.

Người trung niên thông báo một tiếng, thằng nhóc sai vặt xốc rèm lên.

Hàn Anh vừa vào thư phòng, đã cảm thấy một mùi trà thơm ấm ấm áp phả vào mặt, rất dễ chịu.

Nàng định thần nhìn lại, phát hiện trên chính giữa nền nhà thư phòng đặt một cái bệ gỗ lim, phía trên để một chậu than lớn bằng men mạ vàng,

trong chậu than đang đốt loại than củi tốt nhất, phía trên đặt một ấm

nước bằng đồng, có lẽ nước đang sôi, ùng ục vang lên, bốc lên khói trắng nóng hổi.

Mà phụ thân Phó Viễn Trình của Phó Tạ đang thả lỏng ngồi ở trên giường gấm, cười cười nhìn Hàn Thầm châm trà cho hắn.

Hàn Thầm đưa chén trà cho Phó Viễn Trình, lúc này mới vẫy tay gọi Hàn Anh tới: “A Anh, đến nếm thử trà phụ thân ngâm nè!”

Hàn Anh đáp ứng, nhưng trước hành lễ với Phó Viễn Trình, sau khi đứng

dậy mới đi đến bên cạnh phụ thân, hai tay nhận chén trà phụ thân đưa

tới, đưa lên môi nếm nếm, buông chén trà cười dịu dàng nói: “Phụ thân,

là Mao Tiêm thượng hạng!”

Hàn Thầm đưa tay vỗ vỗ ống tay áo của nữ nhi, mặt mày hớn hở nói: “A Anh của ta thật thông tuệ!”

Hàn Anh không khỏi mím môi nở nụ cười, yêu cầu của phụ thân đối với nàng thật sự là quá thấp, chỉ là nếm ra Mao Tiêm mà thôi, ở trong miệng phụ

thân lại là “Thật thông tuệ”!

Phó Viễn Trình cũng cười, Hàn Thầm đối với nữ nhi bảo bối này thật sự quá thương yêu.

Hắn thả chén trà xuống, mỉm cười nhìn Hàn Anh: “A Anh, bá phụ còn chưa

cho con lễ gặp mặt!” Hắn coi trọng Hàn Thầm, hiển nhiên là yêu ai yêu cả đường đi, cho nên coi trọng luôn nữ nhi Hàn Thầm thương yêu nhất. Hơn

nữa, con trai trưởng Phó Tạ của hắn còn gửi thư trịnh trọng dặn dò một

phen, bảo hắn đối xử tử tế với tiểu vị hôn thê của nó!

Hàn Anh đang muốn khiêm tốn một đôi lời, Phó Viễn Trình khoát tay áo, ra hiệu nàng không cần nhiều lời, sau đó trầm giọng nói: “Phó tài đi vào

một chút!”

Người trung niên mặc quần áo màu đen đứng ở bên ngoài lập tức dùng khay đựng một cái hộp khảm men đi vào.

Phó Viễn Trình nhìn Hàn Anh, giọng nói cực kỳ hòa ái, thần thái có thể nói hiền lành: “A Anh, đây là lễ gặp mặt bá phụ cho con!”

Mắt to lóng lánh ngập nước của Hàn Anh nhìn phụ thân.

Hàn Thầm khẽ vuốt càm, nói: “A Anh, trưởng bối ban thưởng, không nên từ chối, con hãy nhận đi!”

Đợi Hàn Anh nhận cái cái hộp khảm men kia, Phó Viễn Trình mới có nhìn

Hàn Thầm, ấm giọng nói: “Hàn đệ, ta sẽ che chở cho A Anh, ngươi cứ yên

tâm!”

Hàn Thầm nhìn nữ nhi, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ buồn rầu, im

lặng một lát, cuối cùng dặn dò Hàn Anh: “A Anh, sau khi xuất giá phải

hiếu thuận bố chồng mẹ chồng, bất cứ việc gì không nên tự chủ trương.”

Hàn Anh nghiêm mặt đáp “Vâng“.

Sau khi ra khỏi thư phòng, Hàn Anh cầm cái hộp khảm men tinh xảo kia như có điều suy nghĩ, đi rất chậm, cái hộp rất nhẹ, nàng vừa rồi thử quơ

quơ, cảm thấy bên trong giống như chứa giấy tờ.

Hàn Anh cảm giác, cảm thấy dường như có chuyện gì sắp xảy ra, bằng không vì sao An Quốc Công nói chuyện hơi lạ, mà phụ thân phản ứng cũng kỳ

quái như vậy?

Chẳng lẽ là muốn nàng và Phó Tạ...

Nghĩ đến khả năng kia, khuôn mặt Hàn Anh lập tức hồng hồng. Nàng đưa cái hộp cho Từ ma ma, mình thì lặng lẽ ấy khăn lụa ra sờ sờ mặt, phát hiện

cho dù cách khăn lụa, nhiệt độ trên mặt rõ ràng cũng xuyên qua tấm khăn.

Nghĩ đến Phó Tạ ở xa mấy ngàn dặm, trái tim Hàn Anh liền đập bịch bịch, Phó Tạ lớn lên thật xinh đẹp mà...

Nghĩ đến bờ môi ấm áp và cái ôm vững vàng hữu lực của Phó Tạ, Hàn Anh

cảm thấy tế bào toàn thân giống như biến hoá, mềm mại thành một đoàn,

chân cũng có chút như nhũn ra...

Đến Đồng viện, Lâm thị đang ở trong phòng ngủ nghỉ ngơi, thấy Hàn Anh

vào, Kim Châu liền đỡ bà ngồi dậy, mỉm cười hỏi Hàn Anh: “A Anh, cha con bảo con qua gặp ai vậy? Là Phó bá phụ sao?”

Hàn Anh nhẹ gật đầu, thấp giọng dặn dò Kim Châu và Tẩy Xuân: “Hai người các ngươi đi ra ngoài canh giữ!”

Đợi trong phòng ngủ chỉ còn lại có hai mẹ con nàng và Lâm thị cùng với

Từ ma ma, Hàn Anh lúc này mới mở cái hộp khảm men tinh xảo kia ra.

Quả nhiên không ngoài sở liệu của Hàn Anh, trong hộp chỉnh tề để một chồng ngân phiếu.

Hàn Anh cầm ngân phiếu đưa cho mẫu thân, mình thì cầm lên hai tờ giấy

phía dưới, sau khi mở ra nhìn trong chốc lát, lúc này mới đưa cho Lâm

thị nhìn: “Mẫu thân, là khế ước mua bán Xuân Phong lâu nằm trên đường

cái ở Biện Kinh!” còn là con dấu đỏ thẫm thị thực của quan phủ!

Lúc này Lâm thị đã đem chồng ngân phiếu này kiểm tra qua một lần, bà đưa ngân phiếu cho Hàn Anh cười nói: “Ngân phiếu có mười vạn lượng.”

Hai mẹ con nhìn nhau, không khỏi cũng nở nụ cười.

Từ ma ma ở một bên tặc lưỡi không thôi: “Ôi trời ơi!!! Quốc Công gia

thật sự là bạo tay! Cô nương bỏ nhiều bạc như vậy, cuối cùng cũng không

chịu thiệt!”

Bà lau mồ hôi lạnh trên trán: “Ta sợ cô nương đem đồ cưới lấp vào, tương lai xuất giá không dễ coi, làm mấy ngày nay lo lắng gần chết, nhưng lại không dám khuyên cô nương... May mắn An Quốc Công ra tay hào phóng!”

Hàn Anh cười đến đôi mắt cũng híp lại thành một đường nhỏ: “Là Phó bá

phụ bị thua thiệt! Giá nhà ở Biện Kinh là đắt nhất, vài ngày trước còn

có một vị đại thần nhàn tản ở trong bài văn viết " trong thành, mỗi tấc

đất, tính bằng vàng “ mà trên đường cái còn đắt hơn, Xuân Phong lâu này, lão nhân gia người lúc trước thế nhưng đã phải bỏ ra mười vạn lượng bạc trắng mua vào đó!”

Lâm thị vỗ tay Hàn Anh một cái, cười nói: “A Anh, cha chồng con không

thiệt thòi, những thứ này đến lúc đó còn không phải theo con trở lại bọn họ Phó gia sao?”

Hàn Anh đem khế ước và ngân phiếu bỏ lại vào trong hộp, lại bảo Từ ma ma khóa lại, lúc này mới giúp mẫu thân xoa bóp lưng, vừa lải nhải nói về

lễ mừng năm mới, qua ít ngày nữa chính là 23 tháng chạp rồi, không phải

là sắp bước sang năm mới sao?

Sau khi Phó Tạ đổi nơi đóng quân mười vạn kỵ binh đến Lan Châu, lưu lại

Duẫn Vũ Trạch, Tưởng Vân Xuyên và Tô Tương Chi chịu trách nhiệm, tự mình dẫn theo Phó An cùng với tuỳ tùng và mấy trăm tên hỗ Vệ và Hứa Lập

Dương Trần Hi cùng về kinh diện thánh.

Một đường vội vã, rốt cuộc vào mùng 8 tháng chạp đã chạy tới Biện Kinh,

lại không nhìn thấy Thừa Dận Đế, Thừa Dận Đế chạy đến hành cung ở Lỗ

Châu rồi!

Vài ngày trước Hứa Lập Dương vừa rời khỏi kinh thành, Thừa Dận Đế cũng

bởi vì một câu tiện tay chém Thái Phó Ôn Chí Hiểu, làm huyên náo quần

thần xôn xao, triều đình loạn thành một đống.

Vì tạm tránh đầu sóng ngọn gió, Thừa Dận Đế liền ngồi thuyền rồng mang

theo hoàng hậu phi tần cùng thân tín dọc theo kênh đào đi về phía Bắc,

hôm nay đang ở hành cung Lỗ Châu.

Ba người Phó Tạ, Hứa Lập Dương và Trần Hi đành phải đi thuyền ngày đêm đi gấp theo hướng Lỗ Châu.

Buổi sáng 20 Tháng chạp, ba người Phó Tạ rốt cuộc chạy tới hành cung Lỗ Châu.

Bọn họ thu thập sơ sơ một phen, liền đi hành cung yết kiến Thừa Dận Đế.

Phó Tạ lần nữa chụp hụt, Thừa Dận Đế mang theo phó hoàng hậu và sủng phi Trần quý phi, Tô Chiêu Nghi đi vào tháp Tiên Không bế quan, ai cũng

không gặp, miễn cho quấy rầy đến kế hoạch bay lên trời của hắn.

Cuối cùng vẫn là Hứa Lập Dương có biện pháp, không biết sao hắn lại trà

trộn vào được tháp Tiên Không, đòi một phong thơ Thừa Dận Đế tự tay viết đi ra, giao cho Phó Tạ và Trần Hi.

Thư tay là một tờ giấy nhỏ, phía trên là một vài chữ viết ngoáy, “

Nguyên tiêu Trẫm ra, khanh tạm trở về nhà đi”, không có lạc khoản nhưng

có con dấu riêng của Thừa Dận Đế.

Hứa Lập Dương xấu hổ cực kỳ, sờ cái mũi, liên tục thở dài: “Bệ hạ... Bệ

hạ là có chút... Có chút tùy hứng...” Phó soái đại thắng Tây Cương trở

về, chuyện quốc gia đại sự này Thừa Dận Đế phải có sự hồi báo, Thừa Dận

Đế lại xem như trò đùa, đổi lại ai cũng không chịu được!

Phó Tạ mặt không biểu tình cầm lấy thư tay, chắp tay với Hứa Lập Dương và Trần Hi, nghênh ngang rời đi.

Hắn không rành chơi đùa với Thừa Dận Đế, hắn muốn tiện đường quay về Liêu Châu thăm a Anh của hắn.

Hứa Lập Dương và Trần Hi đứng tại chỗ, cũng không nghĩ tới vị này nói đi là đi.

Phó Tạ mới vừa đi tới bên ngoài Hàm Ninh điện, từ đằng xa truyền đến thanh âm một nữ tử: “Phó Tạ, chờ ta một chút!”

Phó Tạ khẽ nhăn nhăn lông mày, rồi ngừng bước chân, nghiêng người đợi người đằng sau đuổi theo.

Vĩnh Thọ trưởng công chúa mang theo váy áo thở hồng hộc đuổi theo, một đám cung nữ thái giám chạy theo phía sau nàng.

Sau khi chạy đến trước mặt Phó Tạ, Vĩnh Thọ trưởng công chúa một bên thở dốc, một bên ngẩng đầu nhìn Phó Tạ, muốn nói chuyện nhưng do thở dốc vô cùng lợi hại, khuôn mặt trắng nõn của nàng đỏ bừng, trên trán rịn mồ

hôi: “Chàng... sao chàng đi nhanh dữ vậy!”

Sau khi trì hoãn được một lát, nàng cầm khăn ưu nhã lau mồ hôi trên thái dương, liếc mắt đưa tình nhìn Phó Tạ, gắt giọng: “Chân dài giỏi là lắm

sao! Thiệt là!”

Phó Tạ thấy ngữ khí của nàng ta thân thiết, không khỏi có chút không

khỏe, khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị đoan chính hành lễ: “Vi thần gặp qua trưởng công chúa điện hạ!”

Vĩnh Thọ trưởng công chúa hít sâu một hơi, tiến tới một bước, đưa tay đỡ Phó Tạ, miệng nói: “Ta và chàng... Không cần đa lễ!”

Phó Tạ thấy thế, lui về sau nửa bước. Hứa Lập Dương và Trần Hi đi tới,

Vĩnh Thọ trưởng công chúa sẽ không hành động thiếu suy nghĩ trước mặt

người khác.

Vĩnh Thọ trưởng công chúa đi theo hắn về phía trước một bước, đang muốn

nói chuyện, nhưng nghe thái giám phía sau nàng nhẹ nhàng ho khan một

tiếng.

Nàng ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy tổng quản thái giám Hứa Lập Dương và Tam đệ Trần Hi của Trần quý phi cùng đi tới đây.

Phó Tạ chẳng muốn cùng nàng ta dây dưa, liền bảo trì tư thái kính cẩn

nói: “Vi thần cáo lui!” lui về phía sau mấy bước, sau đó nhấc chân rời

đi.

Đôi mắt Vĩnh Thọ trưởng công chúa đỏ lên, thế nhưng trước mặt nhiều

người như vậy, đành phải bày ra thái độ nghiêm nghị, trông mong nhìn Phó Tạ càng đi càng xa, lại lại không thể đuổi theo.

Trần Hi đưa mắt liếc Hứa Lập Dương ra ý một cái, thấy Hứa Lập Dương lặng lẽ mím môi, biết hắn nguyện ý giúp ngăn chặn Vĩnh Thọ trưởng công chúa, liền mỉm cười, ngũ quan vốn lạnh lùng lập tức trở nên sinh động.

Hắn và Hứa Lập Dương cùng chắp tay hành lễ: “Gặp qua trưởng công chúa điện hạ!”

Thấy Hứa Lập Dương bắt đầu xin chỉ thị Vĩnh Thọ trưởng công chúa việc

vặt trong nội cung, Trần Hi thừa cơ nói “Vi thần cáo lui” liền chạy đuổi theo Phó Tạ. Mẫu thân của hắn hiện tại ở Liêu Châu chăm sóc bà ngoại

đang bị bệnh, hắn muốn đi đón mẫu thân hồi kinh mừng năm mới, vừa vặn

cùng đường với Phó Tạ.