Chương 134

Hàn Anh biết Phó Tạ sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện trò đùa dai của nàng,

bởi vậy đợi Phó Tạ vừa ra khỏi cửa nàng liền có ý định trốn đi.

Nàng nhìn chung quanh một chút, cảm thấy phòng ngủ tuy lớn, nhưng nơi

thích hợp để chơi trốn tìm cũng không thích hợp với nàng—— bụng của nàng thật sự quá lớn!

Tẩy Xuân và Nhuận Thu đi vào hầu hạ, thấy Vương Phi mắt to trắng đen rõ ràng xoay tròn, không khỏi che miệng cười.

Nhuận Thu vội nói: “Vương Phi, người đừng có núp, bất tiện lắm!”

Lúc này Hàn Anh đã nâng cao bụng to chui vào tắm, căn bản không nghe thấy lời của nàng.

Tẩy Xuân và Nhuận Thu thấy Vương Phi đi vào tắm, còn cơ trí khép hờ cửa

nhà tắm tạo thành biểu hiện giả dối, không khỏi cũng nở nụ cười.

Đúng lúc này, Phó Tạ sãi bước đi đi vào, mặt không chút thay đổi nói: “Vương Phi đâu?”

Tẩy Xuân và Nhuận Thu sợ nhất Vương Gia, ngay cả thở mạnh cũng không

dám, lại không muốn khai ra chỗ Vương Phi núp, liền cúi đầu không nói

lời nào.

Phó Tạ không hề phản ứng các nàng.

Hắn quét mắt một vòng, thấy cửa giường mở rộng, bên trong không ai, mà

cửa phòng tắm khép hờ, cho thấy là giấu đầu lòi đuôi, hắn trực tiếp đi

vào phòng tắm, còn cố ý thả bước chân rất nhẹ.

Hàn Anh núp sau tấm bình phong bên trong phòng tắm, đang dựa lưng vào

bình phong đắc ý híp mắt cười, đột nhiên cảm giác được không đúng, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Phó Tạ không biết vào từ lúc nào, đang mặt

không biểu tình nhìn nàng!

Hàn Anh: “...”

Phó Tạ đứng chắp tay, thản nhiên nói: “A Anh, nàng lại bướng bỉnh rồi!”

Hàn Anh: “...”

Đôi môi Phó Tạ khẽ mím, xoay người ôm ngang bế nàng lên, xoay người lại ra khỏi nhà tắm.

Tẩy Xuân và Nhuận Thu đã sớm lui xuống, trong phòng ngủ yên tĩnh.

Phó Tạ ôm Hàn Anh ngồi xuống giường, bày Hàn Anh thành tư thế nằm

nghiêng quay lưng hướng ra ngoài đặt trên đùi mình, đưa tay vỗ một cái

trên mông Hàn Anh.

Hàn Anh hôm nay mới không chịu thiệt, thuận tay liền duỗi vào bên hông Phó Tạ nhẹ nhàng sờ hắn làm hắn ngứa ngáy.

Bên hông Phó Tạ rất mẫn cảm, vừa sờ khẽ run rẩy, lập tức liền dán lên người Hàn Anh nở nụ cười, rút cuộc đánh không nổi nữa.

Hắn sợ mình không cẩn thận ném Hàn Anh xuống đất, liền vừa cười vừa đứng dậy đặt Hàn Anh trên giường, cúi người muốn hôn Hàn Anh.

Hàn Anh thấy hắn tới gần, cười hì hì lại sờ eo của hắn -- eo Phó Tạ một chút thịt thừa cũng không có, sờ rất thoải mái.

Nàng nhẹ nhàng vuốt ve, còn nghịch ngợm trượt vòng quanh.

Phó Tạ bị nàng sờ không thể nhịn cười, cười nhũn cả người, tê liệt ngã xuống bên cạnh Hàn An.

Hàn Anh tay sờ chuyển bại thành thắng, liền dương dương đắc ý trở mình

cưỡi lên trên người Phó Tạ, dùng sức giật cổ áo Phó Tạ ra, hai tay tìm

được trung y bên trong Phó Tạ tiếp tục sờ. Lần này nàng không chỉ sờ eo

Phó Tạ, còn sờ đến phạm vi xung quanh.

Phó Tạ bị nàng giày vò đến nước mắt cũng chảy ra, mắt phượng sáng lóng

lánh tràn đầy vui vẻ, bởi vì kiềm chế vui vẻ, bờ môi hơi mỏng cũng bị

răng trắng như tuyết cắn đỏ lên, nhưng bởi vì sợ làm Hàn Anh bị thương,

bởi vậy chỉ có thể bị Hàn Anh đè nặng khi dễ.

Hàn Anh cho tới bây giờ chưa từng thấy dễ khi dễ Phó Tạ như vậy, vô cùng vui vẻ, cưỡi trên người Phó Tạ tiếp tục sờ. Vuốt vuốt, nàng cảm thấy

phía dưới giống như có chút không đúng, giống như bị đội lên, liền cố ý

nhíu cái mũi lại nói: “Ơ ơ ơ, Phó Tạ thật dâʍ đãиɠ, chỉ nghe nói cười

đến mức không khống chế, chứ chưa nghe nói cười đến mức cứng lên!”

Khuôn mặt Phó Tạ lập tức trở nên đỏ bừng, ánh mắt có chút trốn tránh, không dám đáp lời Hàn Anh.

Lúc này mắt phượng của Phó Tạ ngập nước, mũi cao thẳng, cặp môi đỏ mọng khẽ mím môi, có một loại phong tình không nói ra được...

Hàn Anh ngơ ngác nhìn hắn, cả buổi không dời mắt, cũng quên tiếp tục sờ Phó Tạ ngứa ngáy.

Chẳng biết lúc nào, Phó Tạ nghe thấy được mùi thơm ngát quen thuộc trên

người Hàn Anh, hắn có chút khó nhịn, trong mắt mang theo chờ mong nhìn

Hàn Anh.

Hàn Anh không biết sao cũng có chút động tình, liền hai tay chống ở trên nệm gấm, nâng người đứng dậy lui về sau...

Phó Tạ nhắm mắt lại, hơi thỏa mãn mà thở dài thở một hơi...

Đám người Trần Hi, Duẫn Vũ Trạch, Chu Thanh, Tưởng Vân Xuyên và Tiêu

Phượng Thiềm bị Phó Tạ gạt ngã ở trên mặt tuyết, dứt khoát cũng đùa

nghịch vô lại, nằm ở trên mặt tuyết không chịu đứng dậy, đợi thật lâu

Vương Gia tới đây làm nũng.

Kết quả bọn họ đợi nửa ngày, cũng không thấy Vương Gia đi ra, vì vậy trong lòng cũng rất buồn bực.

Vẫn là Chu Thanh lanh lợi. Hắn từ trên mặt đất nhảy dựng lên nói: “Vương gia nhất định rất bận rộn, chúng ta vào trị sự phòng chờ một lát!” Son

trên môi vương gia nhất định là dính từ Vương Phi, hắn sợ là đi vào giáo huấn Vương Phi rồi, nếu là giáo huấn Vương Phi, vậy bọn họ sợ là phải

đợi một hồi rồi!

Vì vậy mấy người lại theo Phó Bình đi vào trị sự phòng ngoài cửa nội viện, tiếp tục chờ vương gia.

Sau khi đợi một hồi, bọn Chu Thanh phát hiện vương gia đi vào giáo huấn

vợ một đi không trở lại, lúc này đều có chút minh bạch, hiểu ý nhau cười cười, cùng một chỗ đi ra.

Vừa đi vào đường hẻm phía đông, bọn họ liền đồng loạt cười lên ha hả -- thì ra vương gia của bọn họ cũng sợ vợ!

Nhất thời chuyện xong.

Hàn Anh lười nhác nằm trên giường, bình thường đều là Phó Tạ xuất lực,

lúc này nàng khó được lao động một lần, mệt mỏi lười cử động, ngay cả

điểm tâm cũng không chịu dùng.

Phó Tạ lo lắng, liền cho nàng dựa trên giường, tự mình bưng cháo gà từng miếng từng miếng đút nàng ăn, lại hầu hạ nàng nằm ngủ, lúc này mới đứng dậy đi ra.

Sau khi bước vào tháng chạp, bụng Hàn Anh càng lớn hơn, bất cứ lúc nào

cũng có thể sinh, Phó Tạ liền không chịu thả nàng đi ra ngoài, chỉ cho

nàng di chuyển trong phòng, thật sự buồn bực cực kỳ, lúc này mới cho

phép Hàn Anh ở hành lang đi qua đi lại.

Hàn Anh sắp buồn bực chết rồi, thật sự là gian nan, liền níu lấy quần áo Phó Tạ lay: “Ca ca, muội muốn nhìn hoa mai trong hoa viên!”

Phó Tạ liếc nàng, không có lên tiếng.

Không tới mấy ngày, vừa mới về đến kinh thành, Hứa Lập Dương liền chỉ

thị thanh y vệ các nơi bẩm báo tình hình lân cận kinh thành, thì ra Thừa Dận Đế cực kỳ sủng ái hoàng hậu nương nương xuất thân bộ tộc Tháp Khắc

Khắc, đến mức tiêu phòng chuyên sủng, thậm chí đặc biệt vì hoàng hậu

nương nương xây dựng dịch quán rộng rãi ở khắp nơi, chuyên thu lưu khoản đãi người Tháp Khắc Khắc lang thang ở khắp Đại Chu.

Hôm nay người Tháp Khắc Khắc ở khắp Đại Chu càng ngày càng ngang ngược

càn rỡ, động một chút liền rút đao khiêu chiến, gây ra không ít kiện cáo nhân mạng, mà quan phủ các nơi cũng quan sát thánh ý, thiên vị người

Tháp Khắc Khắc.

Nghe Phó Trữ hồi báo xong, khóe miệng Phó Tạ nhếch lên, khó có thể nhận

ra mà cười lạnh, nói: “Ba châu Tây Cương nghiêm khắc chấp hành luật Đại

Chu.” Gϊếŧ người phải đền mạng, hắn sẽ không nuông chiều người Tháp Khắc Khắc.

Phó Trữ đáp “Vâng”, tất nhiên đi truyền lời.

Phó Tạ ngẩng đầu nhìn nhìn về Tri Phủ Lương Châu Triều Lâm Tông đứng hầu một bên, thản nhiên nói: “Triều đại nhân còn có việc?“. Phu nhân Triều

Lâm Tông Diêu thị thật sự đáng ghét, xúi giục trượng phu Triều Lâm Tông

can thiệp gia sự Phó Tạ và Hàn Anh, vợ chồng Triều Lâm Tông hôm qua vừa

bị Phó Tạ khiển trách.

Hàn Anh chán ghét vợ chồng Triều Lâm Tông Diêu thị, Phó Tạ Ghét ai thì

ghét cả đường đi lối về, cũng rất phiền hai vợ chồng Triều Lâm Tông.

Triều Lâm Tông bị Phó Tạ răn dạy trước mặt mọi người, cũng không dám bày ra dáng vẻ đường cữu của An Tây Vương tự cao tự đại nữa, cẩn thận từng

li từng tí nói: “Bẩm Vương Gia, hạ thần đã nhận được chỉ lệnh của Công

Bộ xây dựng dịch quán thu lưu người Tháp Khắc Khắc, Lương Châu có xây

dựng hay không -- “

Phó Tạ phiền chán nhìn hắn một cái, dời đi ánh mắt.

Tri Phủ Lan Châu Tô Tĩnh An vội vươn tay kéo Triều Lâm Tông xuống, ra

hiệu hắn chớ ngu ngốc-- thái độ Vương Gia còn chưa đủ rõ ràng sao?

Trung y của Triều Lâm Tông sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt, lúng túng lui trở về.

Lúc này Phó An vui rạo rực đi vào hồi báo: “Bẩm Vương Gia, Quốc Công gia chỉ thị Quý thúc tới đưa tin, nói Quốc Công gia, Hoài Ân hầu, Hầu phu

nhân và thế tử Hoài Ân Hầu đã đi đến thành Túc Châu!”

Phó Tạ nghe vậy trong lòng vui vẻ, nói tiếp: “Trước giấu tin tức này!” Hắn muốn cho Hàn Anh một kinh hỉ.

Ngày hôm đó dùng xong cơm trưa, Phó Tạ sai người gọi Hồ Xuân Quang, Thẩm Hoài Nhơn và mấy nữ y đến từ kinh thành tới đây, vì Hàn Anh kỹ càng

kiểm tra một lần, lúc này mới dặn dò Phó An mang đám người Hồ Xuân Quang đi ngoại thư phòng đang chờ hắn.

Hắn ôn nhu dỗ dành Hàn Anh nằm ngủ, lúc này mới đứng dậy đi ra.

Hàn Anh ngủ trưa, mơ hồ nghe thấy được như có như không hương Mai nhàn

nhạt, không khỏi sững sờ: “Nơi nào có mùi mai vàng thơm ngát vậy?”

Nhuận Thu và Dẫn Ngọc Hầu hạ nàng đứng dậy không khỏi cũng nở nụ cười.

Nhuận Thu lại cười nói: “Vương Phi, đợi người đứng dậy sẽ biết!”

Sau khi Hàn Anh trang điểm hoàn tất, Nhuận Thu lại lấy áo choàng vũ sa

hoa hồng bên trong là lông cáo giúp nàng khoác lên, lúc này mới cùng Dẫn Ngọc đỡ Hàn Anh đi tới cửa sổ phía trước phòng ngủ.

Tiểu nha hoàn Quan Ngọc vội vàng đi mở cửa sổ phòng ngủ ra.

Cửa sổ vừa mở ra, một mùi thơm ngát nồng đậm bị khí lạnh bao trùm tràn vào, hòa quyện với hơi ấm trong phòng.

Hàn Anh lúc này mới phát hiện bên ngoài hành lang chẳng biết lúc nào

gieo trồng một rừng mai vàng, trong gió se lạnh, nhiều đóa hoa mai nhỏ

vàng nhạt điểm xuyết trên cành khô trơ trụi, từng làn hương mai vàng mờ

mịt, như có như không, khi đậm khi nhạt, thấm vào ruột gan, làm thể xác

và tinh thần nàng vui sướиɠ.

Quan Ngọc cười hì hì chỉ vào phía tây nói: “Vương Phi, trên kệ cửa sổ

phòng khách phía tây đặt mấy chậu thủy tiên, bên ngoài đông sương phòng

bày mấy chậu tiên ông màu tím Tây Vực đưa tới!”

Hàn Anh hào hứng bừng bừng nói: “Đỡ ta đi xem!”

Lúc này Phó Tạ vẫn còn bên trong thư phòng gặp Hồ Xuân Quang, Thẩm Hoài Nhơn cùng mấy vị nữ y từ kinh thành tới.

Phó Tạ ngồi ngay ngắn phía sau án thư hồng mộc mới đổi, trên khuôn mặt

tuấn tú không có có một tí biểu lộ, nhìn qua có chút lạnh lùng.

Đám người Hồ Xuân Quang câm như hến đứng trong thư phòng, cũng không dám nói lời nào.

Phó Tạ cong ngón tay thon dài gõ trên thư án, mắt phượng tĩnh mịch nhìn

Hồ Xuân Quang: “Ngươi xác định trong bụng Vương Phi hoài chính là thai

đôi?” A Anh mang thai đôi, hắn vốn nên vui vẻ, nhưng nghĩ đến tình huống thân thể A Anh, Phó Tạ thật sự là không vui nổi.

Hồ Xuân Quang hành lễ, cúi đầu nói: “Bẩm Vương Gia, lão nô có thể xác định trong bụng Vương Phi chính là thai đôi.”

Trong mắt phượng Phó Tạ mang theo lo lắng nhìn Thẩm Hoài Nhơn.

Thẩm Hoài Nhơn là một nữ nhân cực kỳ bình thường dáng người hơi đầy đặn, dáng vẻ đã qua trung niên, có chút nghiêm nghị cứng nhắc.

Bà hơi quỳ gối, âm thanh nghiêm túc nói: “Bẩm Vương Gia, Thẩm mỗ cũng có thể xác định trong bụng Vương Phi chính là thai đôi.”

Nghĩ đến cả người Hàn Anh nhỏ nhắn xinh xắn nhưng mang song bào thai,

Phó Tạ quả thực là tâm loạn như ma, hận không thể tự mình thay Hàn Anh

sinh con, hoặc nuốt Hàn Anh vào trong bụng, đợi nàng sinh xong sẽ cho

nàng đi ra...

Hồ Xuân Quang thấy Phó Tạ không nói lời nào, biết hắn lo lắng cho Vương

Phi, liền an ủi: “Vương Gia, người không cần phải lo lắng, nếu cần, lão nô tự nhiên tận tâm...”

Phó Tạ cau mày lại, cững không bởi vì Hồ Xuân Quang nói mà không lo.

Thẩm Hoài Nhơn nhìn thoáng qua lão thái giám bất nam bất nữ này, nhìn

Phó Tạ rồi vái chào, thản nhiên nói: “Vương Gia, dáng người Vương Phi

nhỏ nhắn xinh xắn, xương chậu chật hẹp, nếu như... Thẩm mỗ cả gan hỏi

một câu... Bảo vệ lớn hay là bảo vệ nhỏ?”

Phó Tạ nghe vậy, mắt phượng lạnh như tia chớp nhìn Thẩm Hoài Nhơn.