Chương 133

Trời u u ám ám, tuyết lông ngỗng vẫn còn tiếp tục rơi xuống, trời đất

trắng xoá một mảnh, trong nội viện một nhánh bạch dương bị tuyết rơi

nhiều đè đứt, phát ra thanh âm “Rặc rặc“.

Phó Tạ thấy Hàn Anh đã ngủ say, lúc này mới đứng dậy đóng cửa giường bạt bộ, đi đến phía trước cửa sổ mở ra cửa gỗ dán vải cánh ve hoa văn hoa

đào hồng nhạt nhìn ra phía ngoài.

Ở phía trước tuyết bao phủ lên hoa cỏ, bức tường phù điêu, tường góc lan can trong sương mù biến thành màu trắng, nóc phòng ở xa một chút giống

như hòa vào trong tuyết trắng xoá, tuyết lớn giống như cánh hồ điệp bay

vào, rơi trên khuôn mặt Phó Tạ.

Phó Tạ nhớ tới Lý Chân và Phó An không có tin tức, trong lòng đã có dự

tính của hắn có chút gợn sóng —— Hàn Anh còn hai tháng nữa sẽ sinh, Lý

Chân và Phó An đi Long Châu tìm kiếm nữ y Thẩm Hoài Nhơn vẫn không có

tin tức.

Nghĩ tới đây, Phó Tạ không khỏi có chút nôn nóng, cũng không gọi người, đóng cửa sổ cầm áo choàng khoác lên liền đi ra.

Tẩy Xuân và Nhuận Thu đang chờ ở bên ngoài hành lang sau noãn các, thấy Phó Tạ đi ra, vội vàng đứng dậy hành lễ.

Phó Tạ ở hành lang dừng bước, vừa thắt dây lưng áo choàng, vừa phân phó nói: “Tẩy Xuân Nhuận Thu đi vào trông coi Vương Phi.”

Tẩy Xuân Nhuận Thu đáp ứng, cung tiễn Phó Tạ rời đi, lúc này mới đi vào nhà chính.

Ra đến bên ngoài thư phòng, Phó Tạ trước không vội gặp người, mà gọi Phó Trữ hỏi: “Lý Chân và Phó An vẫn không có tin tức?”

Phó Trữ đáp “Vâng“. Vương Gia đã thông báo, nếu như Lý Chân và Phó An có tin tức truyền đến, bất luận lúc nào cũng phải hồi báo trước tiên.

Phó Tạ cong ngón tay gõ hai cái ở trên thư án, nói: “Cho người đi gọi Hồ Xuân Quang tới đây!”

Khi Hồ Xuân Quang theo gã sai vặt tới, thấy Phó Trữ canh giữ ở bên ngoài thư phòng nhìn bọn họ khoát tay áo, biết rõ Vương Gia đang gặp người,

ngay ở phía dưới hành lang sau noãn các ngồi xuống, hỏi gã sai vặt xin

một chén trà nóng, vừa uống vừa liền hơ bếp lò sưởi ấm.

Cũng không lâu lắm, Phó Trữ tới gọi hắn: “Hồ đại phu, Vương Gia tuyên ngươi đi vào!”

Hồ Xuân Quang mới ra noãn các, liền thấy một đám tướng quân mặc áo

choàng màu đen áo giáp tươi sáng rõ nét từ trong thư phòng nối đuôi

nhau đi ra, vội vàng dừng bước, chậm rãi những tướng quân này rời khỏi.

Chu Thanh liếc nhìn thấy Hồ Xuân Quang, nghịch ngợm cười rồi: “Ta còn

tưởng rằng là ai, lại có thể có thể làm cho Vương Gia sớm chấm dứt hội

nghị, thì ra là Hồ công công!”

Trên mặt trắng tròn của Hồ Xuân Quang đều là ý cười đắc ý: “Ai bảo lão nô ta là người của Vương Phi!”

Chúng tướng nghe vậy, đều cười cười, nhao nhao nhìn Hồ đại phu bên cạnh

Vương Phi chắp tay từ biệt —— bọn họ đều biết Vương Phi là tâm can bảo

bối của Vương Gia, bởi vậy đối đãi người hầu hạ Vương Phi có chút khách

khí.

Phó Tạ nhìn Hồ Xuân Quang run rẩy hành lễ, trầm giọng nói: “Nữ y ta bảo

ngươi tìm bản lĩnh như thế nào?” Tuy rằng phái Lý Chân Phó An đi tìm

Thẩm Hoài Nhơn, nhưng vì an toàn, Phó Tạ để cho Hồ Xuân Quang viết thư

bí mật đi mời mấy vị nữ y trong kinh.

Hồ Xuân Quang vội nói: “Bẩm Vương Gia, mấy người kia ở kinh thành đều có chút danh khí, cũng rất đáng tin cậy, nhưng cũng không bằng Thẩm Hoài

Nhơn.”

Thấy lông mi đẹp của Vương Gia nhíu lại, Hồ Xuân Quang nhịn không được

nói: “Vương Gia, thật ra... Thật ra nói riêng về sản khoa, lão nô so với Thẩm Hoài Nhơn không chênh lệch nhiều lắm!”

Phó Tạ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói: “Nhưng ngươi không phải nữ nhân.”

Hồ Xuân Quang: “... Nhưng lại lão nô cũng không tính nam nhân...”

Phó Tạ rũ mắt xuống, sau một lúc lâu mới nói: “nói sau đi!” Hắn biết

mình ghen tuông lớn, ngay cả Hồ Xuân Quang là lão thái giám cũng ăn dấm chua, thế nhưng hắn chính là không quá để ở trong lòng. Nhưng, vì phòng ngừa vạn nhất, vẫn phải bảo Hồ Xuân Quang chuẩn bị sẵn sàng.

Lúc này Long Châu đã tuyết bay đầy trời.

Thôi Kỳ đang trong thư phòng khốn đốn đi tới đi lui.

Gã sai vặt thϊếp thân Tả Ý của hắn vừa đi vào, Thôi Kỳ liền hỏi: “Bọn Lý Chân có tin tức chưa?”

Tả Ý vội vàng bẩm báo nói: “Công tử, Tô Thuần sai người hồi báo, nói Lý

Chân và Phó An mang theo nữ y Thẩm Hoài Nhơn đi tới Tây Hoa Sơn, bởi vì

gió tuyết quá lớn rơi vào cạm bẫy, bị cướp núi Tây Hoa Sơn cướp!”

Thôi Kỳ nghe vậy, trên mặt hiện ra tức giận: “Những thứ Sơn Phỉ chết

tiệt này...” Vài ngày trước hắn lẻn vào Lương Châu, chờ thật lâu trong

đám người mới nhìn lén được Hàn Anh, khi đó bụng Hàn Anh đã rất rõ ràng

rồi, Thẩm Hoài Nhơn sớm ngày đưa đến Lương Châu mới phải.

Tả Ý vội nói: “Công tử, cướp núi Tây Hoa Sơn tuy rằng bưu hãn, bất quá

bọn họ vì tiền của là chính, chỉ cần chịu ra tiền chuộc giá cao, bọn họ

sẽ thả người!”

Một lát sau, Thôi Kỳ ra quyết định: “Ngươi đi gọi Tô Thuần và Tiền Phong Chi tới đây!” Tô Thuần là người đứng đầu tư binh Thôi Kỳ nuôi dưỡng,

Tiền Phong Chi là mưu sĩ của Thôi Kỳ, đều là tâm phúc của Thôi Kỳ.

Tả Ý lấy dũng khí nói: “Công tử, ngài là muốn cứu người Phó gia sao?”

Thấy Thôi Kỳ mặt không biểu tình nhìn hắn, Tả Ý ấp a ấp úng nói: “Tướng gia nếu biết, sợ là...”

Thấy mặt Thôi Kỳ biến sắc, Tả Ý không dám nói nữa, vội vàng lui xuống.

Giữa trưa ba ngày sau, Thôi Kỳcải trang thành thương nhân mang theo Tiền Phong Chi mạo hiểm gió tuyết đi tới dưới núi Tây Hoa Sơn, Tô Thuần và

Phó tướng Lương Vân Hằng mang theo một đội binh sĩ giả trang thành

người hầu đi theo hắn.

Tiền Phong Chi mang người áp tải ngân lượng lên núi chuộc người, Thôi Kỳ mang theo Tô Thuần Lương Vân Hằng mang theo binh sĩ đợi ở dưới chân

núi.

Đến chạng vạng tối, Tiền Phong Chi ngồi cáng tre được bọn lâu la cướp

núi khiêng xuống núi, trong mấy cáng tre là đám người Lý Chân.

Sau khi xác định đám người Lý Chân Thẩm Hoài Nhơn không việc gì, Thôi Kỳ đứng ở xa làm thủ thế.

Mấy binh sĩ cải trang thành người hầu nhảy lên đi ra, chế trụ tiểu lâu la nâng cáng tre.

Thôi Kỳ nhìn Tô Thuần: “Giao cho ngươi!”

Phó An vẻ mặt phức tạp nhìn Thôi Kỳ một thân khoác lông chồn đẹp đẽ quý

giá, vái chào thật sâu, trở mình lên ngựa, cùng Lý Chân cùng một chỗ

che chở Thẩm Hoài Nhơn ngồi xe ngựa đi về hướng tây.

Lương Vân Hằng nhìn Thôi Kỳ hành lễ, mang theo một ít binh sĩ hộ tống đám người Lý Chân đi về hướng tây.

Đợi những người này đi xa không thấy nữa, Thôi Kỳ mới miễn cưỡng hỏi Tô Thuần: “Hỏi được gì không?”

Tô Thuần chắp tay nói: “Bẩm Tổng Đốc, cũng hỏi được rồi, trên núi tổng

cộng có 485 tên đạo tặc, nghề nghiệp là luôn luôn dùng bắt cóc và cướp

đường, trong sơn trại rộng rãi chứa kim ngân, quá mức giàu có và đông

đúc!”

Trong lòng Thôi Kỳ tính toán một chút, phát hiện song phương thực lực

cách xa, khẽ mỉm cười nói: “Vậy chúng ta sẽ đen ăn đen thôi!” Hắn hôm

nay nuôi nhánh tư binh này, có phần tốn chút ít quân phí, tiêu diệt sơn

tặc đạo tặc cảnh nội Long Châu, có thể nói một hành động rất hiếm có.

Một đoàn người Lý Chân mãi cho đến giữa tháng mười một mới chạy tới Lương Châu.

Phó Tạ biết được là Thôi Kỳ dẫn người cứu bọn Lý Chân Phó An, trong long tuy có cảm kích, nhưng càng nhiều nữa là chán ghét, cuối cùng không nói thêm gì, nhưng phất phất tay, chỉ thị Phó Bình và Phó An đi thu xếp

Thẩm Hoài Nhơn.

Sáng sớm ngày hôm đó Phó Tạ đã thức dậy.

Hắn đứng dậy, Hàn Anh cũng tỉnh, không mặc quần áo đứng dậy.

Bởi vì đã thu xếp Thẩm Hoài Nhơn đi vào An Tây Vương Phủ, tâm tình Phó

Tạ đặc biệt buông lỏng, tự mình giúp Hàn Anh mặc áo nhỏ và quần bạch

lăng rộng thùng thình thêu hoa, ôm nàng xuống giường, đặt trên ghế

trướcbàn trang điểm.

Hàn Anh xõa tóc dài ngồi trước bàn trang điểm, lười biếng xua đuổi ý đồ

Phó Tạ giúp nàng trang điểm: “Ca ca, bảo Nhuận Thu các nàng hầu hạ muội

rửa mặt trang điểm, huynh tự đi vào rửa mặt nhé!”

Phó Tạ bị thê tử ghét bỏ, nhưng cũng không tức giận, đưa tay vuốt vuốt

lỗ tai Hàn Anh, phát hiện lỗ tai của nàng nóng nóng, không khỏi cười

cười, đứng dậy đi tắm.

Sau khi Đợi Phó Tạ rửa mặt xong, phát hiện Hàn Anh đã trang điểm xong,

tuy là thời gian mang thai, nàng vẫn ăn mặc xinh đẹp như trước, trên đầu cài vòng hoa hồng bảo thạch, mắt như thu thủy, trên khuôn mặt đầy

đặn thoa một lớp phấn hơi mỏng, trên môi thoa hương cao hoa hồng đỏ

tươi, bờ môi oánh nhuận, trên người mặc áo lông bạch hồ rộng rãi, lúc cử động có thể thấy bào tử màu đỏ bên trong và váy màu ngọc trai, quả

nhiên là một mỹ nhân trắng ngần kiều diễm.

Đôi mắt Phó Tạ có chút không dời được, mỉm cười đi qua ôm ngang Hàn

Anh,đặt nàng ở phía trước cửa sổ, hai vợ chồng cùng một chỗ nhìn cảnh

tuyết ngoài cửa sổ.

Lúc này mặt trời vừa mọc không lâu, vừa đỏ vừa lớn, hoa cỏ phòng ốc sắp

bị tuyết bao phủ cũng ánh lên tầng hồng sa trong suốt, nhìn qua rất có

hứng thú.

Hàn Anh suy nghĩ một chút, hỏi Phó Tạ: “Tỷ tỷ hôm nay vẫn chưa trở lại

sao?” Vài ngày trước Phó hoàng hậu dẫn theo thị nữ đi Thiên Lung tự

sống, ngày ngày cùng với sư cô Thiên Lung tu hành, lại không chịu xuống

núi.

Phó Tạ “ừ” một tiếng.

Hàn Anh thấy hắn không chịu nói nhiều về chuyện này, liền cũng không nói thêm gì nữa, chuyên tâm nhìn tuyết bên ngoài.

Thấy Hàn Anh chăm chú nhìn cảnh tuyết phía ngoài, Phó Tạ có chút không kìm nén được, liền nâng cằm Hàn Anh lên hôn xuống.

Thật lâu sau hắn mới buông Hàn Anh ra, ôm Hàn Anh thở hổn hển.

Khuôn mặt Hàn Anh dán trước ngực Phó Tạ, tay của nàng bị Phó Tạ đặt lên chỗ đang bừng bừng phấn chấn.

Thấy Phó Tạ mắt phượng sáng lóng lánh, không chớp mắt nhìn mình, trong

mắt tràn đầy cầu khẩn, Hàn Anh cảm thấy không đành lòng, liền ra hiệu

Phó Tạ đóng cửa sổ.

Phó Tạ đóng cửa sổ sau đó xoay người nhìn Hàn Anh.

Hàn Anh ngồi ở trên tháp quý phi, đưa tay cách quần áo cầm chỗ nổi lên...

Sau một phen thư giải, Phó Tạ sửa sang lại quần áo, ôm Hàn Anh đặt trên giường bạt bộ.

Phó Tạ vừa ngồi xuống bên cạnh Hàn Anh, phát hiện Hàn Anh ngửa đầu nhìn

hắn cười, liền nắm vòng eo Hàn Anh, ôn nhu nói: “A Anh cười cái gì?”

Hàn Anh nhìn Phó Tạ bởi vì trên môi dính một ít hương cao thoa môi của

mình, híp mắt to cười, nhưng cố ý nói: “Không có gì!” Vừa rồi hai người

đều có chút tâm đãng thần mê, nàng còn không có chú ý tới, hiện tại vừa

nhìn lớp hương cao kia trên môi Phó Tạ...

Phó Tạ có chuyện trong lòng, cũng không nhiều lời, dặn dò Hàn Anh một câu “Đợi ta dùng điểm tâm”, liền đứng dậy đi ra.

Đám người Tẩy Xuân canh giữ ở bên ngoài, thấy trên môi của Vương Gia

luôn luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng dính chút ít hương cao hoa hồng

trên môi Vương Phi, thậm chí muốn cười lại không dám cười, đành phải cúi đầu cung tiễn hắn đi ra ngoài.

Đám người Phó An đang chờ ở cửa ra vào nội viện, bọn họ cũng nhìn thấy

trên môi Vương Gia dính một ít màu đỏ tươi, Phó An vừa muốn chỉ ra, đám

người Trần Hi, Duẫn Vũ Trạch, Chu Thanh, Tưởng Vân Xuyên và Tiêu Phượng

Thiềm đã sải bước tới đón Phó Tạ, thanh âm của Phó An của liền bị âm

thanh của đám người Trần Hi thỉnh an ép xuống.

Đám người Trần Hi hành lễ đứng dậy, kính cẩn nhìn về phía Phó Tạ, nhưng một lát sau cả một đám cười ha hả.

Trần Hi cười đến nước mắt cũng chảy ra, Duẫn Vũ Trạch tính cách hàm súc

mím môi cười, Chu Thanh cao giọng cười hô hố, Tưởng Vân Xuyên lấy tay

bụm mặt cười, Tiêu Phượng Thiềm cười đến đau bụng, xoay người ôm bụng...

Phó Tạ: “...”

Trần Hi lau khóe mắt chảy nước mắt: “Vương Gia, Tiêu Hạ biết người và

Vương Phi ân ái quá mức, nhưng người, người không cần phải dùng phương

thức như vậy lưu manh khoe khoang với chúng ta!”

Phó Tạ nhìn Phó Bình, Phó Bình ra hiệu lau môi, nhìn vết đỏ tươi trên mu bàn tay, khuôn mặt tuấn tú lập tức đỏ ửng, ngay cả lỗ tai cũng biến

thành màu đỏ.

Hắn bước lên trước một bước dài, một cước đạp bọn Trần Hi lộn nhào trên

nền tuyết, sau đó xoay người trở về nội viện, chuẩn bị hảo hảo chỉnh đốn Hàn Anh bướng bỉnh một trận.