Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 113

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phó Tạ phát hiện mình càng ngày càng yêu luyến Hàn Anh, quả thực có xu

thế càng lúc càng không xa rời được. Ban ngày hắn vốn ở thư phòng phía

trước gặp người, giữa trưa cũng hẹn đám người thống lĩnh cấm quân Tiêu

Phượng Thiềm cùng một chỗ dùng cơm, nhưng cuối cùng vẫn bỏ xuống khách

nhân, trực tiếp quay về nội viện cùng Hàn Anh.

Bồi Hàn Anh dùng cơm trưa xong, hắn lại cùng Hàn Anh ngủ trưa.

Ngủ trưa thức dậy Phó Tạ liền đi thư phòng phía trước.

Hắn gặp vài nhóm người, lại xử lý mấy nhiệm vụ khẩn cấp, thấy có chút nhàn rỗi, liền đi sân tập bắn luyện tập bắn tên.

Trong lúc bắn tên, Phó Tạ nhớ tới súng minh hỏa Tây Dương phụ thân gửi

theo thuyền đưa đến kinh thành, không khỏi đứng ở sân tập bắn suy tư.

Lúc này đã là chạng vạng tối, ánh trời chiều màu vàng chiếu lên người

Phó Tạ đang suy tư trong trang phục bắn tên bạch la, ánh lên tầng một

kim quang, làm hắn giống như thần linh, tuấn tú mà cao quý.

Phó An đã đi tới, thấp giọng bẩm báo nói: “Điện soái, bà tử của Phạm cô

nương kiếm cớ cớ đi ra ngoài mua chỉ, cầm một bao lụa màu đen đưa cho gã sai vặt của Thôi Kỳ, nô tài nghĩ đến người dặn dò không nên bứt dây

động rừng, cho nên không có động đến nàng.”

Phó Tạ nhẹ gật đầu, không nói gì. Lần này trước bỏ qua, lần sau nên bảo A Anh mang theo Phạm Tinh Tinh đi thư phòng của hắn chơi đùa.

Dùng xong cơm tối, Phó Tạ vốn cùng Hàn Anh tản bộ ở tiểu hoa viên phía

sau, Phó Trữ vội vàng báo lại: “Bẩm điện soái, vân sở tham nghị Tưởng

Vân Châu cầu kiến!”

Nói xong, hắn lại bổ sung một câu: “Điện soái, Tưởng đại nhân vừa vào thành liền tới!”

Phó Tạ mấy ngày nay đang đợi Tưởng Vân Châu, nghe vậy lập tức đưa Hàn

Anh tới cửa ra vào nội viện Nữ Trinh viện, mình liền mang theo Phó Trữ

đi Cầm Vận đường. Tưởng Vân Châu là thân tín của phụ thân hắn, hiện đảm nhiệm vân sở tham nghị, Từng đảm nhiệm qua Hộ Bộ Thị Lang, là người

đựơc Phó Tạ cố gắng đề cử Hộ bộ thượng thư kế nhiệm, hắn phải đi gặp

Tưởng Vân Châu dặn dò tuỳ cơ ứng biến, ngày mai tìm cơ hội sẽ mang Tưởng Vân Châu yết kiến Thừa Dận Đế.

Hàn Anh có chút luyến tiếc hắn, cố ý làm nũng nói: “Ca ca, buổi tối muội đi đón huynh nhé”

Phó Tạ vừa đáp ứng, nhưng nhớ tới thư phòng trong viện hắn chẳng những

có thống lĩnh cấm quân và cấm quân thay phiên công việc lui tới, còn có

môn khách phụ tá hắn nuôi dưỡng ở đó, mặt khác còn không ngừng có người

đợi gặp.

Hắn suy nghĩ một chút, cảm thấy không muốn cho người khác có cơ hội nhìn thấy A Anh của hắn, liền nói: “Không cần, ta hết bận sẽ trở lại!”

Hàn Anh: “...”

Nàng duỗi ra một ngón tay trắng nõn nhấn lên mặt tròn nhỏ nhắn trắng

hồng của mình, cười lộ hai má lúm đồng tiền: “xấu hổ xấu hổ! lọ dấm chua! xấu hổ xấu hổ!”

Phó Tạ: “...”

Mặt của hắn hơi ửng đỏ, không được tự nhiên xoay người đi. Hắn biết mình sức ghen lớn, truyền đi sẽ bị chê cười, thế nhưng A Anh nũng nịu của

hắn sao có thể nào cho nam nhân khác nhìn nhiều?

Sau khi trở lại nội viện Nữ Trinh viện, Hàn Anh trên mặt vẫn còn vui vẻ, đứng trước bàn trang điểm trong phòng ngủ soi gưong bởi vì cười to mà

ánh mắt trở nên đặc biệt sáng ngời và bờ môi đỏ tươi, ngâm nga hỏi Tẩy

Xuân: “Áo váy mặc ngày mai chuẩn bị xong hết rồi chứ hả?”

Tẩy Xuân đang sửa sang lại quần áo nàng phải mặc cho hội hoa quế ngày

mai, nghe vậy liền cười dịu dàng trả lời: “Bẩm cô nương, đều ý sắp xếp

hết rồi, theo như phân phó của ngài chuẩn bị, một bộ là bạch la sam

tử[1], áo trên màu đỏ tươi thêu hoa sen và váy dài xanh nhạt; một bộ là

bích la sam tử thêu điệp luyến hoa (bướm vờn hoa) và váy ghép tám mảnh màu, viền xanh ngọc bích.”

[1] sam tử

Hàn Anh xoay người lại đi qua, đứng trước giá áo quan sát một phen, rất

hài lòng, lại nhìn Nhuận Thu mang theo Như Ngọc chuẩn bị đồ trang sức.

Nhuận Thu sau khi thương lượng xong với Tẩy Xuân mới chuẩn bị “>một

bộ trang sức vàng ròng khảm hồng bảo thạch, dùng để phối với bộ bạch

la đỏ tươi kia, một bộ là trang sức lục bảo thạch khảm bạc, dùng để phối với bích la sam tử

Hàn Anh nhìn một phen, trong lòng rất hài lòng, liền đi tới trước tháp

quý phi phía trước cửa sổ, dựa vào gối mềm đỏ thẫm, lười biếng hỏi:“Thiến Ngọc ban ngày không không phải là sửa sang lại nội y tiết khố của ta sao, đều làm xong hết chưa?”

Nội y của nàng trước kia là Tẩy Xuân quản, từ khi Thiến Ngọc tới đây,

Tẩy Xuân liền giao nhiệm vụ này cho Thiến Ngọc, bởi vậy Thiến Ngọc đi

tới, quỳ gối hành lễ bẩm báo nói: “Bẩm thiếu phu nhân, tổng cộng có 17

cái yếm đào 18 tiết khố, trong đó yếm đào nhũ đỏ bạc và yếm đào gấm đen

thêu hoa nô tài theo như phân phó của ngài, cùng Như Ngọc cắt nhỏ ném

vào trong chậu than đốt rồi.” thân thể Thiếu phu nhân vẫn còn lớn nữa,

yếm đào thay đổi rất nhanh, yếm đào thiếu phu nhân bỏ đi cũng dặn dò cắt đốt thành tro rồi.

Hàn Anh nghe vậy có chút khó hiểu: “Nội y của ta đều là nguyên bộ, làm sao có thể 17 cái yếm đào, lại có 18 tiết khố?”

Thiến Ngọc sững sờ, lập tức khuôn mặt cũng đỏ lên.

Tẩy Xuân vội nói: “Cô nương, nô tài liền đi đếm một chút!”

Một lát sau, Tẩy Xuân tới trả lời: “Cô nương, thiếu một cái yếm đào đỏ thẫm thêu hoa hồng đỏ!”

Hàn Anh suy nghĩ một chút, nói: “Có lẽ là tiện tay để xuống không biết

bỏ ở chỗ nào rồi, các ngươi đi tìm xem!” Cái yếm đào này nàng có ấn

tượng, là ngày hôm nay ngủ trưa dậy nàng mới thay ra, còn chưa kịp bảo

nha hoàn đi giặt...

Đám người Tẩy Xuân Thiến Ngọc đóng cửa nội viện Nữ Trinh viện, ở bên

trong nhà chính tìm tòi. Tìm nửa ngày, tìm được một ít trang sức lẻ tẻ,

nhưng thủy chung không tìm được cái yếm đào đỏ thẫm đó.

Hàn Anh gọi bọn nha hoàn chịu trách nhiệm trực phòng buổi chiều đi vào, nguyên một đám hỏi một lần, cũng không hỏi ra cái gì.

Nàng nằm trên trên tháp quý phi nghĩ một lát, mở miệng hỏi Tẩy Xuân:“Buổi chiều hôm nay có người nào tới chỗ chúng ta không?”

Tẩy Xuân cùng nha hoàn cũng suy nghĩ một chút, bảy mồm tám lưỡi bắt đầu thảo luận.

Hàn Anh nghe xong, phát hiện Phó Du, Lam thị và Phạm Tinh Tinh đều đến,

Lương ma ma và Tần ma ma cũng tới, nàng nghe xong nửa ngày, cũng không

cảm thấy ai hiềm nghi, cuối cùng chỉ đành phải nói: “Chuyện này tạm thời không nên nhắc lại, chậm rãi tìm kiếm thôi!” Dựa theo cup ngực của

nàng, người bình thường sẽ không thể mặc được yếm đào của nàng, có nhiều chỗ thật chặt, có nhiều chỗ lại quá lỏng, người ta cho dù nhặt được,

đại khái cũng sẽ ném đi.

Vừa nghĩ như thế, Hàn Anh liền bình thường trở lại, bất quá nghĩ đến

Thiến Ngọc phạm sai lầm, nàng thản nhiên nói: “Thiến Ngọc phạt một tháng tiền tiêu vặt, sau này biểu hiện tốt rồi hãy nói.”

Thiến Ngọc xấu hổ cực kỳ, đỏ mặt cám ơn.

Trong tịnh thất phía sau đại điện Thanh thiên quan khói hương lượn lờ,

Thừa Dận Đế một thân đạo bào ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nhắm mắt lại

lĩnh hội ý nghĩa sâu xa của Đạo Gia.

Cùng khoanh chân ngồi song song với hắn chính là đương triều Tể Tướng

Thôi Thế Trân và Trương Thiên Sư do Thừa Dận Đế ngự bút thân phong.

Đứng phía trước hương đàn là một thanh niên trong trang phục đạo sĩ vô

cùng xinh đẹp, trong tay hắn cầm một phần công văn, đang nghiêm túc đọc, giọng nói như ngọc thạch va chạm vào nhau, mang theo thanh âm véo von,

rất êm tai: “... Thánh hề thượng nguy nguy nhi vi ngũ hạp ngã tương nhi

ngã hưởng hề....”

Nhất thời cầu khấn hoàn tất, Thừa Dận Đế mở to mắt, mỉm cười nhìn đạo sĩ xinh đẹp: “A kỳ, ngươi biết nhận lỗi là tốt rồi, ngươi lúc trước tuy

hoang đường, hôm nay một khi tỉnh ngộ, sửa chữa, thật sự là chi lan ngọc thụ khôi phục lại Thôi thị!”

Thôi Kỳ mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp như hoa xuân nở rộ dưới ánh trăng,

yên tĩnh xinh đẹp không gì sánh được: “Bẩm bệ hạ, vi thần từ khi đi theo người nghiên cứu đạo pháp đến nay, đọc đan kinh đạo thư, tu luyện đạo

pháp trong ngoài, dốc lòng khổ luyện chân tủy đại đạo, đang muốn cùng bệ hạ kiểm chứng một phen!”

Thừa Dận Đế bị nụ cười trên mặt hắn làm cho loá mắt, nửa ngày mới phục

hồi tinh thần lại, vừa nghĩ Thôi phi trong cung và Thôi Kỳ ngày thường

có chút tương tự, vừa mỉm cười nói: “Đến đây, đến bên cạnh trẫm, cùng

trẫm nghiên cứu Đại Đạo!”

Trương Thiên Sư nhẹ nhàng nhướng mí mắt, nhìn Thôi Kỳ, thấy hắn tuy rằng ngày thường xinh đẹp, ánh mắt cũng không da^ʍ tà, cử chỉ cũng có chút

dương cương, liền phỏng đoán trong lòng.

Khi trời chuyển sang màu đen Thôi Kỳ mới cưỡi ngựa che chở đại kiệu 16 người khiêng của phụ thân trở về Tể Tướng Phủ.

Trong phòng sớm thấy có vô số người ở bên ngoài thư phòng đang chờ gặp mặt thôi Tể Tướng.

Thôi Kỳ cùng phụ thân dùng cơm trong thư phòng, hầu hạ phụ thân trở về với mẫu thân, mình cùng phụ tá đi thư phòng gặp người.

Khi Miêu thị và Thôi Thế Trân rảnh rỗi, vợ chồng già liền tản bộ trong

vườn, bất tri bất giác liền dọc theo hành lang đi tới Bảo Thanh viện

Thôi Kỳ ở trước kia.

Vợ chồng già hai người đứng ở cửa viện Bảo Thanh, nhìn tường góc lan can um tùm dây leo và cỏ dại già cỗi cao lớn dưới tường, không khỏi cũng

thở dài một hơi -- Thôi Kỳ từ khi bị thương, liền không chịu ở Bảo Thanh viện, chuyển ra bên ngoài thư phòng ở không nói, ngay cả một đám hầu

gái xinh đẹp lúc trước cũng phân phát từng người một, hôm nay chỉ có mấy gã sai vặt thϊếp thân hầu hạ, là dáng vẻ không gần nữ sắc.

Lúc Thôi Kỳ hoang đường háo sắc, Thôi Thế Trân và Miêu thị tận tình

khuyên bảo đau khổ khuyên giải; hôm nay Thôi Kỳ giữ mình trong sạch

không gần nữ sắc, Thôi Thế Trân và Miêu thị còn lo lắng hơn.

Miêu thị thấy nha hoàn bà tử cũng đứng tương đối xa phía sau, liền nhìn

Thôi Thế Trân, thấp giọng nói: “Lão gia, đại phu không phải nói vết

thương của A Kỳ đã chữa khỏi rồi sao? Sao còn...”

Thôi Thế Trân cau mày nói: “Cái kia là tâm bệnh.” Là tâm bệnh mà chỉ có vợ Hàn thị của Phó Tạ trong triều mới có thể trị hết.

Miêu thị dò xét trượng phu, thử thăm dò nói: “Không phải tìm nha đầu lớn lên rất giống Hàn thị rồi sao, gọi Vân Hoàn hay Tuệ Thanh gì đó, sao

còn không đưa đến?”

”Gọi Tuệ Thanh” Thôi Thế Trân thở dài nói, “Nhưng lớn lên giống cũng vô dụng, thần vận phải giống mới được!”

Hắn cầm tay vợ: “Chỉ tiếc Hàn thị này rất ít đi ra ngoài.”

Miêu thị linh cơ khẽ động, nói: “Ngày mai chính là lúc Khang Trữ trưởng

công chúa mở hội hoa quế, thϊếp thân sai người tìm người Lam gia hỏi

thăm, Phó Tạ và Hàn thị cũng đi đấy, bằng không ta dẫn theo Tuệ Thanh

qua đi, nhìn Hàn thị cho thật kỹ?”

Thôi Thế Trân nhẹ gật đầu, nói: “Việc này giao cho phu nhân.”

Gặp mặt người cuối cùng xong, Thôi Kỳ ngồi một mình trong thư phòng, đôi mắt xem thư từ bày trên thư án, đang tập trung tư tưởng suy nghĩ.

Gã sai vặt thϊếp thân Tả Ý của Hắn vẻ mặt hớn hở đi đến, bưng một bọc

khăn lụa đưa tới: “Công tử, Miêu thiếu phu nhân phái bà tử đưa cho nô

tài, nói là thϊếp thân phó tam thiếu phu nhân mặc đấy.”

Thôi Kỳ cơ hồ là ngừng thở nhận lấy bọc khăn lụa màu đen Tả Ý đưa tới,

lại không lập tức mở ra, mà ánh mắt như điện nhìn Tả Ý: “Ngươi có mở ra

nhìn không?”

Tả Ý lập tức giải thích: “Công tử, nô không có nhìn!”

Sợ Thôi Kỳ không tin, hắn chỉ vào cái bọc nói: “Công tử người xem, cái

gói này buộc chính là hoa mai kết, nếu như nô tài mở ra, nô tài căn bản

cũng không buộc đựơc hoa mai kết[2]!” Hắn mới mười hai tuổi có được hay

không, công tử nghĩ đi đâu vậy!

[2] Hoa mai kết

Thôi Kỳ rũ tầm mắt xuống.

Tả Ý hiểu ý, trong lòng cười thầm, hành lễ lui xuống, vẫn còn rất săn sóc mà đóng cửa lại.

Thôi Kỳ đứng dậy dùng xà bông thơm rửa tay, lúc này mới mở hoa mai kết, mở cái bọc khăn lụa ra.

Đặt trên tấm lụa màu đen là một cái yếm đào đỏ thẫm thêu hoa hồng cực kỳ tinh xảo.

Đốt đèn cành bằng vàng ròng bên cạnh án thư, 16 ngọn đèn cầy chiếu trong phòng bừng sáng, Thôi Kỳ lúc này mới phát hiện trên yếm đào thêu tầng

tầng lớp lớp cánh hoa hồng.

Hắn vuốt ve yếm đào tinh xảo này, ngửi ngửi mùi thơm ngát kỳ dị phía

trên, trong đầu hiện ra Hàn Anh với bộ ngực nở nang đựơc miêu tả sinh

động, hô hấp dần dần dần dần dồn dập, lông mi run rẩy, mắt hoa đào dần

dần ướŧ áŧ, bờ môi tinh xảo giống như run nhè nhẹ...

Thôi Kỳ biết rõ, chỗ vết thương của hắn đã tốt rồi, coi như là không được -- hắn chỉ đối với Hàn Anh có phản ứng...

Hôm nay phủ Khang Trữ trưởng công chúa tổ chức hội hoa quế, sáng sớm

trước cổng chính phủ trưởng công chúa sẽ thỉnh thoảng có nữ quyến ngồi

kiệu hoặc xe ngựa đi vào, về phần nam khách cưỡi ngựa càng là nối liền

không dứt, khiến dân chúng vây xem bốn phía đựơc một phen mở rộng tầm

mắt.

Đại viện phía trước đại sảnh nhà chính của phủ Khang Trữ trưởng công

chúa trồng vô số cây quế, trở thành một rừng quế lớn, hôm nay đúng là

mùa hoa quế đua nở, nơi nơi đều là cảnh cây rừng trùng điệp xanh mướt

bên trong điểm xuyết những đóa hoa nhỏ vàng nhạt, gió nhẹ lướt qua, mang đến mùi u hương ngây ngất thấm vào ruột gan.

Mấy vị nữ quyến y phục hoa lệ mang theo nha hoàn đứng dưới bóng cây quế

lớn bên đường cười nói, bỗng nhiên có người chỉ vào làn xe trầm hương

tinh xảo phía trước: “Hình như là xe của tam thiếu phu nhân An Quốc

Công!”

Bởi vì tam thiếu phu nhân phủ An quốc công rất ít đi ra ngoài giao tiếp, cũng đơn giản không chịu gặp người, cho nên những nữ quyến này nghe vậy cũng tò mò hướng bên kia nhìn quanh, một thiếu phụ trong y phục màu đỏ

là vợ cả Hứa thị của Xu Mật Sứ Trần Ân, nàng tò mò hỏi: “rốt cuộc chiếc

xe đó là của Phó gia tam thiếu phu nhân sao?” thấy xe tới nhiều lắm mà!

Lúc này sau lưng các nàng truyền tới một giọng nam êm tai như nứơc hồ

gợn sóng: “Tam thiếu phu nhân ngồi đúng là chiếc xe trầm hương này!”

Chúng nữ quyến nhìn lại, thấy là em chồng Trần Hi của Hứa thị, liền cũng khẽ nở nụ cười -- Trần Hi cao lớn tuấn mỹ, người lại ôn hoà, ấn tượng

của quý phụ trong kinh đối với hắn cũng rất tốt,

Trong đó có người can đảm liền trêu đùa: “Ai ôi!!!, Trần đại nhân làm sao biết đó là xa giá Phó tam thiếu phu nhân ngồi?”

Trần Hi mỉm cười, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra chút mập mờ: “Muốn biết, cho nên sai nguời hỏi thăm!”

Các nữ quyến yên tĩnh trong nháy mắt, liền có người trong đám người nói: “Nghe nói Phó điện soái tinh thông cỡi ngựa bắn cung, sức lực rất lớn,

Trần đại nhân không sợ bị đánh sao?”

Trần Hi ngẩng mặt cười cười, ánh mặt trời xuyên qua cánh hoa quế chiếu

vào sống mũi cao thẳng của hắn, lộ ra ý nghĩ có chút lạnh buốt

Trong đám người phía sau gốc cây quế, Thôi Kỳ dẫn theo Tả Ý đứng ở trong đó, trong mắt hoa đào tràn đầy phẫn hận nhìn chằm chằm vào bóng lưng

cao lớn của Trần Hi trong đám người.

Lúc này các nữ quyến có người mắt sắc, thấy Phó điện soái tuấn tú cưỡi

ngựa theo xe ngựa của thê tử đến, vội vàng nói: “Phó điện soái đã tới!”

Hung danh kiêu binh hãn tướng bên ngoài của Phó Tạ, ngay cả nữ quyến

cũng đều sợ Phó Tạ, đám người nhất thời yên tĩnh trở lại, mọi người trơ

mắt nhìn Phó Tạ cưỡi tuấn mã che chở xe ngựa đi về hướng đại sảnh.

Các nữ quyến có người vụиɠ ŧяộʍ nhìn Trần Hi, phát hiện ánh mắt của hắn

nhìn chằm chằm vào xe ngựa của Phó tam thiếu phu nhân, không khỏi đều

hiểu ý cười cười -- xem vở kịch hay hai nam tranh giành một nữ!

Lại có có người nói: “Nhìn kìa, Phó Đại công tử che chở đại kiệu của Vĩnh Thọ trưởng công chúa đến rồi!”

Chúng nữ quyến yên tĩnh chỉ chốc lát, tiếp theo cũng cười lên ha hả --

Vĩnh Thọ trưởng công chúa đau khổ đuổi theo Phó điện soái nhiều năm,

liên tục cầu mà không được -- hôm nay thật sự càng đặc sắc!
« Chương TrướcChương Tiếp »