Chương 112

Phó Tạ nhìn người đại ca của mình này, có chút chỉ tiếc rèn sắt không

thành thép, rũ mắt xuống nói: “Ngươi chỉnh đốn án thư sạch sẽ ta sẽ nói

cho ngươi biết.”

Phó Tùng: “... Ta gọi người đi vào thu dọn”

Phó Tạ giương mắt lẳng lặng nhìn hắn, nhìn đến mức trên lưng Phó Tùng

toát ra tầng một mồ hôi lạnh, bắp chân như nhũn ra, lời nói chưa nói

xong cũng mạnh mẽ nuốt xuống.

Hắn không lay chuyển được đệ đệ của mình, đành phải hậm hực dọn dẹp

vệt nước trên bàn, vết trà, xác hạt dưa và bột điểm tâm, lại kỹ càng

dùng khăn lụa lau, sau đó nịnh nọt nhìn về phía Phó Tạ: “Tam đệ, xem vậy được chưa?”。

Phó Tạ lúc này mới nói: “Bệ hạ dự định để ta nắm giữ ấn soái tây chinh

chống lại bộ tộc Tháp Khắc Khắc, nhưng bệ hạ dự định an bài cho ta một

giám quân.”

Phó Tùng nghe vậy, biểu cảm trên mặt cũng trở nên ngưng trọng lên: “Bệ hạ định bảo ai đảm nhiệm giám quân?”

Mặt Phó Tạ không chút thay đổi nói: “Chính Sự đường Binh phòng chủ quan Thôi Kỳ.”

Phó Tùng nghe cái tên này, lông mày cũng nhíu lại. Thôi thị và Phó thị

là kẻ thù chính trị, Thôi Kỳ mới vào quan trường không đáng sợ, đáng sợ

chính là cha ruột Thôi Kỳ Tể Tướng đương triều Thôi Thế Trân. Thôi Thế

Trân trải qua hai triều trước sau vẫn đứng sừng sững không ngã, ở trong

quyền quý Đại Chu có thể nói rắc rối phức tạp, được xưng tụng môn sinh

cả triều.

Cha ruột An Quốc Công của hắn và Phó Tạ cùng với tổ phụ lão công gia đã chết cũng không đấu lại Thôi Thế Trân.

Phó Tạ nhìn Phó Tùng, trầm giọng nói: “Bệ hạ bổ nhiệm giám quân là

chuyện không thể vãn hồi, thế nhưng người được chọn giám quân chúng ta

còn có thể tranh thủ. Đại ca, ta cần phải có sự phối hợp của ngươi.”

Phó Tùng không quan tâm: “Ngươi an bài đi, ta tất cả nghe theo ngươi!”

Mắt phượng Phó Tạ híp lại: “Ngươi thu xếp ổn thoả cho Lam thị, đi nịnh

nọt Vĩnh Thọ trưởng công chúa cho tốt...” chuyện trong phòng đại ca hắn

có thể thuyết phục nữ nhân, phái hắn đi làm chuyện này, Phó Tạ cảm thấy

mình coi như là biết người khéo dùng rồi.

Phó Tùng nghe được mặt mày hớn hở: “Được! Loại chuyện này đại ca ngươi thành thạo nhất!”

Phó Tạ: “...”

Dùng xong cơm trưa, Hàn Anh bảo Tẩy Xuân và Lương ma ma thu xếp chuyện

gia vụ, nàng trước đi ngủ trưa, đợi đến lúc Phó Tạ trở về, liền đi theo

Phó Tạ đi đường chính đi dạo.

Lần này Hàn Anh dẫn theo hầu bao di động Phó Tạ, bởi vậy thả tay ra chân mà mua mua mua, chẳng những mua không ít các loại hàng dệt tơ trân quý

như gấm Tứ Xuyên, Tô Tú, bích gấm, còn mua mấy món sản vật sa y trắng

của Tây Vực có giá trị hoàng kim.

Đi dạo tiệm tơ lụa, nàng lại bắt đầu đi dạo Kim Ngân Lâu, cửa hàng châu

báu và cửa hàng bán bán ngọc khí, ngoại trừ mấy bộ đồ trang sức vàng

ròng, bạc trắng, bảo thạch, nàng còn mua rất nhiều trâm vòng khuyên tai

trâm cài tóc các loại đồ trang sức.

Mặc dù trong lòng Phó Tạ kinh ngạc, ham muốn mua sắm của nữ nhân lại có

thể cường hãn như thế, nhưng vẫn kiên nhẫn đi theo tiểu kiều thê của

mình.

Lúc chạng vạng tối, Phó Tạ đi Cầm Vận đường tiếp khách, Hàn Anh vịn tay

Nhuận Thu trở về Nữ Trinh viện, Phó Bình, Phó An, Phó Tĩnh cùng với gã

sai vặt và Sấu Đông, Thiến Như cùng với nha hoàn đi theo phía sau cũng

cầm theo bao lớn bao nhỏ, một đoàn người trùng trùng điệp điệp đi vào

nội viện.

Lương ma ma và Tẩy Xuân mang theo Như Ngọc Tú Ngọc cùng nha hoàn ra nghênh đón

Lương ma ma hành lễ, lại cười nói: “Thiếu phu nhân đã trở về!”

Lại hỏi: “Điện soái đâu?” Điện Tiền Ti Đô Chỉ Huy Sứ tục xưng điện soái, không biết khi nào về, người Quốc Công Phủ cũng bắt đầu giống như người ở bên ngoài dùng xưng hô “Điện soái” để gọi Phó Tạ.

”Tất cả đứng lên đi.” Hàn Anh hơi mệt, lười biếng nói, “Điện soái đi Cầm Vận đường gặp người rồi!”

Nàng vịn Nhuận Thu đi vài bước, quay đầu lại dặn dò Tẩy Xuân: “Ngươi

phái mấy người đi gặp đại thiếu phu nhân, Tứ cô nương, Phạm gia cô phu

nhân và Phạm cô nương, nói ta mang quà về cho mọi người, bảo mọi người

tới đây.”

Tẩy Xuân đáp “Vâng”, tất nhiên đi an bài việc này.

Hàn Anh rửa tay xong, cởϊ áσ khoác ngoài ra, đổi thành bộ bối tử[1] lụa

hoa hồ điệp đỏ thẫm, miễn cưỡng nằm nghiêng trên giường gấm nghỉ ngơi.

[1] Bối tử (褙子): Còn được gọi là Đối khâm (對襟): loại áo khoác ngoài, đằng trước chia làm hai vạt song song..

Nhuận Thu từ đa bảo các[2] cầm bình ngọc đựng nước hương hoa hồng đưa

cho Tú Ngọc, Tú Ngọc liền quỳ gối ở mép giường gấm, bôi nước hương hoa

hồng lên trên hai tay Hàn Anh, nhẹ nhàng xoa bóp.

[2] kệ gỗ chia ngăn để trung bày vật phẩm.

Mà Thiến Ngọc thì cởi giày thêu cho Hàn Anh, dùng khăn lụa đắp lên chân của nàng xoa bóp.

Đợi đám người Lam thị tới, Hàn Anh đã khôi phục lại, cười dịu dàng đi ra ngoài đón.

Khách và chủ đi vào phòng khách, Hàn Anh chỉ thị nha hoàn đem quà tặng ra cho mọi người, mọi người cùng nhau thưởng thức.

Nàng cho Lam thị chính là một khúc vải gấm hoa màu xanh nõn chuối, cho

Phó Du chính là một khúc vải gấm hoa màu đỏ tươi hoa văn lá trúc hoa

mai, cho Phạm gia cô phu nhân chính là một khúc vải gấm hoa văn tiên hạc đinh hương, cho Phạm Tinh Tinh chính là một khúc vải gấm hoa như ý đỏ

thẫm

Bọn người Lam thị rất hài lòng, cám ơn Hàn Anh, cùng một chỗ ngồi xuống

uống trà ăn điểm tâm nói chuyện phiếm, bầu không khí rất hài hòa, ngay

cả Lam thị luôn luôn chua ngoa cũng không nói lời không hài hòa.

Hàn Anh cảm thấy thời cơ coi như thích hợp, liền nói chuyện muốn đi phủ

Khang Trữ trưởng công chúa tham gia hội hoa quế, hỏi thăm đám người Lam

thị ai nguyện ý cùng đi.

Lam thị nghe vậy đầu tiên là vui vẻ, tiếp theo sắc mặt lảm đạm, hờ hững

lạnh nhạt nói: “Ta không đi.” Phó Tùng xế chiều lại đi thăm nàng, dặn dò nàng lần này không nên đi phủ Khang Trữ trưởng công chúa tham gia hội

hoa quế, nói nếu như nàng đi, sau này liền không bao giờ để ý tới nàng.

Lam thị thật sợ mình đẩy Phó Tùng tới Vĩnh Thọ trưởng công chúa bên kia

đi, bởi vậy đành phải nén giận đáp ứng.

Phó Du đương nhiên là muốn đi, nàng rất nguyện ý đi cùng Hàn Anh.

Phạm gia cô phu nhân đang muốn mượn lần này giao tiếp ở kinh thành, được nịnh bợ những quý phu nhân quan phu nhân để trải đường cho trượng phu

nhi tử trong quan trường, nghe vậy mừng rỡ: “Ta đi cùng cháu dâu!”

Phạm Tinh Tinh thần thái thanh tao lịch sự liền đáp ứng.

Hàn Anh liền thương nghị với mọi người xem hôm đó nên mặc trang phục

nào, trong lúc nhất thời trong phòng khách phi thường náo nhiệt.

Phạm Tinh Tinh dường như rất thích Hàn Anh, rất khéo léo lấy lòng Hàn

Anh: “Đệ muội trang điểm như vậy, ta đang nghĩ còn phải thỉnh giáo

ngươi!”

Hàn Anh được Phó Tạ dặn dò, cũng tận lực Phạm Tinh Tinh cùng thân cận,

lúc này híp mắt điềm mật, ngọt ngào cười cười: “Ta chưa nói tới sẽ trang điểm, nhưng chúng ta có thể cùng thương lượng nha!”

Phạm Tinh Tinh ôn nhu cười cười: “Đệ muội tặng cho ta khúc vải gấm hoa

như ý đỏ thẫm, ta muốn may áo đối khâm đi tham gia hội hoa quế ở phủ

Khang Trữ trưởng công chúa, người giúp ta xem một chút nên mặc váy gì

cho đẹp đây, ta có một cái váy mã diện mới màu nho, có hợp không?”

Hàn Anh do dự một lát mới nói: “Màu đỏ phối tím, thoạt nhìn có chút lạ.

Nàng suy nghĩ một chút, gọi Tẩy Xuân phân phó nói: “Đem cái vày dệt kim màu đào hồng ta mới may tới đây!”

Tẩy Xuân đi lấy váy, Hàn Anh cười với Phạm Tinh Tinh nói: “váy Này là

Lương ma ma mới làm cho ta, ta còn chưa có mặc đâu, tỷ tỷ cũng đừng ghét bỏ!”

Phạm Tinh Tinh duỗi tay nắm chặt tay Hàn Anh, trên khuôn mặt thanh lệ tràn đầy vẻ cảm động: “Cảm ơn ngươi, đệ muội...”

Hàn Anh cũng bày ra dáng vẻ thật tình cảm: “Biểu tỷ đừng khách khí, đều là người trong nhà.”

Đến buổi chiều, Hàn Anh tắm rửa đi ra, dặn dò Nhuận Thu: “Ngươi mang

theo Hàn Ngọc đem bộ trâm cài tóc vàng ròng điểm phỉ thúy ta hôm nay mới mua, còn có vòng tay vàng ròng cũng đưa cho Tứ cô nương đi, đúng rồi,

còn có khuyên tai vàng ngọc trai rủ xuống nữa.” Phó Du nên nói tới việc

cưới xin rồi, đương nhiên phải trang điểm đi tham gia xã giao, cho người ta nhìn, cũng đi nhìn người ta.

Nhuận Thu đáp ứng, cầm đồ mang theo Hàn Ngọc cùng đi tới nhà chính Cao Mộc hiên bên kia.

Hàn Anh nhớ tới Phó Tạ rất thích bắn tên, muộn như vậy còn chưa trở lại, sợ là đang ở sân tập bắn phía trước Cầm Vận đường luyện tập bắn tên,

liền dặn dò Tẩy Xuân: “Theo ta đi Cầm Vận đường xem điện soái bắn tên!” Thuận tiện đón điện soái trở về.

Tẩy Xuân thấy cảm tình cô nương cô gia tốt, trong lòng tất nhiên là vui

mừng, cười híp mắt cầm áo choàng gấm trân châu màu xanh khoác lên choHàn Anh, mang theo hai tiểu nha hoàn cùng nàng ra cửa.

Phó Tạ cùng Hàn Anh dùng xong sau bữa cơm chiều liền đi Cầm Vận đường gặp người.

người Hắn đang gặp là trợ thủ của hắn điện Tiền Ti Phó Đô Chỉ Huy Sứ Trần Hi.

Phó Tạ và Trần Hi bởi vì gia tộc hai bên nằm ở hai phe bất đồng, từ nhỏ

liền không hợp nhau, thế nhưng sau khi lớn lên hai người lại thành tri

âm mưu ma chước quỷ. Hôm nay bởi vì cùng chung kẻ địch Thôi Thế Trân và

Thôi Kỳ, Phó Tạ và Trần Hi càng thêm thân thiết, thường thường cấu kết

cùng một chỗ đồng mưu đại sự.

Hai người cho lui người hầu hạ, trong thư phòng thương nghị thật lâu,

rốt cuộc định ra kế trúng kế liên hoàn kế, lẫn hai bên rất là hài lòng,

nhìn nhau cười cười, cùng một chỗ nâng chung trà lên phẩm trà.

Một chén trà uống xong, Trần Hi lại cười nói: “Điện soái, có dám đi sân

tập bắn so tài với Tiêu Hạ một lần hay không?” Hắn lần trước so mũi tên

với Phó Tạ bị thua, sau khi về nhà bái vi sư đại ca Trần Ân, khổ luyện

thật lâu, phải đè Phó Tạ một lần mới chịu.

Phó Tạ vừa nghe đến bắn tên trái tim liền ngứa một chút, thật giống như hai chân náo loạn, quả thật muốn đi sân tập bắn.

hắn lập tức đứng lên nói: “Đi, bây giờ đi so luôn đi!”

Trần Hi theo Phó Tạ ra khỏi thư phòng, cùng đi sân tập bắn. Lý Chân cùng bốn vị thống lĩnh cấm quân đang ở Cầm Vận đường thay phiên công việc,

nghe vậy cũng mang theo cấm quân xông tới, nhao nhao đặt cược.

Phó Tạ làm việc luôn luôn công và tư rõ ràng, ở trường hợp chính rất

nghiêm túc, nhưng nói lý ra cũng mong muốn các tướng lĩnh dưới trướng

hoà thuận với mình, bởi vậy thấy bọn họ đặt cược chẳng những không ngăn

cản, còn trợ giúp nói: “Nếu như ta thắng, ta tặng Trần đại nhân một ngôi nhà nhỏ!”

Tất cả mọi người biết phó điện soái ra tay hào phóng, biết rõ hắn nói“Nhà nhỏ”, nhưng tòa nhà nhất định không nhỏ. Thấy tặng thưởng phong phú như thế, mọi người không khỏi ầm ầm trầm trồ khen ngợi.

Trần Hi ngày thường mày kiếm mắt sáng, không cười nhìn có chút lạnh

lùng, thế nhưng khi cười rộ lên, có chút hòa ái dễ gần, làm cho người

như tắm gió xuân.

Hắn mỉm cười, nói: “Nếu như Tiêu Hạ thắng điện soái, Tiêu Hạ chỉ cầu tòa nhà này ở sát vách nhà điện soái!”

Phó Tạ mắt phượng híp lại, nhìn hắn một cái, khẽ cười một tiếng nói: “Được!” Hừ, tiếp cận A Anh của ta, không có cửa đâu!

khi Hàn Anh tới, ba trận hai thắng, nhưng Trần Hi đã thua liền ba trận.

Hắn đang xám xì xám xịt muốn chạy đi, nghe Phó Bình nhìn Phó Tạ hồi báo

nói thiếu phu nhân từ tiền sảnh phía sau đã tới, không khỏi có chút chần chờ mà dừng bước.

Phó Tạ dùng ưu thế thắng áp đảo tình địch trong tư tửơng Trần Hi, trên

mặt tuy nhàn nhạt, nhưng trong lòng quả thực vui vẻ. Nghe nói Hàn Anh

đến xem hắn, hắn càng vui mừng, đang muốn đi đón Hàn Anh, đuôi mắt quét

thấy Trần Hi muốn đi hay là không, dường như có chút lưu luyến, không

khỏi ghen tuông đại phát, nhíu mày nhìn Trần Hi: “Trần Hi, ngươi tại sao còn chưa đi?”

Trần Hi rất muốn nhìn Mỹ Nhân Nhi, bởi vậy mặt dày mày dạn nói: “Hôm nay quá muộn, Tiêu Hạ muốn ở lại nơi này của điện soái ngủ lại một đêm.”

Phó Tạ liếc hắn, sải bước đi về hướng thư phòng, ngăn cản Hàn Anh đang

từ cửa chính thư phòng đi ra ngoài tìm hắn, khẽ vuơn hai tay ôm lấy Hàn

Anh.

Phó Trữ rất có ánh mắt, cơ hồ là đồng thời nhấc lên mành gấm cửa thư

phòng, cung thỉnh điện soái và thiếu phu nhân đi vào thư phòng.

Tuy rằng động tác Phó Tạ cực nhanh, nhưng Trần Hi vẫn thấy được khuôn

mặt nhỏ nhắn cừoi ngọt ngào của Mỹ Nhân vùi trong ngực Phó Tạ, không

khỏi đứng tại chỗ đắm mình trong dư vị không thôi.

Lý Chân tuy rằng trẻ tuổi, nhưng xưa nay thận trọng, thấy thế liền nói: “Trần đại nhân, Tiêu Hạ mang người đi phòng trọ!”

Trần Hi: “... Đa tạ Lý Thống lĩnh!”

Buổi tối Phó Tạ tắm xong đi ra, thấy Hàn Anh vừa mới tháo trang sức,

đang ở trước bàn trang điểm soi gương chải tóc dài, tóc dài đen nhánh

mềm mại rũ xuống, càng nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn Như

Ngọc, mắt đen như bảo thạch, bờ môi như cánh hoa hồng, trên người mặc áo ngủ đỏ tươi, trước ngực một vầng tuyết nửa che nửa đậy, Thanh Nhã lại

yêu mị, thật sự rất đẹp!

Hắn mỉm cười đứng ở đó, nghĩ thầm: A Anh của ta thật đẹp! A Anh là của

ta, người bên ngoài bất kể là ai, ngay cả Trần Hi, cũng chỉ có thể nhìn

mà thôi!

nhưng khi hắn nhớ tới Thôi Kỳ liên tục ngấp nghé Hàn Anh, bờ môi xinh

đẹp chính là không tự chủ được mím lại, hiện ra một tia lạnh lùng.

Mặc kệ như thế nào, hắn và Trần Hi lần này nhất định phải một kích thành công, mượn Thôi Kỳ tấn côngThôi Thế Trân