Chương 103

Đã là buổi sáng, nhưng lại bên ngoài vẫn tối đen, mưa vẫn còn rơi, bầu

không khí ướt lạnh không biết từ nơi nào tràn vào, làm cho Hàn Anh cảm

thấy toàn thân cao thấp lạnh buốt, dường như lạnh đến đầu khớp xương.

Nàng giữ im lặng, trong lòng không ngừng suy nghĩ

Lần này nàng rốt cuộc thấy được, không thể cứng đối cứng với Phó Tạ,

phải dùng biện pháp khác. Nàng không dễ chịu, Phó Tạ cũng đừng hòng dễ

chịu.

Ma ma Lạ lẫm thấy thiếu phu nhân rũ mắt xuống trầm mặc, liền không nói tiếp, tỉ mỉ chỉ huy người hầu hạ Hàn Anh.

Mấy người các nàng giống như là được nghiêm chỉnh huấn luyện, nhiều năm

hầu hạ người, dù là Hàn Anh được mấy người Tẩy Xuân hầu hạ đã quen, cũng cảm thấy thoả đáng.

Nhưng trong lòng Hàn Anh vẫn khó chịu, liền thản nhiên nói: “Ta muốn tắm rửa.”

Ma ma này đáp “Vâng”, hành lễ lui xuống, liền có bốn nha hoàn tiến lên

hầu hạ. Điện Soái đại nhân tuy tức giận, thế nhưng mọi người đều biết

hắn xem thiếu phu nhân như bảo vật trong lòng bàn tay, mấy người các

nàng đều là thân tín của điện soái, tự nhiên không dám chậm trễ thiếu

phu nhân.

Ngâm trong thùng tắm nửa ngày Hàn Anh rốt cuộc nghĩ thông suốt, ăn mặc

chỉnh tề ra khỏi phòng ngủ, ngồi ngay ngắn ở trong phòng khách dùng điểm tâm, sau đó cầm quyển sách nằm nghiêng trên giường gấm trong phòng

khách xem.

Ma ma trông thấy, trong lòng vui mừng, liền lặng lẽ lui ra ngoài, mang

theo tiểu nha hoàn tự mình đi trị sự phòng ngoại viện Nữ Trinh viện bẩm

cho Phó An.

Phó Tĩnh và Lý Chân theo Phó Tạ vào triều, Phó An đang chờ trong trị sự

phòng, Phó Bình và Phó Nghĩa hầu hạ thiếu phu nhân không tốt, cũng bị

đánh, hôm nay Phó Bình vẫn còn đang ở trong Cầm Vận đường dưỡng thương,

chuyện nội viện chỉ có thể do Phó An tạm thay.

Biết được thiếu phu nhân không làm khó, Phó An quả thực muốn niệm Phật,

công tử chịu đựng ở chỗ thiếu phu nhân, mấy người hầu hạ bọn họ cũng

không được tốt.

Hắn trịnh trọng dặn dò vị Lương ma ma này: “Ngàn vạn phải chăm sóc tốt

cho thiếu phu nhân, đừng cho thiếu phu nhân có một chút nào không thoải

mái!”

Lương ma ma cười: “Phó An tiểu ca, đó là tự nhiên!” Nàng và Tần ma ma

hôm nay ở phòng bếp nhỏ, cùng với tám nha hoàn mang đến lần này, vốn

chính là công tử sớm chọn lựa đến hầu hạ thiếu phu nhân, nhưng thiếu phu nhân chỉ cho mang người từ nhà mẹ đẻ tới hầu hạ nàng, mới liên tục

không thể vào phủ. Hôm nay thật vất vả vào được, sao dám hầu hạ không

cẩn thận?

Buổi sáng mưa dần dần tạnh.

Hàn Anh nằm hơi mệt, liền thức dậy đứng ở phía trước cửa sổ, mở ra cửa sổ nhìn cảnh mưa bên ngoài.

Trận mưa này rơi xuống, hoa kim ngân bò trên lan can ngoài cửa sổ đều bị đánh rụng hết, hoa của mấy bụi chuối tây bên ngoài lan can cũng rụng

đầy đất, chỉ còn lại lá màu xanh bóng đầy đặn, ngược lại giống như có

tinh thần.

Hàn Anh oán hận nhớ tới Phó Tạ.

Nàng kéo một đóa hoa hồng trong bình ngọc trên kệ phía trước cửa sổ

hoàng hoa lê ra, một bên xé rách cánh hoa, một bên suy nghĩ, nghĩ như

thế nào giày vò Phó Tạ —— nàng được Phó Tạ nuông chiều, hôm nay muốn

giày vò Phó Tạ, ngược lại rất có tính toán.

Đúng lúc này, Lương ma ma cùng với Tần ma ma mặt tròn đôi mắt dài nhỏ đi đến, trong tay Tần ma ma bưng một cái khay, trong khay để một chén canh bích sứ, người còn chưa tới gần, mùi canh gà thơm ngon đã nhẹ nhàng bay qua trước.

Hai ma ma cùng hành lễ.

Tần ma ma đặt chén canh trên bàn bát tiên, lúc này mới đi tới, lại hành

lễ, ấm giọng nói: “Thiếu phu nhân, nô tài hầm canh gà nhân sâm, người

nếm thử xem!” Sở trường của bà chính là hầm cách thủy các loại canh bổ

thân, điện soái để bà đi vào hầu hạ, bà hiển nhiên phải hầm cách thủy

cho thiếu phu nhân uống

Hàn Anh đang muốn mở miệng, liền xuyên qua cửa sổ thấy từ bên ngoài

trong đình viện đi tới hai người, là Phó Du mang theo Tương Lan đến, các nàng mang guốc mộc, guốc mộc đạp lên đá trong viện, phát ra thanh âm“Khanh khách“.

Nàng không khỏi trầm tư: Phó Tạ chẳng lẽ còn muốn ta gặp người?

Phó Du và Hàn Anh thân thiết đã quen, cũng không cần người thông báo,

trực tiếp liền xông vào, ôn nhu hướng Hàn Anh hành lễ, đi tới gọi một

tiếng “Chị dâu“.

Nàng phát hiện tất cả người hầu hạ bên cạnh Hàn Anh đều đã thay đổi, đều là người không quen biết, liền đem chuyện này để ở trong lòng, ngồi bên cạnh Hàn Anh.

Hàn Anh dặn dò Tần ma ma: “cũng cho Tứ cô nương một chén.”

Tần ma ma đáp “Vâng”, lập tức múc cho Phó Du thêm một chén nữa, hai tay nâng tới.

Hàn Anh và Phó Du uống xong canh gà nhân sâm, liền cho người thu chén

lại, hai người gối vào gối mềm tựa ở trên giường gấm nói chuyện.

Phó Du thấy Lương ma ma mắt to khuôn mặt hình chữ nhật mang theo hai nha hoàn kính cẩn đứng hầu ở một bên, liền không đề cập tới chuyện ma ma

nha hoàn thay đổi, cũng không nói chuyện hôm qua ở trang viên Chu Tiên

trấn, lải nhải nói hoa của cây bóng nước đã nở, muốn hẹn Hàn Anh cùng

hái cây bóng nước nhuộm móng tay.

Nơi đây dùng dùng cây bóng nước móng tay không có gì ngoài ba phương

pháp, hoặc là dùng muối bóp cây bóng nước thoa lên móng tay, hoặc là

dùng phèn chua rồi nhào cây bóng nước đắp lên, nhanh nhất là giã với

nước tỏi thoa lên móng tay, không quá nửa canh giờ là được, màu sắc cũng sáng rõ. Nhưng bởi vì Phó Tạ chán ghét cái mùi vị kia, Hàn Anh sẽ không nhuộm như vậy. Lúc này nghe Phó Du nói xong, liền cảm giác mình cần

phải làm việc này khiến Phó Tạ buồn nôn, liền nói: “Chúng ta dùng nước

tỏi bóp với cây bóng nước đi, mau lên!”

Phó Du cũng muốn khuyên nàng, tự nhiên là đồng ý lia lịa, hai người liền hứng thích thú mang guốc mộc, cùng đi hậu hoa viên hái cây bóng nước.

Lương ma ma liền dẫn hai đại nha hoàn hai tiểu nha hoàn đi theo.

Đi trên đường nhỏ rải gạch xanh ở hậu hoa viên, Phó Du thấy Lương ma ma

mang người xa xa đi theo, lúc này mới hỏi Hàn Anh: “Sao toàn bộ người

hầu hạ, ngay cả canh giữ ở trị sự phòng cũng đổi thành Phó An, Phó An

không cần lên triều với Tam ca sao?”

Hàn Anh không muốn liên lụy Phó Du, liền thấp giọng nói: “Ta và Tam ca

ngươi cãi nhau, không biết hắn đem người của ta đi đâu nữa, ngươi mặc kệ chuyện này đi!”

Phó Du chấn động —— Tam ca yêu thương Tam tẩu như vậy...

Không phải, nhớ tới hình dạng của Tam ca trước kia, liền kỹ càng phân

tích cho Hàn Anh: “... Bởi vì là trong quốc công phủ không có quy củ,

cho nên Tam ca từ nhỏ liền nặng nhất quy củ, cái gì cũng theo như quy

củ, dùng quy củ trói buộc người, cả nhà cao thấp, ngoại trừ cha, đều bị

hắn trói buộc. Hôm nay hắn đã là gia chủ, lại quyền khuynh thiên hạ, tự

nhiên là càng phải nghe hắn...” Nói nửa ngày, đều là nói cho Hàn Anh

nhịn một chút, cung kính với Tam ca một chút, Tam ca sẽ trả lại mấy

người Tẩy Xuân lại.

Hàn Anh im lặng thật lâu, đợi đến vườn hoa bóng nước, lúc này mới nói:“Ta sẽ kính cẩn nghe theo.” Xem ta như thế nào thu thập ngươi nè Phó

Tam!

Hai người vừa đắp cây bóng nước lên móng tay, ngồi trong nhà chính, Phó

An liền vào cách mành gấm ngăn cách cửa bẩm báo: “Thiếu phu nhân, phu

nhân của thống lĩnh cấm quân Tùy Đại Nghĩa, Tiêu Phượng Thiềm cầu kiến.”

Hàn Anh hơi suy nghĩ một chút, thầm nghĩ: Phó Tạ còn để cho ta gặp

người, xem ra là không muốn đem chuyện nháo ầm ĩ, mất mặt ném đi ra bên

ngoài...

Nàng nhìn hoa bóng nước đỏ tươi trên móng tay, vươn mười ngón tay thon dài trắng nõn lên trước.

Lương ma ma vội vàng dẫn theo đại nha hoàn Thiến Ngọc và Như Ngọc tiến

lên, hầu hạ thiếu phu nhân tẩy màu bóng nước trên móng tay, lại rửa sạch móng tay.

Đợi hết thảy xong xuôi, Hàn Anh mới đứng dậy đi nghênh đón phu nhân của

Tùy Đại Nghĩa và Tiêu Phượng Thiềm, hai vị này đều có cáo mệnh, cũng

không có thể quá chậm trễ, huống hồ lại là thường tới gặp nàng.

Tùy phu nhân và Tiêu phu nhân còn chưa đi, Phó An lại đây bẩm báo:“Thiếu phu nhân, phu nhân của Hộ Bộ Thị Lang Trâu Minh Nghĩa và chủ sự

Trương Huân đến chào hỏi!”

Hàn Anh sững sờ. Phó Tạ là điện Tiền Ti Đô Chỉ Huy Sứ, cho nên thường

ngày đến chào hỏi nàng đều là vài phu nhân võ quan, hôm nay phu nhân Hộ

Bộ Thị Lang và chủ sự tới gặp nàng làm cái gì?

Lương ma ma thấy thế, vội vàng cúi đầu bẩm báo nói: “Hôm nay tảo triều, bệ hạ hạ chỉ, bảo công tử tạm thay hộ bộ.”

Phu nhân Tùy Đại Nghĩa tuổi không lớn lắm, tính cách rất hoạt bát, gần

đây biết vị hôn phu mình là thân tín của Phó điện soái, lập tức cười

nói: “Điện soái hôm nay càng ngày càng lợi hại, thϊếp thân chúc mừng phu nhân!”

Hàn Anh mỉm cười một cái, thản nhiên nói: “Mời vào!”

Đến chạng vạng tối, khách cũng giải tán, Hàn Anh lệch qua giường gấm nhà chính, lặng lẽ suy nghĩ về mấy người Tẩy Xuân. Nàng trước nghĩ biện

pháp dỗ dành Phó Tạ, thả bốn người Tẩy Xuân ra.

Phó Tạ hôm nay bận rộn trọn vẹn một ngày.

Sau khi hạ triều, hắn trước đi hộ bộ.

Phó Tạ ở hộ bộ ngồi nửa ngày, đem tất cả các quan viên tập hợp lại dạy

dỗ một lần, lại định ra quy củ cơ bản, nguyên một đám quan viên, hiểu

được đại khái tình huống, lúc này mới đi nha môn điện Tiền Ti.

An bài công vụ ở điện Tiền Ti thỏa đáng, hắn lại đi trang viên Chu Tiên trấn.

Phó Nghĩa bị đánh nát chân, đang nằm ở trên giường dưỡng thương, nghe nói công tử đến, vội giãy giụa do gã sai vặt đỡ đi thỉnh tội

Phó Tạ lại đạp hắn một cước, đá vào bụng Phó Nghĩa, Phó Nghĩa lập tức bị đạp ra ngoài, đυ.ng phải ngưỡng cửa chánh đường.

Phó Nghĩa thở dài một hơi, do mình hành sự bất lực, khiến cho thiếu phu

nhân và công tử tức giận, đang nơm nớp lo sợ, hôm nay công tử còn tự

mình đánh hắn, điều này nói rõ chuyện đã qua —— công tử xưa nay bao che

khuyết điểm, người không liên quan đánh đều lười đánh!

Phó Tạ xử lý Phó Nghĩa, lúc này mới dặn dò hắn: “Mang tiện nhân trong viện Sắc Vi kia tới đây!”

Thấy Phó Nghĩa khập khiễng muốn đi ra ngoài, liền dặn dò một câu: “Không được lộ ra dấu vết.”

Phó nghĩa đáp “Vâng”, khó khăn lui xuống, được gã sai vặt đỡ đi về hướng Đông Bắc.

Uyển Nhã đang dẫn theo tiểu nha đầu nhìn gương trang điểm.

Nàng tuy mang thai, thế nhưng ngày thường đã đẹp, lại trang điểm, hôm nay trên mặt son phấn đều đặn, nhìn vẫn xinh đẹp vô cùng.

Thấy là quản sự trang viên Phó Nghĩa tự mình đến mời, trong lòng Uyển Nhã suy nghĩ, đi theo.

Đến đại sảnh bên ngoài nhà chính, Uyển Nhã thấy Phó Nghĩa né qua một bên, liền tự mình xách làn váy đi vào.

Vừa vào nhà chính, nàng liền thấy Phó Tạ ngồi ngay ngắn ở bên cạnh chiếc bàn vuông hồng mộc.

Phó Tạ hôm nay mặc một bộ sa la bào màu đen, càng là lộ ra vẻ tuấn tú

bất phàm, bình tĩnh ngồi ở chỗ kia, trên mặt một chút biểu cảm cũng

không có.

Trong lòng Uyển Nhã đắc ý, nhớ tới ngày hôm qua mặc dù chưa nói bao

nhiêu lời, nhưng thành công châm ngòi cho thiếu phu nhân xinh đẹp này,

nàng là lão nhân của Quốc Công Phủ, về sau đi theo đại cô nương vào

cung, ngược lại là quen thuộc tính tình của công tử —— nếu có người dám

can đảm quấy nhiễu công tử, nhất định không được tốt, cho dù nàng là

thiếu phu nhân!

Trong lòng nàng đắc ý, trên mặt trái xoan tinh xảo cười càng thêm ngọt, dịu dànglạy xuống: “Nô tài ra mắt công tử!”

Phó Tạ cũng không gọi nàng, trầm giọng nói: “Ngươi kể lại tình hình hôm

qua gặp thiếu phu nhân đi!” Hàn Anh hiểu lầm hắn nhất định là có lý do,

Phó Tạ không muốn chịu án oan này, nhất định muốn biết rõ ràng, nhìn xem rốt cuộc là ai giở trò quỷ.

Uyển Nhã nghĩ sơ, liền quỳ ở nơi đó đem hôm qua chuyện nói một lần, cũng không thêm mắm thêm muối. Đương nhiên, đứng ở góc độ của nàng, nàng đã

thành một đóa sen trắng nhỏ vô tội, đang ở sân trong tản bộ, thình lình

bình dấm chua thiếu phu nhân tới, hùng hổ hỏi nàng là ai, mà nàng cũng

thành thành thật thật dựa theo công tử an bài, nói là chủ tử của mình

tạm thời gởi nuôi ở chỗ công tử.

Phó Tạ đã hỏi Phó Bình, Phó Nghĩa, Tẩy Xuân và Nhuận Thu rồi, nghe Uyển

Nhã tự thuật lần nữa, hiện tại trong lòng rốt cuộc hoàn toàn hiểu rõ

tiền căn hậu quả của việc này —— không biết là Lam thị hay Phạm Tinh

Tinh, cố ý dẫn Hàn Anh đến trang viên Chu Tiên trấn, mà Uyển Nhã lại cố ý gạt Hàn Anh, hơn nữa giải thích của mình xác thực có trăm ngàn chỗ hở,

lúc này mới làm cho Hàn Anh hiểu lầm...

Hắn nhìn nữ nhân õng ẹo làm dáng quỳ gối trước mặt, trong lòng suy nghĩ a Anh của hắn —— trong lòng bị hắn làm tổn thương, không biết còn sao tức giận không!

Uyển Nhã còn không biết ý nghĩ trong lòng Phó Tạ, thử thăm dò đi tới,

nâng bình trà lên châm một ly trà, vểnh lên ngón tay Lan Hoa Chỉ cười

híp mắt dâng lên, giọng nói mị hoặc: “Công tử...”

Phó Tạ trầm giọng phân phó nói: “nhốt tiện nhân kia lại!” Hắn rốt cuộc

nghĩ thông suốt, tỷ tỷ muốn một người thừa kế, người thừa kế này chỉ cần là nam hài đủ tháng là được, quản hắn là mầm mống của ai, hơn nữa, mầm

mống của Thừa Dận Đế rất tốt sao?

Vừa nghĩ thông suốt như thế, Uyển Nhã mầm tai hoạ này liền không thể lưu lại.

Uyển Nhã sững sờ, ưỡn ngực đang muốn nói chuyện, Phó Tĩnh đã mang theo mấy gã sai vặt như lang như hổ nhào lên.

Chạng vạng tối Phó Tạ mang theo Phó Tĩnh Lý Chân cùng với một đội hộ tống bảo vệ cỡi ngựa chạy như bay trở về thành.

Mới ra Chu Tiên trấn không bao xa, mưa như trút nước, mưa to ngập trời

đất liền rơi xuống, trời đất tối đen một đoàn, khắp nơi đều là mưa.

Bởi vì đi rất gấp, không mang đồ che mưa, đám người Phó Tạ bị xối ướt sũng.

Lý Chân vội vàng đánh ngựa vọt tới bên cạnh người Phó Tạ, lớn tiếng nói: “Công tử, trận mưa này quá lớn, nếu không đến trạm dịch ngoài thành ở

một đêm đi!” Phía trước không xa chính là trạm dịch, đi vào tắm nước

nóng, uống rượu nóng ăn cơm nóng, so với đội mưa trở về thành thì tốt

hơn.

Phó Tạ chỉ có một chữ đáp lại —— “Cút“.

Hàn Anh đang giận dỗi với hắn, tối nay nếu hắn dám không quay về, không biết Hàn Anh sẽ nghĩ như thế nào nữa!

Nghĩ đến Hàn Anh tức giận, Phó Tạ ở trong mưa gió bão bùng đánh vào mống ngựa mà trong lòng ngọt ngào: a Anh đây là yêu ta quá, quá yêu ta mới

có thể ghen như thế!

Xối toàn thân ướt đẫm Phó Tạ rốt cuộc về tới phủ quốc công.

Hắn không kịp thay quần áo, xuống ngựa liền thẳng đến nội viện Nữ Trinh viện.

Mặc dù là đầu hạ, thế nhưng liên tục trời mưa như thế, độ ấm đã sớm hạ

thấp xuống. Phó Tạ một đường vừa lạnh lại vừa mệt mỏi phi ngựa gấp trở

về, quần áo toàn bộ ướt đẫm dán trên người, chống đỡ hắn chính là một

đường nghĩ đến chờ hắn sẽ là ấm áp ngọn đèn, rượu và thức ăn thơm nức,

nước tắm nóng bỏng, quần áo sạch sẽ và thê tử ôn nhu, kết quả vừa vào

nội viện, phát hiện chỉ có trong nhà chính có đèn, Tần ma ma và Lương ma ma dẫn theo nha hoàn ở hành lang chờ hắn, kính cẩn nói: “Bẩm điện soái, thiếu phu nhân ngủ trước rồi!”

Lương ma ma thấy Phó Tạ toàn thân cao thấp đều ẩm ướt, vội vàng thấp

giọng dặn dò nha hoàn: “Còn không hầu hạ chủ tử thay quần áo tắm gội?”

Trái tim Phó Tạ giống như bị ngâm trong nước đá, lập tức đông cứng, cả

buổi mới cất bước đi về hướng phòng ngủ, chuẩn bị đi tìm Hàn Anh.

Lương ma ma vội nói: “Điện soái, thiếu phu nhân ở trên giường ngủ phòng khách...”

Phó Tạ hít sâu một hơi, giấu hai tay nắm dưới ống tay áo ướt sũng...: “Đi ra ngoài đi, đóng cửa nội viện cửa lai.”