Lúc này Tôn Hoài Vũ mang theo viện phán Thái Y viện Phong Địch bước vào.
Người có địa vị cao như Phó Dư Sâm lại ra mặt nhân nhượng trước người có địa vị thấp như Phong Địch vào thiên điện.
Vĩnh An đế
đang
ngủ ở
trên
nhuyễn tháp.
Ánh nắng mặt trời vào buổi chiều mãnh liệt xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong, làm cho khuôn mặt khô gầy của ông
hiện
lên vẻ vàng đen trong suốt, phía dưới con mắt nhắm chặt có thể nhìn thấy quầng đen, môi cũng biến thành đen tím, nhìn chính là bộ dáng
không
còn sống được bao lâu.
Phó Dư Sâm ngồi trước tháp nhìn ông, trong lòng có chút khó chịu.
Vì tránh cho phát sinh biến cố ngoài ý muốn,
rõ
ràng
hắn
mong chờ Vĩnh An Đế sớm ngày về cực lạc, nhưng bây giờ thấy Vĩnh An Đế bệnh triền miên
không
dứt, trong lòng Phó Dư Sâm có chút chua xót—— đây là
một
người luôn luôn hết sức bảo vệ
hắn, bồi dường người cha tầm thường của
hắn!
Ba năm trước đây, mười lăm tuổi,
hắn
bị Thư thị hãm hại, là Vĩnh An Đế đem
hắn
giao cho phụ thân, để phụ thân dẫn
hắn
rời khỏi Biện Kinh, cho dù lúc đó ông nghi ngờ
hắncấu kết với sủng phi của ông!
Ba năm sau, vì Vĩnh An Đế tuyên triệu,
hắn
trở về Biện Kinh, là Vĩnh An Đếtriệu
hắnđến bên người, cho
hắn
vô vàn sủng ái và tín nhiệm sâu sắc, để
hắn
ở triều đình Biện Kinh sinh tồn vững chắc, trở thành Phó đoàn luyện tay nắm binh quyền!
Đối với
hắn
mà
nói, tồn tại của Vĩnh An đế gần giống với phụ thân.
Tuy rằng
hắn
muốn thay thế Vĩnh An đế để trở thành chủ nhân của quốc gia nhưng mà Phó Dư Sâm cũng
không
nguyện ý Vĩnh An đế rời
đi
vào lúc Đại Lương bấp bênh.
Phó Dư Sâm biết tâm
sự
của Vĩnh An Đế,
hắn
muốn nhìn thấy nhất chính là Phó thị có người kế tục, sợ nhất bộ tộc Phó thị bị chặt đứt hương khói, chặt đứt tông miếu tế tử!
hắn
cũng
không
biết bản thân và Từ Xán Xán có sinh ra được đời tiếp theo hay
không, nhưng chờ khi
hắn
hoàn toàn khống chế được triều chính,
hắn
và Từ Xán Xán nhất định
sẽ
cố gắng!
Phong Địch chẩn đoán xong, cũng chỉ
nói
bốn chữ —— "Miệt mài quá độ".
Sau khi đưa Phong Địch rời khỏi, Phó Dư Sâm rời thiên điện
đi
vào chính điện, bảo nữ quan, thái giám và cung nữ hầu hạ lui ra, chỉ giữ lại hai thái giám thân tín của Vĩnh An Đế là Hoàng Lang và Tôn Hoài Vũ.
hắn
trực tiếp mở miệng hỏi
nói: "hiện
nay Quan gia sủng ái tần phi nào?"
Làm thái giám, Hoàng LangvàTôn Hoài Vũ chỉ dựa vào duy nhất Vĩnh An đế, bởi vậy bọn họ cũng đồng ý Vĩnh An đế sống lâu trăm tuổi. Thấy bây giờ Phó đoàn luyện có tâm Chu Anhn thiệp, tất nhiên trong lòng bọn họ vỗ tay tỏ ý vui mừng rồi.
Hoàng Lang
nói
trước: "Gần đây Quan gia sủng ái Dương mỹ nhân và Lâm tiệp dư nhất."
Tôn Hoài Vũ bổ sung
nói: " Mỗi ngày Quan gia đều triệu các nàng cùng nhau hầu hạ!"hắn
đem trọng
âm
đặt ở hai chữ "Cùng nhau" này, muốn Phó đoàn luyện hiểu được ý tứ của
hắn.
Phó Dư Sâm trước vẫn
không
nghe hiểu được, nhíu mày —— tuy rằng hoa danh ở bên ngoài, nhưng về phương diện quan hệ nam nữ, kỳ
thật
hắn
thuần khiết đáng sợ!
Hoàng Lang hiểu Phó đoàn luyện hơn Tôn Hoài Vũ, đoán là
hắn
không
biết cái gì gọi là " Song phi", bèn ho
nhẹ
một
tiếng, mở miệng nhắc nhở:" Mấy ngày nay, Dương mỹ nhân và Lâm tiệp dư đều cùng nhau thị tẩm!"
Lúc này Phó Dư Sâm mới hiểu ra, dạ dày cuộn lên, dâng lên
một
trận ghê tởm.
Là
một
người có bệnh sạch
sẽ
ở cả hai phương diện, Phó Dư Sâm đối với hai người có quan hệ huyết thống với mình là Vĩnh An Đế và Định Quốc Công đềucố chấp
trênphương diện nữ sắc
thì
cảm thấy chỉ tiếc rèn sắc
không
thành thép.
Bây giờ
hắn
đã
biết nguyên nhân bị bệnh của Vĩnh An Đế, hạ quyết tâm
nói:" Tối nay Dương mỹ nhân và Lâm tiệp dư thắt cổ chết, là ý chỉ của Thư hoàng hậu!"
Phó Dư Sâm
nói
chuyện, mắt phượng sâu thẳm nhìn về phía Hoàng Lang và Tôn Hoài Vũ.
Hoàng Lang
đã
sớm quy phục mình, mà người cháu duy nhất của Tôn Hoài Vũở trong tay mình,
hắn
không
sợ bọn họ phản bội.
Hoàng Lang và Tôn Hoài Vũ
không
chút do dự khom mình hành lễ: "Đoàn luyện
nói
rất đúng!"
Phó Dư Sâm buông mi mắt xuống,
nhẹ
nhàng
nói: "Điều Tiền Lục Nhi đến sùng chính điện làm chưởng
sự
nữ quan!" Tiền Lục Nhi là Phó Lục, là mật thám
hắn
xếp vào trong cung,
hiện
nay làm chưởng
sự
nữ quan ở Từ Ninh cung, điều nàng đến sùng chính điện, trước tiên để che dấu chuyện tình rồi giả quyết sau.
Hoàng Lang và Tôn Hoài Vũ đáp "Vâng". Bọn họ là người cầm được
thì
cũng buông được, nếu quy phục Phó đoàn luyện, vậy
thì
không
cho phép phản bội,
đi
theo chủ tử mới làm cho tốt rồi
nói
tiếp!
Phó Dư Sâm
đi
ra khỏi Sùng chính điện
đi
về phía trước phòng nghỉ—— Sướиɠ Tử
anh, Mã Minh Vũ và Chu
anh
đang
ở đó đợi
hắn.
Phòng nghỉ ở triều đình Đại Lương là
một
sự
tồn tại kỳ diệu.
Nơi đây là
một
sân rừng cây dày đặc với hơn mười phòng ở bình thường, ngoại trừ Sùng chính điện là nơi các thần tử lên triều và chỗ nghỉ hằng ngày của Vĩnh An Đế
thìđây là nơi quyết sách hành chính cao nhất Đại Lương.
Thấy thừa tướng Mã Minh Vũ và Binh bộ thượng thư Chu
anh, Phó Dư Sâm
nói
rõ
tình huống của Vĩnh An đế, sau khi cùng bọn họ tiến hành thương nghị, trực tiếp đưa ra Chu
anh
đảm nhiệm thống soái hộ vệ cấm quân Hoàng thành ba nha.
Lúc này Sướиɠ Tử
anh
cũng tiếp nhận.
Mã Minh Vũ lại có chút do dự. Biện Kinh tổng cộng có mười chín vạn cấm quân, hợp nhất tam nha cấm quân. Phó đoàn luyện xuất chinh mang theo tám vạn, ngoài thành Biện Kinh còn đóng mười
một
vạn cấm quân. Bây giờ ai
sẽ
làm thống lĩnh mười
mộtvạn tam nha cấm quân, ai
sẽ
nắm giữ trái tim của Đại Lương, cho nên ông có chút do dự.
Nhưng khi ông chạm vào mắt phượng nhìn chằm chằm mình của Phó đoàn luyện, nhất thời chảy mồi hôi lạnh khắp người—— thứ tử Mã Dĩnh Phi của
hắn
đang
dốc sức phục vụ trong quân của Phó đoàn luyện!
Mã Minh Vũ lập tức bày ra bộ mặt hờ hững,
nói: "Mời đoàn luyện đóng dấu!"
Phó Dư Sâm gọi
một
tiếng "Phó Liễu",một
thanh niên đen gầy mặc áo đen bước vào, trong tay cầm
một
quyển lụa vàng.
Mã Minh Vũ nhìn đại ấn đỏ thắm
trên
quyển lụa, rốt cuộc phục sát đất, hướng về Phó Dư Sâm tỏ ý nguyện trung thành.
Mọi việc
đã
hoàn thành hết, Phó Dư Sâm ngồi lên xe ngựa, chuẩn bị trở về phủ Quốc Công tiếp tục bận rộn, xe ngựa còn chưa chạy, Chu
anh
liền chạy tới, mở cửa xe ngựa lên cười ha ha:" Đại ca, người đừng tưởng vứt bỏ được đệ!"
Phó Dư Sâm nhìn
hắn
kỳ quái, hừ lạnh
một
tiếng,
không
quan tâm đến
hắn.
Chu
anh
vui vẻ
nói: "Đệ nghe mẫu thân
nói, đêm nay đại ca
sẽ
thành thân!"
hắn
tò mò đánh giá Phó Dư Sâm: "Đại ca, vì sao gấp như vậy? Chẳng lẽ huynhđã gây tai nạn chết người?"
Phó Dư Sâm nhấc chân đá
hắn, nhưng Chu
anh
đã
bị
hắn
chà đạp nhiều lần, sớm quen rồi, chân Phó Dư Sâm còn chưa tới,
hắn
linh hoạt giống như con nhím cuộn thành
một
cục vào ngồi trong xe.
Phó Dư Sâm nhìn
hắn
một
vòng, phát
hiện
ngoại trừ lưng
hắn
thì
không
đá chỗ nào được, mà lưng
thì
lại
không
dám dùng sức, sợ đá Chu
anh
thành tàn phế, tốt nhất làkhông
nên sử dụng bạo lực.
Thấy đại ca
không
định đá mình, Chu
anh
cười hì hì sát vào Phó Dư Sâm:" Đại ca, mẫu thân kể huynh địnhgả cháu
gái
thừa tướng cho đệ!"
Phó Dư Sâm xem xét
hắn
một
chút: "Ngươi cũng còn chút điểm tác dụng ấy!"
Chu
anh: "... Đại cahuynh
thật
sự
là quá coi thường đệ!"
Phó Dư Sâm giơ tay dùng sức vỗ lên đầu
hắn
một
cái, trầm giọng
nói:" Ta đem Biện Kinh giao lại cho ngươi, ngươi nên xem trọng nó cho ta!"
Chu
anh
liên tục gật đầu: "Đại ca, huynh
không
phải cho đệ Lương Khánh Hạ sao? Cóhắn
ở đây, đệ sợ cái gì?"
Phó Dư Sâm nhíu mày nhìn
hắn
một
cái, cũng
không
nói
gì. Ưu điểm và khuyết điểm lớn nhất của vị đệ đệ này là rất nghe lời
hắn,
không
có suy nghĩ của bản thân.
Cũng vì như thế, nhiều
anh
em bà con như vậy,
hắn
cũng chỉ tín nhiệm Chu
anh.
Phó Dư Sâm biết bản thân hung hăng, thuộc hạ muốn cùng
hắn
đoạt thiên hạ
thì
cũng phải mạnh mẽ giống như vậy; nhưng thê tử, huynh đệ và thuộc hạ bên cạnh cũng phải nghe lời
hắn
một
chút, nếu
không
làm sao sống nổi qua ngày?
Trong phủ Định Quốc Công, Phó phu nhân
đang
tức giận.
Vĩnh An đế đột nhiên hạ chỉ, để tối nay Phó Dư Sâm thành thân, bà là mẹ cả tất nhiên phải ra mặt thu xếp hôn
sự, ai ngờ Trúc Thanh viện được Phó Dư Sâm bố trí như
mộtthùng sắt, Phó Vân Chương cũng
không
thể vào trong bố trí phòng tân hôn.
Đến cuối cùng, Phó phu nhân thuận thế bỏ qua: "Quốc công gia, công việc này thϊếp thân
không
cách nào làm được!"
Phó Vân Chương cũng bất đắc dĩ. Viện của nhi tử
không
vào được, cung coi như chuyện tốt, nhưng chuyện này cấp bách, vậy phải làm sao đây?
Cuối cùng ông phải để Phó Đại Lương
đi
gọi mưu sĩ Lâu Thế Huân của Phó Dư Sâm.
Ăn cơm tối đơn giản xong, Từ Thuận Hòa muốn ra ngoài bái kiến Lâu Thế Luân.
Lâu Thế Huân là mưu sĩ của Phó đoàn luyện, lúc ông chuẩn bệnh cho Phó đoàn luyệnđã
cùng Lâu Thế Huân kết giao bằng hữu, bây giờ ông muốn theo quân làm nghề y, chỉ có thể thương lượng với Lâu Thế Huân.
Trong lòng Từ Xán Xán vui mừng, chủ động chuẩn bị lễ vật cho phụ thân:" Phụ thân, lễ
không
thể quá nặng, lấy mấy bao điểm tâm là được rồi!" Dù sao phụ thân cũng là nhạc phụ tương lai của Phó Dư Sâm, làm sao có thể
đi
nịnh bợ cấp dưới của
hắn?
Từ Thuận Hòa cảm thấy con
gái
nói
có lý nên để cho Đinh ma ma
đi
đến đường Hưng Thịnh Trai mua mấy món tráng miệng ngon nhất.
Đinh ma ma vừa trở về, bên ngoài liền tí tách mưa.
Từ Thuận Hòa vẫn chưa xuất phát, mưa càng lúc càng lớn, cuối cùng mưa to như trút nước, nước ở trong sân
đã
thành
một
dòng sông.
Từ Xán Xán thấy mưa quá lớn, khuyên bảo phụ thán
không
nên ra ngoài.
Vì chuyện của nữ nhi, Từ Thuận Hòa cũng
không
nghe khuyên bảo, mặc áo tơi và mang guốc gỗ cao mang theo Thường Liễu ra ngoài.
Chuyện tình
trên
đời chính là khéo như vậy, Từ Thuận Hòa xuất môn
không
bao lâu
thìTừ Đình Hòa cũng mạo hiểm mưa to vội vàng mang theo chủ quản Nội vụ phủ Tân Đình Quân và đại thái giám Tôn Hoài Vũ đến đây.
Biết được đệ đệ
không
có ở nhà, Từ Đình Hòa cũng
không
nóng nảy—— tình thế cấp bách cũng
không
sốt ruột, dù sao đêm nay Từ Xán Xán cũng phải nâng đến phủ Quốc Công, ông cũng
không
định phản đối.
Nhân lúc đệ đệ
không
có ở nhà, đệ muội cũng
không
thích hợp tiếp đãi nam khách, Từ Đình Hòa liền đảo khách làm chủ, chiêu đãi Tân Đình Quân và Tôn Hoài Vũ ngồi xuống dùng trà.
Bích Vân mượn danh nghĩa giúp đỡ Tiểu Hương dâng trà nên nghe hết toàn bộ đoạn đối thoại của Từ Đình Hòa, trái tim
nhỏ
vui mừng đến đập bình bịch, tìm cơ hội lẻn ra ngoài.
Nàng cực kỳ vui mừng, chạy vội vào sương phòng phòng ngủ, nhào vào trong lòng Từ Xán Xán
đang
ngồi
trên
giường thêu khăn cho Phó Dư Sâm, áp đảo Từ Xán Xán
trêngiường, đè nặng
âm
thanh
nói:" Đêm nay
cô
nương
sẽ
động phòng! Đêm nay,
cônương,
sẽ, động phòng!"
Bích Vân cũng có
một
thân hình đầy thịt, Từ Xán Xán bị nàng ép đến mức thở
khôngnổi, thở hồng hộc giãy dụa, cuối cùng đẩy được Bích Vân sang
một
bên.
"Rốt cuộc làm sao vậy?" Từ Xán Xán hít sâu mấy hơi, mở miệng hỏi Bích Vân.
"Cho dù nô tỳ nặng
thì
cũng là con
gái, làm sao có thể nặng bằng công tử?" Vẻ mặt Bích Vân
không
phục, lập tức chuyển đề tài,"
cô
nương, đêm nay người phải động phòng hoa chúc!"
"..." Mặt Từ Xán Xán nháy mắt trở nên đỏ bừng, "Đùa... Đùa giỡn cái gì..."
Bích Vân dùng sức ôm lấy nàng, đem tất cả nước mưa bị dính vào
trên
mặt cọ ở trước ngực Từ Xán Xán: "thật
sự
! Là
thật
!" Thừa dịp
cô
nương vẫn chưa gả
đi, nàng nên thân cận hơn; nếu chờ buổi tối
cô
nương bị nâng qua, nàng có mấy lá gan cũng
khôngdám đùa giỡn
cô
nương,
không, là thiếu phu nhân!
Nghe Bích Vân
nói
xong, cả người Từ Xán Xán đều ngây dại, vô hạn vui mừng dâng trào lên, ngược lại làm nàng đứng yên tại chỗ.
trên
người Từ Xán Xán mặc áo tay hẹp trắng thêu hoa Tịnh Đế, đóa hoa trước ngực bị Bích Vân cọ nước mưa rất nhạt, nàng cũng thèm để ý đến.
thật
sự
đến giờ phút này, trong lòng nàng ngược lại nghĩ: nguy rồi, buổi tối vẫn chưa tắm rửa!