*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bích Vân lén lút
đi
ra ngoài trong chốc lát,
không
bao lâu
thì
trở về.
Nàng bưng
một
bát trà đun sôi để nguội cho Từ Xán Xán uống, đứng
một
bên nhìn Từ Xán Xán hồi lâu, bỗng nhiên
nói:"
cô
nương, nô tỳ có chủ ý này!"
Từ Xán Xán ngạc nhiên nhìn về phía nàng.
Lúc này Bích Vân cảm thấy
thật
sự
là sáng sủa rộng mở. Công tử muốn
cô
nương theohắn, nhưng Bích Vân
không
đồng ý công tử chết
đi, cũng
không
muốn
cô
nương chôn cùng. Từ trước đến nay nàng hi vọng bọn họ tiếp tục sống tốt, bản thân và Phó Liễu vẫn tiếp tục hầu hạ bọn họ.
Cuối cùng nàng nghĩ ra
một
biện pháp tự nhận là hoàn mỹ nhất!
Bích Vân vui rạo rực
nói: "cô
nương, lần này công tử
đi
ngàn khó vạn hiểm, công tử lại có tính tình liều mạng kia! Nếu
cô
nương mang thai đứa
nhỏ
với công tử? Công tử nhất định
sẽ
yêu
quý tính mạng bản thân để trở về chăm sóc mẫu tử người!"
Từ Xán Xán: "..." Hôm nay Bích Vân điên rồi?
Vẻ mặt Bích Vân vui mừng: "cô
nương, đây
không
phải cũng là
một
kết cục vui mừng lớn sao?"