Phó Dư Sâm vừa ra đến cửa cung, Phó Liễu
liền tiến lên đón. Hắn tới gần Phó Dư Sâm thấp giọng nói:“ Tiết Anh muốn đem cha mẹ Giang nữ quan ở Khôn Trữ cung nhận vào Hạnh Hoa doanh”
Phó Dư Sâm khẽ gật đầu, đi về hướng Phó Dương đang nắm giữ ngựa.
Phó Dư Sâm thấy Phó Dương, nhưng vì có tâm sự nên đã quên chính mình
từng nói qua gặp Phó Dương một lần sẽ đá hắn một lần, Chân dài sải bước
vội vàng đi về phía phó dương đang dắt ngựa ở một bên, nhận dây cương
từ trong tay Phó Dương.
Phó Liễu và Phó Quế dáng người đều thuộc loại nhỏ gầy, đương nhiên chân
cũng không dài, hai người bước chân ngắn chạy một đường theo sát sau hắn
Trở lại phủ Định Quốc Công, Phó Dư Sâm đi dọc theo hành lang phía tây,
chuẩn bị đi tiền viện thư phòng gặp phụ thân thương lương chuyện tình,
ai biết được vào thời điểm hắn muốn chuyển hướng, liền có người đánh
mạnh tới, vừa vặn va mạnh vào ngực Phó Dư Sâm
Phó Liễu cùng Phó Quế chạy tới, phát hiện một thiếu nữ có khuôn mặt xinh đẹp, mặc trang phục nha hoàn bị công tử đẩy ngã trên mặt đất, mà chính
công tử đang khom người quay về hướng ngoài hành lang nôn khan.
Phó Liễu cùng Phó Dương đỡ Phó Dư Sâm trở về Trúc Thanh Viện, đi vào phòng nghỉ ngơi hằng ngày của công tử ở ngoài thư phòng.
Sắp xếp thoả đáng cho công tử, Phó Dương liền chạy ra ngoài cho Phó Quế
đi vào. Phó Liễu vừa đem chén nước hầu hạ cho công tử sắp nôn đến ngất
xỉu để xúc miệng, vừa tranh thủ lúc rãnh rỗi bảo phó quế:“ bảo Phó
Dương đi thỉnh Từ đại phu”. Công tử hai ngày nay thấy phó dương liền
hận không thể cho hắn một cước, phải cho Phó Dương chạy nhanh lấy công
chuộc tội!
Phó Dư Sâm cảm giác bản thân xưa nay chưa bao giờ nôn nhiều như vậy, e
rằng ngày cả lục phủ ngũ tạng cũng nôn ra ngoài, hắn cảm thấy giờ khắc
này mình sống thực dư thừa! Khó chịu như vậy, còn sống để làm gì!
Từ Thuận Hoà vừa nghe tình huống của Phó Dư Sâm, lập tức thu thập hòm
thuốc ngồi vào cùng phó dương lên xe, chạy như bay về hướng Định Quốc
Công phủ.
May mắn khoảng cách từ Thuận Hoà đến Định Quốc Công phủ không xa lắm, nửa giờ sau, xe ngựa liền chạy vào Trúc Thanh Viện
Từ Thuận Hoà cùng Phó Dương chạy vào ngoại thư phòng của Trúc Thanh
Viện, thấy phó dư sâm dựa vào mép giường nôn mửa. Làm chẩn đoán sơ qua,
Từ Thuận Hoà trước tiên dùng ngân châm nhận biết huyệt vị rồi chậm rãi
đâm vào, sau đó lấy một bao bột phấn, đi ra để Phó Liễu tiến vào cho Phó Dư Sâm ăn.
Sai khi lắc lư lấy ngân châm ra, Phó Dư Sâm liền ngừng nôn khan. Phó Liễu bận bịu bưng chén thuốc đưa tới miệng hắn.
Sau khi mệt mỏi uống xong chén thuốc ngọt, Phó Dư Sâm thấy cảm giác
buồn nôn làm cho người ta thống khổ muốn chết rất nhanh chóng biến mất.
Hắn đưa chén thuốc không cho Phó Liễu, dựa vào ở trên gối hướng Từ Thuận Hoà nói cám ơn:“ Phó mỗ đa tạ Từ tiên sinh!“.
Hắn suy yếu như vậy còn hướng mình nói cám ơn, thái độ kính cẩn cùng lễ ngộ hiếm thấy này làm cho tâm trạng Từ Thuận Hoà sung sướиɠ bay thẳng
lên trời--- có thể sẽ có một ngày, hắn có thể hướng người khác nói khoác rằng Hoàng Đế đã từng hướng chính mình nói cảm tạ.
Hắn kiềm chế cảm giác hưng phấn, sau khi cẩn thận tiến hành vọng, văn,
vấn, thiết, rồi mới đưa ra kết luận: “ công tử đây là tâm bệnh”
Phó Dư Sâm liếc mắt nhìn hắn nhưng không lên tiếng
Phó Liễu một bên nhân tiện nói:“ Từ đại phu đúng là thần y, công tử nhà ta quả thật là có tâm bệnh!”
Hắn không chịu nói tỉ mỉ, khẩn thiết nhìn Từ Thuận Hoà: “ xin hỏi trị liệu như thế nào?”
Từ Thuận Hoà suy nghĩ một chút, nói:“ tâm bệnh chỉ có thể chữa bằng tâm
dược, Từ mỗ trước mắt chỉ có thể cho Đoàn Luyện đại nhân thuốc vừa mới
dùng, chính là thuốc dùng để chữa trị chứng đau đầu”
Phó Liễu nhìn về phía công tử, phát hiện sắc mặt hắn tái nhợt đăm chiêu, liền không hề nhiều lời.
Phó Dư Sâm tự mình đứng lên tiễn Từ Thuận Hoà đến cửa thư phòng liền trở về nằm. Phó Liễu bảo gã sai vặt lấy rương gỗ đã chuẩn bị tốt vào trong
xe ngựa, để Phó Tùng cùng Từ Thuận Hoà lên xe đưa hắn trở về.
Từ Thuận Hoà cũng đoán được rương gỗ là tạ lễ Phó đoàn luyện đưa mình,
hồi tưởng lại tặng phẩm hào phóng trước đây Đoàn luyện đại nhân cho bản
thân, vui mừng đến tim đập” thình thịch thình thịch“. Hắn rất muốn mở
rương gỗ ra xem, nhưng vì Phó Tùng ở bên cạnh nên không tiện xem.
Khả năng quan sát sắc mặt của Phó Tùng rất tốt, thấy thế liền mỉm cười
lấy rương gỗ mở ra cho Từ Thuận Hoà xem: “ Từ tiên sinh, đây là một chút tâm ý của công tử, chỉ là chút lễ mọn,hy vọng ngài vui lòng nhận!”
Từ Thuận Hoà nhìn bên trong đầy thỏi vàng, trong lòng vui mừng nhưng lại làm bộ vân đạm phong kinh:“ aizz, đoàn luyên đại nhân thực sự quá
khách khí!”
Phó Tùng ân cần nói:“ Từ tiên sinh nếu còn dự tính mua đất thì tiểu nhân nhất định tiếp tục phụng bồi!”
Từ Thuận Hoà liên tục nói lời cảm tạ. Trước đó vài ngày, Phó Tùng vừa
giúp hắn mua một miếng đất rất tốt làm cho người ta đều không thể tin
nổi!
Lúc xe ngựa chạy ra Trúc Thanh Viện, nhị quản gia phủ Định Quốc Công Phó Tứ vừa vặn nhìn thấy, liền phân phó gã sai vặt lặng lẽ đuổi theo. Hắn
là thân tín của Quốc Công phu nhân, có thể tìm hiểu được bí mật của công tử, phu nhân nhất định sẽ trọng thưởng cho hắn!
Từ Xán Xán sợ Phó Dư Sâm nhận gối đệm sẽ ghét bỏ châm tuyến của mình,
nên cố ý bỏ lại bao gối mới làm được một nửa không để ý đến nhưng buổi
sáng ngày hôm sau, rốt cuộc nhịn không được, đứng ở trước giá thêu, nhìn bên trong mặt gối, trầm tư suy nghĩ biện pháp giải quyết.
Từ Xán Xán cố ý đi mua Khanh vân trù màu xanh làm bao gối, khanh vân trù tinh tế, mềm mại, thoáng khí lại mềm dai, ở Biện Kinh luôn luôn bán rất đắt. Từ Xán Xán không chút tiếc nuối nào mua một lượng lớn để Thường
Liễu chở về, còn bị mẫu thân mắng cho một trận!
Từ Xán Xán dùng sợ chỉ màu xanh lục thêu một khóm trúc lên hai cái bao
gối một lớn một nhỏ, nhưng cây trúc lại xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn thực
không vừa mắt. Ở trong phòng bếp, Bích Vân đem dưa hấu cắt thành những
lát nhỏ, đặt vào trong bát ngọc rồi mang tới cho Từ Xán Xán ăn.
Nhìn thấy Từ Xán Xán đang ngẩn người nhìn chằm chằm giá thêu, vẻ mặt
buồn phiền, trong lòng Bích Vân cũng có chút xúc động, trước tiên dùng
nĩa bạc xiên một lát dưa hấu nhỏ đưa đến miệng Từ Xán Xán, thấy nàng
bắt đầu ăn mới ôn nhu nói:“ cô nương, nếu công tử nhận lễ vật của ngài,
sợ là chỉ lo cao hứng, nơi nào nghĩ đến những cái khác?”
Từ Xán Xán cũng không nói gì, nhận nĩa trong tay Bích Vân chỉ lo ăn,
mãi đến khi ăn hết đồ trong bát ngọc của Bích Vân, lúc này mới dùng khăn lau khoé miệng, nói:“ Bích Vân, ngươi đi cắt dưa hấu, cùng ăn với
Tiểu Hương, Đinh ma ma, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi đi!”
Mùa hè sau giờ ngọ, người bình thường có thói quen ngủ trưa, nàng muốn
ngồi trong chốc lát, tiện thể đem hai cái bao gối làm cho xong, vì ở
trước mặt Bích Vân, nàng không khỏi có chút ngượng ngùng nên liền tìm lý do bảo Bích Vân ra ngoài. Bích vân nói cám ơn liền lui xuống
Trong phòng chỉ còn lại một mình Từ Xán Xán, nàng ngồi ở sau giá thêu,
nhẹ nhàng vuốt ve mặt gối từ trên giá tháo xuống, trong lòng lại có tâm
sự
Bích Vân ở gian phòng phía nam nghỉ ngơi nửa ngày, ngủ thẳng đến chạng
vạng mới đến đây, phát hiện cô nương nhà mình cầm y phục tựa vào giường
ngủ, hai cái bao gối đã thêu xong được xếp ngay ngắn đặt ở bên gối.
Nàng trước tiên đắp chăn cho Từ Xán Xán, lúc này mới cầm lấy bao gối mở
ra nhìn, phát hiện Từ Xán Xán đã đem hai cái bao gối một lớn một nhỏ
khâu xong toàn bộ, tuy các khóm trúc thêu không được đẹp cho lắm, nhưng đường kim đều rất nhỏ và đều nhau.
Bích Vân nhìn Từ Xán Xán đang ngủ, không tự chủ được đưa tay vỗ nhè nhẹ
lên lưng của nàng—— cô nương vì làm đôi bao gối này, đêm qua hơn nửa đêm mới đi ngủ.
Vừa mới dùng qua cơm tối, phu thê Từ Thuận Hoà liền bưng nến đi tới nhà kho phía tây
Từ Xán Xán vừa nâng chén trà lên uống, Từ Thuận Hoà liền kêu nàng cùng đi
Nàng vừa đi vào, Từ Vương thị liền lôi kéo tay cho nàng xem:“ Xán Xán, nhìn xem đồ cưới mà cha đã chuẩn bị cho con!”
Từ Xán Xán tò mò nhìn sang, chỉ thấy ở trên cái rương dài lớn đặt một
ngọn nến, bên cạnh có vài cái rương nhỏ, trong đó có một cái bị che đã
được mở ra.
Nàng đi tới, phát hiện bên trong cái rương là một tờ ngân phiếu cùng mấy hộp tráp hồng tinh xảo
Từ Xán Xán có chút mờ mịt quay đầu nhìn sang cha mẹ
Từ Thuận Hoà đưa tay lấy một hộp tráp hồng, mở ra, đắc ý nhìn Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán phát hiện bên trong đều là các thỏi vàng lớn nhỏ, lại mở ra
một cái tráp khác, phát hiện toàn bộ đều là trân châu to bằng long nhãn
Từ Xán Xán không khỏi nhìn về phía cha mẹ:“ cha, cái này là ———”
Từ Thuận Hoà mấy ngày nay vẫn lo lắng Từ Xán Xán vì chuyện tuyển tú mà
khổ sở trong lòng, nên thương lượng với thê tử một chút, trước tiên đem
đồ cưới đã chuẩn bị cho Từ Xán Xán xem qua, miễn trong lòng nàng phải
sầu lo.
” Những thứ này đều là đồ cưới cha mẹ chuẩn bị cho con!” Ông cười tủm
tỉm nói, “ giường, bàn trang điểm và các thứ cồng kềnh khác đến lúc cha
lại đi đặt mua cho con cũng không muộn!”
Từ Xán Xán nhất thời nói không lên lời, sống mũi cay cay, con mắt ươn ướt.
Từ Vương thị đi tới nắm eo nàng, thấp giọng nói:“ nghe người ta nói
kết quả tuyển tú đã có, trong cung giữ lại mười sáu tú nữ, có một tú nữ
đến từ Dương Châu được phong làm Chính Tứ phẩm Tài tử”
Từ Xán Xán thấy cha mẹ nhìn mình chằm chằm, trong lòng không khỏi buồn
cười, nói:“ con xuất giá không dùng được nhiều như vậy, đều để lại cho
Nghi Xuân đi!”
Từ Thuận Hoà thấy vẻ mặt thoải mái của nữ nhi, thế này mới thả lỏng tâm
tình, nói:“ cho Nghi Xuân nhiều rồi, con không cần lo lắng! Trong
khoảng thời gian này cha có chẩn bệnh cho Phó đoàn luyện, có không ít
kim ngân châu báu, mấy hôm trước ta đã mua sáu mươi mẫu đất ở ngoại
thành, tương lai đều là của Nghi Xuân“.
Từ Xán Xán nghe vậy có chút giật mình:“ cha, chúng ta ở Khai Phong phủ
mua đất rồi hả?” Phải biết rằng, bất kể khi nào, giá đất ở kinh thành và vùng xung quanh đều rất đắt!
Từ Thuận Hoà dương dương đắc ý nói:“ cha làm sao biết nhiều như vậy!
Phải đi hỏi đại bá của con, nhưng cha gần đây không cùng ông ta nói
chuyện, nên đi hỏi thì không tốt cho lắm.
Cũng may gã sai vặt phó Liễu bên cạnh Phó đoàn luyện rất là nhiệt tình,
đặc biệt kêu Phó Tùng cùng ta đi Hạnh Hoa doanh mua! Hình như người bán nhà quen rất thân với Phó Tùng, giá bán đưa ra rất hợp lý, thấp hơn giá thị trường không ít đâu.
Ông tràn đầy phấn khởi nói tiếp:“ Phó Tùng cũng thực khách khí, nói chờ cha trong tay có tiền, lại
mang cha đi mua!”
Từ Xán Xán trợn mắt há hốc nhìn phụ thân. Nàng không nghĩ tới phụ thân
sống hơn ba mươi năm mà vẫn còn ngây thơ như thế! Người ta rõ ràng nửa
bán nửa tặng, thế mà phụ thân lại không nhìn ra!
Nhưng mà nàng cũng hiểu Phó Dư Sâm làm như vậy đều là vì nàng, không khỏi tâm trạng kích động, một lúc sau vẫn không nói ra lời.
Trở về phòng, Từ Xán Xán liền lấy ra cái bọc gối cùng gối đã sớm chuẩn
bị tốt, tinh tế đem gối đệm sắp xếp ngọn, sửa sang lại chốc lát liền
dùng một cái bao lụa hồng bao lại, đem bốn góc quấn lại thành một bao
quần áo. Suy nghĩ trong một chút, nàng lại đem một bao vải dầu gói kỹ
lưỡng, đặt ở trên bàn trang điểm trong phòng ngủ.
Nàng không biết Bích Vân liên lạc với Phó Liễu như thế nào, nhưng cũng
đoán được cho dù nàng không nói, Bích Vân cũng sẽ đem bao vải dầu đi.
Buổi chiều Từ Xán Xán đã ngủ một chút nên ban đêm ngủ không được sâu, bị âm thanh nói chuyện đánh thức
Nàng lắng nghe, nghe được Bích Vân cố ý đè thấp giọng, nói:“ dùng bao
vải dầu là được rồi, ta muốn ra ngoài giao cho Phó Dương, để hắn mang
đến cho công tử!” Đinh mẹ thanh âm tựa hồ đáp “ được“.
Từ Xán Xán nghe xong lời nói của Bích Vân, nghĩ đến gối đệm chính mình
làm rất nhanh sẽ giao cho Phó Dư Sâm, trong lòng có chút vui mừng, nằm
trên giường suy nghĩ miên man hơn nửa đêm.
Mấy ngày nay, Phó Dư Sâm liền biến thành mỹ nam bệnh, sắc mặt tái nhợt,
môi nhợt nhạt, mệt mỏi nằm trên giường ở trong thư phòng, cầm quyển
sách yên lặng đọc.
Lúc hắn cùng Từ Xán Xán thân cận chưa từng nôn mửa, liền nghĩ đến tật
xấu thấy nữ nhân liền nôn mửa đã tốt hơn, không ngờ lâu như vậy, hắn cư
nhiên lại ói ra, còn nôn đến chút nữa mất mạng
Phó Dư Sâm hiểu được ý tứ sâu sắc của câu “ tâm cao ngất, mệnh như giấy bạc”, tâm trạng bực bội suốt cả ngày, ai cũng không thèm để ý, chỉ nằm ở trong phòng ngủ đọc sách.
Phó Liễu cùng Phó Dương mấy này nay hầu hạ đều nhìn ra, trong lòng đều
vô cùng lo lắng. Cuối cùng phó Liễu nghĩ ra chủ ý:“ ta đi liên lạc với
Phó Bích, để nàng nghĩ biện pháp khuyến khích Từ cô nương đưa lễ vật cho công tử, công tử nhất định sẽ rất vui vẻ!”
Không nghĩ tới Phó Liễu xuất môn thuận lợi, nửa đêm liền đem về một bao
vải dầu thật to, chào một cái liền bẩm báo:“ bẩm công tử, ở tại Thiên
Viện, Thanh Hồng cô nương để nô tài đưa đến cho người——”
” ném đi” Phó Dư Sâm nhìn quyển sách trên tay, đánh gãy lời hắn.
Phó Liễu liền “ xì” một tiếng, nở nụ cười, chắp tay cầu xin tha thứ:“
công tử tha cho nô tài! Đây chính là đồ Phó Bích vừa mới giao cho nô
tài!
Sắc mặt tái nhợt của Phó Dư Sâm nhất thời ửng đỏ, lông mi dài cụp xuống, che khuất sóng mắt sâu thẳm, miệng lại nói ra lời mạnh mẽ:“ để đồ thả
xuống, ngươi cút ra khỏi mắt ta!”
Phó Liễu thấy thân thể công tử hai ngày nay không tốt, tâm tình cũng
không tốt, bây giờ tâm liền hớn hở, trước tiên liền mở bao lấy hai cái
gối đệm một lớn một nhỏ ra đặt ở bên giường, nói:“ công tử, Phó Bích
nói Từ cô nương bảo rằng vào ngày lập đông, nàng lại đổi gối mới!”
Nói xong, hắn lại hai tay ôm đầu quỳ trên mặt đất, nói “ công tử, nô tài thực cút ngay”, liền chạy nhanh ra bên ngoài.
Dáng người hắn nhỏ gầy, lại luyện qua công phu, quả thực rất nhanh liền chạy ra ngoài
Đến cửa, hắn lại nói “ công tử, nô tài cút đi đây” liền đứng dậy nhảy lên, để lại cho Phó Dư Sâm một chút không gian riêng tư.
Phó Dư Sâm không nghĩ tới Phó Liễu này nói liền cút, trước khi đi còn cười, cầm lấy gối đệm bên cạnh lên nhìn kỹ.
Hình dáng đệm là hình lập phương, cái lớn so với mặt bàn còn muốn lớn
hơn, vừa thơm vừa mềm. Phó Dư Sâm nhìn đến mặt gối hình khóm trúc mộc
mạc, khoé môi không khỏi cong lên.
Phó Dư Sâm đem gối lớn làm gối đầu, đem gối nhỏ làm gối ôm, nghiêng người nhắm hai mắt lại.
Phó Dương hai ngày nay luôn luôn trốn tránh công tử, sợ công tử lại đá
hắn, vì vậy luôn chờ cơ hội chuộc lỗi. Hắn đứng ở bên ngoài, nghe bên
trong phòng không còn tiếng lật sách, liền rón rén bước vào.
Nhìn thấy công tử đã thϊếp đi, lặng lẽ tắt nến đi ra ngoài.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phó Dư Sâm liền cưỡi ngựa đến đại doanh ở thành
đông. Ai ngờ còn chưa ra ngoài thành, liền ở cửa Nhân Hoà gặp chuyện.