Dáng người Phó Dư Sâm mảnh khảnh, mặt cũng nhỏ, ngũ quan lại tinh xảo, nhìn
qua quả thực trẻ hơn so với Chu Anh. Nghe thấy tiếng cười của Từ Xán
Xán, Phó Dư Sâm liếc nhìn nàng một cái. Từ Xán Xán đứng bên cạnh lão
thái thái, cũng đang lặng lẽ liếc Phó Dư Sâm, hai người bốn mắt nhìn
nhau lần thứ hai. Trái tim Phó Dư Sâm đập thình thịch, tầm mắt di chuyển từ khuôn mặt Từ Xán Xán đến trên người nàng. Hắn nghĩ hình như Từ Xán
Xán gầy hơn chút, chiếc cằm xinh xắn cũng nhọn không ít, trên người mặc áo bối tử bằng lụa trắng thêu phong lan, phía dưới áo bối tử là váy màu hồng thạch lựu phẳng phiu, trông càng có vẻ gầy yếu. Ánh mắt Phó Dư Sâm không tự chủ được lại di chuyển về phía trước, cuối cùng dừng lại chỗ
bộ ngực của Từ Xán Xán. Bên trong Từ Xán Xán mặc y phục đơn giản, trên
ngực có thêu mẫu đơn, hai đóa hoa mẫu đơn đang nở rộ càng làm cho bộ
ngực của Từ Xán Xán nhô cao lộ ra da thịt trắng nõn nhìn qua cực kỳ mềm
mại đầy đặn, không biết bên dưới hai đóa hoa mẫu đơn thì thế nào... Phó
Dư Sâm lặng lẽ kéo vạt áo che kín hai chân. Trong quá trình này, từ đầu
đến cuối biểu tình trên mặt Phó Dư Sâm vẫn lãnh đạm mà trang nghiêm. Chu Anh cười hì hì đứng dậy, chào Từ lão thái thái, nói:
- Chu Anh phủ Diên Ân Hầu xin thỉnh an lão thái thái!
Hắn là thế tử phủ Diên Ân Hầu, lão thái thái chỉ là nhị phẩm cáo mệnh,
hắn thỉnh an bà chẳng qua là cho Từ Nghi Bằng chút mặt mũi thôi. Lúc Từ
lão thái gia còn sống, Từ gia cũng chỉ là gia đình khá giả, Từ lão thái
thái cũng không tiếp xúc với nhiều mặt của cuộc sống. Từ Đình Hòa từng
bước thăng chức, phẩm cấp cáo mệnh của Từ lão thái thái cũng nước lên
thì thuyền lên theo con trai, hiện nay là chính nhị phẩm cáo mệnh. Chẳng qua Từ Hàn thị chê bà không lên được mặt bàn, bởi vậy cũng không đưa
lão thái thái đi ra ngoài giao tiếp, vì vậy lão thái thái cũng không
nhận ra Chu Anh là bên nhà thông gia.
Chu Anh đi hoàn lễ hàn huyên đôi câu lại về bên cạnh Phó Dư Sâm ngồi
xuống. Từ đầu đến cuối Phó Dư Sâm cũng không đứng dậy. Lúc này Từ lão
thái thái cũng đoán được vị mỹ thiếu niên được Chu Anh gọi “Đại ca” này
là Phó Dư Sâm, con trai độc nhất của Định Quốc Công. mặc dù Phó Dư Sâm
không có phẩm cấp, nhưng bà cũng không dám quấy rầy, bèn không để ý tới
bên kia nữa mà bảo Hồng Vân:
- Mang điểm tâm để trên xe ngựa đến đây đi!
Từ Xán Xán nhìn thì giống như đang rót trà cho Từ lão thái thái nhưng
ánh mắt lại thừa dịp liếc Phó Dư Sâm đối diện. Mi mắt Phó Dư Sâm buông
xuống, lông mi thật dài che khuất sóng mắt, trên mặt không có biểu tình, cũng không nhìn ra được điều gì. Nhưng Từ Xán Xán tinh mắt phát hiện lỗ tai Phó Dư Sâm đang đỏ bừng! Nàng không khỏi cúi đầu mỉm cười.
Từ Nghi Liên tiếp nhận tráp điểm tâm từ trên tay Hồng Vân, sau khi mở ra liền đặt ở trước mặt lão thái thái. Vì các nàng đi quá vội vàng, chưa
kịp ăn cơm trưa, mặc dù có điểm tâm, nhưng là của lão thái thái, cũng
không ai dám bảo lão thái thái nhường cho nửa phần. Trong hộp đựng hồng
đậu tô mà Từ lão thái thái thích nhất, vì đang bụng đói kêu vang nên vừa ăn xong một miếng, bà lại cầm tiếp miếng nữa. Sau khi ăn xong năm
miếng, Từ lão thái thái mới dừng lại, nâng chung trà lên “Sùng sục sùng
sục” uống xong một ly trà, vừa bảo Từ Xán Xán “Rót thêm chén nữa”, vừa
cầm lấy một miếng hồng đậu tô ăn tiếp. Thấy ba tỷ muội Từ Nghi Liên đều
không ngồi xuống, Từ lão thái thái uống một ngụm trà, nuốt điểm tâm
trong miệng xuống, nói:
- Đừng ngại, bên kia đều là thông gia của nhà chúng ta cả!
Giờ không phải là thông gia thì thế nào, tương lai sau này cũng là thân
thích cả thôi! Tuy rằng lão thái thái bảo ngồi xuống, nhưng Từ Nghi
Liên, Từ Nghi Đồng và Từ Xán Xán cũng không thực sự ngồi xuống, mà vây
quanh hầu hạ bà. Mặc dù các nàng cũng đói, nhưng biết tổ mẫu nhà mình
luôn luôn keo kiệt ích kỷ, lão nhân gia bà còn chưa ăn no, cho dù các
nàng có là cháu gái ruột bà cũng chẳng thèm để ý đến đâu. Sau khi Từ
Nghi Liên mở tráp điểm tâm xong bèn đứng phía sau tổ mẫu —— vừa vặn đối
diện với Phó Dư Sâm! Từ Xán Xán đứng đứng bên phải rót trà cho lão thái
thái, nàng sợ người khác phát hiện nên không dám nhìn Phó Dư Sâm nữa,
khi không rót trà thì cúi đầu quy củ đứng đó. Từ Nghi Đồng bị khuôn mặt
đẹp của Phó Dư Sâm làm cho kinh ngạc, từ trong xe ngụa đi ra vẫn không
lên tiếng, chỉ ngơ ngác nhìn Phó Dư Sâm. Khi nàng ta biết mỹ thiếu niên
hiếm thấy này là Phó Dư Sâm - con trai độc nhất của Định Quốc Công, mắt
to thoáng cái sáng lên, mắt càng không hề chớp nhìn chằm chằm Phó Dư
Sâm. Chu Anh đang hầu hạ Phó Dư Sâm, Phó Dư Sâm liếc mắt nhìn hắn, hắn
lập tức bảo Phó Liễu:
- Còn không mau mang điểm tâm lên đây!
Phó Liễu liếc nhìn công tử nhà mình, thấy công tử không phản đối, bèn
cùng Phó Quế đi đến chỗ buộc ngựa. Hai bên yên ngựa của hắn có hai chiếc rương gỗ, bên trong đều là điểm tâm mà Chu Anh lấy ở chỗ chủ trì Đông
Lâm tự—— điểm tâm ở Đông Lâm tự ngon nổi danh biện kinh. Chu Anh vốn
theo chân tới đây, biết được công tử muốn tới Đông Lâm tự dâng hương,
hắn cũng mang gã sai vặt cưỡi ngựa đuổi theo, trước khi đi còn nghiêm
mặt đòi hai rương điểm tâm của Đông Lâm tự. Mấy gói giấy dầu bọc điểm
tâm nhanh chóng được bày lên trên bàn, đặt trước mặt Phó Dư Sâm. Từ Xán
Xán cảm thấy mình không nhìn Phó Dư Sâm, nhưng nhìn điểm tâm cũng không
vấn đề gì mà! Nàng liếc mắt thấy bên trong có hạnh nhân giòn và bánh đậu xanh mà mình thích ăn, không khỏi một trận thèm nhỏ dãi. Chu Anh nhiệt
tình nói:
- Đại ca, huynh không nên chỉ uống nước thế, ăn một chút điểm tâm đi!
Nhìn Phó Dư Sâm vẫn bưng cái chén không chịu ăn điểm tâm, hắn không khỏi thốt ra một câu mà mẫu thân hắn đã từng khuyên Phó Dư Sâm nói:
- Huynh gầy như vậy, nếu không ăn nhiều sẽ bị gió thổi bay đi mất đấy!
Từ nhỏ Phó Dư Sâm đã không thích ăn vặt, mỗi lần chỉ ăn một ít, mẫu thân Chu Anh là Diên Ân Hầu phu nhân cũng từng khuyên Phó Dư Sâm như thế.
Phó Dư Sâm cũng không để ý đến hắn. Khi còn bé hắn không thích ăn vặt là bởi vì mỗi lần ăn thứ gì mà phòng bếp mang tới bụng của hắn sẽ âm ỉ đau rất lâu. Mỗi lần dùng cơm, hắn cũng chỉ ăn tượng trưng mấy miếng, sau
đó trở lại Trúc Thanh viện ăn điểm tâm mà Phó Liễu Phó Quế vụиɠ ŧяộʍ đi
ra ngoài mua cho hắn. Đây có lẽ là nguyên nhân khiến thân thể hắn vẫn
không quá khỏe mạnh! Những lời này hắn không muốn nói cho biểu đệ được
nuôi như ngâm trong hũ mật này, bởi vậy coi Chu Anh trở thành không khí. Phó Dư Sâm uống một ngụm nước, bảo Phó Liễu:
- Để lại một phần giống như thế này, còn lại tặng cho Từ lão thái thái đi!
Từ Xán Xán nhất định đói bụng, lão thái thái keo kiệt như vậy, thế thì
cho bà ta một đống, xem bà ta có thể ăn hết được không! Từ lão thái thái thấy những điểm tâm này thì rất vui. Bà không dám nói chuyện với Phó Dư Sâm, bèn bảo Từ Nghi Đồng:
- Nghi Đồng, cháu đến cảm ơn Phó công tử đi!
Lão nhân gia bà cũng rất tinh ý, biết Từ Xán Xán phải tiến cung, Từ Nghi Liên sẽ được gả cho người đứng đắn làm chủ mẫu, chỉ có Từ Nghi Đồng cao không được thấp không phải, nếu có thể được Phó công tử háo sắc coi
trọng, nói không chừng lại có một phen kỳ ngộ khác ấy chứ! Đương nhiên
Từ Nghi Đồng phải nắm bắt cơ hội này, nàng ta đoan đoan chính chính tiến lên một bước, thoải mái hành lễ:
- Xin cảm ơn ý tốt của Phó công tử ạ!
Phó Dư Sâm yên lặng uống nước, căn bản không để ý đến nàng ta. Nhất thời Từ Nghi Đồng cảm thấy hơi xấu hổ. Chu Anh nghĩ đều là thân thích cả, vì thế đứng dậy giải vây nói:
- Từ cô nương không cần để ý, chỉ là một cái nhấc tay thôi mà!
Trên mắt to của Từ Nghi Đồng như phủ một tầng hơi nước, hơi phúc thân
hành lễ rồi lui xuống. Từ lão thái thái làm như không biết cháu gái bị
kinh ngạc, vẫn ăn uống như trước. Từ Xán Xán muốn nhanh chóng gặp cha
nương và đệ đệ, ngay cả Phó Dư Sâm mà mình vẫn yêu thích cũng không thèm để ý nữa, bèn lặng lẽ nhắc nhở Từ lão thái thái:
- Lão thái thái, cha nương cháu...
Lão thái thái giống như không nghe thấy lời nói của nàng, ngược lại Phó
Dư Sâm lại lười biếng nhấc mi nhìn nàng một cái. Không bao lâu sau, đoàn người Phó Dư Sâm bắt đầu xuất phát. Từ lão thái thái thấy bọn họ rời
đi, vội vàng giục Từ Sâm:
- Còn không nhanh đi!
Từ Nghi Liên và Từ Xán Xán cùng ngồi trên chiếc xe ngựa lộng lẫy, Lưu
Huỳnh và Bích Vân ngồi ở đối diện. Từ Nghi Đồng không chịu ngồi cùng với lão thái thái, bèn lên xe ngựa bên này. Nàng ta lại không chịu hạ thấp
thân phận ngồi cùng chỗ với Lưu Huỳnh và Bích Vân vì thế chen chúc ngồi
cùng Từ Xán Xán và Từ Nghi Liên. Từ Xán Xán ngồi bên phải, vị trí sát
cửa sổ xe, Từ Nghi Liên ngồi chính giữa, Từ Nghi Đồng ngồi bên trái, Lúc nàng ta ngồi xuống liền nhìn bên trái cửa sổ xe mà chảy nước mắt. Từ
Nghi Liên thân là tỷ tỷ, không thể không quản, bèn lấy khăn tay trong
tay áo Từ Nghi Đồng, giúp nàng ta lau nước mắt, tùy ý an ủi vài câu. Từ
Xán Xán không nói gì, nghiêng người lẳng lặng nhìn bên phải cửa sổ xe.
Trước đây nàng chỉ là thích khuôn mặt đẹp của Phó Dư Sâm, vì thế luôn ý
da^ʍ hắn, lại nhớ đến một đám cơ thϊếp luyến đồng của hắn, tâm loạn như
ma không có manh mối. Nhưng thật ra chỉ là hiếu kỳ, hiện tại trong lòng
nàng luôn có một tình cảm không ngừng sinh sôi, cuối cùng đành phải thầm cảnh cáo chính mình: Ngươi sắp phải vào cung rồi, có tư cách thích
người ta nữa hay sao? Đừng hoa mắt, ngu ngốc mơ mộng hão nguyền nữa! Từ
Xán Xán theo bản năng dời đi lực chú ý, nàng bắt đầu tưởng tượng cảnh
đoàn tụ cùng cha mẹ đệ đệ. Vào Từ phủ mấy tháng, nàng cũng chỉ làm được
ba đôi giày, cho cha một đôi, nương một đôi, tiểu Nghi Xuân đáng yêu một đôi thôi!