Từ lão thái thái và Từ Đình Hòa thương lượng một lúc, đều nghĩ ngày mai
xuất phát thì không kịp chuẩn bị, cuối cùng quyết định ngày kia lên
đường. Từ Xán Xán, Từ Nghi Liên và Từ Nghi Đồng cùng nhau rời đi. Đến
trong viện, Từ Xán Xán tạm biệt Từ Nghi Liên, Từ Nghi Đồng, Từ Nghi Liên vẫn giữ dáng vẻ bình thường ổn trọng, Từ Nghi Đồng từ khóe mắt chân mày đều toát ra ý mừng, làm cho Từ Xán Xán hơi nghi hoặc. Lúc này đã là
giữa tháng năm, vào giữa hè, mặc dù là buổi tối nhưng vẫn rất oi bức.
Trở lại sương phòng phía Tây, Từ Xán Xán đã chảy mồ hôi đầm đìa. Trước
tiên nàng không vội tắm rửa mà cầm một chiếc quạt tròn làm khô người,
gọi Tiểu Hương vào phòng ngủ.
Tiểu Hương một mực coi chừng sương phòng phía Tây, khó khăn lắm mới
gặp Từ Xán Xán nên rất vui vẻ, tiếp nhận quạt tròn trong tay Từ Xán Xán, bắt đầu quạt thật nhẹ nhàng. Bích Vân dọn dẹp thơ từ ở trước bàn trang
điểm mà Từ Xán Xán đã sao chép nhiều ngày nay, lại phát hiện thiếu mất
mấy tờ, vội vàng bẩm báo Từ Xán Xán. Từ Xán Xán kiểm tra lại, tổng cộng
thiếu hai tờ. Nàng cảm thấy trong khoảng thời gian này mình luyện chữ
rất thành công, bởi vậy muốn viết hai mươi bài thơ hay nhất để đóng
thành sách, tự mình thưởng thức, ai ngờ vẫn chưa kịp đóng thì đã thiếu
mất hai tờ. Nàng quan sát một lúc lâu mới nói:
- Hai tờ bị mất, một tờ viết bài《 Cẩm sắt 》của Lý Thương Ẩn, một bài《 Hoa phi hoa 》của Bạch Cư Dị!
Mấy ngày nay Bích Vân vẫn đi theo Từ Xán Xán, Tiểu Hương ở lại trong
phòng, vì vậy Từ Xán Xán và Bích Vân đều nhìn về phía Tiểu Hương. Tiểu
Hương có chút khẩn trương, lập tức nói:
- Xế chiều ngày hôm qua, Lưu Hoa bên chỗ Ngụy di nương có sang tìm nô tỳ chơi.
Từ Xán Xán thấy hơi lạ, ai lại lén lấy chữ viết của mình làm gì nhỉ? Hay là mình nghĩ sai cũng chưa biết chừng. Vừa nghĩ như thế, nàng cũng
không quá để ý nữa, chỉ dặn dò Bích Vân:
- Kiểm tra lại xem có mất vật nào quý giá không!
Bích Vân vội vàng mở hộp đựng trang sức và tủ quần áo cẩn thận kiểm tra
một lần, không phát hiện mất thứ gì khác. Từ Xán Xán nhìn lại đồ vật
trong phòng mình, bèn nghĩ ra một chủ ý: Sao không ghi chép những đồ vật quý giá trong phòng mình vào sổ nhỉ? Suy nghĩ một chút, nàng lại nở nụ
cười. So với Từ Nghi Liên và Từ Nghi Đồng, nơi này của nàng thì có tài
sản gì đáng giá đâu mà phải dùng tới sổ sách?
Từ Xán Xán tắm rửa xong, đến phiên Bích Vân, Bích Vân để Tiểu Hương đi
tắm trước. Tiểu Hương thích nói chuyện không ở đây, trong phòng nhất
thời trở nên yên tĩnh. Từ Xán Xán ngồi trên tháp trúc khâu đế giày, Bích Vân vá mũi giày ở một bên. Đây là giày làm cho Từ Nghi Bằng. Đôi giày
này Từ Xán Xán bảo làm cho Từ Nghi Bằng đã hơn một tháng, bây giờ còn
chưa thấy bóng dáng đâu cả! Hai người vừa làm vừa nói chuyện, Từ Xán Xán thỉnh thoảng lấy khăn lau mồ hôi.
- Ngày đó đi phủ Định Quốc Công, ta thấy căn phòng của bọn họ mát lắm.
Từ Xán Xán chà xát đầu ngón tay hơi đau, hỏi Bích Vân:
- Vì sao ở chỗ này của chúng ta lại nóng thế nhỉ?
Bích Vân nói:
- Trong chính đường Lô Tuyết am và Hồng Phong cư ở phủ Định Quốc Công
mà chúng ta đi qua, đều đặt mấy đặt mấy khối băng nên rất mát mẻ!
- Khối băng?
Từ Xán Xán nói:
- Ta nhớ ra rồi, phía sau bình phong nơi Phó phu nhân ngồi có để một
cái mâm bằng bạc rất lớn, mặt trên đặt mấy khối băng, tản ra hơi lạnh,
rất mát mẻ thoải mái!
Nàng suy nghĩ một chút, thở dài:
- Trong phủ của chúng ta sợ là không dùng nổi!
Tuy rằng Từ Đình Hòa là quan nhị phẩm, cũng phú quý nhưng cũng không có
đủ điều kiện để dùng băng trong phủ vào mùa hạ. Bích Vân dỗ dành nàng:
- Nghe nói nương nương được sủng ái trong cung cũng có thể sử dụng băng mà!
Từ Xán Xán liếc mắt:
- Ừ, là nương nương được sủng ái!
Nếu không được sủng ái thì ăn no mặc ấm đều quá sức chứ nói gì là mùa hạ được dùng băng. Bích Vân đăm chiêu suy nghĩ, đúng là như vậy, cho nên
gia đình bình thường cũng không nguyện ý đưa con gái mình tiến cung.
Nàng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Từ Xán Xán qua ánh nến, trong
lòng cũng lo lắng thay. Tương lai vào cung, nếu được sủng ái sẽ bị người khác đố kỵ, tình cảnh hiểm ác đáng sợ; không được sủng ái thì người nào cũng có thể ức hϊếp, cuộc sống khổ cực...Lúc này Tiểu Hương vén rèm lên vào phòng ngủ, đầu nàng vẫn còn ướt nhẹp, lại không vội lau tóc mà
trước tiên là nói về tin đồn vừa nghe được:
- Nô tỳ vừa lấy nước ở trong viện, nghe người hầu hạ lão thái thái là
Phấn Vân nói phu nhân muốn gả Tứ cô nương cho nhị công tử của di mẫu
Phong gia, nhưng Tứ cô nương lại muốn gả cho Phong đại công tử cơ!
Từ Xán Xán nhìn nàng, suy nghĩ chừng ba giây, mới hiểu ra, nguyên lai Từ Hàn thị muốn gả Từ Nghi Đồng cho con vợ lẽ nhà di mẫu Phong gia là
Phong Liễn, nhưng Ngụy di nương và Từ Nghi Đồng lại coi trọng con trai
trưởng Phong Anh. Bích Vân và Từ Xán Xán nhìn nhau, hai bên đều hiểu ý
tứ trong mắt đối phương: Xem ra sự tình lần này lại ồn ào lớn rồi đây!
Ngụy di nương và Từ Nghi Đồng phải là người dễ đối phó như thế, vạn nhất sự tình không vừa ý các nàng, không làm khó một trận long trời lở đất
mới là lạ! Từ Xán Xán nghĩ hình như Từ phủ không hợp lý chỗ nào đó. Suy
nghĩ một hồi, nàng mới hiểu được thì ra là do nội bộ quản lý không
nghiêm, nha hoàn tôi tớ rất dễ thu mua, một khi có chuyện gì xảy ra liền xôn xao cả lên. Nàng trầm tư: Nếu nàng gặp phải loại chuyện này thì nên làm như thế nào?
Phó Dư Sâm từ trong cung trở về, mới vừa ngồi xuống bàn trong thư phòng, Phó Quế lập tức đưa lên một xấp bái thϊếp, nói:
- Trung quý nhân Anh Lượng còn đang chờ ở cửa sau ạ!
Trung quý nhân là cách gọi kính trọng đối với thái giám trong cung. Phó Dư Sâm hơi suy nghĩ một chút, nhân tiện nói:
- Cho hắn vào đi!
Sau khi Anh Lượng ra về, Phó Dư Sâm đứng trước cửa sổ trong thư phòng
suy nghĩ. Anh Lượng là thái giám thân tín của Đổng Quý phi ở Kỳ Ngọc
điện. Tần phi trong cung luôn mẫn cảm đối với động tĩnh trên triều đình, từ lần đầu tiên khi Phó Dư Sâm vào cung gặp Vĩnh Yên đế sau ba năm rời
biện kinh, phi tần được sủng ái trong cung liền đến nịnh bợ hắn như nước chảy. Mà phi tần Vĩnh Yên đế sủng ái nhất chính là Đổng Quý phi đã phái người đến tặng lễ kết giao, đồng thời cũng chứng minh quyết định của
Vĩnh Yên đế. Phó Dư Sâm quay đầu lại nhìn lướt qua bức tượng phật Di Lặc bằng hoàng kim trong hộp gỗ đàn hương để trên bàn, căn dặn Phó Liễu:
- Để vào phòng kho đi!
Hắn nhớ tới trong thư Phó Bích đưa tới có nói Từ Xán Xán thích nhất là
đồ bằng ngọc và đá quý, hắn thấy những cung phi này so với Từ Xán Xán
thì đúng là thô tục, tặng lễ cũng chỉ có thể tặng những lễ vật tục khí
như thế này thôi! Phó Liễu nhìn pho đại phật này, không khỏi mỉm cười,
để vào trong hộp, dùng khăn màu đỏ gói kỹ lại rồi mang ra ngoài. Hắn còn phải ghi sổ xong mới có thể nhập vào kho!
- Phó Liễu!
Hắn vừa mới bước ra khỏi thư phòng đã bị công tử gọi lại.
- Đến phòng kho tìm xem có món đá quý nào chất lượng tốt nhất thì mang ra đây!
- Vâng!
Phó Liễu đáp ứng một tiếng lui xuống. Phó Liễu trông coi tư kho ở Trúc
Thanh viện, hắn vừa đi vừa suy tư về việc lấy món đá quý nào để đưa cho
công tử đây. Từ khi công tử trở lại biện kinh, tư kho cũng càng ngày
càng phong phú, chỉ riêng đá quý các màu cũng có rất nhiều hộp! Sợ công
tử sốt ruột, Phó Liễu nhanh chóng mang đến bốn hộp đá quý bình thường.
Mở bốn hộp ra, một hộp ngọc đỏ, một hộp phỉ thúy, một hộp ngọc bích, một hộp đá quý xanh biếc, xếp thành một hàng để Phó Dư Sâm chọn. Trong hộp
đều đầy ngập, cái nhỏ nhất cũng bằng một quả anh đào. Phó Dư Sâm nhìn
thoáng quá, thuận tiện nói:
- Trước hết cứ để ở đây đã!
Đến buổi tối, Phó Dư Sâm giao cho Phó Liễu bốn bản vẽ bên trên có ghi
chú, theo thứ tự là trâm cài tóc hình hoa sen bằng vàng khảm ngọc đỏ,
vòng tay hình lá bạc hà bằng vàng nạm phỉ thúy, khuyên tai hình hoa lê
bằng vàng nạm ngọc bích và búi tóc được xâu chuỗi từ hạt đá quý màu xanh biếc. Phó Liễu không dám hỏi nhiều, lập tức cầm bản vẽ và đá quý đi tìm công tượng.
Ngày thứ hai là ngày nghỉ mộc của Phó Dư Sâm, hắn không cần tiến cung,
bèn chuẩn bị tiếp khách tại trong phủ. Phó Quế đi từ ngoại viện Trúc
Thanh Viện vào nhà chính, tay cầm một phong thư tiến đến, thần sắc hơi
kỳ quái:
- Bẩm công tử, Từ phủ Nhị cô nương lệnh gã sai vặt đưa thư đến ạ!
Phó Dư Sâm sửng sốt, trái tim chợt đập thình thịch, hắn mở thư ra xem,
phát hiện là thư ước hẹn hắn đi hồ Dã Áp, ký tên “Từ Xán Xán“. Phó Quế
hành lễ bẩm báo:
- Nô tài đã bảo Tiết Anh nhìn rồi, quả thực là bút tích Từ cô nương;
cũng cho người đi tra xét ở cửa Tây, vừa có tin tức người Từ phủ ra khỏi thành lập tức trở về bẩm báo ạ!
Phó Dư Sâm không nói gì. Hắn không tin Từ Xán Xán sẽ viết thư cho mình,
nhưng lại nghĩ tuổi Từ Xán Xán còn nhỏ, nói không chừng sẽ xúc động mà
muốn gặp mình... Cũng có thể nàng thật sự có việc muốn tìm hắn... Chẳng
mấy chốc thân binh được phái đến cửa tây đã phi ngựa hồi báo:
- Quản gia quý phủ Từ thị lang hộ tống hai chiếc xe ngựa ra cửa Tây,
xuôi theo quan đạo về hướng Tây, đã cho người đi theo rồi ạ.