Từ Xán Xán nghe
nói
Phó Dư Sâm ở trong thành biến mất hơn
một
canh giờ, lập tức tay đều run lên.
Nàng cố gắng tự mình bình tĩnh, lòng chùng xuống hỏi Tiêu Hạ: “Viên Thân Vũ cùng những thị vệ đó, còn có Thính Vũ vớig Quan Tuyết cũng đều
không
gặp sao?”
Nước lạnh đáp “Bẩm”,
nói: “Thái giám cùng cấm quân thủ vệ trong cung đều chứng minh Thái Tử điện hạ hơn
một
canh giờ trước
đã
ra cung!”
Từ Xán Xán duỗi tay cầm chén trà đặc
trên
giường đất uống
một
hơi cạn sạch, để cho đầu óc
rõ
ràng hơn,
nói: “Việc này trước
không
cần lộ ra, ngươi mang theo thị vệ thay đổi thường phục, dọc theo tuyến đường Thái Tử điện hạ ra cung, tỉ mỉ tìm kiếm
một
lần, bất cứ dấu hiệu nào cũng
không
bỏ qua!”
Lại
nói: “Nếu tới giờ Tý vẫn
không
tìm thấy Thái Tử điện hạ, liền
đi
bẩm báo Định Quốc Công!”
Tiêu Hạ vừa rời
đi, nàng liền sai người kêu Lương Khánh Hạ, Phó Tùng cùng Phó Liễu lại đây, đơn giản
nói
lại
sự
việc
một
lần cho Lương Khánh Hạ, thỉnh Lương Khánh Hạ tạm thời chủ trì tiền viện, lại sai Phó Tùng cùng Phó Liễu mang theo người chia ra
đi
đến phủ đệ của các tướng lãnh dưới trướng Phó Dư Sâm dò hỏi.
Sau khi Tiêu Hạ rời
đi, Từ Xán Xán ngơ ngác ngồi
trên
giường, nửa ngày
không
nói
chuyện.
Ở trong phòng các ma ma hầu hạ vội an ủi nàng, Từ Xán Xán trong lòng
đã
phiền, phất phất tay
không
cho các bà
nói
chuyện.
Chính đường tức khắc im ắng lại, kim đồng hồ quả lắc Tây Dương báo giờ “Ca ca ca ca” càng làm Từ Xán Xán đều sắp hỏng mất.
Nàng tự
nói
với bản thân, Phó Dư Sâm
sẽ
không
có chuyện gì, sai vặt với thị vệ
đi
theo nhiều như vậy, sao có thể xảy ra chuyện gì ở ngay trong kinh thành được chứ?
không
biết qua bao lâu, tây sương phòng truyền đến tiếng khóc của Phó Thụy.
Từ Xán Xán trong lòng đau như đao cắt, phân phó Bích Vân: “Mau
đi
đem hoàng thái tôn ôm lại đây!”
Phó Thụy khóc đến nước mắt đầy mặt, thấy mẫu thân lại nín, mắt phượng đen lay láy vẫn luôn nhìn Từ Xán Xán, cho ngón tay của mình vào trong miệng gặm.
Từ Xán Xán thấy bé vô tư lự như thế, lập tức ôm chặt Phó Thụy, nghĩ thầm: Vô luận như thế nào, ta đều phải tìm được Phó Dư Sâm!
không
biết qua bao lâu, Phó Thụy bú sữa rồi lại ngủ, được Từ Xán Xán đắp cho
một
cái chăn lụa
nhỏ, đặt nằm bên trong giường gấm.
Lúc này Tiêu Hạ sai
một
thị vệ về thông báo,
nói
hắn
phát
hiện
tung tích Thái Tử điện hạ ở phía tây thành,
đang
lặng lẽ tiếp cận, thỉnh Thái Tử Phi
không
cần lo lắng.
Từ Xán Xán vừa nghe
thì
lòng thấy căng thẳng, liền bước xuống giường chậm rãi
đi
vòng quanh trong phòng, muốn cho cảm xúc khẩn trương giảm bớt.
Tới nửa đêm giờ Tý, Từ Xán Xán hai mắt vẫn sáng ngời như cũ ngồi ở
trên
giường, chờ tin tức Phó Dư Sâm.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng Thính Vũ thở hổn hển: “Phiền…… Thỉnh cầu tỷ tỷ thông…… Thông báo, Thái Tử điện hạ
đã
trở lại!”
Từ Xán Xán nghe vậy lập tức đứng dậy chạy tới cửa, ngoại trừ Chu Nhan ở lại trông hoàng thái tôn, còn lại mọi người cũng đều
đi
ra theo.
Phó Dư Sâm được mọi người vây quanh, thấy nha hoàn giữ cửa
đã
nhấc mành lên, liền cúi đầu vào chính đường.
Từ Xán Xán cũng
đi
tới cửa bên trong, thấy Phó Dư Sâm tiến vào, lập tức ngửa đầu tham lam nhìn
hắn: “A Sâm, chàng
đã
đi
đâu?” Trong lòng nàng tràn đầy cảm giác vui sướиɠ mất mà tìm lại được.
Nhìn đến khuôn mặt trắng nõn tuấn tú của Phó Dư Sâm bị dính máu, Từ Xán Xán lập tức lại hít sâu
một
hơi, liền muốn kiểm tra toàn thân Phó Dư Sâm.
Phó Dư Sâm đau đến mày đẹp nhăn lại, run giọng
nói: “Lưng ta bị chém trúng.”
Từ Xán Xán vội vòng đến phía sau
hắn, phát
hiện
áo choàng lót sa tanh bị chém tạo thành
một
lỗ thủng dài,
trên
mặt áo còn thấm vết máu lờ mờ.
Nàng lập tức liền phân phó Bích Vân
đang
đứng
một
bên: “Mau
đi
thỉnh nhà ngoại lão gia,
nói
là Thái Tử điện hạ bị thương!”
Thính Vũ ở cách mành chờ, nghe vậy liền
nói: “Bẩm Thái Tử Phi, Tiêu Hạ
đã
đi
thỉnh rồi ạ!”
Từ Xán Xán để Phó Dư Sâm ngồi ở
trên
giường nệm trước cửa sổ, sai nhóm sai vặt đốt địa long vượng hơn 1 chút, lúc này mới cầm kéo
thật
cẩn thận cắt bỏ quần áo dính máu của Phó Dư Sâm, cởi hết ra chỉ để lại mỗi quần trong.
trên
lưng Phó Dư Sâm bị người dùng đao chém nghiêng tạo thành
một
vết thương khá sâu, máu thịt lẫn lộn, nhìn
thì
dọa người nhưng lại
không
có vẻ nghiêm trọng, bởi vì áo choàng của Phó Dư Sâm rất dày cũng giảm bớt
một
phần lực.
Tuy là như thế, Từ Xán Xán vẫn là
không
yên tâm, liền để Bích Vân Hồng Phất các nàng lánh ra ngoài,
một
hai đòi phải cởi bỏ đai lưng để tự mình nhìn xem
trên
đùi Phó Dư Sâm có bị thương
không.
Phó Dư Sâm thấy nàng sốt ruột, cũng đành phải để Từ Xán Xán làm.
Từ Xán Xán
không
phát
hiện
có vết thương nào nữa, lúc này mới yên tâm
một
chút.
Cha còn chưa tới, Từ Xán Xán liền bảo Bích Vân bưng vào
một
chén nước sôi để nguội, chính mình hầu hạ Phó Dư Sâm uống, lại quan sát vết thương
trên
lưng
hắn, đau lòng muốn chết,
nói
nhỏ: “Thϊếp nghe
nói
nước bọt có thể tiêu độc, hay thϊếp liếʍ liếʍ cho chàng nhé?”
Phó Dư Sâm duỗi tay chụp
trên
đầu nàng
một
cái: “Nàng xác định
sẽ
không
thấy ghê tởm?”
Từ Xán Xán lắc đầu: “không
ghê tởm!”
Phó Dư Sâm: “……” Nhưng ta sợ nàng
sẽ
ghê tởm trong lòng á.
Từ Thuận Hòa cưỡi ngựa ở phía trước, nước lạnh cầm theo hòm thuốc cưỡi ngựa ở phía sau, hai con ngựa chạy thục mạng từ Phúc Thọ viện tới.
Thấy con rể bị thương vì đao chém, Từ Thuận Hòa trước lấy
một
cái chai thủy tinh đựng đầy nước thuốc màu nâu từ hòm thuốc, dặn dò Phó Dư Sâm: “Con rể, có chút đau, con nhịn
một
chút!”
Phó Dư Sâm “Vâng”
một
tiếng.
Từ Xán Xán biết đây là nước thuốc tiêu độc sát trùng, vì khi còn
nhỏ
tay nàng chỉ sứt da cũng bị cha dùng cái này để rửa, cho nên nàng cũng biết nước thuốc này thấm vào miệng vết thương là đau đến thấu tim, liền nắm tay Phó Dư Sâm đứng ở
một
bên,
nói: “Cha, nhanh
một
chút
đi!” Tuy rằng trong phòng
không
lạnh, nhưng Phó Dư Sâm ở trần thời gian dài cũng
sẽ
thấy xấu hổ a!