Chương 213

Vĩnh An Đế mới vừa uống

một

ngụm thuốc, nghe vậy liền tức giận tới ngất xỉu —— triều đình Đại Lương có hai đại trụ —— tập đoàn quan văn và tập đoàn quan võ, chỉ cần thiếu 1 bên

thì

đều

không

tốt cho cầm quyền lẫn việc duy trì bộ máy quốc gia.

Phó Dư Sâm lại

không

chút hoang mang, trước sai viện phán Phong Định canh giữ Thái Y Viện tới chẩn trị cho Vĩnh An Đế, tự mình đứng dậy chậm rãi

đi

tới ngoài điện, nhìn những cây đại thụ bị gió thổi quay cuồng trong đất trời xám xịt của mùa đông, cảm thấy sợ là tuyết

sẽ

rơi.

thật

là kỳ quái, thời điểm buổi sáng thời tiết vẫn sáng sủa, thái dương

trên

cao vẫn tỏa nắng ấm, mà chỉ sau 15p đồng hồ trời

đã

hoàn toàn thay đổi.

Phó Dư Sâm bình tĩnh tự tại

đi

trở về tẩm điện, thấp giọng hỏi Phong Địch: “Thánh thượng thế nào?”

Phong Địch thở dài, bảo phó thủ Hồ Vũ nhìn chằm chằm kim châm cứu

trên

người Vĩnh An Đế, còn mình đứng dậy dẫn Phó Dư Sâm

đi

đến chính điện, thấp giọng

nói: “Thánh thượng

đã

gần đến dầu hết đèn tắt,

không

thể lại gắng sức làm lụng vất vả, nếu

không……”

Phó Dư Sâm gật gật đầu,

nói: “Ngươi

nói

tình hình thực tế cho thánh thượng nghe

đi!” Thánh thượng hẳn là biết bệnh tình của mình!

Phong Địch đáp “vâng”, hành lễ liền lại

đi

coi chừng Vĩnh An Đế.

Phó Dư Sâm lại phân phó Hoàng Lang: “Chọn 50 thái giám

đi

qua đó, hầu hạ

thật

tốt chư vị đại nhân khóc can ở cửa Tuyên Đức, nếu thấy vị nào mệt mỏi,

thì

đỡ sang 1 bên đợi khỏe rồi lại tiếp tục quỳ.”

Những người thái giám này tâm lý luôn là có

một

ít vặn vẹo, nghe đến mấy quan to thường ngày vênh váo tự đắc

sẽ

phải gặp xui xẻo, Hoàng Lang lập tức mặt mày hớn hở hành lễ, giọng the thé

nói: “Thái Tử điện hạ, lão nô lập tức

đi

ngay!”

Phó Dư Sâm nhíu mày đẹp lại nhìn bóng dáng Hoàng Lang đắc ý dào dạt mang theo mấy tiểu thái giám rời

đi, cảm thấy rất

không

quen.

trên

thực tế,

hắn

rất chướng mắt những thái giám này, chỉ là ngay lập tức chưa nghĩ ra loại nào thay thế.

Vĩnh An Đế tỉnh lại.

Phó Dư Sâm bưng

một

chén thuốc muốn bón cho Vĩnh An Đế.

Vĩnh An Đế cũng

không

uống thuốc, chỉ là ngơ ngác mà nhìn Phó Dư Sâm,

thật

lâu sau mới

nói: “A Sâm, thân thể của con nếu là cường tráng thêm chút nữa

thì

thật

là tốt biết bao a, trẫm cũng yên tâm

đi……”

Thuốc

đã

dùng nước lạnh ngâm nguội, đúng là độ ấm vừa miệng, Phó Dư Sâm múc

một

thìa thổi thổi, bón cho Vĩnh An Đế,

nói: “Thân thể của con xưa nay vẫn

không

tốt, cho nên phụ hoàng nên cố gắng mà sống lâu

một

chút

đi!”

Vĩnh An Đế

đang

thương cảm, bị Phó Dư Sâm

nói

như vậy

thì

nghẹn

một

hơi,

không

nói

nên lời, đành để Phó Dư Sâm

một

ngụm

một

ngụm mà bón hết bát thuốc.

Thấy Vĩnh An Đế

đã

uống tới ngụm thuốc cuối cùng, Phó Dư Sâm liền cầm

một

miếng mứt hoa quả nhét vào trong miệng Vĩnh An Đế.

Vĩnh An Đế bị hoảng sợ, nếm nếm phát

hiện

là mứt hoa quả,

nói: “đã

vài thập niên ta

không

ăn qua mứt hoa quả.”

Phó Dư Sâm nhìn ông,

nói: “Khi Từ thị nhìn con uống thuốc đều sai người chuẩn bị mứt quả, nên con cũng sai người làm như thế cho phụ hoàng!”

hắn

thường phải uống thuốc, cho nên biết



thuốc đắng như thế nào, sợ Vĩnh An Đế

đã

bị bệnh còn chịu tội, liền lệnh thái y chuẩn bị mứt hoa quả.

Vĩnh An Đế ăn mứt hoa quả, trong lòng cũng có chút ngọt —— vẫn là A Sâm quan tâm ta a —— liền

nói: “A Sâm, bảo Khâm Thiên Giám chọn

một

ngày hoàng đạo

đi!”

Phó Dư Sâm

đang

cầm

một

vuông khăn lụa màu vàng lau khóe miệng dính nước thuốc cho Vĩnh An Đế, nghe vậy liền hơi nhíu mày

nói: “Để làm cái gì? Để lập Đổng quý phi thành Hoàng hậu?”

Vĩnh An Đế lập tức có chút xấu hổ, tức giận

nói: “Sao con cứ luôn

nói

móc trẫm như vậy?”

Phó Dư Sâm: “Ai bảo người

không

quản được nữ nhân của mình!”

Vĩnh An Đế: “…… Chọn ngày lành tổ chức trao nhận đại điển, trẫm truyền ấn vị cho con, thoái vị làm Thái Thượng Hoàng thôi.”

Phó Dư Sâm: “……”

Vĩnh An Đế thiếu chút nữa thẹn quá thành giận: “Biểu tình này của con là như thế nào vậy?”

trên

mặt Phó Dư Sâm có vẻ trầm tư,

nói

“Con

đang

suy nghĩ, phụ hoàng người đến tột cùng để lại cho con cục diện rối rắm đến mức nào a ~.” Thí dụ như

nói

nhóm văn thần

đang

quỳ gối khóc can ngoài cửa Tuyên Đức kia, bọn họ chính là bị Vĩnh An Đế buông thả thành quen, được phân nhiều đồng ruộng cũng

không

nộp thuế, làm cho quốc khố quốc gia thu vào từng năm càng ngày càng giảm, mà tình trạng thâu tóm điền thổ càng ngày càng ngang ngược. Nhóm quan viên này đó đều

không

ai muốn quyền lợi của mình bị ảnh hưởng nên cực lực phản hình thức chia ruộng theo đầu người.

Vĩnh An Đế

thật

sự

thẹn quá thành giận, dùng sức kéo vuông khăn lụa vàng lên che mặt,

không

chịu cùng Phó Dư Sâm

nói

chuyện.

Phó Dư Sâm lại

không

chịu buông tha ông, hạ quyết tâm muốn cho Vĩnh An Đế

nói

chuyện,

hắn

duỗi tay để bên gối ngự của Vĩnh An Đế đập 1 chút,

nói: “Phụ hoàng, tuyết

đã

rơi, mấy vị đại nhân tâm can bảo bối của người sắp bị đông lạnh chết rồi kìa!”

Vĩnh An Đế hạ quyết tâm

không

để ý tới

hắn, Phó Dư Sâm cười cười, phân phó Tiền Tiến mang theo người

đi

lấy tấu chương từ ngự thư phòng lại đây,

một

bên trông Vĩnh An Đế

một

bên phê chữa tấu chương.

Những đại thần

đang

quỳ khóc can ngoài cửa Tuyên Đức kia

hắn

sẽ

không

can thiệp. Dù sao Phó Dư Sâm chưa bao giờ có hy vọng xa vời

sẽ

thành công ngay lần đầu tiên nên

đã

sớm

đã

an bài vài tầng chuẩn bị ở phía sau.

- ----------------------

Từ Xán Xán

đang

ngồi ở chính đường.

Từ Thuận Hòa cùng Từ Vương thị bồi nàng

nói

chuyện. Vợ chồng bọn họ là tới xem cháu ngoại Phó Thụy, ai biết Phó Thụy bú sữa xong lại ngủ mất, bởi vậy liền cùng Từ Xán Xán

nói

chuyện.

Từ Xán Xán ngồi ở

trên

giường dựa gần mẫu thân, để Từ Vương thị cầm chiếc đũa

một

ngụm

một

ngụm mà đút nàng ăn cháo gạo nếp ngó sen ngọt mang đến từ Phúc Thọ viện.

Từ Thuận Hòa

hiện

giờ là Duyên Ân hầu, lại trước sau

không

cảm giác được mình là hầu gia, vẫn đội mũ kiểu thư sinh, mặc áo bào trắng đeo thắt lưng đen giống của nho sinh.

Ông bưng chén trà tế phẩm trong tay, cười tủm tỉm nhìn vợ cho con

gái

ăn, cảm thấy

không

có vấn đề gì cả.

Từ Xán Xán mới ăn xong

một

chén cháo gạo nếp ngó sen ngọt, Chu Nhan liền ôm Phó Thụy mới vừa tỉnh ngủ ra tới.

“Con của mẹ, đến mẹ ôm ôm cái nào!” Từ Xán Xán nhanh chóng đứng dậy tiếp nhận Phó Thụy ôm vào trong ngực, liên tiếp hỏi Chu Nhan: “Hoàng thái tôn tỉnh

đã

đi

tè chưa?

đã

uống nước ấm chưa?”

Chu Nhan lại cười

nói: “Bẩm Thái Tử Phi,

đã

xi tiểu, cũng dùng muỗng bạc bón nửa chén nước rồi ạ!”

Từ Xán Xán lúc này mới yên tâm, ôm Phó Thụy

đi

qua cho cha mẹ xem.

Từ Vương thị từ ái mà nhìn mặt cháu ngoại trắng nõn bụ bẫm, vui mừng

nói: “Trường Nhạc

hiện

giờ trắng trẻo

thật

a, giống Xán Xán ghê!”

Từ Thuận Hòa nhéo tay

nhỏ

của Phó Thụy,

đang

sờ lòng bàn tay xem mạch tượng cho cháu ngoại, nghe vậy cũng

nói: “Ừ, Phó Thụy da thịt hồng hào, giống như Xán Xán!”

Từ Xán Xán: “……” Phó Thụy chỉ có khuôn mặt là giống nàng, còn ngũ quan màu da dáng vóc đều giống Phó Dư Sâm được

không?! Cha mẹ cũng quá chủ quan!

Từ Thuận Hòa kỹ càng tỉ mỉ mà kiểm tra

một

lần, cuối cùng vui vẻ ra mặt đùa với Phó Thụy

nói: “Tiểu Trường Nhạc của ông ngoại mọi thứ rất tốt, cứ như vậy mà duy trì là đc!”

Từ Xán Xán biết Trường Nhạc mọi thứ đều ổn, trong lòng vui mừng cực kỳ.

Đến nửa buổi sáng, trời bỗng trở nên

âm

u, gió to nổi lên. Từ Xán Xán ngốc ở trong phòng, thỉnh thoảng nghe được cành khô của cây bạch dương bị gió to quật gãy phát ra

âm

thanh “Răng rắc”.

không

bao lâu, trong ráng hồng sậm

trên

bầu trời bắt đầu có bông tuyết rơi lả tả.

Từ Xán Xán nghe

nói

tuyết rơi, vội vàng đem con trai đưa cho mẫu thân để muốn tự chạy ra xem.

Bích Vân vội cầm áo choàng lông cáo trắng đuổi theo: “Thái Tử Phi, bên ngoài lạnh lẽo ngài mặc áo choàng vào

đi!”

Từ Xán Xán đứng ở lan can hành lang phía dưới, nhìn bông tuyết bay bay từ

trên

trời cao xuống, ban đầu còn thưa thớt sau dần dần dày đặc, bay múa đầy trời, làm cho trời đất đều thành

một

màu trắng xóa.

Từ Xán Xán nhìn Bích Vân cười

nói: “Trời tuyết rơi, đúng là ngày lành để ăn lẩu uống rượu vàng a!”

Bích Vân

đang

muốn

nói

chuyện, liền nhìn thấy

một

người mạo hiểm che dù giấy trong tuyết

đi

tới, đến gần mới nhìn ra là Hồ ma ma.

Hồ ma ma phụ trách đối ngoại của Thái Tử Phi, chuyên quản việc khách khứa lui tới, trời tuyết rơi như thế này người khác có thể nghỉ nhưng bà

thì

không

thể.

“Bẩm Thái Tử Phi, em

gái

của Tiết tướng quân lại tới nữa ạ!” Thấy Thái Tử Phi mang theo mấy nha hoàn đứng ở hành lang xem tuyết, Hồ ma ma cuống quít bẩm báo.

Nhắc tới em

gái

của Tiết tướng quân, Từ Xán Xán liền nhớ tới bộ dáng Tiết Lam thẳng cổ ngửa mặt

không

muốn cùng người phàm giao tiếp, liền

nói: “Hôm nay bận quá, khi nào rảnh gặp sau

đi!” Nàng

không

muốn gặp là

không

gặp, Tiết Lam có thể như thế nào? Cái loại con

gái

suốt ngày chỉ nhăm nhe làm thϊếp của trượng phu mình, chẳng lẽ nàng còn có thể hòa hòa khí khí mà gặp gỡ? Phi, đừng có mơ tưởng xuân thu đại mộng!

Tiết Lam ngồi ở trong xe, chờ nha hoàn Bảo Châu

đi

đưa bái thϊếp quay về báo tin.

Nàng ta mấy ngày nay trái lo phải nghĩ, cảm thấy nếu muốn báo thù việc Thái Tử Phi Từ thị cố ý

không

gặp mình, biện pháp tốt nhất là trở thành thϊếp của Thái Tử điện hạ, đoạt

đi

sủng ái khiến cho Từ thị mỗi ngày đều đau khổ

(editor: ơ hơ ~ tài nữ mà si nghĩ còn thua trẻ con 3 tuổi á!)

. Chờ Thái Tử điện hạ đăng cơ làm hoàng đế, thân phận của nàng ta cũng có thể nước lên

thì

thuyền lên, tốt nhất là lấy được vị trí phi tử, tương lai lại sinh cái hoàng tử rồi có ngày

sẽ

đẩy ngã được mẹ con Từ thị……

Tiết Lam

đang

tự mình đắc ý, cửa xe ngựa được vén lên, Bảo Châu

trên

người bám đầy tuyết run rẩy bẩm báo: “cô

nương, Hồ ma ma

nói

Thái Tử Phi

đang

bận trông hoàng thái tôn,

không

thể gặp khách.”

Hít sâu

một

hơi, Tiết Lam cố gắng ức chế cảm giác bị nhục nhã.

Bảo Châu vội hỏi: “cô

nương, bây giờ chúng ta quay về hay sao ạ?”

trên

mặt Tiết Lam

hiện

lên

một

tia cương quyết,

nói

: “không,

không

quay về. Để xa phu quay về thôi, chúng ta qua bên Như Ý Lâu bên kia.” Thái Tử điện hạ từ trong cung trở về, nhất định

sẽ

đi

qua tửu lầu Như Ý Lâu này, đến lúc đó nàng ta liền nghĩ cách cùng Thái Tử điện hạ tạo ra

sự

gặp gỡ tình cờ mỹ lệ—— Từ thị dám khinh nhục nàng ta, nàng ta liền cướp chồng của Từ thị!

Từ Xán Xán

không

biết này đó, nàng lúc này

đang

ngồi ở đông sương phòng, cách bình phong ủy thác Lương Khánh Hạ

đi

thuyết giáo để vun vào cho Tiết

anh

cùng Ngọc Lâm em

gái

Ngọc Minh.

Lương Khánh Hạ cảm thấy việc này

không

có gì

không

được, thuận tiện đáp ứng.

hắn

do dự

một

lát, cảm thấy lúc này có lẽ là cơ hội rất tốt —— rốt cuộc Thái Tử Phi

đã

tới

một

trình độ nhất định là có thể gây ảnh hưởng đến quyết sách của Thái Tử!

“Thái Tử Phi, Lương mỗ có

một

việc muốn được bàn bạc với ngài.” Lương Khánh Hạ nghĩ nghĩ qua, liền đem việc hơn 200 quan văn hôm nay bãi triều, quỳ gối ngoài cửa Tuyên Đức khóc can

nói

ra.

Từ Xán Xán chuyên chú mà nghe.

Nàng biết Phó Dư Sâm sớm muộn gì cũng

sẽ

thi hành chính sách chia ruộng và đánh thuế theo suât đinh, lại

không

nghĩ

hắn

làm nhanh như vậy, mới vừa thanh trừng thế lực của tứ đại môn phiệt xong

đã

bắt đầu muốn làm rồi.

Từ Xán Xán trầm giọng

nói: “Việc chia ruộng theo suất đinh để đánh thuế

sẽ

làm tổn hại ích lợi của toàn bộ giai tầng vừa là địa chủ cũng là quan lại, khiến cho bọn họ phải trao trả những lợi tức mà bọn họ

đã

chiếm đoạt, sợ là quá trình

sẽ

không

quá dễ dàng, huống chi Thái Tử điện hạ vẫn là Thái Tử điện hạ,

không

phải……”

không

phải hoàng đế.

Lương Khánh Hạ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bình phong sơn thủy lưu ly trước mắt,

hắn

vẫn luôn cho rằng Thái Tử Phi là xuất thân nhà nghèo, chỉ bằng vào vẻ mặt mỹ mạo cùng tính tình ôn nhu để lấy lòng Thái Tử điện hạ mà thôi,

không

nghĩ tới Thái Tử Phi cũng hiểu này đó.

Cách

một

tầng bình phong, Từ Xán Xán

không

biết vẻ mặt của Lương Khánh Hạ,

nói

tiếp: “Ta cho rằng Thái Tử điện hạ lần này chỉ là thử, thử phản ứng của bọn họ, kế tiếp Thái Tử hẳn là

đã

an bài tốt rồi!”

Lương Khánh Hạ cảm thấy Thái Tử điện hạ mặc dù việc đánh trận rất là tốt, nhưng mà về các việc chính trị

thì

cách làm của Thái Tử điện hạ vẫn có chút đơn giản thô bạo.

hắn

tuy rằng

không

phải

thật

tin tưởng Thái Tử điện hạ

đã

an bài mọi thứ ổn thỏa, nhưng cũng vẫn làm ra vẻ, lui xuống.

- ------------------

Trong nội khác trống

không, chỉ có Phó Dư Sâm cùng Mã Minh Vũ ngồi.

Bên ngoài tuyết

đang

rơi, mà cửa sổ của nội các lại hồ giấy màu xanh đậm, bởi vậy trong phòng có chút tối tăm.

Hoàng Lang vội vàng tới báo: “Bẩm báo Thái Tử điện hạ, Lễ Bộ Thượng Thư, Công Bộ Thượng Thư cùng Đổi Vận tả sứ

đã

bị đông lạnh tới hôn mê rồi ạ!”

Mã Minh Vũ nhìn về phía Phó Dư Sâm, trong mắt

hiện

lên vẻ nôn nóng.

Nhà ông cũng là đại địa chủ, ông lại vì lý tưởng chính trị của bản thân mà

đi

theo dưới trướng Thái Tử điện hạ, phản bội gia tộc, nên ông

thật

hy vọng chính sách chia ruộng theo suất đinh sớm ngày thành công.

Phó Dư Sâm vẫn bình tĩnh như cũ.

hắn

vốn

không

cho rằng ngay

một

lần có thể thành công.

Sách lược của

hắn

là lần lượt thử, từng bước điều chỉnh, từng bước thực

hiện.

Phó Dư Sâm rũ mi mắt xuống, che khuất sóng mắt sâu thẳm, phân phó Hoàng Lang: “Chuẩn bị mấy món điểm tâm, lại hâm

một

bầu rượu, ta muốn cùng Mã tiên sinh uống

một

chén!” Ban đầu Phó Dư Sâm còn có chút khinh thường Mã Minh Vũ

không

quản được nữ nhân của mình,

hiện

tại mới hiểu được, Mã Minh Vũ là nhà lý tưởng chủ nghĩa chân chính, là

một

người phấn đấu vì quốc gia, vì triều đình, vì bá tánh chân chính!

Trong nội các hai người uống rượu ấm rồi trò chuyện rất là

nhẹ

nhàng vui sướиɠ.

Mà ngoài cửa Tuyên Đức các đại thần khóc can dần dần khóc

không

được, miệng đều bị đông cứng, đầu gối cũng đông lạnh đến

không

cảm giác,

một

đám ngã xuống lại bị bọn thái giám nâng đến

một

bên, cũng

không

thả cho rời

đi.

Tới khi màn đêm buông xuống, thiên nhiên

đã

làm cho màn khóc can lần này thất bại,

không

giải quyết được gì.

Phó Dư Sâm cùng Mã Minh Vũ có vài phần cảm giác say, khoác áo choàng bước lên cửa Tuyên Đức, nhìn mặt tuyết bên ngoài đầy dấu chân lung tung rối loạn,

trên

mặt đều toát ra

một

mạt ý cười.

Việc lần này là lưỡng bại câu thương, ai cũng

không

thắng lợi.

Nhưng Phó Dư Sâm nắm giữ quân đội và sở hữu ba phần tư việc buôn bán ngoại thương Đại Lương, hơn nữa Khâm Thiên Giám

đang

tính toán ngày lành tháng tốt,

hắn

sớm muộn gì

sẽ

là chủ nhân của đất nước này, nên đấu tranh vì chính sách quán đinh nhập mẫu chỉ là mới bắt đầu thôi.

Buổi tối, đại kiệu màu vàng của Phó Dư Sâm mới ra cung, Tiêu Hạ cùng Viên Thân Vũ suất lĩnh thị vệ vây quanh hướng phương hướng cung Thái Tử mà

đi.

Viên Thân Vũ mang theo thị vệ

đi

phía sau, Tiêu Hạ cưỡi ngựa mang theo thị vệ ở phía trước mở đường.

hắn

mới vừa

đi

đến Như Ý Lâu, liền thấy

một

bóng người như ma trước Như Ý Lâu lao ra, xông về kiệu lớn của Thái Tử điện hạ.

Tiêu Hạ nhanh chóng quyết định, từ

trên

ngựa trượt xuống dưới

một

chân đem bóng dáng người kia đá bay.

Sau khi đá xong,

hắn

mới cảm thấy hình như đó là

một

nữ nhân.

(editor: oahaha, buồn cười quá ~ oahaha)

Đợi nghi thức củaThái Tử rời

đi, Bảo Châu mới từ trong lầu chạy ra tới, tìm được



nương ngất xỉu ở xó xỉnh tối om

trên

đường, ôm Tiết Lam liều mạng mà kêu.

Bỗng nhiên, Bảo Châu cảm thấy sau cổ có chút lạnh, hình như là lưỡi đao kề vào...

Tiết

anh

từ quân doanh ngoài thành trở về, phát

hiện

không

thấy em

gái, hỏi người đánh xe, xa phu

nói



nương

đi

Như Ý Lâu.

Tới Như Ý Lâu,

thì

chỗ đó

đã

sớm đóng cửa.

Tiết

anh

mang theo người

đi

tìm

một

vòng

không

thấy, cưỡi ngựa trở về nhà, chuẩn bị dẫn thêm người

đi

tìm

thì

lại phát

hiện

muội muội cùng nha hoàn mang

đi

ra ngoài váy áo

không

chỉnh tề nằm ở trước cửa sau nhà, giống như là bị cho dùng thuốc mê.

Thở dài

một

hơi, Tiết

anh

đem việc này che dấu

đi, tính toán ngày mai liền đưa em

gái

hồi quê

ẩn

cư, miễn cho lại trêu chọc thị phi.

- ------------------------

Từ Xán Xán để Chu Nhan cùng bà vυ" bế Phó Thụy

đi

đông sương phòng ngủ, sau đó an bài việc nhà thỏa đáng, liền ở chính đường chờ Phó Dư Sâm.

Phó Dư Sâm

đi

vào, Từ Xán Xán liền cười khanh khách

đi

lên đón: “Điện hạ

đã

trở lại!”

Nàng ngửi được mùi rượu

trên

người Phó Dư Sâm, lại

không

nói

gì, hầu hạ Phó Dư Sâm ngâm nước ấm tắm, còn chu đáo mát xa toàn thân giúp

hắn

thả lỏng, tận lực khiến cho Phó Dư Sâm thoải mái.

Đến khi

đi

ngủ, Từ Xán Xán lại câu dẫn Phó Dư Sâm, làm Phó Dư Sâm cuồng túng

một

hồi —— nàng

đã

sớm phát

hiện

Phó Dư Sâm càng khẩn trương

thì

càng

yêu

thích làm chuyện đó, hơn nữa còn phá lệ phóng túng.

Từ Xán Xán cảm thấy, mình là người

không

biết



đi

khuyên bảo người

đã

nắm chắm như Phó Dư Sâm

thật

là vô ích,

không

bằng chăm sóc tốt cho

hắn, chăm sóc tốt bản thân và Phó Thụy, để Phó Dư Sâm yên tâm buông lỏng mà

đi

thực

hiện

lý tưởng của mình!

Đọc tới đoạn sau

sẽ

có chi tiết liên quan tới họ Tiêu của Tiêu Hạ, mình cảm thấy như vậy hợp lý hơn, nên vẫn

sẽ

để nguyên ko sửa thành Hàn Thủy nhé.