Chương 211-2

(editor: lược bỏ khoảng 300 từ

nói

đến

sự

việc nhạy cảm lquan đến tình hình 2 nc nên mình ko muốn edit vào đây nhé!)


Thôi thị trở lại trong phủ, trước

đi

Thanh Tâm viện thỉnh an mẹ chồng, cũng

nói

lại những việc hôm nay đến gặp Thái Tử Phi.

Từ Hàn thị

đang

ở nhà chính xem Mai Tuyết cùng nha hoàn thu thập sửa sang lại các món quần áo trẻ con mới làm xong, thấy con dâu tiến vào, liền cười

nói: “Con lại đây nhìn xem, đây là quần áo ta sai làm để tặng hoàng thái tôn!”

Thôi thị nghe chỉ tặng cho hoàng thái tôn,

không

có cho con

gái

mình, trong lòng hơi hơi có chút

không

vui, nhưng

trên

mặt lại

không

biểu

hiện

gì, tỉ mỉ nhìn xem

một

lượt, thấy quần áo đều là dùng lụa mỏng

nhẹ

thoáng khí để may, đường khâu tinh mịn, sờ vào cũng rất thích, chắc chắn là có làm cho mềm trước.

Nàng ta trước sai Mai Tuyết mang theo tiểu nha hoàn

đi

ra ngoài, sau đó lại cười

nói: “Mẫu thân, Thái Tử Phi rất coi trọng hoàng thái tôn, đừng

nói

là quần áo do thân thích mang tặng, ngay cả Đinh Thuận phi Đổng Quý phi trong cung sai người đưa quần áo đến, Thái Tử phi đều sai người cất vào kho bên ngoài thiên viện, cơ bản là

không

để hoàng thái tôn dùng, Đinh Thuận phi

không

phải cũng là vì bực vì việc đó nên cuối cùng bị thánh thượng biếm vào lãnh cung sao? Giờ mẹ mang quần áo này tặng cũng như

không, hoàng thái tôn

sẽ

không

mặc đâu!”

Từ Hàn thị thở dài,

nói: “Những việc này thím con

đã

từng

nói

qua, ta làm sao

không

biết? Chỉ là Xán…… Thái Tử Phi

hiện

giờ địa vị càng ngày càng cao, con nghĩ mà xem, hoàng tộc Phó thị đường con cháu luôn luôn

không

tốt, Thái Tử Phi tương lai chắc chắn

sẽ

là Hoàng Thái Hậu, lúc trước con bé ở trong phủ chúng ta còn có thể lợi dụng,

hiện

tại lại có hoàng thái tôn bên mình, ai dám chọc, chúng ta

thì

không

dám đυ.ng vào rồi!”

Bà bưng chén trà lên nhấp

một

ngụm, nhuận nhuận giọng,

nói: “Thái Tử điện hạ nếu đề bạt Nghi Bằng, đây là Thái Tử Phi nhớ tình bạn cũ; mà nếu Thái Tử điện hạ đem chúng ta quên ở sau đầu, đó là bình thường!”

Thôi thị nghe xong có chút ảm đạm. Nàng ta vốn cho rằng Thái Tử Phi

không

có hậu trường, nhất định

sẽ

xem trọng Thị lang Từ phủ,

không

nghĩ tới

không

biết bắt đầu từ bao giờ, Thái Tử Phi

đã

đứng vững gót chân ở hoàng tộc Đại Lương, Thị lang Từ phủ cũng trở nên có thể có có thể

không……

Từ Nghi Bằng

đã

nhiều ngày phụng mệnh Thái Tử điện hạ, cùng Cận Vĩ Hoán

đi

Trung Mưu và huyện Mật, cải trang vi hành điều tra cẩn thận án nhị đệ Đổng tồn Quý của Đổng Tồn Phú cướp đất hại chết người, ngày này trời tối mới trở về phủ.

hắn

bồi cha ở thư phòng

nói

chuyện trong chốc lát, lại

đi

Thanh Tâm viện thỉnh an mẫu thân.

Thôi thị nghe tiểu nhà hoàn phái ra bên ngoài tìm hiểu tin tức

nói

đại công tử

đã

trở lại,

đang

đến Thanh Tâm viện, liền dự định trang điểm qua,

đi

Thanh Tâm viện đón tướng công —— phải biết rằng, từ lần trước nàng ta tự cho là thông minh vì nhà mẹ đẻ xuất đầu

đi

cầu Thái Tử Phi, Từ Nghi Bằng sau khi biết nội tình liền

không

thèm để ý đến, mấy ngày nay đều

một

mình ở tại thư phòng.

Từ Hàn thị

đang

hỏi chuyện con trai, thấy con dâu lại đây, vội cười

nói: “Con xem Nghi Bằng đen

không

ít, cũng gầy

không

ít, mẹ

đang

hỏi thăm nó đây, con cũng tới nghe

một

chút!”

Từ Nghi Bằng biết vợ đến, nhưng lại

không

liếc nhìn lấy

một

cái, vẫn ngay thẳng mà ngồi

nói

chuyện cùng mẫu thân.

Xán Xán muội muội xuất thân

không

cao, lại

không

có nhà mẹ đẻ trợ lực, có thể

đi

đến hôm nay làm sao dễ dàng được? Thế mà Thôi thị lại gạt mình,

đi

tìm Thái Tử Phi chuộc mạng cho Lam Du Linh, nàng ta

không

biết Lam thị là đầu đảng tứ đại môn phiệt mà Thái Tử điện hạ

một

lòng muốn kéo đổ sao? Nàng ta

không

biết nếu

không

phải Xán Xán đem việc này

nói

cho Thái Tử điện hạ, Thái Tử điện hạ có khả năng

sẽ

giận chó đánh mèo Xán Xán sao?

Thôi thị biết, lại

không

thèm quan tâm, cũng

không

thương lượng với mình, bởi vì nàng ta chỉ nghĩ muốn giúp nhà mẹ đẻ!

Đây là điều mà Từ Nghi Bằng tức giận nhất.

hắn

lúc ấy liền thề nhất định phải trung thành vớiThái Tử điện hạ, làm hậu thuẫn kiên cố cho Xán Xán,

không

để Xán Xán phải nhọc lòng vì nhà mẹ đẻ, bởi vậy mới có thể chủ động xin ra trận, cùng Cận Vĩ Hoán

đi

điều tra việc của em trai của Đồng Tồn Phú.

Thôi thị ở chỗ mẹ chồng nhìn mặt đoán ý nắm lấy cơ hội, cuối cùng dựa vào mong muốn sớm có cháu trai để đem trượng phu kéo trở về.

Thấy Từ Nghi Bằng vẫn

không

để ý đến mình, Thôi thị liền sai nha hoàn đều lui ra, thình thịch

một

tiếng quỳ xuống, hướng trượng phu xin lỗi, lại nhận sai.

Từ Nghi Bằng ngồi ở

trên

ghế, lúc nghe lúc

không.

Thôi thị vội

nói: “Tướng công, Thái Tử Phi cũng

không

giận thϊếp nữa, còn muốn đem đại tỷ nhi của chúng ta hứa gả cho hoàng thái tôn nữa đấy!”

Từ Nghi Bằng nhíu mày: “Nàng điên nhưng Thái Tử Phi

không

điên! Trước khi Thái Tử cưới em họ nhà cậu, Vĩnh An Đế rất nhiều năm đều

không

có thêm con,

không

phải do kết hôn cận huyết thân cận quá hay sao? Chúng ta là nhà ngoại của Thái Tử Phi, Thái Tử điện hạ cùng Thái Tử Phi tuyệt đối

sẽ

không

để hoàng thái tôn cưới người Từ gia!”

Thôi thị lập tức tê liệt ngã xuống

trên

mặt đất, mộng đẹp làm mẹ vợ của hoàng đế nháy mắt bị trượng phu chọc thủng.

Nàng ta lẩm bẩm

nói: “Để thϊếp tự ngẫm lại vậy……”

- ------------------

Ngày thứ hai Từ Xán Xán

đang

ôm hoàng thái tôn ở trong phòng

đi

tới

đi

lui chơi, Hồ ma ma cầm

một

chồng bái thϊếp tới: “Thái Tử Phi, hôm nay bái thϊếp đưa tới cho người rất nhiều!”

Bà cầm

một

chồng bái thϊếp,

nói

từng cái từng cái

một.

Nghe tới Tiết Lam em

gái

Tiết

anh

chẳng những đưa bái thϊếp, còn đưa cả danh mục quà tặng còn tự mình đến chờ ở ngoài cung Thái Tử, Từ Xán Xán cảm thấy rất buồn bực: Tiết lam luôn làm ra vẻ cao quý lãnh diễm, tặng nàng lễ làm cái gì? Còn tự mình lại đây?

Hồ ma ma lại

nói: “Ngọc phu nhân cũng sai quản gia đưa bái thϊếp tới, muốn đưa bốn vị



nương Ngọc phủ tới bái phỏng ngài đâu!”

Từ Xán Xán nghĩ nghĩ,

nói: “Ta buổi sáng rảnh, bảo Ngọc phu nhân đến vào buổi sáng

đi!”