Chương 209

Hôi Tuệ xốc mành gấm lên, bởi vì Phó Dư Sâm quá cao, thành ra phải cúi đầu

đi

vào.

Từ khi Từ Xán Xán có Phó Thụy liền

không

để ý tới Phó Dư Sâm. Nhờ mẫu thân khuyên giải

một

phen, nàng nhận thức được tầm quan trọng của chồng

một

lần nữa, bởi vậy vội tiến lên đón.

Phó Dư Sâm hôm nay mang khăn xếp kiểu thư sinh, bên ngoài khoác áo lụa đen, bên trong là trường bào màu trắng thêu vân bạc, đen trắng hài hòa làm lộ ra vòng eo tinh chắc, nhìn giống như tiểu thư sinh tuấn tú, phong lưu mà có ý nhị.

Từ Xán Xán cảm thấy trước mắt sáng ngời, liền xinh đẹp cười,

nói: “A Sâm, chàng

đã

về!”

Phó Dư Sâm thấy Từ Xán Xán hôm nay trang điểm phá lệ mỹ lệ, nghĩ là cuối cùng Từ Xán Xán

đã

bớt chú ý Phó Thụy mà quan tâm mình,

hắn

trong lòng cũng là vừa động, mắt phượng sâu thẳm nhìn chằm chằm môi đỏ bừng trơn bóng của Từ Xán Xán, cảm giác rất muốn cắn 1 cái.

Từ Xán Xán thấy biểu tình của Phó Dư Sâm, trong lòng minh bạch, liền duỗi tay kéo tay Phó Dư Sâm lại.

Do mới từ bên ngoài vào, tay Phó Dư Sâm có chút lạnh, Từ Xán Xán vội dùng tay ấm áp của mình ôm lấy tay Phó Dư Sâm, giúp

hắn

sưởi ấm.

Phó Dư Sâm rũ mi mắt xuống nhìn chỗ phồng lên cao cao của Từ Xán Xán, quả thực là tâm thần nhộn nhạo, nhưng nghĩ đến cha còn ở thư phòng chờ mình, Phó Dư Sâm chỉ phải

nói: “Xán Xán, cha hôm nay liền phải về Quốc công phủ, trước khi

đi

muốn gặp Trường Nhạc, ông ở thư phòng bên ngoài chờ ta mang Trường Nhạc qua đấy!”

Từ Xán Xán nghe vậy vội

nói: “Vậy bảo bà vυ" bọc Trường Nhạc cẩn thận rồi bế ra đây!”

Phó Dư Sâm kinh ngạc nhìn nàng

một

cái: Bình dấm chua Từ Xán Xán tại sao hôm nay lại

không

ăn giấm?

Từ Xán Xán lại

nói: “Thϊếp cũng

đi

theo chàng hành lễ với cha!” Định Quốc Công Phó Vân Chương tuy rằng đến cung Thái Tử ở là để được nhìn thấy Phó Thụy, lại vì thời tiết quá lạnh Phó Thụy còn quá

nhỏ

nên cũng

không

thể thường thường gặp mặt, khiến Từ Xán Xán cảm thấy có chút áy náy.

Chu nhan cùng Tôn Khải gia mặc cho hoàng thái tôn áo lụa thêu mây đỏ rồi quấn áo choàng ra ngoài, Từ Xán Xán lại sai Bích Vân cầm áo choàng của mình lại đây, mặc áo choàng vào tốt mới tiếp nhận Phó Thụy được bọc đến kín mít từ trong tay Chu Nhan.

Nàng vạch áo choàng

nhỏ

của Phó Thụy ra nhìn nhìn, thấy Phó Thụy còn ngủ, mặt mũm mĩm trắng nõn hồng hào, lông mày và lông mi đều giống Phó Dư Sâm: lông mày gọn gàng xinh đẹp, lông mi đen nhánh

nhỏ

dài, mũi thẳng

nhỏ, môi đỏ bừng, nhìn quả thực đáng

yêu

cực kỳ.

Phó Dư Sâm biết nhi tử quá nặng Từ Xán Xán ôm

một

lúc

sẽ

mỏi tay, liền khom lưng bế con từ trong tay nàng: “Để ta ôm

đi!”

Từ Xán Xán theo Phó Dư Sâm

đi

ra cửa chính, liền nhìn thấy

một

cỗ kiệu bọc lụa xanh ngừng ở dưới bậc thang, màTiêu Hạ mặc áo gấm tím đậm cùng Phó Tùng mang theo người nâng kiệu

đang

chờ đâu!

Đám người Tiêu Hạ Phó Tùng thấy Thái Tử điện hạ ôm hoàng thái tôn cùng Thái Tử Phi ra tới, vội cùng nhau hành lễ.

Từ Xán Xán mỉm cười

nói: “Hãy bình thân!”

Tiêu Hạ ngẩng đầu nhìn nàng

một

cái, cảm thấy

một

tháng

không

gặp, Thái Tử Phi tựa như càng thêm xinh đẹp, đúng là giống như ngta hay ví da trắng mịn như mỡ đông mắt long lanh trong sáng như nước hồ thu.

hắn

cúi đầu yên lặng

không

nói.

Tới thư phòng, Phó Dư Sâm

một

tay ôm Phó Thụy

một

tay cầm tay Từ Xán Xán

đi

vào.

Bên ngoài trời giá rét nước đóng thành băng, nhưng trong thư phòng đặt địa long rất ấm áp, vừa

đi

vào liền ngửi thấy mùi hoa thủy tiên thanh nhã.

Phó Dư Sâm ôm Phó Thụy, cùng Từ Xán Xán làm bộ phải hành lễ với Phó Vân Chương, lại bị Phó Vân Chương trước bế lấy Phó Thụy sau lại

nói: “Các con cứ hành lễ, để ta nhìn xem ta cháu trai bảo bối

một

chút!”

Thấy cha ôm Phó Thụy xoay người sang chỗ khác, Phó Dư Sâm lập tức lôi kéo Từ Xán Xán đứng dậy.

Từ Xán Xán thấy

hắn

lười thành như vậy,

không

khỏi lặng lẽ cười.

Phó Vân Chương ôm Phó Thụy ngồi

trên

ghế bành, trăm mối cảm xúc ngổn ngang mà nhìn cháu trai.

Phó Thụy

đã

tỉnh, đôi mắt đen láy long lanh rất giống của Phó Dư Sâm nhìn chằm chằm ông nội, nhìn trong chốc lát, bé liền thò tay ra sờ mặt tổ phụ.

Tay

nhỏ

của Phó Thụy quơ quơ

trên

mặt, cảm giác mềm mại ấm áp xúc làm cho hai mắt Phó Vân Chương đẫm lệ mông lung —— Phó Dư Sâm mười chín năm trước

không

phải cũng

nhỏ

như vậy hay sao? Bị ông ôm vào trong ngực,

không

phải cũng là dùng đôi mắt phượng

nhỏ

đen láy nhìn ông hay sao……,

Mười chín năm cứ như vậy trôi qua.

Ngồi trong kiệu trở về, Phó Thụy bị cha ôm trong lòng bắt đầu đói bụng, vừa rầm rì hai tiếng

thì

Từ Xán Xán liền

không

chịu nổi lập tức mở vạt áo gấm, lại lật áo trong ra, kéo yếm ngực xuống liền lộ ra kho lương thực của Phó Thụy, đón bé sang tay mình cho bú.

Hôm nay Từ Xán Xán ở trong phòng chăm sóc nửa ngày,

trên

người da trắng mịn hương thơm nức mũi, vừa kéo ra liền làm mùi hoa hồng thanh nhã đặc trưng của Từ Xán Xán bay ra, khiến thân thể bị cấm dục nhiều ngày của Phó Sư Da^ʍ nổi lên phản ứng,

hắn

chỉ đành phải kéo áo choàng lụa đen che giấu

đi.

Đợi phản ứng lắng xuống, Phó Dư Sâm lúc này mới nhìn sang vợ con, thấy Phó Thụy ăn no

đã

lại ngủ rồi.

Từ Xán Xán

thật

cẩn thận mà đem Phó Thụy đưa cho Phó Dư Sâm, thở

một

hơi dài, hỏi: “Cha vì sao lại muốn về gấp như vậy?”

Phó Dư Sâm

đang

lau sữa dính ở khóe miệng cho Phó Thụy, nghe vậy

trên

mặt tuấn tú liền gợi lên ý cười, nhân

sự

thiệp cha **, hơn nữa

hắn

xưa nay

không

thích

nói

chuyện, cho nên cũng

không

nhiều lời.

Dượng

hắn

Duyên Ân hầu đưa cho Phó Dư Sâm vài vị mỹ nhân Liêu châu, Phó Dư Sâm

không

muốn nhận, liền tùy tay chuyển cho cha già, cũng coi như là tẫn hiếu.

Phó Vân Chương cũng

không

cự tuyệt tâm ý của con trai, lại

không

thể ở trong nhà con trai mà nạp tì, liền muốn mang theo bốn vị mỹ nhân Liêu châu này về phủ Quốc công.

một

đêm này Phó Thụy được bà vυ" cùng Chu Nhan dỗ ngủ trong phòng.

Phó Dư Sâm cuối cùng tạm thời cách ly được “kẻ thứ ba” Phó Thụy, liền muốn cùng Từ Xán Xán thống thống khoái khoái

một

đêm.

- ---------------------------

Khuya đến, Từ Xán Xán thử viên hoàn mẫu thân đưa, nhận thấy đúng là có tác dụng kí©ɧ ŧìиɧ cùng bôi trơn, hơn nữa lại có mùi thơm thanh mát dễ chịu.

Mặc dù Phó Dư Sâm ý đồ là muốn tận hứng, nhưng Từ Xán Xán nhớ



lời

nói

của nữ y Quản ma ma, chỉ chiều theo

hắn

1 lần, những lần sau đều dùng cách khác qua loa lấy lệ để thỏa mãn Phó Dư Sâm.

một

đêm

không

nói

chuyện.

(editor: trời ơi tả công tác chuẩn bị thiệt là kỹ lưỡng, cuối cùng chỉ được húp nc canh ~ òa òa hụt hẫng)

Ngày hôm sau là tiệc lớn do Phó Dư Sâm bày ở cung Thái Tử để chiêu đãi những thân tín

đã

tham gia vào vụ lật đổ tứ đại môn phiệt. Những tướng quân đóng quân ở các nơi, thí dụ như Tiết

anh, Trác Sam,

anh

Cùng, Lan Vân, Phó Liễu, Ngọc Minh hơn mười vị đều trở về kinh thành để tham gia.

Sau khi đến chào Phó Dư Sâm, các tướng lĩnh liền cử Ngọc Minh làm đại biểu, muốn cho gia quyến của bọn họ cũng đến chào Thái Tử Phi cùng hoàng thái tôn.

Những người chưa có gia đình cảm thấy

không

công bằng, cũng đòi để tỷ tỷ muội muội nhà mình cũng

đi

bái phỏng Thái Tử Phi.

Phó Dư Sâm nghĩ nghĩ, liền sai Thính Vũ

đi

hỏi trước ý kiến của Thái Tử Phi. Những tướng lãnh này đều là trung thành và tận tâm, giống như gia tưởng của Phó Dư Sâm, vì vậy Từ Xán Xán đồng ý gặp cũng

không

có gì sai.

anh

Minh lại lựa lời

nói

cho Phó Dư Sâm: “Thái Tử gia, có mấy người bọn họ nghe

nói

Thái Tử Phi sinh hạ hoàng thái tôn, liền nghĩ ngài có con vợ cả, có thể nạp thϊếp, liền ngóng trông được thân cận hơn với ngài, vì vậy mới muốn cho tỷ muội nhà bọn họ bái phỏng Thái Tử Phi ……”

Từ Xán Xán

đang

nghe Thôi thị

nói

chuyện, Hôi Tuệ tới báo,

nói

Tiêu tướng quân cầu kiến.