Chương 207-2

Vĩnh An Đế

đi

vào, thấy Phó Vân Chương cùng Từ Thuận Hòa mang theo người bên trong ra đón, chuẩn bị hành lễ.

Vĩnh An Đế nhanh chóng

nói

“Bình thân”, liền bước nhanh đến chính đường.

Phó Vân Chương cùng Từ Thuận Hòa cũng vội

đi

theo.

Phó Dư Sâm ôm Từ Xán Xán vào lòng ngực,

nhẹ

nhàng hôn lên trán lấm tấm mồ hôi, lại vuốt vuốt tóc mái cùng tóc mai ẩm ướt của Từ Xán Xán, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Từ Xán Xán sức cùng lực kiệt nhưng vẫn cố hỏi Quản ma ma Trương ma ma: “Bên trong còn có em bé nữa hay

không?” Bụng nàng to như vậy, lỡ đâu là thai đôi

thì

sao! (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)

Quản ma ma

đang

bưng

một

chén nước đường đỏ đưa cho Bích Vân, để Bích Vân hầu hạ Thái Tử Phi uống, nghe vậy liền cười, giải thích

nói: “Tiểu vương tử tráng kiện, chừng 4,3kg

(editor: cha mạ ôi ~ hẳn hơn 4kg mà đẻ thường, ta bội phục!!!), cho nên bụngThái Tử Phi ngài trông to, nhưng lại

không

phải có hai tiểu vương tử đâu ạ!”

Lúc này Trương ma ma đem em bé

đã

bọc quấn cẩn thận ôm lại đây đặt ở trong lòng Từ Xán Xán, cười

nói: “Thái Tử điện hạ Thái Tử Phi nhìn tiểu vương tử

một

cái!”

Từ Xán Xán bỗng thấy trong ngực mình có thêm

một

vật

nhỏ

toàn thân hồng hồng, mặc dù mắt nhắm nghiền cũng nhìn ra được cái đuôi phượng đặc trưng, trái tim liền hơi hơi run rẩy, cái mũi ê ẩm, đôi mắt cũng

đã

ươn ướt, trong lòng

yêu

thương

nói

không

nên lời. (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)

Phó Dư Sâm cũng ghé sát vào nhìn đứa

nhỏ

này, thầm nghĩ

thật

xấu, nhưng đôi mắt lại

đã

rơm rớm —— dù có xấu

thì

cũng là con

hắn, là sinh mệnh kéo dài của

hắn

a!

hắn

vươn đầu ngón tay vén tã lót, tách hai cái chân

nhỏ

như chân ếch của em bé ra, nhìn tiểu chít chít bé bằng nửa ngón tay ở giữa,

trên

khuôn mặt tuấn tú

không

khỏi nhiễm

một

ý cười: “Xán Xán,

thật

là con trai a!” Có con trai, địa vị của Xán Xán càng được củng cố, mà vị trí kế thừa đế vị của

hắn

cũng

sẽ

không

có bất kỳ cái gì trì hoãn nữa.

Phó Dư Sâm đưa tay bóp tiểu chít chít của em bé, thầm nghĩ: Đây là phúc tướng của lão tử a!

Từ Xán Xán tuy rằng mỏi mệt, lại cảm thấy cả người

nhẹ

nhàng, nàng thấy Phó Dư Sâm

đang

nắm tiểu chít chít của con, lập tức dỗi

nói: “A Sâm, chàng làm cái gì đấy!”

Phó Dư Sâm vô tội mà nhìn Từ Xán Xán.

Từ Xán Xán cũng cười. Có con trai, nàng

không

còn áp lực, Phó Dư Sâm cũng

không

còn áp lực. Ngay cả Định Quốc Công cùng Vĩnh An Đế nhất định cũng

nhẹ

nhàng thở ra.

Chu Nhan thấy hai vợ chồng nhà này ngắm con cũng

không

yên, vội mỉm cười nhắc nhở: “Bẩm Thái Tử điện hạ Thái Tử Phi, thánh thượng, Định Quốc Công cùng nhà ngoại lão gia còn ở bên ngoài chờ đâu!” (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)

Phó Dư Sâm liếc mắt nhìn Từ Xán Xán

một

cái, để Từ Xán Xán nằm dựa vào gối ổn thỏa, mới

một

tay ôm nhi tử

một

tay áp xuống cố định bé rồi

đi

ra ngoài.

- ----------------------------------

Bởi vì Vĩnh An Đế đến, cho nên trong chính đường lúc này chỉ có Vĩnh An Đế, Định Quốc Công cùng Từ Thuận Hòa ngồi, Hoàng Lang mang theo hai tiểu thái giám đứng hầu ở

một

bên, còn lại mọi người đều thối lui ra bên ngoài.

Nhìn thấy Phó Dư Sâm ôm em bé ra tới, Vĩnh An Đế lập tức đứng lên đón, trách cứ Phó Dư Sâm: “Con ôm như vậy

sẽ

khiến hoàng thái tôn khó chịu a!”

Phó Dư Sâm: “……”

hắn

ôm em bé trong ngực, hành lễ: “Tạ phụ hoàng!” Con trai, thánh thượng miệng vàng lời ngọc, con chính là Hoàng Thái tôn đó!

Vĩnh An Đế mặt mày hớn hở đón lấy em bé từ trong tay Phó Dư Sâm, xoay trở vài lần cuối cùng cũng yên ổn bế được hoàng thái tôn.

Phó Vân Chương cũng lại đây nhìn.

Vĩnh An Đế trước đánh giá mặt mũi cháu trai, phát

hiện

mặc dù bé nhắm mắt nhưng cũng nhìn ra hình dáng đuôi phượng, liền nghĩ: Này bảo bảo sinh ra

thật

là giống trẫm a!

Phó Vân Chương

thì

lại thấy cháu mình giống Phó Dư Sâm, liền trực tiếp xốc tã lót lên nhìn tiểu chít chít, phát

hiện

thật

sự

có, lúc này mới thở dài

nhẹ

nhõm

một

hơi.

Từ Thuận Hòa

không

dám tới gần, chỉ nhìn từ xa xa. Ông cảm thấy em bé ngũ quan tuy

không

giống Xán Xán, nhưng cái cằm nhọn nhọn

thì

lại rất giống. (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)

Nghĩ đến dáng vẻ lúc mới sinh của Xán Xán mười bảy năm trước, Từ Thuận Hòa

không

tiền đồ mà lại rơi lệ.

- ---------------------

Vĩnh An Đế thấy em bé chép chép miệng, liền

nói: “Bà vυ" đâu? Hoàng thái tôn của trẫm đói bụng!”

Phó Dư Sâm vội tiếp nhận bảo bảo: “Bà vυ"

đã

chờ ở bên trong!”

hắn

ôm con trai vào phòng ngủ.

Từ Xán Xán ở bên trong nghe được, giãy giụa

nói: “Đem con đưa cho thϊếp!”

Phó Dư Sâm hơi suy tư, liền biết đây là Từ Xán Xán muốn tự mình cho con bú.

hắn

bế con đưa qua cho Từ Xán Xán, sau đó duỗi tay giúp Từ Xán Xán kéo vạt áo ra.

Từ Vương thị làm mẹ vợ,

đang

ngồi ở bên cạnh Từ Xán Xán, thấy con rể tùy tiện kéo vạt áo con

gái

mình ra, bà có chút ngượng ngùng liền đứng dậy

đi

tới phía trước cửa sổ.

Quản ma ma vội cười làm lành

nói: “Thái Tử điện hạ, này…… Này các quý nhân đều

không

tự mình cho con bú bao giờ……”

Phó Dư Sâm lạnh lùng nhìn bà

một

cái, lại cúi đầu giúp Từ Xán Xán cho em bé ăn sữa.

Quản ma ma sợ tới mức

không

dám hé răng.

Phó Dư Sâm đem đỉnh

nhỏ

của Từ Xán Xán nơi đó nhét vào miệng em bé, bảo bảo lập tức ngậm miệng bú.

Sữa của Từ Xán Xán

thật

dồi dào, em bé nhắm mắt lại dùng sức mυ"ŧ hút, khóe miệng chảy

không

ít sữa ra ngoài.

Phó Dư Sâm ngồi ở mép giường yên lặng nhìn, nghĩ thầm: Tiểu gia hỏa này phải cảm tạ lão tử, đều là lão tử giúp nhà ngươi hút thông, bằng

không

nói

không

chừng nhà người còn lâu mới có sữa mẹ mà ăn!

(editor:

anh

Thái tử cũng

thật

là atsm quá ha ~)


Trong lúc bảo bảo bú, Từ Xán Xán lẳng lặng nhìn con, trong lòng tất cả đều là hạnh phúc cùng thỏa mãn, quả thực

không

muốn buông tay.

Trẻ sơ sinh chính là ăn no lại ngủ. (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)

Phó Dư Sâm mới vừa bế đến nhi tử liền cảm thấy

không

đúng,

hắn

một

tay nâng lên,

một

tay xốc tã lót, sau đó liền nhíu mày kêu Quản ma ma: “Mau đổi tã cho bé

đi!”

Quản ma ma

đã

đoán được,

đi

qua tiếp nhận hoàng thái tôn, cười

nói: “Vương gia, là hoàng thái tôn thải phân xu a.”

- --------------------------

Từ Thuận Hòa

đã

sớm rời

đi, ở tây sương phòng ngồi chờ.

Vĩnh An Đế cùng Phó Vân Chương

thì

vẫn luôn ở chính đường đợi, muốn lại được xem em bé nữa. Nhưng mà

đã

uống đến vài chén trà mà vẫn chưa thấy em bé được bế ra.

Bọn họ cũng

không

nóng nảy, vẫn

nói

chuyện chờ đợi như cũ,

nói

về hoàng thái tôn, lại thương lượng đặt tên gì cho bé.

Đợi đến khi em bé được thu thập tắm rửa sạch

sẽ

bế ra tới,

đã

là chạng vạng.

Vĩnh An Đế tiếp nhận hoàng thái tôn từ trong tay Phó Dư Sâm, ôm vào trong ngực hỏi: “A Sâm,

đã

đặt tên chưa?”

Phó Dư Sâm đương nhiên là phải đợi Vĩnh An Đế đặt tên, liền đáp: “Dạ vẫn chờ phụ hoàng ban tên ạ!”

Vĩnh An Đế liền suy tư: “Nhũ danh gọi là Trường Nhạc, như thế nào?” Cái tên Trường Nhạc này tương lai cũng có thể lấy làm niên hiệu. (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)

Phó Dư Sâm cùng Phó Vân Chương nghĩ nghĩ, đều cảm thấy

không

tồi.

Vĩnh An Đế lại

nói: “Còn đại danh

thì

gọi là Phó Thụy

đi?”

Phó Dư Sâm liền

nói

ngay: “Tạ phụ hoàng ban danh!”

Vĩnh An Đế cười hiền lành, cúi đầu chạm vào tiểu Trường Nhạc: “Tiểu Trường Nhạc a, mau mau lớn lên, bồi tổ phụ

đi

săn thú……”

Hoàng thái tôn nghe tiếng mở mắt ra, quả

thật

đúng là mắt đuôi phượng, làm Vĩnh An Đế vui mừng kêu Phó Vân Chương: “Nhị đệ, đệ xem hoàng thái tôn này!”

Phó Vân Chương ngồi ở

một

bên,

đang

trông mong nhìn hoàng thái tôn đâu, nghe vậy lập tức đứng dậy thò lại gần xem, vừa ngắm nghía vừa bình luận: “Mặt Trường Nhạc tập trung hết những nét đẹp của gia tộc Phó thị a!”

Phó Dư Sâm cảm thấy cha quá khoa trương, liền

nói: “Đứa

nhỏ

này da rất đen a!”

Vĩnh An Đế cùng Phó Vân Chương đều cười: “Lúc con mới sinh so với bé còn đen hơn!”

Phó Dư Sâm: “……”

- ----------------------

Trời dần dần tối. (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)

Từ Xán Xán sau khi dùng ít canh gà liền ngủ rồi, tiểu Phó Thụy dựa gần nàng cũng ngủ

thật

sự

ngon. Phó Dư Sâm ngồi ở

một

bên nhìn vợ và con mình, mãi lâu sau cũng

không

động.

Tới lúc

đi

ngủ, Từ Xán Xán ôm Phó Thụy ngủ ở

trên

giường, Phó Dư Sâm bị xa lánh phải ra ngủ ở giường nệm trước cửa sổ.

Từ Xán Xán có chút băn khoăn, mặt khác cũng cảm thấy

không

có cách nào, liền cười khuyên

hắn: “A Sâm, bốn bà vυ", Trương ma ma, Quản ma ma cùng bọn nha hoàn đều đến thay phiên trực đêm ở chính đường, chàng ở chỗ này nghỉ ngơi

không

tốt, chàng lại bận rộn như vậy,

không

bằng dọn đến thư phòng

đi?” Nàng hoàn toàn là xuất phát từ

thật

lòng quan tâm mà

nói

những lời này, từ khi có Phó Thụy, đối với Phó Dư Sâm Từ Xán Xán có vẻ bỏ bê ít nhiều.

Phó Dư Sâm liếc Từ Xán Xán

một

cái: “Ta ngủ ở giường nệm là được rồi, ban đêm giúp nàng gọi người cũng tiện.” Từ sau khi Xán Xán có con

đã

bắt đầu chậm trễ

hắn; Phó Dư Sâm

không

thể lại xa cách nàng nữa. Nếu bây giờ

hắn

lui

thì

Từ Xán Xán cũng chỉ biết tới con trai,

không

để ý tới mình nữa mất!

Từ Xán Xán chỉ phải

nói: “Vậy chàng mặc quần áo kín kín

một

chút, đừng để bị người xem hết!”

Phó Dư Sâm: “……”

(editor: ta chết cười vì

anh

chị này ~)


Ban đêm lúc Phó Thụy ọ ẹ, Từ Xán Xán liền kêu

một

tiếng “Phó Dư Sâm”.

Phó Dư Sâm vốn ngủ

không

sâu, lập tức đứng dậy xuống giường hỏi: “Chuyện gì?”

Từ Xán Xán sờ sờ tã của con rồi

nói: “Chàng bảo Quản ma ma vào

đi!” (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)

Quản ma ma nghe tiếng gọi liền cùng Chu Nhan Huyền Băng trực đêm

đi

vào. Bà

không

dám nhìn đến Thái Tử điện hạ chỉ mặc trung y lụa trắng cùng quần dài, tóc dài đen nhánh xõa sau lưng trông như tiên nhân ở chỗ kia; chỉ vội vàng mà giúp hoàng thái tôn thay đổi tã, rửa sạch tiểu chít chít và mông dính phân xu của bé, đem hoàng thái tôn thu thập tốt lúc này mới cúi đầu mang theo Chu Nhan Huyền Băng lui xuống.

Phó Dư Sâm thấy Từ Xán Xán đem con trai đặt ở tận cùng bên trong giường, cũng xốc chăn leo lên giường, nằm xuống bên cạnh Từ Xán Xán.

Từ Xán Xán thấy Phó Dư Sâm nằm xuống,

không

dám

nói

cái gì, liền cũng thuận theo.

Ngày hôm sau sáng sớm Phó Dư Sâm

đã

dậy,

đi

ra ngoài.

hắn

vừa rời phòng, Quản ma ma cùng Trương ma ma liền mang theo bà vυ" cùng bọn nha hoàn

đi

vào.

Thái Tử điện hạ quá bám Thái Tử Phi, các nàng này đó vốn nên quang minh chính đại ngốc trong phòng ngủ hầu hạ Thái Tử Phi ở cữ, mà nay chỉ có thể tận dụng từng lúc từng lúc để vào hầu hạ.

Thân thể Từ Xán Xán rất khỏe mạnh, ngày thứ hai là có thể xuống giường

đi

lại, làm Trương ma ma Quản ma ma sợ tới mức liên tục

nói: “Thái Tử Phi, cái này

không

được a, ngài lại nằm

trên

giường dưỡng dưỡng tốt

đi!”

Từ Xán Xán mới mặc kệ các bà, sai Bích Vân đem nịt bụng

đã

sớm làm tốt mang ra, thắt

thật

chặt xung quanh eo, dùng dây bện làm nút buộc cài lại.

Quản ma ma cùng Trương ma ma tuy rằng giật mình, lại cũng

không

dám nhiều lời, chỉ có thể kệ nàng.

Từ Xán Xán biết



đây là giai đoạn đặc biệt, cho nên rất thành thành

thật

thật

mà ăn uống,

một

chút cũng

không

kén ăn. Ngay cả cơm canh

không

cảm thấy hương vị gì cũng cố gắng ăn hết, còn mãnh liệt

yêu

cầu được ăn chút trái cây lành tính như táo lê linh tinh, để có dinh dưỡng cho em bé bú mẹ.

- ----------

Ngày hôm sau lâm triều, Vĩnh An Đế ban thánh chỉ lập Hoàng Thái tôn cùng với đại xá thiên hạ:

“Thừa điêu hành khánh, đoan ở nguyên lương. Đích tôn tử Phó thị ra đời, thiên tư túy mỹ, ban cho sách bảo, lập làm Hoàng Thái tôn, lấy trọng vạn năm chi thống, lấy phồn tứ hải chi tâm, đại điển hoàn thành, cẩn cáo thiên địa, tông miếu, xã tắc. (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)

Thừa khi vỗ vận,

đã

hiệp với ca dao; cập vật đẩy ân, nghi chu với Hoa Hạ. Hoàng thái tôn ra đời, nên đại xá thiên hạ, từ sáng sớm ngày 5 tháng chạp, những tội nhân

đã

phạm tội bị kết án, chưa kết án,

đã

phát giác, chưa phát giác,

không

luận tội nặng hay

nhẹ, thường xá sở

không

nguyên giả, đều tha bổng.


Mà phụ thân Thái Tử Phi Từ thị Từ Thuận Hòa, cũng được thưởng tước hầu, phong làm Thừa Ân Hầu; đợi Phó Dư Sâm đăng cơ lại tấn phong làm Thừa Ân Công, cũng thưởng cho Từ Thuận Hòa

một

tòa nhà lớn chếch cung Thái Tử.

Từ Xán Xán ngồi ở

trên

giường, Phó Thụy

đang

bú sữa trong ngực nàng.

Từ Vương thị mang theo Thôi thị cùng Từ Hàn thị đứng ở

một

bên, mỉm cười ngắm dáng vẻ Phó Thụy bú mẹ. Hồ ma ma

đi

đến, tươi cười đầy mặt uốn gối hành lễ,

nói: “Chúc mừng Thái Tử Phi, Thính Vũ trở về mang tin,

nói

thánh thượng ban bố thánh chỉ, lập tiểu vương tử của chúng ta làm Hoàng Thái tôn, đại xá thiên hạ!”

Đây cũng là trong dự kiến, nên Từ Xán Xán liền mỉm cười nghe.

Hồ ma ma lại

nói: “Thánh thượng ban rất nhiều bảo bối cho Thái Tử Phi ngài, phong nhà ngoại lão gia là Thừa Ân Hầu, còn đem tòa nhà bỏ

không

đối diện cung Thái Tử thưởng cho nhà ngoại đâu!”

Từ Xán Xán nghe vậy vui mừng nhìn về phía mẫu thân. Nàng biết cái phong hào “Thừa Ân” này là chuyên dành cho nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu, như thế lại lần nữa xác định địa vị của nàng.

Từ Vương thị vui mừng đến độ có chút ngây người, quả thực

không

thể tin được đây là

sự

thật.

Từ Hàn thị cùng Thôi thị trong lòng có chút chua, nhưng

trên

mặt lại cười khanh khách mà uốn gối hành lễ: “Thϊếp thân gặp qua Thừa Ân Hầu phu nhân! Chúc mừng Thừa Ân Hầu phu nhân!”

Mặt Từ Vương thị lập tức đều đỏ, chân tay luống cuống nhìn về phía nữ nhi.

Từ Xán Xán cười cổ vũ mẫu thân.

- ----------------

Tới buổi chiều Phó Dư Sâm liền trở lại.

Từ Vương thị, Từ Hàn thị, Thôi thị mang theo Từ Nghi Liên từ Phúc Thọ viện lại đây thăm Từ Xán Xán cùng hoàng thái tôn Phó Thụy, tới cửa chính đường lại bị Đổng ma ma ngăn cản.

Cung Thái Tử có việc mừng, Đổng ma ma

trên

mặt cũng tràn đầy tươi cười “Ai u,

thật



không

khéo, Thái Tử điện hạ

đang

ở bên trong đâu!”

Từ Vương thị liền đưa các nàng

đi

phòng khách đông sương phòng của Thái Tử Phi chờ.

Mấy người

một

bên

nói

chuyện,

một

bên chờ, nhưng mà tới tận lúc trời tối Thái Tử điện hạ vẫn ở, Từ Vương thị đành phải xin lỗi rồi để ba người Từ Hàn thị rời

đi.

- --------------------

Vì Thái Tử Phi sinh hạ hoàng thái tôn, đủ loại ban thưởng từ trong cung đổ vào cung Thái Tử hết. (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)

Trong kinh thành mọi người sôi nổi

nói

giỡn: “Thánh thượng là đem quốc khố tư khố đều dọn đến cung Thái Tử rồi!”

Cung Thái Tử

thật

đúng là lửa đổ thêm dầu dệt hoa

trên

gấm, nhưng sản phụ

đang

ở cữ Từ Xán Xán cũng

không

có hưởng thụ được cái gì.

Ngoại trừ cho hoàng thái tôn bú, nàng ngày ngày

đi

từ phòng ngủ đến chính đường, lại

đi

từ chính đường về phòng ngủ,

đi

qua lại

đi

lại rèn luyện để khôi phục hình thể, còn tập thêm

một

số động tác khác nhằm làm thân thể càng mềm mại.

Đến ngày Hoàng thái tôn đầy tháng, Từ Xán Xán

đã

khôi phục thân hình yểu điệu, ngoại trừ mặt vẫn còn hơi chút mượt mà, bộ ngực lớn hơn

một

chút, mông so lúc trước cũng to ra hơn,

thì

hầu như nàng

không

có thay đổi gì nhiều.

(editor: móa ~ ngta cũng chỉ cần ngực to mông nở là thay đổi nghiêng trời lệch đất rồi chị còn muốn như nào ~ hị hị)

Trong việc chăm con, giữa hai vợ chồng

thật

ra Phó Dư Sâm mệt nhất.

Ban đêm

hắn

kiên trì ngủ cùng Từ Xán Xán và Phó Thụy, nên tự nhiên thêm trách nhiệm chiếu cố Phó Thụy buổi đêm. Mà ban ngày Phó Dư Sâm cũng bận rộn nên

không

đến

một

tháng,

hắn

liền gầy thêm 1 vòng, thân hình cũng càng thêm tuấn dật.

Từ Xán Xán nhìn đến

hắn

vất vả, trong lòng càng



ràng tâm tư Phó Dư Sâm sợ mình chỉ lo cho Phó Thụy mà vắng vẻ

hắn, liền ở trong lòng

âm

thầm chuẩn bị.