Chương 207

Chu Nhan lâm

sự

cũng

không

hoảng, lập tức bình tĩnh phân phó Hồng Phất: “Mau

đi

thỉnh Trương ma ma Quản ma ma!”

Lại nhờ Phó Dương: “Mau vào cung kêu Thái Tử điện hạ trở về!”

Chu Nhan khom lưng nhìn nhìn tình huống của Từ Xán Xán, lại gọi người

đi

Phúc Thọ viện thỉnh nhà ngoại lão gia cùng thái thái lại đây.

Chuẩn bị mọi việc xong, Chu Nhan liền chặn ngang bế Từ Xán Xán lên

đi

nhanh vào phòng ngủ, đem Từ Xán Xán an trí ở

trên

giường.

Sau khi nhận được tin tức, Phó Dư Sâm trước mắt hoa lên, lại biết mình

không

nên xúc động như vậy, lập tức liền lệnh người

đi

bẩm báo Vĩnh An Đế, còn mình mang theo người cưỡi ngựa chạy như bay ra cung. (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)

Xuống ngựa ở cửa nội viện, Phó Dư Sâm ném lại roi rồi chạy vội vào.

Trong nội viện

đã

có rất nhiều người đứng, trong đó có Tiêu Hạ Phó Dương bọn họ, nhìn thấy Phó Dư Sâm, mọi người đều sôi nổi hành lễ.

Định Quốc Công cũng được mấy môn khách bồi đứng trước cửa tây sương phòng,

đang

nôn nóng mà chờ con dâu sinh, thấy Phó Dư Sâm đến, vội gọi

một

tiếng.

Phó Dư Sâm dường như

không

thấy được

không

nghe được, chỉ chăm chăm

đi

đến cửa chính đường.

Lúc này trong phòng truyền đến

một

tiếng thét chói tai thê lương của Từ Xán Xán.

Lòng Phó Dư Sâm tức khắc đều phải nát, liền vọt vào.

Từ Thuận Hòa

đang

ở chờ chính đường, thấy Thái Tử điện hạ muốn vào phòng sinh, Từ Thuận Hòa vội vàng kéo lại: “Điện hạ, vào phòng sinh là điềm xấu!”

Phó Dư Sâm cũng

không

nói

lời nào, lập tức tránh thoát khỏi nhạc phụ,

đi

vào phòng ngủ. Vợ mình

đang

sinh con cho mình, chẳng lẽ bởi vì

một

câu “Phòng sinh điềm xấu” mà

hắn

liền

không

đi

vào bồi Từ Xán Xán hay sao?

Lúc này Từ Xán Xán

đang

lệ rơi đầy mặt, lớn tiếng khóc thút thít.

Lực chịu đau của nàng rất kém cỏi, cảm thấy lúc này

thật

là sống

không

bằng chết, liền khóc ròng

nói: “Ta

không

chịu được nữa đâu, sao ko để ta chết

đi

huhu!”

Phó Dư Sâm bước tới gọi: “Xán Xán!”

Vừa qua

một

cơn đau, Từ Xán Xán hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn

hắn: “A Sâm, đau quá!”

Từ Vương thị vội đứng lên, nhường chỗ cho con rể.

Trái tim Phó Dư Sâm từng trận run rẩy, mắt phượng cũng đỏ, ngồi ở đầu giường ôm Từ Xán Xán vào lòng: “Xán Xán, ta bồi nàng!” (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)

Trương ma ma cùng Quản ma ma nhìn Thái Tử điện hạ gần trong gang tấc, rất là xấu hổ, lại cũng

không

dám

nói

gì, chỉ có thể cố gắng hết sức.

Có Phó Dư Sâm bồi bên cạnh, Từ Xán Xán bình tĩnh rất nhiều, dùng sức cắn tay Phó Dư Sâm chịu đựng

một

đợt đau đớn cuối cùng kia.

- -------------------

Từ Thuận Hòa

đang

chờ trong nhà chính, cùng với Phó Vân Chương chờ trong sân đồng thời nghe được tiếng trẻ con khóc vang dội truyền đến từ phòng ngủ, tiếp theo đó là giọng Quản ma ma: “Chúc mừng Thái Tử điện hạ, là

một

tiểu vương tử! Là

một

tiểu vương tử tuấn tú!”

Từ Thuận Hòa

không

tiền đồ mà khóc lên. (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)

Phó Vân Chương quay người

đi,

không

muốn người ta thấy ông cũng rơi lệ.

Lúc này xe liễn của Vĩnh An Đế cũng tới cửa nội viện.

Ngồi trong xe Vĩnh An Đế cảm giác nghe được tiếng trẻ con khóc, tức khắc trăm mối cảm xúc ngổn ngang, mắt phượng cực kỳ giống Phó Dư Sâm cũng ươn ướt: Liệt tổ liệt tông Phó thị, Phó thị rốt cuộc cũng có hậu rồi! Cuối cùng ta cũng được làm ông rồi!