Tuy rằng
hiện
giờ tài sản của Từ Xán Xán phong phú, nhưng nàng cũng
không
rõ
ràng lắm rốt cuộc sản nghiệp bản thân có bao nhiêu bạc. Nghe được phải dùng mười vạn lượng bạc mua
một
mạng người, Từ Xán Xán vẫn là lắp bắp kinh hãi, nghĩ thầm: Là dùng mười vạn lượng cứu
một
mạng người, hay là dùng mười vạn lượng triệt
một
mạng người?
Từ Xán Xán trong lòng tuy hoảng sợ,
trên
mặt lại vẫn bình tĩnh, liếc Thôi thị
một
cái
nói: “Ai ra bạc? Chuộc mạng của ai?”
Thôi thị tròng mắt xoay chuyển, tỏ ý ngại vì Bích Vân cùng Chu Nhan vẫn còn ở trong phòng.
Từ Xán Xán nhìn Chu Nhan cùng Bích Vân,
nói: “Các ngươi đều
đi
xuống
đi!”
Chu nhan thực lo lắng Từ Xán Xán, lại cũng
không
dám cãi lời, chỉ phải cùng Bích Vân cùng nhau lui xuống.
Chờ trong phòng chỉ còn lại mình cùng Thôi thị, Từ Xán Xán mới làm ra vẻ chẳng hề để ý,
nói: “nói
đi!”
thật
ra trong lòng nàng rất là khẩn trương, cảm thấy mình giống như điều tra viên thâm nhập hậu tuyến của địch dò la tin tức vậy. Để có thể dò hỏi ra tình hình thực tế, nàng chỉ phải tận lực ổn định chính mình.
Thôi thị lặng lẽ đánh giá Từ Xán Xán, thấy
thật
sự
là nàng
không
để ý, lúc này mới
nói
từ đầu: “Chị họ thứ 4 nhà mẹ đẻ thϊếp thân gả vào Lam thị, bởi vì án mưu nghịch lần này nên cũng bị liên lụy vào. Ma ma hồi môn của chị ấy
đã
sớm được bỏ nô tịch tự lập môn hộ, bởi vậy có thể giúp chị họ bỏ trốn. Nhà mẹ đẻ của thϊếp thân tới tìm,
nói
Lam thị tự biết là phải chết nhưng lại
không
cam lòng tông tộc bị đoạn tử tuyệt tôn, liền tính toán lấy ra mười vạn lượng bạc để chuộc
một
mạng người. Nhà mẹ đẻ thϊếp thân là nghĩ muốn giúp Thái Tử Phi thêm chỗ kiếm tiền, vì vậy để cho thϊếp thân tới cầu ngài.”
Từ Xán Xán rũ mắt xuống, nghĩ thầm:
không
biết có phải là xin cho cái loại Lam Du Linh chuyên môn giày xéo bé trai đó ko?!
Nếu là xin mạng cho
hắn, Từ Xán Xán nàng nhất định
không
những
không
giúp mà còn muốn dẫm lên
một
chân, làm Lam Du Linh vĩnh viễn
không
xoay được người!
Từ Xán Xán nhấc 1 ngón tay bạch ngọc lên, tưởng như
đang
tự thưởng thức móng tay nhuộm hoa phượng tiên của mình, nhàn nhạt cười
một
chút,
nói: “Việc này can hệ cũng quá lớn
đi?”
Thôi thị vội cười làm lành
nói: “Thái Tử Phi ngài có điều
không
biết, giống như Thư hoàng hậu lúc trước, hay Đổng Quý phi, Lý mẫn phi cùng tôn cung phi
hiện
tại, còn có các chủ tử được sủng ái, các nàng sinh hoạt xa xỉ như vậy, tiêu pha nhiều như vậy, lại
không
có sản nghiệp gì
thì
tiền từ chỗ nào tới? Có ai
không
làm việc này đâu, thậm chí còn có cái danh mục kêu là điền vịt chết, tức là tìm người chịu tội thay cho hình phạm đó!”
Từ Xán Xán nghe vậy tươi cười
trên
mặt càng lúc càng mờ nhạt.
Thôi thị cũng khẩn trương, miệng có chút khô, liền
không
nói
tiếp mà dừng lại để sắp xếp ý định trong lòng 1 lần nữa. Ở Kinh đô tuy Thôi thị cũng là môn phiệt, nhưng
không
thể nào bằng Trịnh Châu Lam thị cây to đón gió như vậy, cho nên trong loạn môn phiệt chi tranh mới có thể yên ổn.
hiện
giờ tứ đại môn phiệt rơi đài, gia tộc cùng các chi có liên quan mỗi người đều cảm thấy bất an. Mà ai cũng
không
có năng lực
đi
cầu Hoàng thái tử cứu người, chỉ có thể tác động nhờ Thái Tử Phi Từ thị được Thái Tử sủng ái có thừa
nói
vài lời mà thôi.
Hơn nữa, Thái Tử Phi ru rú trong nhà, người bình thường cũng
không
có năng lực gặp được Thái Tử Phi, cho nên lúc Thôi thị bị người nhà mẹ đẻ
yêu
cầu tới gặp Thái Tử Phi cũng là hạ quyết tâm rất lớn —— ngươi hưởng thụ cung cấp của gia tộc,
không
thể
không
vì gia tộc ra
một
chút lực được!
Từ Xán Xán nhìn Thôi thị khẩn trương đến trắng cả mặt, có chút mềm lòng, liền ôn nhu
nói: “Đại tẩu, tẩu nếu là cảm thấy
không
tiện
nói,
thì
không
cần
nói
nữa. Ta
sẽ
coi như
không
có việc này, coi như tẩu chưa từng
nói
gì.” Vẫn là bảo hộ cho Thôi thị trước
đi
vậy!
Thôi thị hít sâu
một
hơi,
nói: “Người bọn họ muốn giữ là Lam Du Linh!”
Từ Xán Xán nhíu mày đẹp: “Chính là đứa con trai chuyên hành hạ người ta của Lam Du Tường kia?”
Thôi thị mặt cũng có chút hồng: “…… Những người đó đều là hạ đẳng thôi mà……”
Từ Xán Xán rất muốn cười lạnh
một
tiếng,
nói
“Người hạ đẳng
thì
mạng vẫn là mạng,
không
thể so ai đê tiện hơn ai”. Nàng vẫn cố gắng nhẫn nại. Vì sợ Thôi thị từ
trên
nét mặt mình nhìn ra chút gì, liền học Phó Dư Sâm rũ mi mắt xuống,
nói: “Để ta suy xét
đã, có được hay
không
ngày mai tẩu lại đây ta hồi
âm
cho!”
Thôi thị lúc này mới thả lỏng, vui mừng
nói: “Đa tạ Thái Tử Phi!”
Từ Xán Xán cười như
không
cười
nói: “Việc này ta cũng
không
nhất định có thể thành đâu!”
Thôi thị cười nịnh hót: “Ai
không
biết Thái Tử điện hạ đối với ngài vạn phần sủng ái, ngài nhất định
sẽ
nghĩ ra biện pháp!”
Từ Xán Xán cầm lấy
một
cái trâm bạc hoa ngọc lan tố tử cắm vào búi tóc, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nhưng ý cười lại
không
tới được trong mắt.
- -----------------------------
Sau khi trở lại chính đường, Từ Xán Xán cũng
không
còn tâm tư cùng các nàng
nói
chuyện, chỉ xã giao vài câu liền ám chỉ có chút mệt mỏi.
Từ Hàn thị cùng Thôi thị rất là biết ý, liền đứng dậy cáo từ.
Trần ma ma ở phòng bếp
nhỏ
làm
thật
nhiều loại điểm tâm cho Thái Tử Phi, xếp lên tám cái đĩa bạch ngọc, để nha hoàn giúp việc bếp núc đưa đến chính đường, dọn xong rồi mới thỉnh Từ Xán Xán qua.
Từ Xán Xán đứng dậy lại đây nhìn nhìn, phát
hiện
có bánh hạt thông bách hợp, bánh mứt táo, bánh phục linh cùng bánh hoa cúc làm từ đậu xanh và đậu đỏ nghiền nhuyễn, đều là các loại mà nàng thích ăn.
Sau khi bẻ mỗi loại
một
miếng nếm nếm, Từ Xán Xán mỉm cười hỏi Trần ma ma: “Ăn rất ngon. Ma ma làm nhiều như vậy sao?”
Trần ma ma vội uốn gối hành lễ: “Lão nô mỗi loại đều làm
không
ít, Thái Tử Phi nếu muốn ăn nữa, lão nô
hiện
tại liền
đi
đưa lại đây!”
Từ Xán Xán mỉm cười
một
chút,
nói: “Đem điểm tâm này đó cho vào từng hộp phân biệt,
một
phần đưa đến thư phòng ngoại viện cho Định Quốc Công,
một
phần đưa qua Phúc Thọ viện
đi!” Nàng cũng
không
nói
muốn ai
đi
đưa, mặc cho Trần ma ma tự an bài.
Vội xong này đó, Từ Xán Xán liền
đi
ngủ nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi Phó Dư Sâm trở về đem chuyện vừa rồi cùng
hắn
bàn bạc.
Lúc chạng vạng Từ Xán Xán tỉnh.
Nàng dùng qua mấy miếng điểm tâm, uống
một
chén nước quýt rồi để Chu Nhan cùng Bích Vân hầu hạ ngâm hoa hồng tắm.
Từ Xán Xán ngâm mình trong bồn tắm rải đầy cánh hoa, Chu Nhan Bích Vân lại thả thêm
một
ít hoa hồng, rồi dùng phấn hoa hồng để bôi —— nàng
hiện
tại ngại dùng phấn hoa cúc vì sợ sắc mặt nhạt nhẽo.
Chu nhan cầm dầu hoa hồng bôi
trên
tóc của Từ Xán Xán,
nhẹ
nhàng mát xa, lại cười
nói: “Thái Tử Phi, ngài
không
biết mùa này để lấy được cánh hoa hồng mới có bao nhiêu khó đâu!”
Từ Xán Xán đúng lý hợp tình: “Lều trồng hoa trong hậu hoa viên
không
phải
không
ít sao!” Người trồng hoa là Vĩnh An Đế riêng ban cho nàng, chuyên trồng các loại hoa cỏ trái mùa.
Bích Vân cầm xà bông thơm lại đây,
nói: “Thái Tử Phi
nói
đúng a, Chu Nhan ngươi
không
đi
qua cái lều hoa kia,
không
có nghĩa là nó
không
tồn tại nha……”
Nàng dong dài
nói
nửa ngày, Từ Xán Xán nghe được đầu liền đau, liền đuổi
đi
nàng
đi
ra ngoài: “Dông dài chết! Ngươi
đi
ra ngoài tìm quần áo cho ta, bảo Chu Tước cùng Huyền Băng vào đây!”
Bích Vân cười
nói: “Biết ngài ghét bỏ nô tỳ, nô tỳ cũng
không
ý kiến gì ngài, nô tỳ
đi
a!”
Từ Xán Xán thấy nàng trước khi
đi
còn muốn dong dài, liền cố ý vẻ mặt ghét bỏ: “đi
thôi
đi
thôi!
không
tiễn
không
tiễn!”
Chu Nhan ở
một
bên phá lên cười.