Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 204-2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tan triều, Phó Dư Sâm bồi Vĩnh An Đế ngồi kiệu trở về Sùng Chính Điện.

Hai người ở thiên điện ngồi xuống.

Phó Dư Sâm tự mình dùng ấm sứ xanh pha

một

ấm trà mao tiêm, lại rót cho Vĩnh An đế và mình mỗi người 1 chén, chậm rãi từ từ mà phẩm trà.

Uống xong

một

chén trà mao tiêm

nhỏ, Phó Dư Sâm lại rót cho Vĩnh An Đế

một

chén trà xanh, lúc này mới

nói: “Phụ hoàng, hoàng thúc đến cung Thái Tử xem bụng Từ thị ntn.”

Vĩnh An Đế nghe vậy cười: “Chạng vạng con trở về, ta cũng

đi

cùng con nhìn xem bụng Thái Tử Phi!”

Phó Dư Sâm

không

chút ngượng ngùng

nói: “Nàng bụng to bất thường, nhi thần

thật

lo lắng!”

Vĩnh An Đế giật mình, mắt phượng sáng lên: “Có phải sinh đôi hay

không?”

“Sao có thể?” Phó Dư Sâm cười.

Vĩnh An Đế nhíu mày: “không

phải con có tìm y nữ cho Từ thị sao? Các nàng

nói

như thế nào?”

Phó Dư Sâm ở bên cạnh Vĩnh An Đế đặc biệt bình thản, cười: “Nữ y cũng chưa

nói

cái gì!”

Vĩnh An Đế liền

nói: “Trẫm

sẽ

sai Phong Địch

đi

qua nhìn xem!”

- -------------------------

Lúc Phó Dư Sâm ở ngự thư phòng phê chữa tấu chương, Thính Vũ vào bẩm báo: “Thái Tử điện hạ, Tiêu đội trưởng cầu kiến!”

“Cho

hắn

vào

đi!” Phó Dư Sâm cũng

không

ngẩng đầu lên, hãy còn bận múa bút thành văn ghi lời phê bình với tấu chương

yêu

cầu lập đền thờ thần trinh tiết

trên

toàn bộ Đại Lương.

Phó Dư Sâm người này luôn luôn nghiêm khắc kiềm chế bản thân, nhưng lại muốn khoan đãi người dân.

hắn

cảm thấy mình cùng Từ Xán Xán trung trinh với nhau là

một

chuyện, mà dân chúng nơi đó nếu quả phụ tái giá có thể ổn định xã hội, lại sinh thêm tráng đinh

thì

mới

thật

sự

là chuyện tốt!

Tiêu Hạ vào thư phòng, vẻ mặt tâm

sự

đứng ở nơi đó.

Phó Dư Sâm buông bút ngẩng đầu nhìn Tiêu Hạ, chờ

hắn

nói

chuyện.

Tiêu Hạ nhanh nhẹn mà hành lễ,

nói: “Bẩm Thái Tử điện hạ, Tiêu Hạ có

một

cái ý tưởng, muốn cùng ngài

nói

một

câu.” Phó Dư Sâm ý bảo

hắn

tiếp tục

nói.

Tiêu Hạ liền

nói: “Tiêu Hạ kiến nghị ngài thành lập

một

đội súng chuyên nghiệp, trang bị súng kíp mới vừa sx ra. Chúng ta có thể huấn luyện binh lính dùng loại vũ khí mới này cận chiến, cũng có thể nổ súng từ xa. Tạo thành

một

đội kỵ binh như vậy, trong lúc tác chiến có thể làm kì binh thắng vì đánh bất ngờ……”

Tiêu Hạ thao thao bất tuyệt mà

nói

ý nghĩ của mình.

Cái ý tưởng này Tiêu Hạ

đã

nảy ra từ sau lần cự địch bảo vệ xe ngựa của Thái Tử Thái Tử phi

đi

biệt trang, sau khi suy xét

thật

cẩn thận trong lòng mới trình bày với Thái Tử điện hạ.

Phó Dư Sâm càng nghe càng vừa lòng,

trên

thực tế

hắn

cũng có cái ý tưởng này, chỉ là vẫn luôn tìm người tài giỏi để lãnh đạo đội súng.

Nhìn Tiêu Hạ

đang

khẩn trương nhìn mình, Phó Dư Sâm hỏi: “ Như vậy vị trí hộ vệ cho Thái Tử Phi

sẽ

do ai tiếp nhận?”

Tiêu Hạ thực kinh ngạc: “Điện hạ, khi ngài ở cao nguyên Tháp Khắc khắc

không

phải

nói

muốn cùng Thái Tử Phi

không

xa rời nhau sao? Như vậy

không

phải ngài tới chỗ nào, Thái Tử Phi liền đến nơi đó, Tiêu Hạ cũng cùng

đi

theo sao? Còn tìm người tiếp quản vị trí hộ vệ cho Thái Tử Phi làm gì ạ?”

Phó Dư Sâm rũ mắt xuống, trầm tư

nói: “Ngươi và Phó Tùng cùng nhau chịu trách nhiệm

đi, ngươi là chủ, Phó Tùng quản quân phí!”

Tiêu Hạ tâm tư nhanh nhạy, lập tức liền đoán được dụng ý của Phó Dư Sâm: “Ý của Điện hạ là muốn lập

một

nhóm quân riêng của Thái Tử Phi ạ?”

hắn

quá khẩn trương, bởi vậy giọng

nói

liền có chút run rẩy!

Sở dĩ Tiêu Hạ đưa ra ý định thành lập đội súng,

một

trong những lý do ngầm bên trong

không

muốn

nói

cho ai, đó là muốn mình có thể trở nên mạnh mẽ hơn để tương lai có thể giúp Thái Tử phi - người có thế lực đơn mỏng lại

không

có chống đỡ hậu trường.

hắn

đã

lo lắng Thái Tử điện hạ nhìn thấu được dụng ý của mình, nhưng cũng lại sợ Thái Tử điện hạ phủ nhận đề xuất.

Phó Dư Sâm mắt phượng sâu thẳm nhìn Tiêu Hạ, đem hết những phản ứng của Tiêu Hạ xem ở trong lòng.

hắn

là ai?

hắn

là Phó Dư Sâm, chút tâm tư này của Tiêu Hạ ở trước mặt

hắn

thật

quá



ràng.

Phó Dư Sâm chính là coi trọng

sự

trung thành của Tiêu Hạ đối với Từ Xán Xán, nhưng cũng rất phiền vì

sự

ngưỡng mộ Từ Xán Xán của người này. Cân nhắc

trên

dưới, cuối cùng lại chỉ phải nhịn.

(editor: Ồ hóa ra

anh

Thái Tử cái j cũng biết đó chớ!)


Phó Dư Sâm lãnh đạm

nói: “Ta cùng Thái Tử Phi vợ chồng là

một, ngươi trung thành với Thái Tử Phi cũng chính là trung thành với ta!”

Tiêu Hạ

không

kiềm chế cảm xúc mênh mông

đang

tràn ra nữa, lập tức quỳ

một

gối xuống đất: “Tiêu Hạ nhất định hết lòng hết dạ, thỉnh điện hạ yên tâm!”

- -----------------------------------

Sau khi trở lại nội viện, Từ Xán Xán vào chính đường, ngồi xuống giường nghỉ tạm.

Chu Nhan quỳ gối phía sau mát xa bả vai cho Từ Xán Xán, còn Bích Vân bưng

một

chén thủy tinh nước quả thập cẩm ở

một

bên hầu hạ nàng uống.

Bốn vị ma ma đều yên lặng đứng hầu ở hành lang, trong phòng chỉ có Chu Nhan bốn đại nha hoàn hầu hạ.

Bích Vân lúc này mới thấp giọng

nói: “Thái Tử Phi, nghe

nói

năm đó Trần ma ma là ng quốc công gia sủng ái nhất, cũng là ng an phận thủ thường nhất, chỉ phải cái là……”

Chu Nhan cũng thở dài: “Mặc kệ phú quý hay là bần cùng, so với làm thϊếp

không

thể làm chủ vận mệnh của mình

thì

một

chồng

một

vợ vẫn là tốt nhất!”

Từ Xán Xán cười

nói: “Ngươi cái nha đầu này thế mà cũng nghĩ thông suốt ghê!”

Chu Nhan nghiêm mặt

nói: “Cũng

không

phải ạ! Nô tỳ

đã

tính toán

sẽ

hầu hạ ngài cả đời, hỗ trợ để ngài bớt nhọc lòng, cứ như vậy ngày qua ngày tự tại sống thôi!”

Từ Xán Xán: “……”

Bích Vân cười trộm: “Chu Nhan

nói

kết hôn cũng là chờ nam nhân thúi,

không

bằng hầu hạ Thái Tử Phi ngài đâu!”

Từ Xán Xán: “……

thật

ra thành thân cũng

không

tồi……” Nhưng nghĩ đến những đôi oán ngẫu

trên

đời,

thì

Từ Xán Xán lại

không

thấy tự tin như vậy nữa.

Chu Nhan nắm nắm tay,

nhẹ

nhàng mà đấm bóp bả vai cho Từ Xán Xán: “ Người mà có thể sủng vợ như báu vật như Thái Tử điện hạ như vậy quá ít!”

“Đúng vậy!” Bích Vân trong lòng cũng xúc động, “Thái Tử Phi, về sau ngài nhất định phải làm chỗ dựa cho nô tỳ để nô tỳ dọa được Triệu xuyên a!”

Từ Xán Xán: “……”

Từ Xán Xán mới vừa uống xong chén nước quả thập cẩm, Mã phu nhân liền tới.

Từ Xán Xán

một

bên cười thản nhiên

một

bên

không

dấu vết mà đánh giá Mã phu nhân đại danh đỉnh đỉnh này.

Làm Thừa tướng phu nhân, chỉ nhìn đơn giản bề ngoài, Mã phu nhân xác

thật

là đủ tư cách —— bà ung dung, cao quý mà có khí thế.

Nhưng mà với tư cách là vợ, Mã phu nhân từ lâu nay đều

không

được như ý —— trượng phu của bà vẫn luôn sủng ái

một

người thϊếp đến mức đích thứ chẳng phân biệt, toàn kinh thành người người đều biết.

Mã phu nhân lưu loát hướng Từ Xán Xán xin lỗi, bảo đảm về sau nhất định

sẽ

quản giáo tốt thϊếp thị trong phủ, đối xử tử tế với ngũ thiếu nãi nãi.

Từ Xán Xán cũng vì xem mặt mũi Mã thừa tướng và con trai thứ hai của bà mà hàn huyên trong chốc lát.

Lần này Mã phu nhân đến đây, chính là muốn nhờ chút trợ lực của Thái Tử Phi nơi này để mượn cơ hội giáo huấn Hải bà

cô, bởi vậy đối với Từ Xán Xán rất là kính cẩn lại thêm nhiều nịnh hót.

Sau khi Mã phu nhân cáo từ, Từ Xán Xán lệch qua cẩm

trên

giường nghĩ: Cùng Mã phu nhân

nói

chuyện

thật

là như tắm mình trong gió xuân!

Lại thắc mắc: đoan trang như vậy, lại khôn khéo như vậy, có thừa khả năng làm phu nhân, mã Thừa tướng vì sao

không

thích nhỉ?

Nhanh đến giữa trưa, Từ Xán Xán kêu Phó Dương vào, tỉ mỉ hỏi việc chuẩn bị nơi ở và ăn uống cho Định Quốc Công ntn, cảm thấy vừa lòng mới tạm yên tâm.

Cho dù Định Quốc Công

không

thưởng những tài sản giá trị đó, chỉ bằng ông là cha của Phó Dư Sâm, Từ Xán Xán cảm thấy mình cũng cần phải hầu hạ làm sao để cha chồng thấy thoải mái dễ chịu.

Buổi chiều Từ Hàn thị mang theo Thôi thị tới.

Từ Xán Xán thấy Từ Nghi Liên

không

đến, liền hỏi

một

câu: “Tam muội muội đâu!”

Từ Hàn thị nghe vậy liền hồi báo: “Bẩm Thái Tử Phi, Ngũ công tử đưa Hải bà



đích thân đến phủ đón Nghi Liên, Nghi Liên

đã

theo bọn họ trở về!”

Từ Xán Xán lúc này mới yên lòng, lại lo lắng Hải bà



còn khi dễ Từ Nghi Liên, liền

nói: “Nếu lại có người khi dễ tam muội, nhất định phải tới

nói

cho ta!”

Từ Hàn thị miệng đầy đáp ứng, cảm tạ

không

ngừng.

Thôi thị

nói: “Thái Tử Phi tốt bụng từ bi, về sau thϊếp thân cũng dựa vào ngài, nếu tướng công đối với thϊếp thân

không

tốt, thϊếp thân chỉ lo tới cầu Thái Tử Phi!”

Từ Xán Xán cười

nói: “Ta lại cũng

không

dám giáo huấn đại ca!”

Từ Hàn thị cùng Thôi thị đều cười.

Lúc Từ Xán Xán vào phòng ngủ trang điểm lại, Thôi thị cũng

đi

theo vào được.

một

bên cùng Chu Nhan giúp cài cây trâm cho Từ Xán Xán,

một

bên Thôi thị thấp giọng

nói: “Thái Tử Phi, có người nhờ thϊếp thân cầu ngài

một

việc. Thϊếp thân suy nghĩ, cho dù ngài đáp ứng hay

không,

nói

một

câu cũng

không

đáng giá cái gì!”

Nàng ta duỗi tay bấm bấm,

nói: “Đối phương tính toán ra mười vạn lượng bạc, mong cầu chuộc

một

mạng người!”
« Chương TrướcChương Tiếp »