Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 204

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tới buổi tối, Trần ma ma mang theo nha hoàn đưa cơm chiều lại đây, Chu Nhan sai người bày lên, xong xuôi mới cách rèm châu

trên

cửa phòng ngủ

nói: “Bẩm Thái Tử Thái Tử Phi, bữa tối

đã

dọn xong!”

Từ Xán Xán

đang

gây rối cùng Phó Dư Sâm, nghe tiếng liền liếc Phó Dư Sâm

một

cái: “ Chúng ta ra ngoài

đi!”

Phó Dư Sâm đứng dậy

đi

đến trước kính ở bàn trang điểm của Từ Xán Xán, sửa sửa áo choàng màu đỏ

trên

người, lại sửa sang lại đai lưng, lúc này mới quay đầu lại nhìn Từ Xán Xán.

Chỉ thấy Từ Xán Xán búi tóc có chút rối loạn, trâm cài bộ diêu

trên

đầu cũng có chút lệch, mắt to ngập nước tràn đầy xuân sắc,

trên

mặt trắng như tuyết lộ ra chút sắc đỏ như hoa tường vi, son

trên

môi

đã

phai, mà môi còn có chút sưng, vạt áo ngắn màu hồng đậm cũng bị lệch làm

một

mảng lớn tuyết trắng đầy đặn lộ ra tạo cảm giác lộn xộn mà hương diễm mê hoặc, khiến Phó Dư Sâm nhìn đến giật mình.

Từ Xán Xán thấy thần sắc Phó Dư Sâm

không

đúng, vội làm nũng

nói: “A Sâm, chàng mau

đi

ra

đi, bảo Chu Nhan Bích Vân vào hầu hạ thϊếp trang điểm lại

một

lần nữa!”

Phó Dư Sâm nhìn nàng

một

cái

thật

sâu, xoay người

đi

ra ngoài.

- ------------------

Dùng xong cơm chiều, Phó Dư Sâm để Từ Xán Xán ngồi ở trong nội viện, còn mình

thì

đi

ra ngoài chính đường.

Từ Xán Xán còn

đang

kinh ngạc

không

biết Phó Dư Sâm

đi

ra ngoài làm gì, Hôi Tuệ

đã

xốc mành thêu lên, Phó Dư Sâm liền theo đó

đi

vào gọi nàng “đi

ra ngoài

đi

dạo

một

chút

đi!” Bố vợ

đã

gặp riêng

hắn

nói, nếu muốn Xán Xán sinh thuận lợi, ngoài việc

không

nên ăn quá nhiều, còn phải thường xuyên vận động

đi

bộ.

Phó Dư Sâm vừa

đi

ra ngoài để nhìn, thấy tuy rằng buổi sáng có mưa, mặt đất có chút ướt, nhưng

không

đến mức

sẽ

trượt chân, nên muốn mang Từ Xán Xán

đi

ra ngoài

đi

dạo

một

chút.

Từ Xán Xán đương nhiên cũng biết đạo lý này, ngoan ngoãn đưa tay cho Phó Dư Sâm dắt, theo

hắn

đi

ra chính đường.

Bích Vân chờ ở cửa, thấy Thái Tử điện hạ cùng Thái Tử Phi ra tới, vội cầm lấy áo choàng thêu mán hồng thải điệp

đã

chuẩn bị sẵn khoác lên cho Thái Tử Phi.

Trời

đã

chuyển tối, trong nội viện

đã

sớm treo đèn l*иg chiếu đến hai bên đường

đi

sắc vàng óng ánh.

Từ Xán Xán theo Phó Dư Sâm xuống bậc thang,

đi

lên đường lát gạch lưu li. Trong gió đêm mang theo hơi nước, mặc dù có vẻ lạnh nhưng lại tạo cảm giác tươi mát sau cơn mưa.

“A Sâm,” Từ Xán Xán dịu dàng

nói, “Chúng ta

đi

viện Phúc Thọ thăm cha mẹ, sau đó để cha xem mạch tượng cho chàng, thế nào?”

Phó Dư Sâm thích nhất Từ Xán Xán thể

hiện

dịu dàng, liền

nói

ngay: “Ta cùng nàng cùng nhau

đi

một

đoạn, sau đó lại ngồi kiệu

nhỏ.”

Từ Xán Xán “Dạ”

một

tiếng.

Vốn nàng chỉ muốn ngồi kiệu lúc về, nhưng là thấy Phó Dư Sâm

một

lời

đã

định, liền cũng

không

phản bác, theo

hắn

thôi. Dù sao Phó Dư Sâm suy xét vấn đề tương đối chu toàn.

Hai người cùng nhau

đi

về viện ở hướng nam.

thì

Hoa sau khi bị phạt đánh

hiện

giờ hành động

không

tiện, cho nên Diệp Tá lại trở về nội viện, cùng Phó Xuân

đi

theo hầu hạ Thái Tử Phi.

Hôm nay đến phiên Tiêu Hạ trực đêm,

hắn

mang theo sáu thị vệ canh giữ ở ngoài cửa nội viện, thấy Thái Tử điện hạ cùng Thái Tử Phi ra tới, vội phất phất tay, ý bảo bốn thị vệ theo

hắn

đi

lên.

Sau khi

đi

dạo

một

đoạn đường, Phó Dư Sâm nhìn qua Từ Xán Xán, phát

hiện

tay trái nàng

đang

đc mình cầm, còn tay phải

thì

đang

đỡ bụng. Biết nàng bụng lớn

đi

đường vất vả, trong lòng Phó Dư Sâm rất

không

nỡ, nhưng lại nhớ tới lời bố vợ, chỉ đành phải nắm tay Từ Xán Xán tiếp tục

đi

về phía trước.

Phó Dương mang theo kiệu

đi

phía sau.

Tới Phúc Thọ viện, Từ Thuận Hòa, Từ Vương thị cùng Từ Nghi Xuân cùng nhau ra đón.

Chủ khách ở chính đường ngồi xuống.

- -------------------

Từ Xán Xán vừa vào liền nhìn thấy

một

đĩa bánh ngàn tầng rắc vừng đầy

đang

để

trên

bàn bát tiên ở giường đất. Mùi Tiểu Hương hành cùng bột lên men đúng là dạng bánh ngàn lớp Từ Xán Xán trước kia thường ăn, liền có chút thèm.

Từ Vương thị thấy con

gái

muốn ăn, liền

nói: “Xán Xán, con muốn ăn

thì

lấy

đi!”

Từ Xán Xán lại ngó Phó Dư Sâm liếc mắt

một

cái.

Phó Dư Sâm nhìn ý tứ Từ Xán Xán

đang

thèm

nhỏ

dãi, chỉ phải

nói: “Ăn

một

chút ít

thì

cũng được!”

Từ Thuận Hòa cũng

nói: “Con ăn

một

miếng

nhỏ

thôi!” Tuy rằng nàng

không

béo lên, nhưng bụng lại quá lớn,

không

thể

không

chú ý việc ăn uống, để phòng ngừa sau này sinh khó

thì

vẫn là Từ Xán Xán chịu khổ trước nhất mà thôi.

Từ Xán Xán thấy chồng cùng cha đều đồng ý, liền để nha hoàn hầu hạ rửa qua tay, rồi cũng thành

thật

chỉ lấy

một

miếng

nhỏ

để ăn.

Ăn xong lau lau tay, nàng lúc này mới phát

hiện

không

thấy Từ Nghi Xuân, vội hỏi: “Ủa? Nghi Xuân đâu?”

Từ Vương thị cười: “Ngày mai giáo sư ở Quốc Tử Giám

yêu

cầu nộp bài văn, em nó viết xong rồi nhưng cũng

không

biết

đã

ổn chưa,

đang

ở trong phòng xem lại đâu!”

Từ Xán Xán nghe vậy cảm thấy thực hứng thú, liền

nói: “Nếu

không

để a —— Thái Tử điện hạ nhìn xem?”

nói

xong, nàng lại liếc Phó Dư Sâm

một

cái,

nói: “Cũng

không

biết người nào đó có bản lĩnh hướng dẫn hay

không

đây!”

Phó Dư Sâm rũ mi mắt xuống im lặng

một

lát. Sau khi Vĩnh An Đế cùng Định Quốc Công thỏa thuận xong chuyện chọn người nối ngôi, Phó Dư Sâm liền

không

cần

đi

theo con đường khoa cử nữa, mà

hắn

lại vốn là con của võ tướng, cho nên đối với văn chương

thật

không

để ý. Nhưng nếu bị chính vợ mình cà khịa như vậy, Phó Dư Sâm vẫn là cảm thấy

không

có mặt mũi, liền

nói: “Cái gọi là văn chương khoa cử, chẳng qua cũng chỉ là ‘ dẫn nghị liên kết ’ hoặc ‘ khởi, thừa, chuyển, hợp ’, có cái gì khó!”

Từ Xán Xán nghe vậy nhấp miệng mà cười, giương giọng

nói: “Từ Nghi Xuân, mau cầm bài văn của đệ ra đây, có người muốn hướng dẫn cho đệ đây này!”

Từ Nghi Xuân ở buồng trong

đã

nghe hết, mặc dù trong lòng oán trách tỷ tỷ hồ nháo, nhưng lại vẫn mang bài văn

đi

ra, hướng Phó Dư Sâm hành lễ rồi đưa lên.

Phó Dư Sâm quả thực nghiêm túc mà xem qua.

Tuy rằng Phó Dư Sâm

không

giỏi về nghiên cứu dạng văn chương này, nhưng vì xem nhiều bài văn của nhóm mưu sĩ nên đối với mấy bài viết nho

nhỏ

này đó

thì

vẫn là có thể biết được

một

hai.

Từ Xán Xán đứng dậy đứng ở

một

bên Phó Dư Sâm, cùng xem bài văn của Từ Nghi Xuân, xem hết vẫn chưa thấy có vấn đề gì.

Phó Dư Sâm sau khi xem xong, khép bài văn lại đưa cho Từ Nghi Xuân,

trên

mặt tuấn tú

không

biểu lộ gì cả.

Từ Xán Xán có chút khẩn trương, vội nôn nóng hỏi: “A Sâm, bài văn của Nghi Xuân thế nào?”

Phó Dư Sâm nhìn xuống, hai hàng lông mi dài che khuất ánh mắt,

nói: “Ừm, chữ viết còn cần phải luyện thêm nữa.”

Từ Xán Xán: “…… Ha ha! Chàng cái gia hỏa này!”

Từ Thuận Hòa thấy thế, cũng

không

khỏi mỉm cười. Ông cũng biết nhân sĩ của con rể trong quân

không

có ai ít học, đoán được là Phó Dư Sâm là muốn trêu Xán Xán.

Từ Nghi Xuân cũng rủ mắt xuống

không

dám cười ra tiếng.

Từ Vương thị

không

biết mọi người cười cái gì, vội

nói: “thì

đúng là Nghi nên luyện viết chữ thêm rồi, có chuyện gì khác sao?”

Thấy mẹ nghe

không

hiểu, Từ Xán Xán cười đến càng vui vẻ,

đi

đến sau lưng cố hết sức ôm eo Từ Vương thị, nhưng vẫn

không

thể ôm được.

Tầm mắt Từ Xán Xán dừng ở

trên

eo Phó Dư Sâm, vẻ mặt như suy tư gì ——eo của nương so với của Phó Dư Sâm to hơn rất nhiều, tương lai nếu mình

thật

sự

nghe theo Phó Dư Sâm mà sinh

một

bầy con,

thì

eo có thể nào cũng phình ra như vậy hay

không?

Phó Dư Sâm nhận ra Từ Xán Xán

đang

nhìn nhìn vòng bụng của mình và mẹ vợ, lập tức có chút buồn cười, nhưng cũng

không

nói

lời nào, mà chỉ bưng chén trà lên uống

một

ngụm —— trà này tốt, xem ra bọn hạ nhân

không

có dám lừa dối trong hầu hạ bố mẹ vợ.

- ----------------------

Trước khi

đi

ngủ, Phó Dư Sâm Từ Xán Xán thay phiên nhau tắm rửa rồi ở trong phòng nằm chơi. Phó Dư Sâm cầm quyển sách lệch qua

trên

giường xem, còn Từ Xán Xán nghe thấy ngoài trời có vẻ

đang

đổ mưa

nhỏ, liền

đi

tới phía trước cửa sổ nhìn qua.

Nàng đẩy cánh cửa sổ khắc hoa hồ giấy mỏng ra, thấy đúng là bên ngoài

đang

mưa, giọt mưa rơi

trên

lá cây phát ra

âm

thanh lộp bộp.

Từ Xán Xán tức cảnh sinh tình, liền rung đùi đắc ý ngâm vài câu thơ: “‘ cây ngô đồng, canh ba mưa,

không

nói

tình chia cắt là khổ.

một

mảng lá, từng tiếng,

không

giai tích đến minh ’, ý cảnh

thật

đẹp, đáng tiếc

không

cây ngô đồng!”

Phó Dư Sâm mắt phượng nhìn chằm chằm quyển sách

trên

tay, tiếp

một

câu: “Thế

thì

ngày mai chúng ta liền dọn đến viện ngô đồng ở

đi!”

Từ Xán Xán: “……”

Nàng nhớ ra, lúc ấy Phó Dư Sâm tu bổ lại vương phủ,

thì

viện ngô đồng là dành riêng cho nàng.

Từ Xán Xán bên này buồn tình, liền lại bắt đầu làm nũng: “Ai, như thế

không



không

khí ‘ đau khổ vì tình cảm chia ly ’ gì cả!”

Rốt cuộc Phó Dư Sâm nghe

không

nổi nữa, buông sách

đi

đến, khom lưng bế ngang Từ Xán Xán

đi

đến đặt xuống bên cạnh giường

(editor: oa, tưởng

anh

gầy gầy cơ mà, hóa ra khỏe ghê ~ bế đc bà bầu 6 tháng cơ mà!)
: “Ta

đi

đâu

sẽ

đưa nàng theo tới đó, nàng

không

có cơ hội làm oán phụ khuê phòng đâu!”

Từ Xán Xán làm ổ trong ngực Phó Dư Sâm, nhìn lên thấy

hắn

tóc đen mượt tùy ý chảy xuống lưng, đối lập với áo ngủ màu trắng

đang

mặc trông

thật

sự

đẹp trai, liền cũng

không

hề nhiều lời, đem mặt dán ở trước ngực Phó Dư Sâm, lắng nghe tiếng tim

hắn

đập trầm ổn.

Nàng

hiện

tại mang thai hơn sáu tháng,

thật

có chút nặng, Phó Dư Sâm ôm nàng

đi

đến mép giường cũng thấy mệt, liền giả vờ thoải mái mà đem Từ Xán Xán đặt

trên

giường, sau đó tự mình cũng thuận thế nằm xuống theo.

Từ Xán Xán chống đỡ ngồi dậy, nhìn khuôn mặt trơn bóng cùng mắt phượng tinh xảo được ánh đèn chiếu thấp thoáng của Phó Dư Sâm, cúi đầu hôn môi

hắn

1 chút, dịu dàng

nói: “Ngủ thôi!”

Nàng chậm rãi nằm xuống sát cạnh bên người Phó Dư Sâm, kéo chăn gấm lên.

Phó Dư Sâm duỗi tay

một

vặn

nhỏ

tim đèn. Đèn bạch ngọc liền tắt phụt, trong

không

khí chỉ còn vương vấn mùi nến cháy.

Phó Dư Sâm trở mình, đổi thành tư thế nằm nghiêng, vươn tay phải đặt ở trước ngực Từ Xán Xán,chân dài gác lên

trên

đùi.

Bên ngoài mưa phùn róc rách, phòng trong yên tĩnh ôn hương.

một

đêm

không

nói

chuyện.

- ---------------

Sáng sớm Từ Xán Xán tỉnh lại, thấy Phó Dư Sâm

đang

đứng trước giường đưa lưng về phía mình mặc trung y trắng, liền hỏi

một

câu: “A Sâm, hôm nay cha dọn đến đây?”

Phó Dư Sâm “Ừ”

một

tiếng, cầm áo đen thêu hoa văn bạc Từ Xán Xán

đã

chuẩn bị tối qua từ

trên

giá áo mặc lên.

Từ Xán Xán lẳng lặng nhìn, lại hỏi

một

câu: “Nếu là Thánh thượng biết, liệu người có mất hứng hay

không?”

Phó Dư Sâm lấy kim ngọc đeo lên, quay đầu nhìn nàng

một

cái, khẳng định: “sẽ

không.”

hắn

cũng

không

biết nguyên nhân vì sao, nhưng nếu là vẫn đề mà

sẽ

tốt cho Phó Dư Sâm, Vĩnh An Đế cùng Định Quốc Công đều có

một

loại ăn ý, đều

sẽ

không

làm khó nhau.

Từ Xán Xán “À”

một

tiếng, bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ.

Phó Dư Sâm sửa sang quần áo ổn thỏa, quay đầu lại nhìn, thấy Từ Xán Xán có vẻ khác thường, nhưng mà là

một

nam nhân còn hơn cả nam nhân (editor: ý là

anh

là dạng đàn ông ngố ko biết để ý tâm tư phụ nữ í)
,

thật

đúng là

hắn

không

nghĩ quá nhiều. Phó Dư Sâm cầm lấy tay Từ Xán Xán nắm nắm,

nói: “Ở nhà ngoan

một

chút!”

hắn

nhìn chằm chằm Từ Xán Xán, chờ đến Từ Xán Xán đáp ứng rồi

một

tiếng, mới xoay người

đi

ra ngoài.

- --------------------

Từ Xán Xán dùng xong bữa sáng, mới vừa ngồi xuống giường gấm, Hồ ma ma

đã

mang theo tráp bái thϊếp tới để nàng lựa.

Chọn xong, Từ Xán Xán

nói: “Báo Mã phu nhân buổi sáng lại đây, còn đại thái thái, đại thiếu nãi nãi Thị lang Từ phủ cùng ngũ thiếu nãi nãi Mã phủ

thì

báo gặp buổi chiều!”

Hồ ma ma đáp “Dạ vâng”, lui xuống.

Từ Xán Xán lại nghỉ ngơi trong chốc lát, tính tính thời gian liền trở về phòng ngủ thay đổi trang phục đầu tóc

một

lần nữa.

Chu Nhan biết Từ Xán Xán là vì nghênh đón Định Quốc Công nên mới cần phục sức lại, bởi vậy búi búi tóc giải triều vân: chỉ là túm hết tóc lên búi 1 búi quy quy củ củ, rồi cài trâm phượng thiên nạm hồng bảo, đeo hoa tai hồng bảo hình bát giác.

Quần áo Bích Vân lấy tới cũng là loại đúng mực,

không

dám chọn loại thướt tha điệu đà giống thời Đường như hôm qua: bên trong là trung y màu trắng, bên ngoài là áo ngắn màu hồng đậm thêu phượng và váy lụa dài màu hồng nhạt; để Định Quốc Công có thể cách váy áo nhìn thấy



ràng hình dáng bụng Thái Tử phi lớn

nhỏ

ra sao.

Trang điểm xong, Từ Xán Xán

đi

ra phòng ngủ, nhìn thoáng qua kim đồng hồ Tây Dương báo giờ ở góc phòng, cảm thấy còn có

một

đoạn thời gian, liền phân phó Huyền Băng: “đi

mời bốn vị ma ma đến đây, cùng ta

đi

nghênh đón Định Quốc Công!”

Huyền Băng linh lợi, nghe vậy lập tức liền hiểu, cười hì hì uốn gối hành lễ, lui xuống.

Chu Nhan hầu hạ Từ Xán Xán

đã

lâu, cũng biết tâm tư Thái Tử phi xưa nay, lập tức cũng nhấp miệng cười.

Bích Vân lại có chút

không

hiểu,

đang

muốn hỏi, Huyền Băng liền cùng bốn vị ma ma lại đây, nàng chỉ phải dừng lời.

Từ Xán Xán nhìn bốn vị ma ma hướng mình hành lễ xong, lại cười

nói: “Định Quốc Công muốn tới cung Thái Tử ở ít ngày, các ma ma chờ

một

chút theo ta

đi

nghênh đón Định Quốc Công.”

Dứt lời, nàng mỉm cười nhìn phản ứng của bốn vị ma ma.

Lý ma ma ánh mắt sáng lên, xong rồi lại tối sầm

đi, cúi đầu

không

nói

lời nào.

Doãn ma ma nhìn như bình tĩnh

không

gợn sóng, nhưng Từ Xán Xán cảm thấy đôi mắt bà

đã

có chút ươn ướt.

Đổng ma ma

trên

mặt biến thành biểu tình quật cường, cúi đầu.

Trần ma ma phản ứng trực tiếp nhất, đôi mắt ướt, cái mũi đỏ, dùng khăn lau lau khóe mắt.

Các bà năm đó đều là những thị nữ chưa lập gia đình, được đưa cho Định Quốc Công làm thông phòng. Từ khi Thư phu nhân vào cửa, các bà liền bị đưa đến biệt trang Lạc Dương,

đã

vài thập niên

không

gặp qua Quốc Công gia.

Từ Xán Xán nhìn các ma ma, cũng có

một

ít chua xót: Được sủng ái nhất thời, đổi lấy lại là cả thanh xuân khổ cực thủ tiết. Nếu khi về già có thể gặp lại cũng coi như là hoàn thành tưởng niệm

đi.

Lý ma ma, Đổng ma ma cùng Doãn ma ma lập tức tỏ vẻ muốn ở lại trông nom nội viện, còn Trần ma ma

thì

muốn bồi Thái Tử Phi

đi

đón người.

Đêm qua tuy rằng mưa cả đêm, nhưng sáng nay lại trở nên sáng sủa ——trời xanh

không

mây, ánh nắng ngày mùa thu ấm áp chiếu vào người

trên

người rất là thoải mái.

Từ Xán Xán ngồi

trên

kiệu, được mọi người vây quanh cùng nhau

đi

xuống tiền viện.
« Chương TrướcChương Tiếp »