Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 202

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chu Phượng Hỉ kính cẩn đứng ở trước giường gấm uốn gối hành lễ,

nói: “Bẩm Thái Tử Phi, nô tỳ mang đến quần áo mới may tuần này cho ngài, ngài có muốn xem qua

không

ạ?”

Từ Xán Xán lưu luyến dời tầm mắt khỏi bộ ngực đồ sộ của nàng ta, thầm nghĩ: Hừ, so với mình còn lớn hơn! Nhưng cứ thử để xem sờ

sẽ

như thế nào!

trên

mặt nàng cười ấm áp nhưng lại thể

hiện

sự

cao cao tại thượng: “Bích Vân qua xem

đi!”

Bích Vân đáp “dạ” 1 tiếng giòn giã, mang theo hai nha hoàn

đi

qua tiếp nhận túi gấm vóc trong tay tú nương phía sau Chu Phượng Hỉ, nhất nhất lấy quần áo mở ra xếp chỉnh tề

trên

giường để Từ Xán Xán xem.

Từ Xán Xán nhìn tơ lụa thêu thùa tinh xảo mỹ lệ này đó, cảm thấy

thật

đẹp, lại cũng cảm thấy

thật

lãng phí. Bởi vì nàng

không

đến 4 tháng nữa

sẽ

sinh, mà quần áo đều là dựa theo hình thể của nàng trong thời gian mang thai để làm.

Nhìn thêu thùa phức tạp

trên

tơ lụa mỹ lệ, Từ Xán Xán thở dài

nói: “Quá lãng phí!”

Bích Vân

đang

cầm cái áo ngắn thêu hoa tường vi của Từ Xán Xán lên xem, nghe vậy liền

nói: “Thái Tử Phi, quần áo của ngài đều là ấn theo phân lệ Thái Tử điện hạ định ra, nữ quyến cung Thái Tử chỉ có mỗi mình ngài nên nếu có nhiều

thì

tổng số cũng

không

nhiều lắm a!”

Lại

nói: “Thái Tử điện hạ còn chê ít đâu!”

Từ Xán Xán: “…… Đừng

nói

Thái Tử điện hạ giống như hoang phí xa xỉ như vậy!”

Bích Vân xì cười.

Chu Nhan vẻ mặt nghiêm túc: “Thái Tử điện hạ cũng

nói

muốn ngài sinh mười tiểu vương tử, nên quần áo này nếu ngài đồng ý để Bích Vân lưu giữ, sau này khi ngài mang thai tiếp lại mang thai tiếp tiếp liền lấy ra mặc!”

Từ Xán Xán: “……” Sinh mười đứa? Cho ta là heo sao? Hai đứa là quá đủ rồi! Ta là người mang thai sinh con chứ

không

phải Phó Dư Sâm muốn là được. Để ta xem Phó Dư Sâm cùng ta ai phải chịu ai a!

Bích Vân cùng Chu Tước Huyền Băng thấy Thái Tử Phi biểu tình

thật

囧囧,

không

khỏi đều cười.

trên

mặt Chu Phượng Hỉ cũng đúng lúc treo lên

một

tia mỉm cười, trong lòng lại suy nghĩ những lời của Chu Nhan

nói

“Thái Tử điện hạ cũng

nói

muốn ngài sinh mười tiểu vương tử”, cảm thán cùng là nữ nhân, mà mình so với Thái Tử Phi cũng

không

kém, lại

không

cùng số mệnh sung sướиɠ như vậy.

Từ Xán Xán liếc Chu Phượng Hỉ

một

cái, lúc này mới phân phó Huyền Băng: “Còn

không

mời Chu nương tử ngồi xuống?”

Huyền Băng uốn gối đáp “Dạ”,

nói: “Đều là nô tỳ sơ sẩy, Thái tử phi thứ tội!”

Từ Xán Xán là cố ý ngó lơ Chu Phượng Hỉ, thấy Huyền Băng thức thời, liền nhếch khóe miệng lên cười.

Huyền Băng dẫn Chu Phượng Hỉ

đi

đến dãy ghế bành bên cạnh giường gấm,

đang

muốn chỉ cho nàng ta ngồi ở cái ghế bên ngoài phía dưới, Chu Phượng Hỉ

đã

tự mình ngồi vào cái ghế ngay gần trước giường.

Thấy nàng ta như vậy, Từ Xán Xán ở trong lòng hừ

một

tiếng, sai người dâng trà bánh.,

Nhìn đến Chu Phượng Hỉ đôi mắt hồng hồng, Từ Xán Xán dừng

một

chút lúc này mới hỏi: “Chu nương tử, vì sao ngươi thương tâm a?”

Chu Phượng Hỉ lấy khăn gấm bên người xuống lau lau khóe mắt, có vẻ vạn phần thương tâm nhìn thấy mà thương,

nói: “Nô tỳ thấy Thái Tử điện hạ

yêu

thương Thái Tử Phi ngài như thế,

không

khỏi có chút thương cảm cho bản thân!”

Từ Xán Xán cũng

không

muốn để ý đến, nhưng lại cảm thấy muốn nghe xem nàng ta náo nhiệt, liền

nói: “Vì sao a?” Ngươi

nói

một

câu, làm ta cười

một

cái

đi!

Chu Phượng Hỉ làm bộ làm tịch mà khụt khịt

một

chút, lại dùng khăn

nhẹ

nhàng tỉ mỉ chấm chấm đuôi mắt, cố gắng diễn thành người con

gái

thanh thuần khóc đến đáng thương —— nhưng Chu Phượng Hỉ quên mất, Thái Tử Phi là nữ nhân,

không

phải nam nhân, nàng ta tính sai đối tượng rồi!

Sau

một

phen làm ra vẻ, Chu Phượng Hỉ vẻ mặt thương cảm

nói: “Trước khi nô tỳ theo Thái Tử điện hạ cũng từng gả chồng. Người nọ tuy

không

thể xa rời nô tỳ, nhưng lại sợ vợ cả lợi hại trong nhà nên

không

dám nạp nô tỳ vào cửa. Nên mặc dù

yêu

thương nô tỳ, cuối cùng vẫn là nhẫn tâm bội tình bạc nghĩa. Lúc đó nô tỳ lại còn có mang, may mà

trên

người còn tích được chút tiền tài

không

thì

đã

phải lưu lạc đầu đường. Lúc sau nô tỳ liền dùng chút tiền còn lại mở cửa hàng Thúy Phượng Hỉ, rồi lại may có Thái Tử điện hạ nhìn trúng tay nghề của nô tỳ, thu mua Thúy Phượng Hỉ và thu dùng nô tỳ……”

Chu Phượng Hỉ

nói

nói

một

hồi nước mắt liền như hạt châu bị đứt liên tục tuôn rơi, nghẹn ngào đến

không

nói

nên lời nữa.

Từ Xán Xán cảm thấy càng nghe càng

không

đúng, cái gì “Trước khi theo Thái Tử điện hạ”, cái gì “Từng gả cho người” rồi lại nhà có vợ cả “không

dám nạp nô tỳ vào cửa”, cùng với “may có Thái Tử điện hạ nhìn trúng tay nghề của nô tỳ, thu mua Thúy Phượng Hỉ và thu dùng nô tỳ”…… Nàng liền

nói

ngay: “Chu nương tử ngươi dừng

một

chút, để ta hiểu xong

đã!”

Chu nương tử lập tức sửng sốt, cái bài khóc lóc kể lể tao ngộ + sụt sùi thương tâm này dùng lần nào hữu hiệu lần đó. Cho dù là nam hay nữ, đều bị bộ dáng đó của nàng ta làm cảm động. Đặc biệt là nhóm khách phu nhân chốn khuê phòng nghe xong đều muốn

đi

an ủi nàng ta: trước là giảng giải cho nàng ta cách câu lấy tâm nam nhân ntn, sau lại thông cảm nàng ta xui xẻo gặp phải người bạc tình, rồi chỉ cho cách dùng tay nghề thêu thùa cao siêu để dẫn dắt trào lưu ăn mặc trong kinh thành ra sao. Cuối cùng

sẽ

cùng nàng ta kết bạn tốt, rồi giới thiệu mối làm ăn cho. Chu Phượng Hỉ

không

nghĩ cách này của mình tới chỗ Thái Tử Phi lại thất bại.

Bích Vân thấy Thái Tử Phi trầm tư, liền rót từ bình thủy tinh ra

một

cốc nước lê, hỏi

một

tiếng: “Thái Tử Phi, ngài có muốn hâm nóng nước lê

không

ạ?”

“không

cần.” Từ Xán Xán

đang

bận sắp xếp lại ý nghĩ

nói, “Ngươi hầu ta uống

đi!”

Bích Vân liền bưng cốc nước lê

thật

cẩn thận mà hầu hạ Thái Tử Phi uống.

Uống xong

một

cốc nước lê, Từ Xán Xán ý nghĩ cũng



ràng lên, nhìn về phía Chu Phượng Hỉ, nghiêm mặt hỏi: “Nam nhân trước kia của ngươi trong nhà là có vợ cả?”

Chu Phượng Hỉ: “…… Dạ, nhưng chỉ là vợ kế,

không

phải nguyên thê ạ!” Sao nàng ta cứ cảm giác kỳ quái nhỉ!

Từ Xán Xán mở to mắt, đen trắng phân minh lại hỏi: “ Công phu

trên

giường của ngươi rất lợi hại, mà nam nhân kia lại

không

muốn ngươi?”

Chu Phượng Hỉ

không

nghĩ tới Thái Tử Phi

nói

chuyện thô tục trắng ra như vậy, nghẹn họng nhìn trân trối: “…… À dạ……”

Từ Xán Xán hai mắt sáng lấp lánh, sống lưng ướn lên thẳng tắp: “ Khế ước bán mình của ngươi ở trong tay Thái Tử điện hạ,

nói

như vậy, Thúy Phượng Hỉ cũng là của Thái Tử điện hạ?”

Đầu óc Chu Phượng Hỉ oanh

một

chút, liền hiểu ra đối với Thái Tử điện hạ vị trí của mình là gì —— tuy rằng nàng ta có thể vì lập công lao được Thái Tử thưởng cổ tức của Thúy Phượng Hỉ, nhưng về bản chất nàng ta vẫn chỉ là nô tỳ của Thái Tử, những tiền tài cổ tức này đó tất cả đều là của Thái Tử!

Nàng ta trầm trọng mà đáp “Dạ đúng”.

Từ Xán Xán

trên

mặt mang theo

một

tia cười lạnh,

nói: “Như vậy tính toán, ta đây chính là chủ nhân của ngươi?!”

Chu Phượng Hỉ chỉ đành đáp: “…… Dạ.”

“Ta có thai, người ta

nói

‘ trong khi dạy trẻ

nhỏ

thì

phải nghe lời hay ’,”

trên

mặt Từ Xán Xán

hiện

ra

một

tia khinh bỉ,

nói

, “Thế nhưng ngươi lại ở trước mặt ta

nói

những lời này!

đi

ra ngoài

đi, ta

không

muốn nhìn thấy ngươi, về sau

không

cho phép lại bước vào cung Thái Tử!”

Chu Phượng Hỉ lập tức trắng mặt, vội vàng uốn gối hành lễ lui xuống.

Từ Xán Xán mặt

không

biểu cảm gì ngồi đó, nhìn người hầu hạ trong nhà chính đều

không

thuận mắt. Nữ y Trương ma ma cùng Quản ma ma vội tiến lên khuyên: “Thái Tử Phi bớt giận, ngài cũng biết, sách cổ

đã

nói

‘ khi mang thai người mẹ cần nghe lời đoan chính, nhìn vật tươi đẹp ’. Ngài lại

không

cần so đo cùng loại hồ ly tinh như vậy!”

“đã

biết!” Từ Xán Xán

trên

mặt mang theo

một

tia ý cười, giống như

không

để ý chuyện này, nhưng

thật

ra trong lòng lại

đang

tính toán.

một

lát sau, nàng phân phó Huyền Băng: “đi

xem Chu Phượng Hỉ

đi

đâu, xem xem nàng ta có phải

đi

gặp Thái Tử điện hạ hay

không!” Huyền Băng nhanh trí,

đi

làm chuyện này thỏa đáng nhất.

Huyền Băng đáp ứng

một

tiếng, lui xuống.

Từ Xán Xán lại chỉ vào những đồ mới may bày

trên

giường, phân phó Doãn ma ma: “Ma ma, đưa những quần áo này

đi

giặt qua

một

lần!”

Doãn ma ma đáp “Dạ”, mang theo hai tiểu nha hoàn cầm túi quần áo

đi

ra ngoài.

Chu Nhan tiến lên

nói: “Thái Tử Phi, Ngọc Mính công chúa, nhị thiếu phu nhân cùng ngũ thiếu phu nhân Mã phủ sắp tới, ngài muốn trang điểm lại

một

lần nữa

một

chút hay

không?” Thái Tử Phi chú trọng nhất là trang điểm và phục sức, dùng cách này hẳn là có thể dời

đi

lực chú ý của nàng.

Quả nhiên, Từ Xán Xán liền

nói

ngay: “Hôm nay quần áo đều có chút nhàu, phấn

trên

mặt cũng cần dặm lại!”

- -------------------------

Chu Phượng Hỉ mặt đầy khuất nhục dẫn theo những tú nương đó

đi

ra khỏi nội viện, theo gã sai vặt

thì

Hoa

đi

ra ngoài.

Chu Phượng Hỉ xoay chuyển tròng mắt, nghĩ ra

một

cái ý kiến hay. Nàng ta vẻ mặt ôn hoà hỏi

thì

Hoa: “Vị tiểu ca ca này, thϊếp thân muốn gặp Thái Tử hồi báo

một

việc,

không

biết thư phòng của Thái Tử điện hạ ở đâu a?”

thì

Hoa nhìn đến mỹ nhân diễm lệ, lập tức liền

nói: “Thái Tử điện hạ vừa trở về,

đang

ở thư phòng, ta mang tỷ tỷ

đi

!”

Chu Phượng Hỉ cười ngọt ngào, duỗi tay chạm

nhẹ

thì

Hoa

một

chút: “Cảm ơn tiểu ca!”

thì

Hoa mặt đều đỏ: “Hắc hắc!

không

cần cảm tạ!”

- ----------------------------

Phó Dư Sâm trở về Thái Tử ©υиɠ, mới vừa xuống xe ở sân trước thư phòng, liền gặp quản gia phủ Định Quốc Công Phó Đại Lương.

Phó Đại Lương nhanh nhẹn hành lễ: “Gặp qua Thái Tử điện hạ!”

Phó Dư Sâm bình tĩnh mà nhìn

hắn: “Hãy bình thân!”

Phó Đại Lương đứng dậy, nhìn nhìn Thái Tử điện hạ cùng những người

đang

đứng đó, cảm thấy hơi khó mở miệng, do dự

một

lát,

nói: “Bẩm Thái Tử điện hạ, Quốc công gia muốn……”

“Muốn cái gì?” Phó Dư Sâm bình tĩnh hỏi.

Phó Đại Lương ngượng ngùng mà cúi đầu: “Quốc công gia muốn đến cung Thái Tử làm khách.”

Phó Dư Sâm gật gật đầu, mắt phượng bình tĩnh mà nhìn phó Đại Lương.

Phó Đại Lương: “…… Quốc công gia lão nhân gia muốn ở lại cung Thái Tử

một

thời gian, để thăm Thái Tử Phi……”

yêu

cầu thăm Thái Tử Phi này có chút quá phận, Quốc công gia tuy là cha ruột Thái Tử điện hạ, nhưng mà

hiện

nay Thái Tử điện hạ lại mang danh nghĩa là con của thánh thượng, nên Quốc công gia

hiện

giờ

không

phải là đến thăm con dâu, mà là cháu dâu bà con xa!

Phó Dư Sâm biết cha

đã

lâu

không

gặp Từ Xán Xán, nhưng

thật

ra lão nhân gia ông muốn nhìn

không

phải Từ Xán Xán, mà là bụng Từ Xán Xán, cùng với em bé trong bụng Từ Xán Xán.

hắn

lập tức liền

nói: “Cũng được!”

Phó Đại Lương hai mắt đẫm lệ,

nói: “Thái Tử điện hạ, ngài

thật

tốt!”

Phó Dư Sâm thấy Phó Đại Lương đa sầu đa cảm như vậy,

không

khỏi

thật

sự

thấy phiền——trừ bỏ Từ Xán Xán hay sầu bi thương cảm

không

nói, những người khác

hắn

đều thấy phiền —— vì vậy Phó Dư Sâm liền cất bước vào thư phòng,

không

phản ứng phó Đại Lương.

Phó Đại Lương lại hạnh phúc mà hành lễ, nhanh như chớp chạy về, tốc độ quả thực

không

giống người ở tuổi này.

Phó Dư Sâm mới vừa ngồi xuống sau án thư trong thư phòng, Thính vũ liền tới bẩm báo: “thì

Hoa dẫn Chu Phượng Hỉ tới,

nói

muốn gặp ngài.”

- ----------------------------------

Lần này Ngọc Mính công chúa vẫn mang theo nữ nhi Lam

anh

Nhi tới.

Trượng phu Lam Du Tường của nàng xuất thân môn phiệt, ghét bỏ nàng

không

được phụ hoàng sủng ái, lại

không

có mẹ ruột, vì thế cả ngày nạp thϊếp nạp tì, cưng con vợ lẽ, còn dưỡng con hát.

hắn

cùng gia tộc Lam thị bị bỏ tủ, Ngọc Mính công chúa

thật

ra là có chút vui vẻ.

Nàng

hiện

giờ

một

mình mang theo nữ nhi ở tại phủ công chúa mà Thái Tử điện hạ mới ban lại.

Trc đây mọi người vì án của Lam thị đều sợ dính líu vào, “Bạn bè thân hữu,

không

ai đáp lời”, cuộc sống trôi qua chật vật

không

thể tả.

Chỉ có Phó Dư Sâm còn nhớ



hỗ trợ tình cảm của nàng lúc trước, rất chiếu cố tới nàng. Mà Thái Tử Phi lại hòa khí, cho nên Ngọc Mính công chúa liền lấy hết can đảm mang theo nữ nhi tới gặp Thái Tử Phi, cũng để con

gái

gặp người mở mang tầm mắt.

Từ Xán Xán rất là thích nữ nhân ôn nhu trầm tĩnh như Ngọc Mính công chúa như vậy, cũng thích Lam

anh

Nhi xinh xắn đáng

yêu. Hơn nữa Từ Xán Xán cũng biết bái thϊếp đưa đến được chỗ nàng đều là do Phó Dư Sâm sai người chọn lọc qua, bởi vậy rât yên tâm mà chờ Ngọc Mính công chúa tiến vào.

Lam

anh

Nhi bước qua bậc cửa chính đường chạy vội vào, vui vẻ đến rối mù mà kêu: “Thái Tử Phi nương nương!”

Bé cũng

không

hành lễ liền nhào vào trong l*иg ngực Từ Xán Xán.

Thấy

trên

người tự nhiên có thêm

một

khối mềm mại ấm nóng xà vào, nháy mắt lòng mềm mại như bông, Từ Xán Xán duỗi tay sờ sờ đầu Lam

anh

Nhi, lại sờ sờ khuôn mặt

nhỏ

mềm mại mũm mĩm của bé.

Ngọc Mính công chúa cũng vào tới nơi, vội vàng hướng Từ Xán Xán hành lễ, lại muốn gọi nữ nhi trở về, tức khắc có chút hoảng loạn.

Từ Xán Xán vội cười

nói: “Tỷ tỷ

không

cần khách khí, lại đây ngồi

đi!”

Nàng liếc mắt nhìn Ngọc Mính công chúa

một

cái, phát

hiện

trên

người công chúa vẫn mặc cái váy lần trước tới, trong lòng liền để ý.

Ngọc Mính công chúa lại

không

nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ

đang

nghĩ làm sao dụ dỗ nữ nhi ra khỏi lòng ngực Thái Tử Phi đâu! Sản nghiệp của nàng

không

nhiều, lại phải cung cấp nuôi dưỡng toàn bộ

trên

dưới mấy trăm người trong phủ công chúa, nên cũng có chút quẫn bách.

một

quý 3 tháng nàng chỉ cho may 3 bộ váy áo, xong rồi phối hợp đổi qua đổi lại, nghĩ người khác

không

nhất định có thể nhìn ra.

Chỉ là Từ Xán Xán từ khi gả cho Phó Dư Sâm, cái j Phó Dư Sâm cũng

không

cho nàng làm, mỗi ngày cũng chỉ cùng váy áo, son phấn, châu báu cùng hoa cỏ giao tiếp, bởi vậy mới có thể chú ý tới tiểu tiết đó.

Bích Vân mang theo tiểu nha hoàn dâng lên điểm tâm tinh xảo, bày

một

bàn

trên

giường, lại rót cho Thái Tử phi

một

cốc nước dứa Vân Châu thượng cống ép, rót cho Ngọc Mính công chúa cùng Lam đại



nương nước đào mật.

Lam

anh

Nhi nhìn thấy nhiều điểm tâm như vậy, rất là vui vẻ, cầm lấy

một

cái bánh đậu ngọc thuý nếm

một

ngụm: “Ngon quá a!”

Bé nhìn về phía Từ Xán Xán

nói: “Từ khi cha nạp Lý di nương, con cũng chưa lại được ăn điểm tâm ngon như vậy!”

Từ Xán Xán lập tức nhìn về phía Ngọc Mính công chúa.

Ngọc Mính công chúa đỏ bừng mặt, lắp bắp giải thích

nói: “Thái Tử Phi…… Thϊếp thân…… Thϊếp thân……”

Từ Xán Xán mỉm cười an ủi nàng, lại cúi đầu nhìn Lam

anh

Nhi: “anh

Nhi thích ăn điểm tâm này đó?”

Lam

anh

Nhi liên tục gật đầu: “Vâng, con thích!”

Từ Xán Xán liền phân phó Bích Vân: “Lệnh phòng bếp

nhỏ

đem điểm tâm các màu cho vào

một

hộp chờ khi tiểu quận chúa về nhà

thì

để bé mang về theo!”

Ngọc Mính công chúa vội đứng dậy

nói

lời cảm tạ.

Từ Xán Xán mỉm cười hỏi nàng: “Trong phủ Công chúa có tú nương

không?”

Ngọc Mính công chúa vội trả lời: “Bẩm Thái Tử Phi, trong phủ vẫn có

một

vài thượng tú nương, đều là những người năm đó mẫu thân ban cho thϊếp thân.” Vì vậy cũng

không

thể đuổi, đành phài giữ lại.

Từ Xán Xán liền cười: “Ta

đang

muốn tặng tỷ tỷ chút tơ lụa làm lễ vật, như thế vừa lúc!”

Ngọc Mính công chúa phải lại đứng dậy cảm ơn, Lam

anh

Nhi lại

nói: “Mẫu thân, Thái Tử Phi là người trong nhà, ngài

không

cần khách khí như thế!”

Nghe tiểu



nương

nói

đến Từ Xán Xán cũng phải cười.

- ----------------------

Lam

anh

Nhi dựa vào trong ngực Từ Xán Xán tò mò hỏi: “Thái Tử Phi, cái ca ca đẹp trai lần trước kia đâu ạ?”

Từ Xán Xán: “……”

Lam

anh

Nhi khoa tay múa chân: “Ca ca cao cao, đen đen, rất đẹp trai á……”

Thấy Từ Xán Xán còn

đang

mờ mịt, bé có chút sốt ruột: “Đôi mắt ca ấy rất rất rất đen á……”

Lúc này Từ Xán Xán mới hiểu ra: À, đôi mắt rất đen, đó là Tiêu Hạ a!

Nàng cười

nói: “Tiêu ca ca ở ngoài tiền viện đó con!”

Lam

anh

Nhi chớp chớp mắt to trong sáng

nói: “Nhưng mà

anh

Nhi muốn chơi cùng Tiêu ca ca!”

Từ Xán Xán cười to: “Được được!”

Nàng phân phó Chu Tước: “Ngươi đưa tiểu quận chúa

đi

gặp Tiêu Hạ.”

Chu Tước vội đáp ứng rồi

một

tiếng, vui vẻ nắm tay Lam

anh

Nhi

đi

ra ngoài.

- ---------------------

Ngọc Mính công chúa biết nữ nhi thích ca ca đẹp trai, lại

không

nghĩ rằng

sẽ

tới tận chỗ của Thái Tử phi mà thể

hiện

mất mặt như vậy, mặt đỏ tai hồng đứng dậy giải thích: “Ai, đều do thϊếp thân

không

giáo dục con bé tốt……”

Từ Xán Xán lại cười

nói: “Nữ tử cả đời có mấy năm có thể hồn nhiên như vậy? Tùy bé

đi

thôi, bé có thể vui vẻ bao lâu

thì

cứ để bé hồn nhiên bấy lâu

đi!”

Ngọc Mính công chúa

đang

muốn

nói

chuyện, Hồ ma ma lại tới,

nói

Mã nhị thiếu phu nhân cùng Mã ngũ thiếu phu nhân tới.

Mã nhị thiếu phu nhân Lâm thị là

một

mỹ nhân xinh xắn lanh lợi, mặt tròn tròn, tươi cười thực ngọt ngào. Nàng cùng Từ Nghi Liên cùng nhau

đi

đến, hướng Từ Xán Xán hành lễ: “Bái kiến Thái Tử Phi nương nương!”

Từ Xán Xán mỉm cười nhìn các nàng, phát

hiện

Mã nhị thiếu phu nhân tươi cười điềm mỹ nét mặt toả sáng, mà so sánh

thì

Từ Nghi Liên lại da mặt xám xịt hai mắt vô thần.

Nàng ở trong lòng thở dài,

nói: “Hãy bình thân!”

Lâm thị ngồi xuống ghế bành bên cạnh, còn Từ Nghi Liên dc Từ Xán Xán gọi vào ngồi

trên

giường—— Từ Nghi Xuân là em họ của nàng, nên trước mặt chị em dâu nàng vẫn muốn cho Từ Nghi Liên điểm thể diện này!

Sau khi cùng Lâm thị

nói

chuyện vài câu, Từ Xán Xán liền cảm thấy nếu là nam nhân, nàng cũng

sẽ

thích mỹ nhân hoạt bát ntn.

Trấn an Lâm thị, lúc này Từ Xán Xán mới nhìn về phía Từ Nghi Liên bên cạnh, hỏi: “Tam muội muội, khí sắc muội sao lại kém như vậy?”

Nàng còn chưa dứt lời, Từ Nghi Liên liền thấp giọng khóc lên, nước mắt hạt to hạt

nhỏ

theo nhau rơi xuống.

Thấy nàng như thế, Từ Xán Xán trong lòng cũng là thương cảm, vội cầm khăn đưa cho nàng, để nàng phát tiết

một

chút.

Bích Vân cùng Chu Nhan ở

một

bên thấy Từ Nghi Liên khóc, trong lòng liền khẩn trương lên —— Thái Tử điện hạ

không

thích có người chọc Thái Tử Phi

không

cao hứng hoặc ở trước mặt Thái Tử Phi khóc nhất!

Lâm thị ở

một

bên cũng có chút đứng ngồi

không

yên. Tướng công nàng là thân tín của Thái Tử điện hạ, nàng mới có tư cách gặp Thái Tử Phi, nếu bởi vì Từ Nghi Liên mà cơ hội này bị huỷ hoại, nàng là bị oan đâu!

Nhưng mà nàng lại nghĩ, cảm thấy đây là

một

cơ hội đảo ngược thế cờ về việc cha chồng sủng ái hải di nương, liền lại

không

cười nữa, chuyên chú mà xem tình thế phát triển.

Đợi Từ Nghi Liên hết khóc, Từ Xán Xán lệnh nha hoàn hầu hạ nàng rửa mặt, lại uống nước xong, lúc này mới ôn nhu hỏi

nói: “Làm sao vậy?”

“Tỷ tỷ ——” Từ Nghi Liên khóc nức nở kéo ống tay áo ra cho Từ Xán Xán xem, mặt

trên

là từng vết móng tay bầm máu.

Từ Xán Xán lập tức bực bội hỏi: “Ai cào?”
« Chương TrướcChương Tiếp »