Đám thị vệ do Viên Thân Vũ cùng Từ Quy Phạm dẫn dắt, đem kiệu lớn màu vàng che đến kín mít,
một
đường chạy nhanh hướng về cửa Đông Thủy mà
đi.
Ba mươi phút sau, có
một
đám người mặc đồ đen vây quanh hai chiếc xe ngựa cũng che kín mít
đi
ra cửa Tây của Thái Tử ©υиɠ, biến mất bên trong bóng đêm.
Đám hắc y nhân này do Tiêu Hạ cùng Tần Càng chỉ đạo, trước
đi
ra từ cửa phía nam của thành, tiếp theo lại ngoặt về hướng đông.
Sau khi đoàn người vây quanh xe ngựa tiến vào
một
chỗ rừng rậm gần bờ kênh đào, từ hai sườn trong rừng vang lên
một
trận tiếng bước chân dồn dập, cũng càng ngày càng gần.
Tiêu Hạ “Xuy lạp”
một
tiếng rút ra trường đao bên hông, dương lên.
Theo động tác của
hắn, đám người mặc đồ đen cũng đều nhấc súng kíp giống trường đao bên hông lên.
Trong ánh lửa hừng hực thiêu đốt của cây đuốc chiếu xuống,
âm
thanh súng kíp xạ kích bắt đầu vang lên, tiếp theo chính là từng tiếng kêu thảm thiết.
- ------------------
Trong nội viện Tây Môn của cung Thái Tử tuy đèn đuốc sáng trưng lại im ắng, dưới hành lang trong chính đường
không
ít nha hoàn ma ma cùng gã sai vặt đứng hầu hạ, lại đều lẳng lặng,
một
tia thanh
âm
cũng
không
nghe thấy.
Bên trong nhà chính, cách màn trúc thưa cũng là đèn đuốc sáng trưng.
Vì trong phòng có để khối băng, cho nên lạnh
âm
âm,
một
chút đều
không
nóng.
Từ Vương thị ngồi ở
trên
giường, trong tay cầm kim chỉ thêu thùa, ngẫu nhiên
nhẹ
nhàng sờ sờ cái trán khuôn mặt Từ Xán Xán
đang
nằm bên cạnh, liếc nhìn nàng
một
cái, hoặc là
nói
một
đôi lời.
Từ Nghi Xuân trong tay cầm
một
quyển 《 Kinh Thi 》ngồi ở bên kia giường,
một
bên thấp giọng đọc cho tỷ tỷ nghe.
Tỷ tỷ
nói
đây là thai giáo, nên Từ Nghi Xuân chỉ đành phải cố gắng đọc cho cháu ngoại trai trong bụng tỷ tỷ nghe xong.
Từ Xán Xán nghe trong chốc lát,
nói: “Nghi Xuân, đem câu ‘ tích ta hướng rồi, dương liễu lả lướt; nay ta tới tư, vũ tuyết tầm tã ’ lại đọc
một
lần, nghe cảm giác
thật
tang thương đâu!”
Từ Nghi Xuân
thật
là muốn
nói
một
câu “Có bản lĩnh tự tỷ tự đọc
đi”, nhưng mà liếc tỷ phu
một
cái,
hắn
chỉ phải nhận mệnh mà “Tang thương” đọc lên: “Dương liễu lả lướt……”
Phó Dư Sâm cùng Từ Thuận Hòa ngồi ở ghế bành bên cạnh, lẳng lặng mà phẩm trà.
- ---------------
Từ Thuận Hòa tuy rằng cảm thấy
nói
chuyện phiếm khi uống trà là ý tứ nhất, nhưng mà con rể chỉ im lặng
không
nói
chỉ chuyên tâm phẩm trà, ông cũng đành ức chế hứng thú
nói
chuyện của mình, yên lặng mà bồi con rể uống trà, trong lòng cảm thán: Môn đăng hộ đối
thật
quan trọng a! Xán Xán gả
thật
tốt quá, kết quả lão nhân gia ta liền
không
có
một
cái con rể nịnh bợ nịnh hót nhạc phụ, thiếu lạc thú như bao người bao nhiêu a!
(editor: nghĩ đến cảnh bố vợ phải khép nép với con rể như này mà buồn cười a ~)Nghe được đồng hồ
trên
bàn bát tiên gõ báo
đã
tới giờ Hợi, Từ Xán Xán lúc này mới chậm rãi chống đỡ thân thể ngồi dậy: “Phó —— Thái Tử điện hạ, chúng ta có thể trở về hay
không
a, thϊếp muốn
đi
ngủ!”
Phó Dư Sâm nhìn nàng
một
cái,
nói: “Lại chờ mười lăm phút!”
Từ Xán Xán thực nghe lời
hắn, liền nghiêng người nằm xuống, duỗi chân đá đá Từ Nghi Xuân
đang
ngồi: “Từ Nghi Xuân, đọc tiếp nhanh lên!”
Từ Nghi Xuân xụ mặt trừng mắt nhìn Từ Xán Xán
một
cái.
Từ Xán Xán cũng nhìn em trai cười cười.
Từ Nghi Xuân xem xét tỷ phu Hoàng thái tử
đang
bồi cha uống trà, chỉ phải nuốt xuống khẩu khí này, lại nhân lúc người khác
không
nhìn thấy, gãi gãi gan bàn chân Từ Xán Xán
một
chút.
Từ Xán Xán được gãi
thật
sự
thoải mái, cười
nói: “Nghi Xuân, ấn tiếp
đi!”
Từ Nghi Xuân thấy tỷ phu nhìn lại đây, vội thu hồi vẻ cười
trên
mặt, dùng sức ấn chân cho tỷ tỷ.
Từ Xán Xán
thật
sự
hưởng thụ, trong miệng chỉ huy: “Ai, hướng lên
trên
một
chút, đúng rồi! Sức lực lại lớn
một
chút!”
Từ Nghi Xuân: “……”
hắn
cũng hoài niệm thời gian trước kia cùng tỷ tỷ cả ngày cù lét lẫn nhau.
- --------------------------------
Thời điểm gần giờ Hợi
một
khắc, Thính Vũ tiến vào bẩm báo: “Thái Tử điện hạ, Tiêu đội trưởng, Viên phó đội trưởng, Tần tướng quân cùng Từ tướng quân
đã
trở về ngoại thư phòng!”
Phó Dư Sâm lập tức đứng dậy, nhìn Từ Xán Xán liếc mắt
một
cái: “đi
thôi!”
Chu Nhan vội tiến tới đỡ Từ Xán Xán ngồi lên, Bích Vân ngồi xổm xuống mang giày cho nàng.
Phó Dư Sâm nắm tay Từ Xán Xán
đi
ra Phúc Thọ viện, Quan Tuyết mang theo
một
đám gã sai vặt nâng hai cái kiệu
đã
chờ ở bên ngoài.
Sau khi đỡ Từ Xán Xán ngồi lên kiệu xong, Phó Dư Sâm
đang
chuẩn bị lên
một
cái khác, nghe được Từ Xán Xán hỏi Thính Vũ: “Tiêu đội trưởng Tần tướng quân bọn họ
không
có thương vong
đi?”
Thính Vũ trầm giọng bẩm báo
nói: “Bẩm Thái Tử Phi, ngoại trừ hai thị vệ bị chút vết thương
nhẹ
bên ngoài, còn lại
không
có người bị thương!”
Từ Xán Xán lúc này mới thở dài
nhẹ
nhõm
một
hơi.
- -----------------
Phó Dư Sâm cùng Từ Xán Xán ở quảng trường chính giữa cung Thái Tử liền phải tách ra: Phó Dư Sâm muốn
đi
về ngoại thư phòng phía nam, Từ Xán Xán phải về nội viện phía bắc.
Nhìn Từ Xán Xán đứng dưới ánh trăng nhìn mình lo lắng, Phó Dư Sâm ôn nhu
nói: “đi
về ngủ trước
đi,
không
cần chờ ta.”
Từ Xán Xán “Dạ”
một
tiếng, cúi đầu.
Sau khi Từ Xán Xán ngồi kiệu có nha hoàn ma ma vây quanh càng
đi
càng xa, dần dần biến mất ở phía rừng thông tối đen bên kia, Phó Dư Sâm lúc này mới sai người tiếp tục
đi
về ngoại thư phòng.
hắn
dựa thân mình vào lưng ghế, đôi mắt nhìn phía trước, yên lặng suy tư.
Kiệu lớn
không
bị tập kích, như vậy chứng tỏ Ngọc Mính công chúa
không
có hiềm nghi.
Nhưng xe ngựa do Tiêu Hạ sai quản xa ở ngoại viện an bài
thì
lại bị đánh úp, cho thấy phạm vi những người có hiềm nghi thông đồng với địch liền mở rộng.
Mà tối nay Phó Dư Sâm muốn thông qua việc này đem gian tế ở trong cung Thái Tử đều □□!
- --------------------
Từ Xán Xán ngủ đến nửa đêm tỉnh lại, phát
hiện
mình
một
mình
một
chăn
cô
đơn chiếc bóng —— Phó Dư Sâm còn
không
có trở về.
Nàng
hiện
giờ bụng quá lớn, muốn dịch người cũng phải chậm rãi di động,
thật
sự
rất bất tiện.
Từ từ xoay người thành tư thế nằm nghiêng, Từ Xán Xán lại tiến vào mộng đẹp.
Chờ Từ Xán Xán lần nữa tỉnh lại, phát
hiện
có người dán vào sau lưng mình, tay vẫn còn duy trì tư thế sờ bụng nàng —— trực giác
nói
cho nàng tiếng hít thở quen thuộc, cùng mùi hương thanh đạm kia, chính là của Phó Dư Sâm.
Từ Xán Xán cầm tay Phó Dư Sâm,
không
bao lâu liền ngủ tiếp trong tiếng hít thở trầm ổn của
hắn.
Thời điểm nàng tỉnh lại, Phó Dư Sâm
đã
đi
rồi.
- -------------------
Chu Nhan mang theo mấy nha hoàn hầu hạ nàng thức dậy, liền bẩm báo mọi việc: “Bẩm Thái Tử Phi, Thái Tử điện hạ dậy sau đó dùng rượu thuốc lão thái gia kê, lại ăn chút cơm sáng liền rời
đi.”
Từ Xán Xán ngô
một
tiếng, hỏi: “Đêm qua
thật
sự
không
ai bị thương nặng?”
Bích Vân
đang
chọn lựa váy áo, nghe vậy lại cười
nói: “Đúng là vậy! Nô tỳ sợ ngài lo lắng, nên
đã
hỏi riêng
hắn
đâu!”
Từ Xán Xán
không
khỏi vui vẻ: “‘
hắn
’? ‘
hắn
’ là ai a?”
Bích Vân mặt có chút ** cay, lẩm bẩm
nói: “Thái Tử Phi
rõ
ràng biết, còn giễu cợt nô tỳ!”
Từ Xán Xán cười to: “đã
biết!
gái
lớn
không
giữ được! Huyền Băng,
đi
kêu Đổng ma ma các nàng lại đây, đưa Bích Vân
đi
xem tân phòng của mình thu thập đến thế nào!” Nàng
đã
sai người tìm
một
cái sân viện thoả đáng ở bên cạnh cửa nam của cung Thái Tử, bố trí thành tân phòng của Bích Vân cùng Triệu Xuyên.
- -----------------
Lễ rượu đầy tháng của trưởng tôn nữ Thị lang Từ phủ Từ Xán Xán tuy rằng
không
đi, lại cho Từ phủ cùng Thôi thị mặt mũi,
không
những ban thưởng lễ vật phong phú, còn sai Đổng ma ma cùng Lý ma ma thân tín mang thăm hỏi của Thái Tử Phi
đi
gặp Thôi thị,.
Từ Xán Xán nghe xong Đổng ma ma cùng Lý ma ma đáp lời, gật gật đầu, cảm thấy chuyện này xem như
đi
qua.
Qua nửa tháng, Thôi thị có thể ra khỏi phòng cữ, Từ Hàn thị sai người mang bái thϊếp đến cung Thái Tử, thỉnh cầu mang theo con dâu Thôi thị cùng Từ đại
cô
nương mới sinh ra
không
bao lâu tới dập đầu tạ ơn với Thái Tử Phi.
Từ Xán Xán lập tức liền phân phó Hồ ma ma định thời gian gặp là ở buổi chiều sau khi nàng ngủ trưa dậy.
- ------------------------
Sau khi vào nhà chính, Từ Hàn thị liền cùng Thôi thị ôm tã lót cùng nhau hành lễ với Từ Xán Xán: “Thϊếp thân gặp qua Thái Tử Phi.”
Từ Xán Xán ngồi ngay ngắn ở
trên
giường, chỉ lo
đi
xem tiểu oa nhi Thôi thị ôm trong ngực, thấy thế liền
nói: “Người trong nhà
không
cần đa lễ, mau đứng lên
đi!”
Từ Hàn thị đứng dậy tinh tế đánh giá Từ Xán Xán,
không
khỏi ngây ngẩn cả người: “Thái Tử Phi
không
phải có thai sáu tháng sao, này bụng như thế nào lớn như vậy?”
Từ Xán Xán cũng là phiền não,
nói: “Chính là a, cha cầm cái ống nghe xong nửa ngày, cũng nghe
không
ra cái gì!”
Thôi thị thích thú
nói: “Chẳng lẽ là mang thai đôi a?”
Từ Xán Xán lắc lắc đầu: “không
phải chỉ có gia đình có người
đã
sinh đôi mới có thể có song bào thai sao? Ta
không
nghe thấy nhà chúng ta từng có song bào thai a!” Gia tộc Phó thị nhân số vẫn luôn thưa thớt, càng là
không
có gien có thai đôi.
Từ Hàn thị lại ở
một
bên
nói: “Từ gia chúng ta quả
thật
có người từng sinh đôi!”
Từ Xán Xán Thôi thị cùng nhau nhìn về phía Từ Hàn thị.
- -------------------------
“Thái Tử Phi có phúc,
nói
không
chừng
thật
sự
có thể
một
lần sinh ra hai tiểu vương tử đâu!” Từ Hàn thị cười
nói, “cô
mẫu các con gả đến Lan Châu
thật
đúng là sinh đôi đâu!”
“thật
sự?”
“thật
sự!”
Tuy rằng nghe Từ Hàn thị
nói
sự
tình gia tộc Từ thị trước kia, nhưng Từ Xán Xán trong lòng lại suy nghĩ: Song bào thai tuy tốt, chính là
trên
đời nào có nhiều việc hoàn mỹ như vậy, mà còn lại đều ứng
trên
người mình? Có thể gả cho Phó Dư Sâm
đã
là chiếu cố lớn nhất của trời cao đối với mình rồi!
- -----------------------
Từ Xán Xán cùng Thôi thị ngồi ngắm xem Từ đại
cô
nương.
Thôi thị
thật
sự
hưng phấn
nói: “Thái Tử Phi, ngài xem tiểu nha đầu của thϊếp thân có phải sinh ra
thật
sự
xinh đẹp hay
không?
thật
là tập trung hết ưu điểm của thϊếp thân cùng cha bé đâu!”
Từ Xán Xán: “……”
Tiểu nha đầu làn da hồng hồng, mắt
nhỏ
lúc nhắm lúc mở, tứ chi
thật
dài bụng phình phình, nhìn chỉ giống con cóc
nhỏ, nơi nào nhìn ra được là xinh đẹp hay
không?
Nhưng mà nàng
không
thể làm Thôi thị mất hứng, chỉ phải làm trái với lương tâm
nói: “ Ừm, Từ đại
cô
nương cũng
thật
đáng
yêu!”
Lúc này Tần ma ma đứng hầu ở phía sau Từ Hàn thị cười
nói: “Đại
cô
nương sinh ra xinh đẹp như vậy, Thái Tử Phi sao
không
đem nàng hứa cho tiểu vương tử trong bụng ngài?”
(editor: xí cái loại ng hầu vô duyên! Grrr~)------------------------Từ Xán Xán nghe vậy rất
không
cao hứng, chỉ làm như
không
nghe thấy, cúi đầu bưng nước đào mật lên uống
một
ngụm.
Từ Hàn thị cùng Thôi thị mặt tức khắc đều đỏ, đặc biệt là Từ Hàn thị, bà hung tợn mà trừng mắt nhìn Tần ma ma
một
cái.
Thái Tử Phi nếu là mang thai con trai, kia chính là Hoàng Thái tử tương lai của Đại Lương. Nhà Hoàng đế, Từ gia dám trèo cao sao? Lại
nói, liền tính là Thái Tử Phi nguyện ý, liệu có thể làm chủ thay Thái Tử điện hạ
không? Tội gì làm Thái Tử Phi khó xử chứ?
Tần ma ma vuốt mông ngựa
không
xong lại vỗ vào vó ngựa, tức khắc mặt đỏ tai hồng cúi đầu
không
nói.
- ---------------
Thôi thị vội
nói
sang chuyện khác: “Nghe
nói
hiện
tại
không
riêng kinh thành chúng ta cấm
đi
lại ban đêm, rất nhiều địa phương Đại Lương đều giới nghiêm đâu!”
Từ Xán Xán nghe vậy cả kinh, vội hỏi: “Giới nghiêm? Sao lại thế này?”
Thôi thị
không
nghĩ tới Từ Xán Xán
sẽ
thật
không
biết việc này, lúc này trong lòng liền có chút hối hận, lo lắng Thái Tử điện hạ là cố ý gạt Thái Tử Phi.
Thôi thị chỉ phải hàm hồ
nói: “Tứ đại môn phiệt Triệu thị, Mã thị cùng Trần thị, Lam thị cấu kết tạo phản, nhưng
anh
tài ngút trời bên cạnh thánh thượng cùng Thái Tử điện hạ
không
thiếu, hiểu
rõ
âm
mưu của bọn họ, phân công quân đội đem bọn họ trấn áp.”
Từ Xán Xán
không
khỏi thở dài
một
hơi.
Nàng giống cá chậu chim l*иg ngốc tại trong cung Thái Tử to như vậy, bên ngoài thay đổi bất ngờ, nàng lại hoàn toàn
không
biết gì cả.
Từ Hàn thị cùng Thôi thị vừa ra về, Từ Xán Xán liền sai người
đi
kêu Tiêu Hạ lại đây.