Từ Xán Xán tỉnh lại
thì
không
thấy Phó Dư Sâm.
Nàng biết Phó Dư Sâm phải
đi
luyện quyền trong chốc lát mới có thể về tới, bởi vậy rửa mặt xong lại
đi
phòng tắm tắm rửa.
Sau khi tắm rửa nửa canh giờ, nàng lại nghi thần nghi quỷ vào phòng tắm, để Chu Nhan hầu hạ tỉ mỉ lau răng lại
một
lần nữa. Cứ như vậy, Từ Xán Xán còn
không
yên tâm, lại dùng khăn rồi bàn chải để súc miệng, cuối cùng lại ngậm trà thơm hương bạc hà ở trong miệng.
Chu Nhan thấy Từ Xán Xán để ý như thế, vội
nói: “Thái Tử Phi, ngài
không
có
một
chút vấn đề nào đâu!” Hương vị của Thái Tử Phi
thật
tốt a,
một
chút đều
không
cần lo lắng.
Nữ y Trương ma ma cùng Quản ma ma ở
một
bên cũng cười. Trương ma ma
nói: “Tâm tư thai phụ luôn là mẫn cảm, dễ dàng để tâm vào chuyện vụn vặt, Thái Tử Phi
đã
là khá hơn nhiều người rồi!”
Từ Xán Xán tự cảm thấy mình thơm như hoa lan, lúc này mới bỏ qua, nhận cốc nước hoa hòe mật ong Bích Vân hầu hạ để uống.
Uống xong nước mật ong hoa hòe, Từ Xán Xán dựa tay vào
trên
giường đất
nhỏ, hỏi: “Chu Nhan, danh mục quà tặng để đưa sang Từ phủ
đã
nghĩ tốt chưa?” Thôi thị
đã
sinh
một
tiểu
cô
nương mập mạp, ngày sau liền phải làm tiệc đầy tháng.
Chu Nhan uốn gối hành lễ, bẩm báo
nói: “Danh mục quà tặng
đã
nghĩ hoàn hảo, nô tỳ lấy lại đây ngài xem xem có cần bổ sung hoặc là xóa bớt hay
không
nhé!”
Từ Xán Xán “Ừ”
một
tiếng,
nói: “Thôi thị sinh con
gái
, nghe
nói
đại bá
không
cao hứng cho lắm, lễ rượu mừng đầy tháng ta tuy
không
thể tự mình
đi, lại muốn tặng lễ phong phú
một
chút, lấy
sự
ưu ái của ta với nàng, cũng cho nàng thêm tự tin!”
Chu Nhan đáp ứng
một
tiếng, đem danh mục quà tặng đưa cho Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán tỉ mỉ nhìn
một
lần, nghĩ nghĩ, chậm rãi
nói: “Thêm
một
đôi ngọc Như Ý nữa,
một
đôi vòng tay đá quý,
một
tráp trân châu thượng cống, sáu cuộn gấm Vân Châu thượng cống.”
Những thứ này đó đều là do Vĩnh An Đế thưởng cho Từ Xán Xán gần đây, bảo quản trong khố phòng của nàng
không
bằng thưởng cho người mình thích.
Chu Nhan nhất nhất ghi nhớ kỹ.
Từ Xán Xán lại
nói: “Để chuẩn bị cho lễ đính hôn của Bích Vân cùng Triệu Xuyên, ngươi cùng Bích Vân thương lượng định ra danh mục, rồi đưa ta nhìn xem.”
Chu Nhan nhếch khóe miệng lên đáp “Dạ”, ngẩng đầu cười rồi liếc mắt nhìn Bích Vân
một
cái.
Bích Vân xấu hổ đến đỏ bừng mặt, cúi đầu.
Chu Tước thích thú
nói: “Thái Tử Phi, nô tỳ nghe
nói
thánh thượng tứ hôn cho Đổng nhị
cô
nương cùng Tống nhị công tử!”
Từ Xán Xán nghe vậy, lập tức liền cười, trong lòng vui sướиɠ
thật
sự. Đổng gia luồn cúi khắp nơi, ý đồ đem Đổng Mẫn Lị đẩy mạnh tiêu thụ cho Phó Dư Sâm,
hiện
giờ nhưng xem như báo ứng
đi?!
Dám có ý tưởng đâm cho ta
một
đao, ta
sẽ
có thể khiến cho người liền
không
qua tốt.
một
khi
đã
như vậy, ta
sẽ
làm cho ngươi phải gả cho
một
cái hoa hoa công tử, ngươi nên bắt đầu học tập cách quản giáo tra nam cho
thật
tốt
đi
thôi!
Trần ma ma mang theo nha hoàn lại đây,
đi
vào hỏi: “Thái Tử Phi, truyền bày bữa sáng chứ ạ?”
Từ Xán Xán gật đầu.
Dùng xong cơm sáng
không
bao lâu, Từ Xán Xán
đang
muốn xuống giường
đi
tản bộ. Hôi Tuệ xốc mành trúc
nhỏ
lên, liền thấy Phó Dư Sâm
đi
đến.
hắn
nhìn Từ Xán Xán liếc mắt
một
cái.
Từ Xán Xán thấy lớp mồ hôi mỏng
trên
trán Phó Dư Sâm, cười
nói: “Quần áo sạch thϊếp treo
trên
giá áo trong phòng rồi đó!” Phó Dư Sâm
hiện
giờ buổi sáng thường thường
đi
ra ngoài đánh quyền, sau đó mang theo
một
người đầy mồ hôi trở về, nên
sẽ
phải
đi
thay đồ tắm rửa.
Từ Xán Xán hàm chứa ý cười nhìn theo Phó Dư Sâm
đang
đi
vào phòng ngủ. Đêm qua nàng biểu
hiện
chút tiểu tính tình, Phó Dư Sâm ít nhiều
không
muốn cùng nàng so đo, bằng
không
nhất định
sẽ
không
đơn giản thế này.
Phó Dư Sâm
không
bao lâu liền
đi
ra,
trên
mặt có chút ẩm ướt, biểu thị mới vừa tắm xong.
hắn
vừa
đi
ra phòng ngủ liền đứng ở nơi đó nhìn Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán cũng
đang
nhìn Phó Dư Sâm.
- --------------------
Phó Dư Sâm
trên
người mặc áo lụa màu xanh thẫm, đeo đai lưng ngọc bích, nhìn qua đúng là thân dài dáng ngọc,
thật
sự
đẹp trai.
Hôm nay
hắn
không
dùng quan ngọc, tóc dài đều chải lên, cố định bằng
một
cây trâm ngọc màu tím, càng có vẻ mặt trắng nõn môi đỏ mày sẫm thêm vài phần trẻ trung, nhìn vẫn thấy thấp thoáng bộ dáng thiếu niên.
Phó Dư Sâm nhìn Từ Xán Xán, sóng mắt phượng lưu chuyển.
Từ Xán Xán lập tức lĩnh hội ý đồ của
hắn, cũng
không
cần người đỡ tự
đi
qua, đứng ở trước người Phó Dư Sâm, ngửa đầu giúp
hắn
sửa sang lại
một
chút vạt áo, lại sửa sang lại
một
chút đai lưng. Sau đó đặt tay
trên
eo gầy của Phó Dư Sâm, lúc này mới
nói: “Thϊếp có
một
việc muốn cùng chàng bàn bạc đâu!”
Phó Dư Sâm nghe vậy, liền ngẩng đầu nhìn chung quanh bốn phía.
Chu Nhan vội mang theo Trần ma ma, Trương ma ma cùng với chúng nha hoàn lui ra, tháo rèm trúc rũ xuống, che khuất tầm mắt bên ngoài.
- ------
Từ Xán Xán duỗi tay ôm eo Phó Dư Sâm, rũ mắt nghĩ nghĩ,
nói: “Ngọc Mính công chúa mang theo lễ vật lại đây cầu thϊếp, hy vọng có thể tha bổng cho nữ nhi của nàng Lam đại
cô
nương. Thϊếp
đã
nhận lễ vật của công chúa, nhưng là chỉ đáp ứng
sẽ
nói
qua với chàng
một
chút.”
Phó Dư Sâm mắt phượng sâu thẳm nhìn Từ Xán Xán.
hắn
luôn cảm thấy Từ Xán Xán non nớt mà nhu nhược, khiến mình càng phải che chở gấp bội.
Thấy trong nội đường
không
có ai, Phó Dư Sâm liền cúi đầu ở
trên
môi Từ Xán Xán hôn
một
chút,
nói: “Ta
đã
biết.”
Lại
nói: “Nàng thay ta
nói
cho Ngọc Mính công chúa, ‘ Lam thị tuy tội ác tày trời, nhưng đại
cô
nương thân là trưởng nữ của công chúa, chiếu theo quy củ là có thể sắc phong quận chúa ’, nàng nhớ kỹ sao?” Để Từ Xán Xán ra ơn thị uy chậm rãi mà tạo nhân tâm ; mà cũng vì trượng phu Lam Du Tường nạp thϊếp sinh con, Ngọc Mính công chúa cùng trượng phu quan hệ cũng
không
tốt, nên
thật
ra có thể lợi dụng.
Từ Xán Xán gật gật đầu, thấy Phó Dư Sâm vẫn nhìn mình, liền lại “Vâng”
một
tiếng.
Thấy nàng ngoan ngoãn như thế, Phó Dư Sâm trong lòng thương tiếc
nói
không
nên lời, cúi đầu nhìn nàng chăm chú,
nói: “Ở nhà ngoan
một
chút, chờ chạng vạng ta trở về mang nàng
đi
thôn trang kênh đào chơi.”
Từ Xán Xán lập tức vô cùng mừng rỡ, đôi mắt sáng lấp lánh: “thật
sự?”
Phó Dư Sâm cười: “thật
sự!”
hắn
cười rộ lên như hoa xuân bừng nở như trăng sáng chiếu rọi,
thật
sự
là rất đẹp. Từ Xán Xán liền ngơ ngác mà nhìn
hắn, mắt đều
không
rời được.
Phó Dư Sâm giật mình, liền bế Từ Xán Xán lên
đi
vào phòng ngủ, đặt ở
trên
giường nệm phía trước cửa sổ.
Ánh mặt trời nóng bỏng buổi sớm giữa mùa hè qua giấy ngăn của cửa sổ chiếu vào, lại bởi vì trong phòng ngủ có đặt băng tản ra khí lạnh mà mất
đi
nhiệt độ, chỉ còn lại ánh sáng hơi lạnh lạnh chiếu vào người Từ Xán Xán
đang
nằm thẳng
trên
giường.
Phó Dư Sâm nhìn Từ Xán Xán mắt ngập nước cùng môi đỏ bừng trơn bóng, tim đập mạnh
một
trận.
hắn
chống hai tay ở bên người Từ Xán Xán, cúi đầu ngậm vào đôi môi
đang
hé mở của nàng.
Môi Từ Xán Xán mềm
nhẹ
thơm ngọt, Phó Dư Sâm đầu tiên là ngậm lấy môi nàng dùng sức mυ"ŧ cắn.
Hô hấp của nàng thổi qua mặt
hắn, Phó Dư Sâm mơ hồ có thể ngửi được mùi hương thanh nhã đặc trưng của Từ Xán Xán.
hắn
dùng đầu lưỡi tiến vào khoang miệng Từ Xán Xán, hơi thở thơm mát hấp dẫn
hắn
càng thêm thâm nhập.
Trong lúc Phó Dư Sâm thoáng buông môi nàng ra, Từ Xán Xán có chút hoảng hốt mơ hồ
không
rõ
nói: “……
không……
không
cần cắn sưng……” Phó Dư Sâm luôn thích cắn sưng môi, làm nàng đều ngượng ngùng khi thấy người hầu hạ.
Phó Dư Sâm nghe vậy khẽ cười
một
tiếng,
nhẹ
đè ở
trên
người Từ Xán Xán, kéo áo sam màu hồng nhạt của nàng ra, cách yếm hồng thêu hoa liếʍ lên phần nhô lên bên phải của Từ Xán Xán
một
chút.
Từ Xán Xán cả người run run, đôi mắt càng ướt.
- --------
Phó Dư Sâm thấy nàng động tình nhìn cũng là mảnh mai đáng
yêu, thân thể lập tức liền có phản ứng.
hắn
duỗi tay kéo yếm ngực Từ Xán Xán xuống, lộ ra
một
đôi tuyết trắng đầy đặn, sau đó cúi đầu đem đỉnh hồng phấn nộn đáng
yêu
của nàng ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi ở
trên
mặt khi
nhẹ
khi mạnh liếʍ cắn.
Nhìn đỉnh hồng kiều diễm bị
hắn
cắи ʍút̼ đến ướŧ áŧ trơn bóng, Phó Dư Sâm khó nhịn được nữa, đứng dậy nhấc váy dài tuyết trắng của Từ Xán Xán lên.
- -----------
Sau
một
phen **, Từ Xán Xán mệt đến nằm ở nơi đó
không
động đậy nổi.
Phó Dư Sâm xong việc sửa sang lại cho Từ Xán Xán
một
phen, lại đem nàng ôm tới
trên
giường, đắp chăn mỏng lên, hôn
một
chút ở
trên
môi bị cắn sưng của nàng, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn tinh thần toả sáng
đi
ra ngoài,
hắn
đi
ra ngoài phòng ngủ, trước phân phó Chu Nhan Bích Vân vào hầu hạ, lúc này mới rời
đi.
Thấy Thái Tử điện hạ rời
đi, Chu Nhan cùng Bích Vân vội tiến vào phòng ngủ.
Chu Nhan liếc Thái Tử Phi
một
cái, thấy búi tóc nàng cũng bị bung, tóc dài đen nhánh rối tung ở
trên
gối trắng,
trên
mặt trắng nõn lộ ra sắc tường vi đỏ ửng, đôi mắt ánh nước mở mà như
không
mở biểu
hiện
rất mệt mỏi, phiến môi trơn bóng, nhìn kỹ mới phát
hiện
là bị cắn sưng lên……
Chu Nhan đối với cái thói quen này của Thái Tử điện hạ
thật
không
cho là đúng, lại cũng
không
dám
nói
gì, yên lặng mà sửa sang lại tóc dài cho Thái Tử Phi, trong lòng suy nghĩ: Nam nhân
thật
là đáng sợ, cho dù tuấn tú thanh nhã như Thái Tử điện hạ như vậy, ở trong khuê phòng cũng giống chó
nhỏ
cắn tới cắn lui, làm cho
trên
người Thái Tử Phi luôn lưu lại dấu vết…… Mình đời này cũng
không
nên thành thân!
Bích Vân sửa sang lại quần áo cho Thái Tử Phi.
Áo sam tay bó màu hồng nhạt của Thái Tử Phi bị xé rách, yếm hồng thẫm cũng bị kéo ra, chỗ xương quai xanh có hai cái dấu hôn màu đỏ,
trên
tuyết trắng đầy đặn có hai dấu răng đặc biệt
rõ
ràng……
Bích Vân
không
dám nhìn nhiều, đâu vào đấy mà sửa sang lại.
Chu Nhan nâng Từ Xán Xán dậy, ở phía sau lót
một
cái gối dựa lớn, làm Từ Xán Xán thoải mái dễ chịu dựa vào nơi đó.
Bích Vân
đi
chính đường lấy
một
đĩa
nhỏ
màn thầu tử mãn hương nhỉ, lại đổ
một
ly sữa bò, dùng khay bưng vào phòng ngủ.
Từ Xán Xán được Bích Vân hầu hạ ăn mấy cái màn thầu nãi hương, lại uống hết cốc sữa bò.
Chu Nhan thấy đôi mắt nàng có chút mông lung, hầu hạ Từ Xán Xán súc miệng rồi đỡ nàng
đi
ngủ.
Từ Xán Xán để đầu xuống gối mềm mại, rất nhanh liền ngủ.
sự
tình lần này, Phó Dư Sâm tuy có chút kịch liệt, lại trước sau có chừng mực, thẳng đến cuối cùng cũng chỉ tiến vào
một
nửa, cũng
không
dám bừa bãi
đi
vào hoàn toàn, sợ bị thương nàng.
- ---------------
Hôm nay Tiêu Hạ cùng phó đội trưởng Viên Thân Vũ mang theo thị vệ cùng chờ Thái Tử điện hạ bên ngoài nội viện Cây ngô đồng. Vì là mùa hạ, bọn thị vệ
không
có trang bị giáp trụ, mà là mặc áo da, bên hông đeo
một
thứ nhìn như là trường đao nhưng
trên
thực tế chính là vũ khí kiêm súng kíp.
Dựa theo thời gian ra cửa ban đầu, cho đến
thật
lâu sau, Thái Tử điện hạ vẫn chưa có tới. Tiêu Hạ híp mắt mèo nhìn nhìn mặt trời trời chói chang
trên
trời, lại nhìn nhìn cửa chính nội viện
không
bóng người.
Thính Vũ cùng đứng chờ ngoài cửa thấy thế, liền cười
nói: “Hôm nay
sự
tình cần thương nghị tại nội các cũng
không
thật
sự
cấp bách.”
Quan Tuyết đứng ở dưới cây ngô đồng, vuốt ve kỵ mã Hắc Vân Lôi mới của Thái Tử
nói: “Trời nóng như vậy, ra cửa
thật
là chịu tội!”
Tiêu Hạ gật gật đầu,
không
nói
chuyện nữa. Nóng bức này đó với
hắn
mà
nói,
thật
không
tính là chịu khổ.
Lại qua
một
thời gian, hai gã sai vặt Phó Xuân cùng
thì
Hoa mới hầu hạ Phó Dư Sâm
đi
ra.
Đám người Tiêu Hạ vội tiến lên hành lễ.
Phó Dư Sâm liếc mắt
một
cái liền thấy được Tiêu Hạ, liền
nói
ngay: “Tiêu Hạ hôm nay
không
cần
đi
theo, để Viên Thân Vũ mang theo người cùng ta tiến cung là được!”
Tiêu Hạ đáp “Tuân mệnh” liền đứng dậy.
Phó Dư Sâm
một
bên tiếp nhận dây cương,
một
bên
nói
với
hắn: “Sau cơm trưa ngươi
đi
gặp Thái Tử Phi, Thái Tử Phi có việc phân phó!” Tiêu Hạ người này làm việc thoả đáng cẩn thận, giá trị vũ lực lại siêu cao, Phó Dư Sâm tương đối yên tâm để
hắn
bảo hộ Từ Xán Xán.
Tiêu Hạ đáp lời cung kính tiễn Thái Tử điện hạ rời
đi
xong, liền đến phòng trị
sự
bên ngoài nội viện, ngồi ở
trên
giường trúc chống
một
chân lên
(editor: trong convert để là “nhếch chân lên", làm ta liên tưởng … hahaha),
một
chân thả lỏng, cầm
một
cái khăn lụa trắng tỉ mỉ lau chùi dao găm lá liễu của mình.
Phó Tùng đến báo cáo tiền lời của thôn trang và cửa hàng cho Thái Tử Phi nhưng
không
gặp được, cũng tới phòng trị
sự.
hắn
thấy Tiêu Hạ lại
đang
lau chùi dao găm của mình, liền cười: “Tiêu đội trưởng, ngươi cũng
thật
là coi trọng dao găm này, nào là mài sắc, nào là lau chùi,
thật
đúng là đủ để bụng!”
Tiêu Hạ nghe vậy cũng cười, lông mi
thật
dài rũ xuống che khuất tia tối tăm trong đôi mắt mèo, đôi má lúm đồng tiền lúc
ẩn
lúc
hiện
ở khóe môi
trên
khuôn mặt nhuộm nâu tuấn tú: “Cây dao găm này vì bảo hộ Thái Tử, Thái Tử Phi mà uống
không
ít máu tươi, lập
không
ít công lao, ta tự nhiên phải đối xử tử tế với nó, hầu hạ nó
thật
tốt!”
Phó Tùng xì
một
tiếng cười: “Được, ngươi cưới cây dao găm này làm vợ luôn
đi, đừng để Thái Tử Phi ban vợ cho ngươi a!”
Tiêu Hạ liếc xéo
hắn
một
cái: “Có gì
không
thể?”
Phó Tùng: “…… Được, ta
không
cùng nam nhân của cái dao găm lá liễu này
nói
nữa, gặp lại!”
hắn
cười xoay người rời
đi.
Tiêu Hạ biết Phó Tùng chẳng những là đại quản gia của Thái Tử Phi, còn phụ trách liên hệ tin mật cùng xử lý tình báo cho Thái Tử điện hạ, cũng là
một
người bận rộn, liền
không
để ý tới
hắn, chính mình lo tiếp tục chà lau dao găm của mình.
Thái Tử điện hạ
đã
lộ
một
ít tiếng gió —— gần nhất
sẽ
sai
hắn
đi
Túc Châu
một
chuyến, bởi vậy Tiêu Hạ thời khắc đều chuẩn bị sẵn sàng.
- -------------
Từ Xán Xán ngủ tới giữa trưa mới tỉnh.
Nàng mở to mắt nhìn lêи đỉиɦ màn thêu hoa, nhớ tới lúc Chu Nhan Bích Vân vào hầu hạ mình
đã
mơ mơ màng màng, lại nghĩ đến bộ dáng chật vật của mình
đã
bị Chu Nhan cùng Bích Vân xem hết, tức khắc mặt liền ** cay lên.
Chu Nhan cùng Bích Vân lại đều tựa như
không
có việc gì, cười hì hì vén màn lụa trắng thêu hoa túm gọn vào câu màn bằng ngọc, hầu hạ Thái Tử Phi dậy.
Sau khi tắm rửa phục sức lại, Từ Xán Xán từ phòng ngủ ra ngoài, lại từ bên ngoài
đi
vào phòng ngủ;
đi
tới
đi
lui để rèn luyện thân thể.
- -----------------
Từ Xán Xán hôm nay vẫn ăn diện theo kiểu mô phỏng nhà Đường, chải búi tóc trâm hoa, đeo quan đá hoa lê trắng.
trên
lỗ tai cũng khuyên tai hoa lê đá trắng nạm bạc,
trên
người mặc áo sam hồng mân tay rộng, phối cùng váy dài màu trắng, khoác áo choàng tím nhạt, đôi tay bưng lấy bụng
đi
đi
lại lại trong phòng.
Đổng ma ma cùng Doãn ma ma hầu hạ bên cạnh, mỉm cười nhìn Thái Tử Phi trong đám nha hoàn vây quanh
đi
tới
đi
lui, cảm thấy Thái Tử Phi cho dù mang thai năm tháng, nhưng da thịt trắng nõn tinh tế trơn bóng, đôi mắt ngập nước, mỹ lệ mà thanh nhã,
không
giống các thai phụ khác bị tiều tụy.
- ---------------
Từ Xán Xán
đang
cùng Chu Nhan
nói
chuyện phiếm: “Vì sao ta phải tự xưng ‘ bổn cung ’giống Đổng Quý phi,
không
phải Thái Tử điện hạ cũng
không
có tự xưng ‘
cô
’ hoặc là ‘ quả ’ sao?”
Chu Nhan
không
sao giải thích được
rõ, chỉ phải nhìn về phía Bích Vân.
Bích Vân liền cười
nói: “Chu Nhan
nói
chính là xưng hô trong trường hợp chính thức, Thái Tử điện hạ nếu gặp thánh thượng
sẽ
phải tự xưng là ‘ nhi thần ’,
nói
với thần tử
thì
tự xưng ‘
cô
’ hoặc là ‘ ngô ’‘ ta ’. Còn ngài khi gặp thánh thượng hoặc Thái Tử điện hạ
thì
sẽ
tự xưng là ‘ thần thϊếp ’,
nói
với chúng nô tỳ hoặc người hầu hạ này đó
thì
tự xưng là ‘ bổn cung ’ hoặc là ‘ ngô ’.”
Từ Xán Xán cười: “ ta
nói
‘ ta ’
không
được sao?”
Bích Vân nghĩ nghĩ: “Đương nhiên có thể a, trường hợp lén gọi
thì
‘ ngô ’ hay ‘ ta ’ đều là có thể, Thái Tử điện hạ
không
phải cũng tự xưng là ‘ ta ’ hay sao?”
Từ Xán Xán vừa lòng gật gật đầu, trong lòng lại suy nghĩ: Về sau Phó Dư Sâm làm hoàng đế, có thể hay
không
tự xưng “Trẫm” đâu?
Nghĩ đến Phó Dư Sâm
trên
giường cũng tự xưng “Trẫm”,
nói
“Tới, cho trẫm hôn
một
chút”, Từ Xán Xán
không
khỏi 囧.
(editor: hahahahaha)- ----------------------
Dùng qua cơm trưa, Hồ ma ma lại đây bẩm báo các bái thϊếp đưa tới cho Thái Tử Phi, trong đó có Ngọc Mính công chúa cùng Lam đại
cô
nương, các nàng tự mình chờ ở ngoài cung Thái Tử.
Biết Lam đại
cô
nương
đã
được thả ra, Từ Xán Xán trong lòng cũng là vui mừng, liền
nói: “Mời các nàng vào
đi!”
Hồ ma ma lại chần chờ
nói: “Đổng phu nhân muốn gặp ngài
một
lần nữa……”
Từ Xán Xán liền
nói
ngay: “không
gặp!” Nhiều lần muốn khi dễ nàng, chẳng lẽ còn tưởng nàng là quả hồng mềm để bóp?
- -------------------
Ngọc Mính công chúa mang theo Lam đại
cô
nương vào chính đường, liền muốn quỳ xuống tạ ơn.
Từ Xán Xán vội sai người nâng hai mẹ con dậy, đưa đến ghế bành bên cạnh giường chính ngồi xuống, lúc này mới cùng các nàng
nói
chuyện.
Lam đại
cô
nương tên là Lam
anh
Nhi, năm nay mới bốn tuổi, mắt to tròn xoe, môi giống cánh hoa, lớn lên đáng
yêu
như tuyết trắng.
Bé thấy Từ Xán Xán xinh đẹp
thì
rất thích, thậm chí nhân lúc mẫu thân
không
chú ý bò xuống ghế bành chạy đến trước giường trước muốn
đi
lên sờ Từ Xán Xán.
Chu Nhan cùng Bích Vân
đang
muốn tiến lên ngăn lại, Từ Xán Xán lại vẫy vẫy tay ý bảo
không
cần, mặc cho Lam
anh
Nhi lấy tay
nhỏ
mềm mại sờ mặt nàng.
Lam
anh
Nhi đem mặt Từ Xán Xán sờ các kiểu, lúc này mới cười khanh khách
nói: “Thái Tử Phi nương nương, ngài
thật
là đẹp mắt, mặt cũng mềm mại mịn màng!”
Từ Xán Xán bị nàng sờ
thật
sự
thoải mái, liền cười
nói: “thật
vậy chăng?”
Lam
anh
Nhi ngưỡng khuôn mặt
nhỏ
đáng
yêu, trong ánh mắt long lanh tràn đầy ngưỡng mộ: “Lại còn có rất thơm đâu!”
Nàng dúi đầu vào trong l*иg ngực Từ Xán Xán ngửi
thật
sâu
một
chút.
Ngọc Mính công chúa sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội đứng dậy
nói
năng lộn xộn: “Thái Tử Phi tha ——”
“anh
Nhi thực ngoan, ta rất thích!” Từ Xán Xán cười an ủi nàng, “Công chúa giáo dưỡng bé rất khá!” Làm nàng cũng mong chờ
sẽ
sinh ra
một
nữ nhi đáng
yêu
ngây thơ như thế!
Ngọc Mính công chúa cười làm lành ngồi xuống, đôi mắt lại nhìn chằm chằm nữ nhi, sợ bé mạo phạm Thái Tử Phi.
Tiểu đại nhân Lam
anh
Nhi dựa sát vào Từ Xán Xán,
nói: “Thái Tử Phi nương nương,
trên
người của ngài vừa thơm vừa mềm,
không
giống nương con, cứng cứng rắn rắn!”
Từ Xán Xán nghe xong cái từ “cứng cứng rắn rắn” Lam
anh
Nhi tự nghĩ ra này,
không
khỏi cười, liếc mắt
một
cái nhìn Ngọc Mính công chúa: “Nương con là thon thả, ta là béo!”
“Phải
không?” Lam
anh
Nhi mở to hai mắt, “Con đây cũng muốn béo
một
chút.”
một
lớn
một
nhỏ
đang
khen nhau đến cao hứng, Hồng Phất tới báo,
nói
Tiêu đội trưởng cầu kiến.
Từ Xán Xán lúc này mới nhớ tới lúc Phó Dư Sâm rời
đi
có
nói
cho nàng việc chạng vạng
sẽ
xuất phát
đi
biệt trang ở kênh đào, vội
nói: “Mau bảo
hắn
tiến vào!”
Tiêu Hạ
đi
vào, hướng Từ Xán Xán hành lễ xong liền chờ Từ Xán Xán phân phó.
Ngọc Mính công chúa đánh giá vị thị vệ mặc áo trắng này, thấy
hắn
vai rộng eo
nhỏ
cánh tay dài chân dài mặt mày tuấn tú, trong lòng có chút giật mình: Thanh niên nam tử như vậy cũng có thể vào gặp Thái Tử Phi?
Từ Xán Xán phân phó
nói: “Tiêu Hạ, ngươi
đi
chuẩn bị
một
chút, thời điểm chạng vạng ta muốn cùng Thái Tử
đi
biệt trang ở kênh đào!”
Tiêu Hạ nhìn Ngọc Mính công chúa ở
một
bên
một
cái, cúi đầu đáp “Tuân mệnh”.
Lam
anh
Nhi bám lấy bả vai Từ Xán Xán nhìn Tiêu Hạ: “Thái Tử Phi nương nương, cái ca ca này rất đẹp đâu!”
Từ Xán Xán
không
khỏi cười ra tiếng: “Đúng rồi, là rất đẹp!”
Tiêu Hạ mặt lập tức đỏ lựng, chỉ là da
hắn
vốn sẫm màu, lại cúi đầu, nên
không
ai chú ý tới.
(editor: đc người trong lòng khen đẹp,
anh
Tiêu sướиɠ nha ~)Sau khi để Ngọc Mính công chúa mang theo Lam
anh
Nhi rời
đi, Từ Xán Xán lại nghĩ nghĩ, cảm thấy mình
nói
việc muốn cùng Phó Dư Sâm
đi
thôn trang ở kênh đào trước mặt công chúa Ngọc Mính
không
biết như vậy có ổn thỏa
không, liền phân phó Chu Tước: “đi
thỉnh Tiêu đội trưởng lại đến đây
một
chuyến!”
Tiêu Hạ nghe xong Từ Xán Xán
nói, khóe miệng hơi nhếch,
nói: “Bẩm Thái Tử Phi, Tiêu Hạ mới vừa rồi
đã
đi
ra ngoài làm chuẩn bị, dự bị
một
xe trống, lại chọn lựa 500 thị vệ tinh nhuệ,
đi
phía trước xe trống để thử, ngài cùng Thái Tử
đi
xe ngựa bình thường do thi vệ cũng mặc thường phục ở phía sau
đi
theo
một
con đường khác.” Cũng thử công chúa Ngọc Mính
một
chút.
Từ Xán Xán lúc này mới yên lòng,
nói: “Kế sách của ngươi rất tốt, có thể thực hành. Nhưng mà ta cùng Thái Tử điện hạ vẫn là chưa nên
đi
biệt trang lúc này!” Sinh mệnh là quý giá, nên nàng vẫn là nên thành thành
thật
thật
ngốc tại cung Thái Tử
đi.
Tiêu Hạ đáp “Dạ”.
Lúc chạng vạng, Phó Dư Sâm cùng Chu Sanh, Tần Càng, Đổng An Bình, Lương San, Tề Nhuận Dương cùng Từ Quy Phạm các tướng lãnh vây quanh ra cửa cung, cưỡi ngựa ở
trên
đường trống trải vọt
đi, nhắm thẳng Thái Tử ©υиɠ tiến đến.
Nửa canh giờ sau khi Phó Dư Sâm vào cung Thái Tử, kiệu lớn màu vàng của Hoàng thái tử được vô số thị vệ vây quanh liền rời
đi..