Chương 198-2

trên

mặt diễm lệ của Đổng Quý phi mang theo chút buồn bã, đứng ở trong gió đêm im lặng

một

lát,

nhẹ

giọng

nói: “đi

thôi!”

Trước đưa mẹ con Đổng gia về, rồi sau lại hẵng cân nhắc lại.

- -----------

Phó Dư Sâm bồi Vĩnh An Đế dùng bữa tối xong, lúc này mới ngồi đại kiệu vàng kim về cung Thái Tử.

hắn

mấy ngày này vội như chó

(editor: haha cái này là theo convert nha), đến mức ở trong kiệu ngủ

một

lát, để về nhà mới có tinh thần bồi Từ Xán Xán.

Từ Xán Xán

đang

ăn bữa thứ tư trong ngày ——

một

chén mỳ lạnh.

Món này như cũ là do Từ Vương thị tự mình làm đưa lại đây, đem mỳ tự kéo thành sợi

nhỏ

chần tốt rồi vớt ra ngâm nước lạnh, để ráo rồi đem dầu mè, tỏi giã cùng dấm trộn nước dùng chan lên, sau đó cho thêm dưa chuột thái sợi cùng lá kinh giới, trộn đều lên là có thể ăn.

Lại khéo

nói, mùa hạ là mùa Từ Xán Xán

yêu

nhất.

Thời điểm Phó Dư Sâm bước vào nhà chính, Từ Xán Xán

đang

ăn mì. Bởi vì

hiện

giờ nàng ăn ít nhưng ăn thành nhiều bữa, cho nên

một

chén mì này lượng

không

nhiều.

Nàng nhìn thấy Phó Dư Sâm mặc áo bào trắng thêu ngân long tiến vào, vội đem mỳ còn dư lại

một

ngụm ăn hết, dùng trà đặc súc miệng, lúc này mới

đi

nghênh đón Phó Dư Sâm —— nàng còn

đang

muốn vội hỏi xem việc tứ hôn cho Đổng phủ và Hoà Thuận Dương Hầu phủ có thành hay

không

đâu!

Nàng

đã

súc miệng, nhưng Phó Dư Sâm vẫn ngửi thấy được vị tỏi,

hắn

vẻ mặt ghét bỏ, vừa hướng phòng ngủ cất bước, vừa

nói: “Mùi khó ngửi chết

đi

được, nàng đánh răng súc miệng tốt cho ta, bằng

không

ta

không

nói

chuyện với nàng!”

Thấy Phó Dư Sâm nhanh như chớp

đi

vào phòng ngủ, Từ Xán Xán

hiện

giờ hành động

không

tiện, chỉ phải dừng bước, trơ mắt nhìn

hắn

đi

khuất.

Sau khi ở phòng ngủ phía đông súc lại miệng rồi tắm rửa, vì Phó Dư Sâm bực tức, Từ Xán Xán liền ngủ lại đây.



đơn chiếc bóng nằm ở

trên

giường trong đông sương phòng, Từ Xán Xán cảm thấy trong lòng rất khó chịu —— chỉ là vì nàng ăn món có mùi, Phó Dư Sâm

đã

thể

hiện

cái đức hạnh này. Chờ nàng tuổi già sắc suy, Phó Dư Sâm còn

không

biết ghét bỏ nàng như thế nào đâu!

Từ Xán Xán biết mình

không

nên vì việc

nhỏ

này mà buồn bực, nhưng chính là

không

thể

không

chế được.

Phó Dư Sâm vào phòng tắm rửa xong

đi

ra, ngồi ở phòng ngủ chờ Từ Xán Xán, nhưng đợi nửa ngày

không

thấy nàng. Bọn nha hoàn lại

không

dám tiến vào,

hắn

chỉ phải cầm áo lụa đen tròng qua bên ngoài áo tắm, tùy tay đeo bạch ngọc quan lên,

đi

ra ngoài tìm.

Chu Nhan bị lưu tại chính đường, mang theo mấy tiểu nha hoàn hầu đứng ở nơi đó, thấy Thái Tử điện hạ ra tới, vội uốn gối hành lễ.

Phó Dư Sâm vẻ mặt

không

kiên nhẫn hỏi: “Thái Tử Phi đâu?”

Nhóm tiểu nha hoàn sợ tới mức chân đều mềm, Chu Nhan đành phải tiến lên

nói: “Bẩm Thái Tử điện hạ, Thái Tử Phi nghỉ ngơi ở đông sương phòng.”

Phó Dư Sâm lập tức liền trầm mặt xuống,

không

nói

một

lời

đi

ra ngoài.

- ----------

Từ Xán Xán

đang

nằm ở

trên

giường yên lặng rơi lệ, liền nghe được bên ngoài truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, tiếp theo đó là

âm

thanh Bích Vân mang theo bọn nha hoàn thỉnh an.

Nước mắt nàng lập tức lại càng rơi như mưa.

Phó Dư Sâm đứng ở trước giường, nhìn bóng dáng Từ Xán Xán đơn bạc nằm nghiêng đưa lưng về phía

hắn, trong lòng tức khắc mềm xuống —— Xán Xán

đang

mang cốt nhục của mình a!

Phó Dư Sâm

đi

đến mép giường ngồi xuống,

một

bên vuốt ve Từ Xán Xán,

một

bên lẩm bẩm: “Vốn dĩ có tin tức tốt muốn

nói

cho nàng——”

“Tin tức tốt gì vậy?” Từ Xán Xán buột miệng hỏi, sau đó mới ý thức được mình

đang

làm cái j, liền mím miệng lại.

Phó Dư Sâm duỗi tay sờ mặt Từ Xán Xán, sờ đến

một

tay nước mắt, trong lòng

không

khỏi cảm thấy buồn cười, lại

không

dám

thật

sự

cười ra miệng, ôn nhu

nói: “Nàng viết

một

cái thư hỏa tốc gửi

yêu

cầu đến, ta đều làm xong, nàng còn tức giận cái gì?”

Từ Xán Xán đưa lưng về phía Phó Dư Sâm, trong lòng lại

đang

âm

thầm kinh hãi: Phó Dư Sâm luôn luôn chuyên quyền độc đoán

nói

một

không

hai, khi nào ôn nhu nhu thuận như vậy?

hắn

rốt cuộc làm sao vậy?

Nghĩ đến đây, Từ Xán Xán lấy tay đỡ đệm giường liền muốn giãy giụa ngồi dậy —— nàng tuy rằng mới mang thai 5 tháng, nhưng bụng lại có điểm lớn hơn bình thường, nên hành động bất tiện.

Phó Dư Sâm vội duỗi tay đỡ nàng lên.

Từ Xán Xán hồ nghi mà nhìn mặt mày tuấn tú ửng hồng dưới ánh đèn của Phó Dư Sâm, hỏi: “sao hôm nay tính tình chàng tốt như vậy?”

Trong mắt phượng của Phó Dư Sâm mang theo

một

tia buồn phiền, nhìn nàng đỡ bụng

đã

phồng lên,

trên

mặt mỹ lệ đều là mỏi mệt, trong lòng thương tiếc, ôn nhu

nói: “Nàng là nữ nhân của ta, ta ở trước mặt nàng lại có thể như thế nào?” Càng

không

cần phải

nói

nàng còn cực cực khổ khổ vì mình mang hài tử!

Từ Xán Xán nghe vậy tâm giật mình 1 cái, mũi đau xót, nước mắt từng giọt từng giọt lớn theo cánh mũi chảy xuống dưới.

Thấy nàng rơi lệ, lòng Phó Dư Sâm nhất thời đau, vươn cánh tay phải ôm lấy nàng, cúi đầu ở

trên

mặt Từ Xán Xán hôn

một

chút, thấp giọng

nói: “Nàng là cái túi chứa nước mắt.”

Từ Xán Xán đem mặt cọ cọ lung tung

trên

vạt áo Phó Dư Sâm, sau đó

nói: “Nước mắt cũng có vị tỏi

đi?!”

Phó Dư Sâm: “……”

Từ Xán Xán dựa sát vào l*иg ngực Phó Dư Sâm, thủ thỉ: “Thϊếp biết mình

không

nên giận dỗi, nhưng mà

không

thể khống chế được……”

Phó Dư Sâm đau lòng nàng, liền thấp giọng

nói: “Ta ôm nàng trở về!”

“Được a!” Từ Xán Xán cười,

trên

hàng mi dài còn mang theo nước mắt, “Để thϊếp xem chàng có thể ôm ta

đi

bao xa!”

Sau khi trở lại phòng ngủ, Phó Dư Sâm ôm Từ Xán Xán lại hôn lại sờ lại thương tiếc, cùng nhau qua tốt

một

đêm.

Sau đoạn nhạc đệm đó, Phó Dư Sâm cùng Từ Xán Xán lại trở về hình thức ở chung bình thường: Phó Dư Sâm ghé vào

trên

giường, Từ Xán Xán ngồi ở

trên

người

hắn

mát xa cho!

Sáng sớm hôm sau, trong viện cây ngô đồng bên ngoài thư phòng, Phó Dư Sâm đánh

một

bộ quyền thuật dùng để cường thân kiện thể, Tiêu Hạ đứng luyện làm mẫu bên cạnh.

Sau khi luyện ba mươi phút, Phó Dư Sâm đột nhiên mở miệng

nói: “Tiêu Hạ, có phải nữ nhân có thai đều dễ dàng tức giận lại hay khóc hay

không?” Lời này Phó Dư Sâm cũng

không

có biện pháp

đi

hỏi ai, chỉ có thể hỏi người bạn của chị em phụ nữ Tiêu Hạ.

Tiêu Hạ mặt đều đen: “Bẩm Thái Tử điện hạ, Tiêu Hạ

không

biết!”

Trong lòng lại suy nghĩ: Nàng khóc sao? Nhìn cả ngày vô tâm

không

phổi, cũng

sẽ

khóc?